“Bốp!” Một cái bạt tai hung hăng dừng ở trên mặt Lục La.
Lục La nhổ một ngụm nước bọt, hơi nơi nâng mi cười như không cười nhìn Hướng Vân Cẩm, thản nhiên nói: “Đại tiểu thư làm cái gì vậy?”
“Ngươi làm chuyện tốt, ngươi có biết hay không?” Hướng Vân Cẩm cắn răng, mắng: “Ngươi biết rõ Tống Trường Bình sẽ xuất hiện trong hoa viên, cho nên dẫn ta đi! Ngươi biết rõ con mèo đó không thích mùi hoa Tường Vi, ngươi lại lừa ta dùng phấn hoa Tường Vi! Ngươi hại ta xấu mặt trước mặt Tống Trường Bình, hai ta bị con mèo cào, hại ta bị mấy tiện nhân đó giễu cợt, giờ ngươi còn dám hỏi ta làm cái gì? Nếu không phải trong lòng ngươi có quỷ, làm sao có thể biến mất một đêm?”
Hướng Vân Cẩm giơ tay lên, lại hung hăng tát thêm cái nữa lên mặt Lục La, có điều lần này Lục La thuận thế nghiêng người, tránh tay Hướng Vân Cẩm, lui ra phía sau mấy bước, lạnh lùng nói: “Hôm qua là chính ngươi hỏi ta trong viện này chỗ nào thanh tịnh nhất, ta chỉ nói đúng sự thật mà thôi. Về phần phấn hoa Tường Vi, con mèo kia là sủng vật của tam muội ngươi, ngay cả ngươi cũng không biết nó ghét mùi hoa Tường Vi thì làm sao mà ta biết được! Ngươi làm gì chính bản thân ngươi rõ ràng nhất, đừng hắt tất cả nước bẩn lên đầu ta!”
“Ngươi....” Hướng Vân Cẩm nhất thời nghẹn lời, nâng tay muốn đánh, Lục La túm lấy tay nàng ta hất ra, mắng: “Bộ dáng thẹn quá hóa giận này của ngươi, thật sự rất khó coi! Coi trọng Tống Trường Bình thì thế nào? Tống Trường Bình văn võ song toàn, bộ dạng tuấn tú, trong phủ này người coi trọng hắn không chỉ có một mình ngươi. Chính là người nọ không biết thường thức, ngay cả Triệu Tịch Nguyệt thiện giải nhân ý, bộ dáng và nhân phẩm đều hơn ngươi một bậc cũng từng bị hắn cự tuyệt, ngươi bị hắn cự tuyệt cũng chẳng có gì mất mặt!”
Hướng Vân Cẩm này đúng là con lợn, sẽ mất mặt, đây là trong dự kiến của nàng ta. Trước đó mấy ngày nàng ta chỉ nói câu hình như Tống Trường Bình thích hoa Tường Vi, Hướng Vân Cẩm liền vội vàng thay đổi hương phấn. Nàng ta cũng chỉ dẫn Hướng Vân Cẩm đến nơi Tống Trường Bình thường hay đi, Hướng Vân Cẩm nhìn thấy Tống Trường Bình liền không bỏ xuống được. Hôm qua nàng ta đi theo phía sau Hướng Vân Cẩm, nhìn Hướng Vân Cẩm nhìn thấy Tống Trường Bình người liền mềm nhũn, nhìn Hướng Vân Cẩm gửi mị nhãn Tống Trường Bình lại chưa từng liếc nàng ta một cái. Nhìn Hướng Vân Cẩm rỗi hơi muốn bế con Hắc miêu, lại kém chút bị nó cào mặt. Chỉ tiếc, Tống Trường Bình không biết thương hương tiếc ngọc, Hướng Vân Cẩm bị mèo cao, ngã trên mặt đất, cũng không chịu vươn tay đỡ dậy.
Nàng ta ở một bên nhìn, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Ngay cả chính nàng ta cũng không biết đây là cái tâm lý gì.
Trong lòng nàng ta khinh thường lại thương xót nhìn Hướng Vân Cẩm, sau một hồi lâu nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng đừng trách ta, ta nói đều là lời thật. Tống Trường Bình này dù có chết cũng không có khả năng cưới ngươi làm thê. Ngươi sau này chính là quan phu nhân, không đáng vì hắn mà chặt đứt tiền đồ của bản thân.”
