"Bên ngoài đã nhiều ngày nay luôn có người nói không tốt về ngươi. Tuy ta và lão thái biết rõ cách làm người của ngươi, nhưng lời này truyền nhiều, thế nào cũng sẽ tổn hại đến danh dự của Tống phủ và danh dự của ngươi. Ta thay ngươi tra xét, người tản ra lời đồn này sống ở đây." Vương thị thấp giọng nói.
Vân Hoan nhìn hai lượt, lắc lắc đầu, "Chỗ này ta không biết."
"Chỗ ở ta đã nói cho ngươi, nên xử lý thế nào, tự ngươi quyết định." Vương thị cười lạnh, lại nói: "Sau này tất cả mọi chuyện trong phủ đều từ ngươi để ý, ta và lão thái thái thương lượng qua, Tú Bình sẽ ở bên cạnh ngươi giúp đỡ. Còn có Trương ma ma trong viện ta, cũng sẽ đi theo bên cạnh ngươi. Trong viện ngươi người làm cũng không khỏi quá ít, mấy ngày nữa ta sẽ bảo người môi giới dẫn người đến, ngươi lại tuyển thêm mấy nha hoàn và sai vặt. Ngươi thấy được không?"
Vân Hoan tuyệt đối không nghĩ đến bản thân còn chưa mở miệng Vương thị đã an bài thỏa đáng mọi chuyện, lập tức trả lời được, vẻ mặt vui mừng, liên tục nói cám ơn.
Vương thị thân thiết kéo tay Vân Hoan qua, nói: "Hai chúng ta còn nói cảm tạ với không cảm tạ cái gì, đều là người một nhà."
Từ lúc đó trở đi, Vương thị cũng không nói đến Tô thị nữa, hai người lại hàn huyên mấy câu, Vân Hoan xin cáo lui.
Trên đường về, Vân Hoan mới bừng tỉnh đại ngộ, Vương thị để nàng dự thính bà và Tô thị đối thoại, còn cực lực bảo vệ nàng, là vì cầu tốt. Từ lúc đó về sau làm tất cả cũng là vì cho thấy lập trường của bản thân.
Vương thị luôn cam tâm làm người tàng hình không biết là bị ai đẩy một cái, cuối cùng nguyện ý đi về phía trước một bước. Lúc này tuy rằng vẫn là đẩy nàng về phía trước một bước, nhưng ít nhất, lần này bà nguyện ý cho thấy, bản thân và Vân Hoan thật ra là châu chấu trên cùng một sợi dây.
Thứ nữ xuất ra từ nhà cao cửa rộng, quả nhiên cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
Vân Hoan một đường cảm thán trở về sân, Lão thái thái đã dẫn người đi rồi, Tư Hoa đang nhìn một đống thuốc phát sầu, thấy Vân Hoan, chặn lại nói: "Lão thái thái tặng không ít thuốc bổ đến, sau khi bà đi rồi, Tôn di nương cũng phái người đưa đến không ít."
Vân Hoan vừa nhìn, bên này là canh gà hầm sân, bên kia là cháo tổ yến, nếu thật sự bảo Trường Bình ăn hết, thật sự muốn bổ đến chảy máu mũi.
Vừa vặn Trường Bình từ trong nhà đi ra, thấy thế chau mày nói: "Mấy ngày nay các ngươi cũng vất vả, các ngươi đem thuốc bổ này chia nhau ăn đi."
"Cái này..." Tư Hoa có chút khó xử nhìn Vân Hoan, Vân Hoan khoát tay nói: "Đại gia nói như vậy, các ngươi ăn là được."
"Nhưng là, ở đây còn có nước canh, là Lão thái thái cố ý bảo phòng bếp chuẩn bị cho ngài, Lão thái thái dặn ta, nhất định phải nhìn nãi nãi ăn hết." Tư Hoa trả lời.
"Của ta? Thân thể ta rất tốt..." Vân Hoan đang muốn trả lời, vừa thấy canh, lập tức mặt đỏ tai hồng.
