Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Chương 23: Chương 23: Chu toàn




Editor: Linh

Hướng Vân Hoan lập tức phát hoảng, Phong Niên thực phủ xem như sản nghiệp lớn nhất của Hướng gia. Tuy rằng những năm gần đây Hướng Hằng Ninh kinh doanh không ít sản nghiệp, nhưng Phong Niên vẫn là nền móng.

Nàng lại là nữ nhi Hướng Hằng Ninh yêu thương nhất, lấy nền móng làm đồ cưới, dựa vào này dường như cũng quá hơi lớn?

Nhưng trong tận đáy lòng Hướng Hằng Ninh, cũng là một phen tính kế khác.

Từ mấy tháng trước ông đi Thục Châu một chuyến, dọc đường ông chuyển không ít buôn bán. Đặc sản Ung Châu là tơ lụa, cách ‘Hương thành’ Kiến Châu cũng gần, trước khi ông đi Thục Châu, dẫn theo mấy xa hương liệu và tơ lụa, nghĩ đi Thục Châu dò đường. Nào biết sau khi đến Thục Châu, mấy xe đó đều được tiêu diệt sạch sẽ, ông còn bán bằng giá cao, mua đi bán lại, lợi nhuận gấp bội cũng không đủ để nói.

Đều nói Thục Châu xa xôi, vùng khỉ ho cò gáy sinh ra điêu dân, nhưng ở trong mắt Hướng Hằng Ninh, trong vùng khỉ ho cò gáy, ẩn dấu nhiều nhất chính là người nhiều tiền không có chỗ tiêu. Còn nữa, càng là loại địa phương này, càng nhiều người thích học đòi văn vẻ.

Hướng Hằng Ninh ở nơi đó mấy tháng thấy được vô hạn cơ hội buôn bán.

Tuy là suýt chút nữa rớt một cái mạng, nhưng cuối cùng giữ lại được. Đã giữ lại được, ai cũng đều không thể ngăn được ông phát tài làm giàu. Nghe nói loạn dân ở Thục Châu đã được trấn áp, lo lắng hãi hùng của nhóm người giàu được dẹp yên, cũng nên bắt đầu tiêu xài.

Ông cân nhắc, chờ sau khi hôn sự của nữ nhi xong xuôi, ông liền muốn lại đi Thục Châu thăm dò, chuyến đi này có lẽ chính là một năm hai năm cũng không chừng.

Phong Niên ông vất vả kinh doanh hơn mười năm mới có hôm nay, đó là ông dùng máu trong tim đúc xuất ra. Nhưng nếu phải đi, kinh doanh Phong Niên lại làm ông có vẻ có tâm mà không có lực. Mặc dù trên hôn sự của Vân Hoan Tô thị đáng giận, nhưng trước đây khi vào nam ra bắc cũng là nàng ta theo bên người, ăn không ít đau khổ, bây giờ lại để nàng ta cùng đến Thục Châu, ông cũng không đành lòng.

Nhưng nếu để lại Phong Niên cho Tô thị quản lí... Hướng Hằng Ninh nghĩ tới khi ông trở về Chương Khuê nói với ông chuyện chọn mua, lại nhớ tới Tô Đại đầu bóng lỗ tai to, Tô thị chung quy cũng không phải người thích hợp.

Thay vì để tâm huyết của bản thân sụp đổ trong tay Tô thị, không bằng đưa cho nữ nhi làm của hồi môn, thứ nhất toàn mặt mũi cho nữ nhi, Hướng phủ được tiếng hào phóng. Thứ hai, Chương Khuê nói qua Vân Hoan rất có thiên phú kinh doanh Phong Niên, mặc dù nàng có vô năng, còn có Tống phủ sau lưng làm chỗ dựa.

Nếu có một ngày ông già rồi không lại tiếp tục buôn bán nữa, ông còn có thể mở chi nhánh của Phong Niên, dưỡng lão giết thời gian, đến lúc đó, chẳng lẽ nữ nhi này của ông không quan tâm một hai?

Chung quy Hướng Hằng Ninh vẫn là thương nhân, trong lòng đều có một cây đo lường.

Có một phần đồ cưới dày như vậy, Vân Hoan tuy rằng có chỗ không yên, nhưng được Hướng Hằng Ninh giải thích, nàng cũng vui mừng. Nàng lo lắng duy nhất là sức khỏe của Hướng Hằng Ninh, đường đến Thục Châu khó đi, Hướng Hằng Ninh có thể chịu được hay không. Sau Hướng Hằng Ninh liên tục nói lần đi này nhất định sẽ không lỗ mãng như lần trước, chắc chắn cẩn thận trù tính một phen mới đi, Hướng Vân Hoan mới hơi an tâm.