“Ngươi nói thì nhẹ nhàng lắm. Cũng là như vậy, sao ngươi còn cầu ta mang ngươi vào đây? Ngươi tới, không phải là vì Tống trường Bình?” Hướng Vân Cẩm hừ lạnh một tiếng.
“Ta là vì hắn.” Lục La trả lời, “Bởi vì ta hận hắn. Ta vì hắn làm nhiều như vậy, hắn lại đối đãi ta như thế, hận này, ta không báo không được!” [Chỉ có thể nói, người bị bệnh thần kinh nặng là không chữa được. >”<]
Hướng Vân Cẩm ngẩn ra, sau một lúc lâu nói: “Đi đi đi, ta chỉ nghĩ sống yên ổn ở đây thêm mấy ngày nữa. Ngươi đừng gây thêm chuyện cho ta là được.”
Nàng ta suy nghĩ cả đêm, Tống Trường Bình người nam nhân này, trong mệnh đã không thuộc về nàng ta, mỗi lần chọc phải hắn, nàng ta không bị thương thì chính là bị nhục, coi như xong.
Nàng ta thở dài, lại hỏi: “Vậy Triệu Tịch Nguyệt và Tống Trường Bình....”
“Ta đã nói với ngươi rồi, hàng năm nàng ta đều sẽ đi Thục Sơn ở lại một thời gian, người biết đến cho rằng nàng đi thăm Triệu Du Hoán, thật ra, còn không phải là hướng về phía Tống Trường Bình. Có một khoảng thời gian Triệu Du Hoán còn gọi Tống Trường Bình là muội phu, ngay cả ta cũng cho rằng Triệu Tịch Nguyệt có khả năng sẽ thành chủ mẫu của ta. Đáng tiếc, Tống Trường Bình trở về liền ngã bệnh, chuyện này mới bị trì hoãn.... Thường xuyên qua lại, ngược lại tiện nghi muội muội ngươi.”
Lục La thêm mắm dặm muội đem chuyện hai người Tống Trường Bình và Triệu Tịch Nguyệt ở Thục Sơn năm đó nói lại mấy lần, Hướng Vân Cẩm toét miệng: “Buồn cười quá. Hai người lúc này ở chung một chỗ như tỷ muội tốt, mở đầu tốt đẹp, kết thúc tốt đẹp, không biết Hướng Vân Hoan mà biết được tỷ muội tốt này của nàng và tướng công mình có một đoạn qua lại như vậy, sẽ có vẻ mặt gì.”
Nàng ta không chiếm được, tuy Hướng Vân Hoan chiếm được, nhưng nàng ta thật sự không muốn Hướng Vân Hoan trôi qua quá thoải mái...
Trên mặt bàn bày một giỏ trái cây, trên một chùm nho có mấy gọt nước long lanh, Hướng Vân Cẩm mắt nhìn nho, trong đầu lại không biết đang nghĩ cái gì, chỉ là nụ cười bên khóe miệng ngày càng trầm. Mà một bên Lục La thì lại thở dài một hơi, ánh mắt ngó ra ngoài cửa sổ - náo nhiệt trong phủ này, nàng ta còn xem chưa đủ, mãi mãi không đủ.
Lại là một trận mưa xối xả như trút nước. Mưa to qua đi, không khí cũng trở lên tươi mát, chỉ là sương còn chưa tan, hơi hơi ẩm. Vân Hoan bung dù, một mình đi trong hoan viên, hoa trong vườn kiều diễm, nhưng nàng lại không có tâm trạng ngắm hoa.
Đã nhiều ngày nay chạy trước chạy sau chuẩn bị cho bọn Triệu Tịch Nguyệt, vỗn đã đủ mệt, thường thường còn phải đấu một trận với Hướng Vân Cẩm, Hướng Vân Cẩm này... Hướng Vân Hoan thở dài nặng nề, nếu nói nàng và Hướng Vân Cẩm có tình tỷ muội, vậy chắc chắn là nửa phần cũng không có, nhưng là muốn làm xấu mặt Hướng Vân Cẩm, chuyện này lại không có khả năng. Ngay cả khi nàng xuất giá, dù hận Tô thị và Hướng Vân Cẩm thấu xương, nhưng đến cùng nàng vẫn là nữ nhi Hướng gia, thế nào cũng phải quan tâm đến mặt mũi Hướng gia.