Ngươi nói đó là canh gì? Đây chính là canh cá nước!
Trước đây Vân Hoan từng làm qua dược thiện cho người ta, dùng một con cá nước hơn một cân, thêm hai tiền cẩu kỷ, hai tiền sơn chu du, hai tiền hoài sơn, hầm hơn nửa canh giờ. Uống hết cả canh lẫn thịt, rất tốt cho nữ tử thụ thai.
Lão thái thái cũng quá sốt ruột chút, Tống Trường Bình thân thở mới tốt mà...
Vân Hoan lén nhìn Tống Trường Bình, thấy hắn đang nhìn bản thân, bộ dáng như cười như không. Mặt nàng càng thêm đỏ, vội vàng đuổi Tư Hoa bưng tất cả thuốc bổ đi, món canh cá nước kia, cũng không dám bưng đi.
"Nương tử, Lão thái thái sốt ruột ôm tôn tử rồi." Trường Bình thấy Vân Hoan một mạch nhìn canh cá ngẩn người, ôm nàng vào trong ngực liền không chịu buông tay.
"Chuyện này cũng không thể sốt ruột được." Vân Hoan thấp giọng nói thầm, nào biết người còn cúi đầu liền cảm giác mình đang ở trên không.
Không biết từ lúc nào, Trường Bình nhiều hơn một ham thích, ngày thường khi ở trong phòng, luôn không để tự nàng đi, hễ là nàng ở trong phòng, đi đâu, đều là Trường Bình ôm đi.
Lúc này, Trường Bình ôm nàng, trong phòng đốt hương nàng chưa bao giờ ngửi qua, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, mang theo chút vị ngọt, làm đáy lòng người ta không khỏi lập tức trầm tĩnh, rồi sau đó lại có chút cảm giác mênh mông choáng váng.
"Chàng đốt hương gì vậy, thật đúng là dễ ngửi." Vân Hoan thấp giọng hỏi.
"Là Tư Hoa chuẩn bị." Trường Bình mỉm cười, ôm cô vòng qua sau bình phong, Trường Bình đã sớm bảo người chuẩn bị tốt nước ấm, trên mặt rải nhiều cánh hoa.
Vân Hoan đang muốn giãy dụa, Trường Bình ấn nàng xuống nói: "Mấy ngày nay nương tử vất vả rồi, để vi phu hầu hạ nương tử một lần đi."
Vân Hoan mặt ửng hồng, thấp giọng nỉ non nói: "Cáo chúc tết gà, không có lòng tốt."
Vừa thấy phô trương này liền biết Trường Bình đã sớm có dự mưu, chuẩn bị tốt chờ nàng thôi.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, từ sau khi thành thân, mỗi lần Trường Bình nổi lên dục vọng đều bị nàng lấy lý do cổ độc sinh sôi chặn lại. Đều nói nam tử một khi ăn mặt, vậy thì ngày ngày phải ăn thịt. Có mấy ban đêm hai người kì kèo mè nheo, suýt nữa đi đến bước cuối cùng, cuối cùng đều là Trường Bình đi tắm nước lạnh, áp chế xuống.
Trường Bình có thể đè nén lâu như vậy, thật là không dễ dàng.
Vừa nghĩ như vậy nàng cũng không lại giãy dụa, tùy Trường Bình thay nàng thoát áo tháo dây.
Đợi nàng vào nước, nước âm bao quanh, mặt nàng hồng như muốn ra máu. Phía sau Trường Bình đã sớm cầm một cái khăn chà lưng nàng, lực đạo vừa vặn, làm nàng nhịn không được rên lên một tiếng, cũng lập tức hồ nghi: Người này thật sự nghiêm túc giúp nàng kỳ tắm? Đơn giản như vậy?
"Nương tử, thoải mái không?" Trường Bình 'hắc hắc' một tiếng.