Hai cha con nhiều ngày không gặp, với Vân Hoan mà nói, gặp mặt lại càng là cách hai đời, Hướng Hằng Ninh chỉ nói nữ nhi sắp xuất giá lòng có không tha, hai người nói chuyện một hồi lâu.

Bên này có người vui mừng, bên kia, tất nhiên là có người sầu.

Đến lúc hoàng hôn, chuyện Hướng Hằng Ninh muốn đưa Phong Niên cho Vân Hoan làm đồ cưới đã truyền khắp Hướng phủ.

Trong phòng Tô thị Hướng Vân Cẩm cầm khăn bụm mặt khóc: “Nương, ta đã nói cha rất thiên vị con tiện chân kia, người không tin! Người xem, vừa trở về liền đưa Phong Niên cho nàng ta làm đồ cưới! Người còn tưởng muốn giữ ta ở nhà chiêu tế (chiêu con rể), thừa kế gia nghiệp, giờ thì tốt rồi, gia nghiệp cũng không có, người còn giữ ta ở nhà làm cái gì! Ta tốt xấu gì cũng là tỷ tỷ của nàng ta, nàng hôm nay lại nhào vào người ta, suýt nữa còn hủy mặt ta!”

“Cha ngươi thực sự muốn đưa Phong Niên cho nàng ta?”

Sắc mặt Tô thị càng trầm, kéo khăn Hướng Vân Cẩm đang cầm xuống dưới, mắng: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Nếu ngươi có bản lĩnh thì đến bên cạnh cha ngươi khóc đi, cũng khóc được cho bản thân một phần đồ cưới dày. Nàng ta nên hủy mặt ngươi, xem lúc này nàng ta còn lấy cái gì đi làm của hồi môn!”

Sau khi mắng xong, cuối cùng bà ta vẫn là ngồi không yên, nghĩ kéo Hướng Vân Cẩm đi tìm Hướng Hằng Ninh nói lí lẽ, nghĩ nghĩ lại lui trở về, nhìn Hướng Vân Cẩm rống một câu: “Về phòng cho ta, đỡ phải ở đây chướng mắt! Chuyện này cha ngươi không yên với ta đâu, dù thế nào ta cũng phải đòi cho ngươi một cái công đạo!”

Hướng Hằng Ninh dù sao cũng là chủ một nhà, bởi vì hôn sự của Hướng Vân Hoan mới giận bà ta, nàng ta cũng không tốt lại làm ầm ĩ. Hướng Hằng Ninh người này bà ta cũng hiểu rõ, luôn ăn mềm chứ không ăn cứng.

Tô thị ngừng một chút, sau đó thay quần áo, thay đổi kiểu tóc, nhìn gương trang điểm, tô tô trát trát, tỉ mỉ vẽ lại lông mày.

Đến khi Hướng Hằng Ninh vào phòng, chỉ thấy phòng mình một mảnh đen kịt, vươn tay cũng không thấy năm ngón tay, ngọn đèn cũng không thấy đốt. Ông hét lên một tiếng, bảo bà tử bên ngoài vào đốt đèn, ông nhìn thấy Tô thị đưa lưng về phía mình, hình như là đang khóc nức nở.

“Tướng công, chàng đã trở lại...”

Hướng Hằng Ninh thấy bà ta bộ dáng như vậy, trong lòng cũng không đành lòng, phất phất tay bảo bà tử lui ra, Tô thị phù một tiếng quỳ xuống, khóc nói: “Tướng công, là Thiên Lạc không đúng, không nên ham Tống phủ giàu sang, lờ mờ lờ mờ liền gả Vân Hoan qua.”

Một tiếng tướng công này thật sự là buồn triền miên. Hướng Hằng Ninh thấy bà ta ngẩng đầu, đúng là mơ hồ thấy bóng dáng thanh lệ khi mới gặp. Cộng thêm mặc váy màu hoa lê, quả thật là hoa lê đẫm mưa, vừa thấy đã thương.

Nếu không phải đuôi mắt bà ta mang theo mấy nếp nhăn, chỉ sợ Hướng Hằng Ninh càng muốn động tâm.

“Tống phủ cân nhắc chu đáo như vậy, cũng không thể hoàn toàn trách nàng.” Hướng Hằng Ninh đỡ bà ta đứng lên.