Chỉ sợ, nàng để ý đến mặt mũi Hướng gia, Hướng Vân Cẩm lại không chút quan tâm... Tống Trường Bình là muội phu của nàng ta mà, ngay cả muội phu cũng quyến rũ, thật đúng là...
Nàng thở dài, đang muốn đi về phía trước, góc rẽ cũng là Hướng Vân Cẩm đi tới.
Chỉ thấy Hướng Vân Cẩm hếch mày, mắt mở to, không chờ Hướng Vân Hoan mở miệng, nàng ta đã mở miệng, dẫn theo mấy phần khinh miệt: “Ơ, đây không phải là Tống đại nãi nãi sao?”
Oan gia ngõ hẹp!
Hướng Vân Hoan khẽ lắc đầu, bĩu môi nói: “Hướng Vân Cẩm, chuyện hôm qua ta không muốn so đo với ngươi, chỉ hi vọng ngươi ít nhiều cũng nên nghĩ đến mặt mũi cha. Nghe nói Tôn di nương tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt, tự giải quyết cho tốt.”
“Tự giải quyết cho tốt...” Hướng Vân Cẩm giọng điệu khinh miệt, nói: “Bốn chữ này ta sẽ nhớ trong lòng, cũng hi vọng ngươi nhớ ở trong lòng. Hôm qua ta nghe được một chuyện thú vị lắm.” Hướng Vân Cẩm con ngươi xoay chuyển, hơi hơi thổi tóc mai, nói: “Nghe nói, Tịch Nguyệt đại tiểu thư của chúng ta từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Tống đại thiếu gia, coi như là thanh mai trúc mã, năm đó Triệu Tịch Nguyệt ái mộ Tống đại thiếu gia, Tống Đại thiếu gia đối người ta cũng không phải rất vô tâm. Hai người ở trên Thục Sơn, nhưng là có một đoạn thời gian dài... Ngươi nói, nếu không phải thân thể Tống đại thiếu gia không được tốt, hiện giờ Đại nãi nãi còn có thể là ngươi sao? Đều nói ngươi gả vào Tống gia xung hỉ, người người đều coi ngươi là phúc tinh, cũng chỉ là một thế thân mà thôi. Tự giải quyết cho tốt? Cũng chỉ là ngươi đáng thương ta, ta đáng thương ngươi mà thôi. Hướng Vân Hoan à, xưa kia ngươi chỉ là vận khí tốt hơn ta một chút, nhưng sau này, ha ha ha...”
Hướng Vân Cẩm nhẹ nhàng xoay cán ô, nhướn mắt thương hại nhìn Vân Hoan, đến sát bên người nàng thấp giọng cười khẽ: “Ngươi với nương ngươi giống nhau, nhất định sẽ bị vận mệnh bỏ quên, cô độc sống quãng đời còn lại.”
Nếu mấy câu trước Vân Hoan chỉ hơi hơi giật mình, vậy thì câu cuối cùng đó, triệt để dấy lên lửa giận của Vân Hoan, nàng thuận thế nâng tay phải lên đang muốn vung lại thì thấy Hướng Vân Cẩm nhìn về phía đằng sau nàng, sắc mặt thay đổi, Hướng Vân Hoan quay đầu, hôm nay hoa viên này, thật sự thành sân khấu, xướng là vở kịch oan gia ngõ hẹp – chỉ thấy chỗ ngã 3, Hướng Vân Hoan và Hướng Vân Cẩm đứng ở một đầu, bên trái các nàng, Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa đang che chung một cái ô. Triệu Tịch Nguyệt mặt hiện lên tức giận, Vương Tố Hoa miệng mang trêu tức. Mà bên phải các nàng, Tống Trường Bình đứng không xa không gần, quần áo dính sương sau cơn mưa, nhìn qua, giống như thư sinh đứng ở đầu cầu, trong cơn mưa bụi Giang Nam, khóe miệng chứa ý cười muốn đón giai nhân trở về.
Có lẽ là thấy bên này tất cả đều là nữ tử, Tống Trường Bình hướng về phía chúng nữ hơi gật đầu, giống như muốn rời khỏi.