Vân Hoan 'ừ' một tiếng, nhắm mắt hưởng thụ, một lát sau, nàng liền biết bản thân quả thật là quá ngây thơ rồi.
Cái này đầu tiên là làm nàng thả lỏng cảnh giác trước, rồi sau đó mới xuống tay. Nhưng đến cùng vẫn là muốn lộ ra dấu vết, có điều chỉ một lát công phu, hắn lại không chịu nổi, cầm khăn di chuyển về phía trước nàng, dường như còn sợ bị nàng phát hiện, người nàng run lên hắn lại nhanh chóng rụt khăn về phía sau lưng.
Chờ đến khi nàng không động, Trường Bình lại thử thăm dò di chuyển về phía trước....
Di chuyển đến phía trước một chút, lại một chút.... Ơ, Vân Hoan không kháng cự. Trường Bình cảm thấy mừng rỡ, một bàn tay cứ như vậy vòng quanh Vân Hoan, tuy rằng trong tay hắn cầm khăn nhưng ngón tay hắn vẫn có thể nắm lấy đầy nhuận trước ngực nàng. Dưới đầu ngón tay, tất nhiên là nụ hoa căng mọng.
"Tống Trường Bình!" Vân Hoan thấp giọng giận dữ, Trường Bình cười hắc hắc, ghé vào bên tai Vân Hoan nói: "Nương tử, nhỏ chút."
"Phi!" Có ý gì, dám ghét bỏ nàng! Vân Hoan nâng tay muốn nhéo hắn, Trường Bình nắm lấy tay nàng, "Khăn nhỏ chút, để ta đổi cái khác."
"... ......."
"Chàng, đổi." Vân Hoan nhịn xuống xúc động muốn giết người, chờ nàng quay đầu, liền nhìn thấy Trường Bình đã cởi sạch sẽ, nhảy vào trong thùng tắm. Thùng tắm để một người tắm rửa đột nhiên nhiều thêm một người, hơi có chút chật chội.
Càng đáng sợ chính là, Vân Hoan cảm thấy....... Nóng!
Không chỉ là nóng, còn khát! Phía sau Tống Trường Bình lại dán vào nàng, tay hắn chậm rãi mơn trớn da thịt toàn thân nàng, thậm chí nàng còn có thể cảm giác được bụng dưới của hắn không an phận, bắt đầu nổi lên biến hóa.
"Trường Bình...." Vân Hoan đột nhiên mở miệng, lại bị giọng của chính mình làm phát hoảng, giọng nói tràn ngập tình dục này, là của chính mình?
Nhưng là, nàng chân thực cảm thấy khát. Bụng có một dòng nước ấm chạy tán loạn, trước mắt là phu quân của nàng.
"Hoan nhi." Trường Bình thấp giọng đáp, vươn tay nắm lấy thắt lưng nàng kéo về phía chính mình, một bàn tay đi dọc theo bụng Vân Hoan xuống dưới, đầu ngón tay chuẩn xác tìm được nơi thần bí, chậm rãi vân vê, mang theo khiêu khích.
"Đừng." Vân Hoan khép hai chân lại muốn chạy trốn, nhưng là Trường Bình khí lực lớn như vậy, khống chế nàng không để nàng chạy trốn.
Trong không gian nhỏ hẹp, Vân Hoan trốn không được, chỉ phải nắm ở trên bả vai Trường Bình, trong lòng ý nghĩ duy nhất là: đây là trong thùng tắm, chỗ này, sao có thể?
Ngay trong lúc nàng suy nghĩ, Trường Bình cũng đã kéo nàng tựa vào một bên thùng tắm, bàn tay to tách đùi nàng ra, để nàng dạng chân ngồi trên người mình, đỡ cứng rắn của mình đi vào Vân Hoan.