Tô thị lại mềm mại giống như không xương ngã vào trong lòng ông, sau một lúc lâu nũng nịu nói: “Chân bị tê rồi.”

Bà ta nói ngay bên tai Hướng Hằng Ninh, quả nhiên là hơi thở như lan. Hướng Hằng Ninh cấm dục mấy tháng, lúc này thấy Tô thị trong lòng cũng động. Một người là có lòng quyến rũ, một người là mong có người cắn câu, hai người đều là sốt ruột khó nén đi về phía giường.

Tô thị vừa cởi toàn bộ quần áo xuống, Hướng Hằng Ninh đã rút súng mà vào, Tô thị sử dụng tất cả các kỹ năng, Hướng Hằng Ninh cũng thấy nhẹ nhàng vui vẻ như lúc còn trẻ. Sau khi xong chuyện, hai người lại thổ lộ tâm sự lẫn nhau.

Hướng Hằng Ninh chỉ cảm thấy thập phần hưởng thụ, híp mắt ở trên giường chợp mắt.

Tô thị xoay người ghé vào bên người Hướng Hằng Ninh, cảm thấy thời cơ thích hợp mới mềm nhẹ nói: “Tướng công, Hoan nhi gả gấp, đồ cưới đặt mua thế nào, chàng nên quyết định giúp ta. Dù sao cũng là gả vào Tống phủ, không thể so sánh với nhà bình thường, ta lại là người không có tâm nhãn, cùng mấy vị di nương thương nghị một phen, vẫn chưa quyết định được. Hôm nay rảnh rỗi ta cố ý liệt kê danh sách, chàng giúp nhìn xem?”

“Ừ.” Hướng Hằng Ninh ừ một tiếng.

Tô thị tuân lệnh, vội vàng xuống giường lấy danh sách, Hướng Hằng Ninh híp hai mắt nhìn, đồ cưới trên tờ giấy cũng là đầy đủ, nhiều hơn một chút so

với các nhà giàu khác, cũng không tính là Tô thị cất làm của riêng.

Ông nào đâu biết rằng, lúc ông chưa trở về, Tô thị chuẩn bị lại là một tờ khác, phía trên không nói, đồ vật như thế nào, chỉ riêng số lượng đã muốn giảm hơn phân nửa.

Tô thị chủ động giúp Vân Hoan mua thêm đồ cưới, để Hướng Hằng Ninh thấy bà ta có thái độ tốt, không nhắc đến Phong Niên nữa, nào biết đến cùng vẫn là đánh bàn tính không.

“ Còn cả Phong Niên.” Hướng Hằng Ninh thấp giọng nói.

“ Tướng công, Phong Niên là cơ nghiệp Hướng gia chúng ta. Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hất đi, dù ngài thương yêu Vân Hoan, nàng gả cho người cũng là nhà người ta.” Tô thị vội vàng nói, thấy Hướng Hằng Ninh vẻ mặt không buồn không vui, càng thêm bạo gan nói: “ Thiếp thân vô phúc, không thể sớm ngày vì Hướng gia khai chi tán diệp. Trước đó vài ngày ta đã hỏi đại phu giỏi, đại phu nói tuổi của ta nếu cẩn thận điều dưỡng cũng vẫn có thể có con. Hoan nhi cũng là nữ nhi của ta, đồ cưới nên cấp ta tuyệt đối không tiếc rẻ. Nhưng cơ nghiệp của chúng ta, chung quy vẫn nên giữ lại cho nhi tử.”

Bà ta tận lữ ngừng một lát, đến cùng vẫn là không dám nói tiếp, chỉ phải lung tung thêm một câu: “ Cho dù đến cùng chúng ta vẫn không có con trai, nhưng Cẩm nhi và Hoan nhi đều là nữ nhi của ngài. Nếu Hoan nhi có Phong Niên làm của hồi môi, ngày khác Cẩm nhi lập gia đinh, nếu để đồ cưới ít hơn nhiều so với muội muội, vậy để người ngoài nhìn Cẩm nhi thế nào

“ Cũng là nữ nhi của ta, ta tự nhiên sẽ thay nàng tính toán!” Hướng Hằng Ninh không khổi cảm thấy phiền chán. Sau khi vào cửa, ông tự khuyên nhủ mình. Tô thị là vì nhiều ngày không thấy ông, cho nên nhiệt tình như vậy, ông mạo hiểm trở về, Tô thị chung quy cũng muốn săn sóc một phen, nhưng cuối cùng ông vẫn phải thất vọng.