Lần đầu tiên đau đớn Vân Hoan ghi tạc trong lòng, nhưng hôm nay, có nước trơn trụi, lại không giống không lưu loát khí nhịn như lần trước. Vân Hoan chỉ cảm thấy bản thân bị dị vật lấp đầy, nàng cả người ỷ ở bả vai Trường Bình, lúc này cũng nhịn không được 'ư' một tiếng.
Thanh âm giống như mèo con cực độ kích thích đến Tống Trường Bình.
Từ sau khi thành thân, hắn có cổ độc trong người, thời thời khắc khắc đều chịu đựng. Ngay cả khi động phòng cũng nghĩ đến Vân Hoan là lần đầu, sợ nàng đau đớn, mới chỉ dùng mấy phần khí lực.
Nhưng hôm nay bất đồng, hắn không cố kị, xem bộ dáng của Vân Hoan cũng không phải không thích. Thanh âm này giống như là trống to đánh khích lệ các tướng sĩ vang lên bên tai Trường Bình, có người cao giọng thúc dục: tiến công đi, Tống Trường Bình!
Lần trước là lướt qua liền ngừng, nhưng người dục vọng vô cùng, thực tủy tri vị, hắn muốn, xa xa không chỉ như thế.
Hắn đỡ eo Vân Hoan, lại đi sâu vào thêm mấy phần. Cảm giác ấm áp khít khao vây quanh lấy hắn, để hắn nếm được chút tư vị tuyệt vời cao nhất.
Vân Hoan chỉ cảm thấy bản thân ngồi ở trên người Trường Bình lên lên xuống xuống, chỗ hai người kết hợp mỗi một lần chạm vào đúng trung tâm đều có thể nhận được rất nhiều khoái cảm, còn có dòng nước bị kéo theo, phát ra thanh âm 'bõm bõm'.
Tất cả khiến người ta mặt đỏ tim đập, cực độ hưng phấn làm người ta nhịn không được thét chói tai, Vân Hoan nằm trên đầu vai Trường Bình, nhịn không được há mồm cắn hắn.
"Nếu nàng lại khép chân, có nhất định bị chặt đứt!" Trường Bình cười nhẹ, nói xong lại đi vân vê phấn châu yếu ớt đó.
Một cỗ run rẩy từ dưới bụng truyền khắp tứ chi, Vân Hoan hít vào một hơi, nàng trực giác chỗ hoa nhị bị ẩm ướt rồi.
Mặt Vân Hoan nóng như bị lửa đốt, thân mình cũng không khỏi khởi chiến, một luồng nhiệt từ bụng chảy xuống, thẳng đến tứ chi....
Một tia sáng xẹt qua đầu nàng, nàng chỉ cảm thấy bản thân nhất định muốn hòa tan.
Cùng người có tình làm chuyện vui vẻ... Vân Hoan mơ mơ màng màng vẫn còn nghĩ đến những lời này.
... ...... ...... ...... ....Phân cách tuyến phải truyền máu gấp.... ...... ...... ...... ...... ....
Bên ngoài phòng, Triệu Du Hoán ngồi xổm vách tường nghe vang thấp giọng nói thầm: "Hử, sao không có âm thanh gì nhỉ?"
"Đổi chỗ khác. Sao có thể cứ ở chỗ này mãi chứ!" Miêu Ngọc Tủy nghe mặt hết đỏ lại đen vén tay áo lên, thấp giọng nói: "Còn nghe à, không quá phúc hậu đi?"
"Ta không phúc hậu chỗ nào!" Triệu Du Hoán cãi lại nói: "Nghe xem ta đối với ngươi quá tốt! Có chuyện tốt như vậy liền gọi huynh đệ ngươi ngay! Nghe nói là ngươi chữa khỏi cho Tống Trường Bình, hắc?"
"Sao, không được à?" Miêu Ngọc Tủy trầm mặt nói.
"Sao có thể chứ!" Triệu Du Hoán cười hắc hắc, muốn khoác vai Miêu Ngọc Tủy, lại phát hiện bản thân chiều cao có hạn, chỉ phải kiễng chân, gắng gượng túm lấy bả vai Miêu Ngọc Tủy, "Ta nhìn tướng mạo huynh đệ liền biết không phải người bình thường! Ngươi là ân nhân cứu mạng của huynh đệ ta, chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta!"