“ Hôm nay ngươi ân cần như vậy chỉ vì Phong Niên thôi đúng không? Ta còn chưa chết ngươi đã trăm phương ngàn kế muốn đoạt này nọ của Hoan nhi. Nếu, nếu ta thật sự chết ở Thục Châu, ngươi lại sẽ đối đãi nàng thế nào?”

Nếu năm làm phu thê, lần đầu tiên ông cảm thấy người bên gối xa lạ như vậy.

Một trận kịch chiên, Tô thị vốn tưởng rằng đã vuốt xuôi được lông trên người Hướng Hằng Ninh, nào biết một lát ông đã thay đổi sắc mặt.

Trên người vẫn xích lõa, bà ta cũng bất chấp vội ôm lấy cánh tay Hướng Hằng Ninh, ôn nhu nói: “ Tướng công sao lại oan uổng ta! Ta tuy là kế mẫu của Hoan nhi, nhưng lòng ta đối nàng, chân thành có trời cao chứng giám! Ta làm những tính toán này, nào có vì bản thân?”

Bà ta chỉ lo khóc nỉ non, Hướng Hằng Ninh đột nhiên cảm thấy mất hưng trí, đứng dậy thay đổi quần áo.

Khi đi ra cửa phòng, ông quay đầu nhìn Tô thị, người vẫn là người đó, nhưng giờ đã già đi, lòng thay đổi.

Có lẽ lòng không thay đổi, chính là cho tới bây giờ ông mới nhìn rõ.

“ Phong Niên là ta thiếu Vân Hoan, ta đã hứa hẹn cho nàng, liền không có đạo lý thu hồi. Nếu hôm nay người gả vào Tống phủ xung hỉ là Vân Cẩm, ta cũng đưa Phong Niên làm đồ cưới. Nhưng là ngươi bằng lòng sao? Ngươi không bằng lòng.” Ông đỡ khung cửa, nhìn Tô thị đáy mắt xẹt qua tức giận, ông lại nở nụ cười: “ Tô thị, muốn quá nhiều, đến cùng cũng không phải chuyện tốt. Vị trí đương gia chủ mẫu ta có thể cho ngươi, cũng có thể cho những người khác, ngươi đừng lại làm ta thất vọng. Ngươi dạo này cũng mệt mỏi, hôn sự của Vân Hoan, vẫn nên để Dương thị giúp ngươi quan tâm thôi…Ngươi, ngươi nghỉ tạm đi.”

Hướng Hằng Ninh hít sâu một hơi, phất tay áo rời đi. Đơn độc còn lại một mình Tô thị, xích lõa đứng ở giữa giường. Sau một lúc lâu, bà tử lúc trước quay về nói: “ Phu nhân, lão gia đến phòng Dương di nương, đã ngủ lại rồi.”

“ Cút.” Tô thị âm thầm mắng câu, thân mình để lộ ngoài chăn không khỏi rùng mình một cái, vừa lau mặt, thì ra nước mắt đã rơi.

Từ sau khi hôn sự được định ra, Vân Hoan cũng trở nên bận bù đầu. Đầu tiên là Hướng Hằng Ninh nghĩ nàng ngày thường hoang đường, bây giờ tuy là trù nghệ có chút hiểu biết, nhưng nếu muốn trở thành hiền thê, con đường này vẫn còn rất dài. Lúc này Hướng Hằng Ninh cố ý mời nữ tiên sinh giỏi nhất thành Ung Châu cho Vân Hoan, chỉ cầu trong mấy ngày ngắn ngủi nàng có thể học được chút da lông, không đến mức làm người ta chê cười.

Rồi sau đó chính là Dương di nương. Cũng không biết đêm đó Hướng Hằng Ninh đã nói gì với Tô thị, Tô thị liền bắt đầu cáo ốm, phủ tay mặc kệ mọi việc, toàn bộ đều giao cho Dương di nương.

Vỗn có rất nhiều người muốn xem Dương di nương chê cười, không nghĩ tới Dương di nương ngày thường không hé răng khi quản gia lại cũng có chút bản lĩnh, quản mọi chuyện đến một giọt nước cũng không rỉ, không ra nửa phần sai lầm.

Dưới tình hình bận rộn như vậy, Dương di nương vẫn níu chặt Vân Hoan, tận tâm chỉ bảo chuyện vợ chồng.( Chuyện phòng the ấy.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.