Mỗi một câu lại một tiếng huynh đệ, khiến Miêu Ngọc Tủy trong lòng tương đối không phải tư vị. Gặp qua tự quen thuộc, chưa thấy qua ai như Triệu Du Hoán.
Mới gặp mặt đã lôi kéo hắn đi nghe lén góc tường.
Mặc dù nàng giống nam nhân, nhưng đến cùng vẫn là nữ nhân được không?
Còn nữa....
"Nhìn qua Tống Trường Bình cũng không phải người dễ đối phó gì. Nếu để hai phu thê bọn họ biết ngươi cho bọn hắn dùng hợp hoa tán, chỉ sợ ngươi không có quả ngon mà ăn." Miêu Ngọc Tủy chần chờ nói.
"Sợ cái gì!" Triệu Du Hoán híp mắt, cười như tên trộm nói: "Nếu không phải ta, Tống Trường Bình chưa chắc đã leo lên được giường của nương tử hắn đâu. Nữ nhân, không lừa không dỗ, thành thế nào!"
"....."
"Để ăn mừng Trường Bình huynh đệ nhà chúng ta khỏi bệnh, buổi tối hắn vui vẻ, chúng ta cũng vui vẻ thôi! Buổi tối ca ca mang ngươi đi gặp nhóm mỹ nữ trong thành Ung Châu chúng ta. Huynh đệ, ngươi thích loại hình nào? Ngươi muốn loại hình gì, ca ca đây cần cái gì có cái đó!" Triệu Du Hoán lại đặc ý vòng qua bả vai Miêu Ngọc Tủy.
Lần này, vừa vặn, không kém mảy may, tay Triệu Du Hoán, thẳng tắp dừng trên ngực Miêu Ngọc Tủy.
"Ơ, huynh đệ, còn rất rắn chắc đấy!" Triệu Du Hoán không rõ chân tướng bóp lấy ngực Miêu Ngọc Tủy, "Xem ra đây là luyện được! Huynh đệ, ngươi luyện võ?"
"... ........" Miêu Ngọc Tủy mặt từ đen chuyển sang hồng, lại từ hồng đổi sang trắng, một lát sau, biến thành giận không kiềm chế được.
"Con mẹ nói! Lão tử lớn như vậy, còn chưa có người dám sờ ngực lão tử!" Miêu Ngọc Tủy một cái ném qua vai, trực tiếp ném Triệu Du Hoán ngã trên mặt đất.
"Má ơi!" Một tiếng hét thảm, vang vọng khắp Tống phủ.
Trong phòng đúng là cảnh xuân kiều diễm, Tống Trường Bình cả người trống trơn ôm lấy Vân Hoan đã mất hết khí lực, đang bế nàng về giường, bắt đầu đợt tấn công thứ hai, Vân Hoan cũng cả kinh, "Sao vậy?"
"Heo bị dẫm phải chân, chắc vậy." Tống Trường Bình nghe ra là giọng của Triệu Du Hoán, dứt khoát không để ý.
Cười nhẹ an ủi Vân Hoan, thấp đầu, mật mật tế tế hôn lên người nàng.
Cái hôn này, giống như lông chim trêu chọc Vân Hoan, thân thể vừa mới trải qua hoan ái cực độ mẫn cảm, nàng không khỏi né tránh, mở mắt nhìn Trường Bình, miệng không khỏi méo xẹo.
Người này rốt cuộc là có bao đói a, sao lại lớn rồi....
... ...... ...... .....Tác giả có chuyện muốn nói.... ...... ......
- Mời nói với Vân Hoan một tiếng: Vân Hoan, bảo trọng.
- Lại nói với Triệu Du Hoán một tiếng: Nhị gia, trân trọng!