Hướng Vân Cẩm đầu tiên là thất thần, nhưng một lát sau lại rùng mình một cái. Đúng vậy, cứ việc trong con ngươi của Tống Trường Bình bình tĩnh không gợn sóng, nhưng nàng ta lại thấy được một tia lãnh ý trong mắt Tống Trường Bình.
Nhưng rõ ràng hắn đứng ở chỗ xa, lời nàng ta nói với Hướng Vân Hoan, hắn làm sao có thể nghe thấy được?
Trong vườn đột nhiên yên lặng đến khiến nàng ta cảm thấy có chút lạnh, nhưng cho dù bọn họ có nghe thấy thì như thế nào, nàng ta nói, mặc dù không được đúng toàn bộ, nhưng ít nhất, không phải đều là giả.
“Triệu Đại tiểu thư...” Hướng Vân Cẩm cố giả bộ tươi cười, đang muốn tiến lên chào hỏi, Triệu Tịch Nguyệt đã dẫn đầu tiến lên, đầu tiên là hướng về phía Tống Trường Bình nói: “Tống đại ca dừng bước, ta có lời muốn nói.”
Xoay người lại mỉm cười hỏi Hướng Vân Cẩm một câu: “Hướng đại tiểu thư những lời này không biết là nghe ai nói?”
Triệu Tịch Nguyệt ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Hướng Vân Cẩm.
Ấn tượng của Hướng Vân Hoan về Triệu Tịch Nguyệt, luôn là một tiểu thư khuê các dịu dàng, nhưng ánh mắt vừa rồi thật sự là khí thế bức người, ai ở dưới ánh mắt đó, đều phải thấp hơn một nửa.
“Đây.... Ta đều là nghe nha hoàn nhà ta nói bậy. Vừa rồi cũng là cùng tỷ muội nhà mình tán gẫu việc nhà mới nói đến. Vân Cẩm vô tâm mạo phạm tỷ tỷ, tỷ tỷ ngài.... ngài....” Hướng Vân Cẩm cũng không biết bản thân thế nào, bị ánh mắt này nhìn, đầu lưỡi vậy mà bị xoắn lại.
“Nha hoàn quả thật không nói bậy, đúng là từ nhỏ ta đã ái mộ Tống đại ca.” Triệu Tịch Nguyệt hơi mỉm cười với Hướng Vân Cẩm, xoay người đối mặt với Hướng Vân Hoan và Tống Trường Bình, trong mắt cũng mang theo xin lỗi.
Chuyện này phải kết thúc thế nào đây, rõ là... Hướng Vân Hoan nhất thời cũng bất chấp hỏi kết quả, đang muốn giảng hòa, sau này mới tỉ tỉ thẩm vấn Tống Trường Bình. Nào biết người còn chưa cất bước, Tống Trường Bình đã nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, lắc lắc đầu.
Vân Hoan ngẩn ra, chỉ thấy Triệu Tịch Nguyệt ngẩng đầu nói với mọi người: “Đúng, ta từ nhỏ đã ái mộ Tống đại ca, không chỉ ái mộ, ta còn muốn gả cho huynh ấy. Năm mười bốn tuổi ta còn cố ý cầu phụ thân đưa ta đi Thục Sơn, chính là muốn hỏi Tống đại ca, chờ ta trưởng thành, hắn có nguyện ý cưới ta hay không.”
“Chuyện này ta cũng không che giấu, Tống đại ca biết, huynh trưởng nhà ta cũng biết.” Triệu Tịch Nguyệt thu lại vẻ mặt, ánh mắt nhìn về phía Hướng Vân Cẩm càng thêm sắc bén, nói: “Ta chưa bao giờ cảm thấy ái mộ một người có gì là hổ thẹn. Nếu là thích, ngươi nếu vô tình ta liền ngừng, có gì phải ngại. Chỉ sợ có người, ở sau lưng người ta tận lực châm ngòi ly gián, ác ý hãm hại, nhìn qua gương mặt đó, thật sự là ghê tởm vô cùng, ta khinh!”
“Ha ha...” Hướng Vân Cẩm giọng cứng đờ, vô pháp phản bác, chính là sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng, dần dần, lại biến thành đen, xấu hổ vén tóc mai, nói: “Bọn nha hoàn nói lung tung, Triệu tiểu thư đừng để trong lòng.”
“Tỷ tỷ nói chuyện này để làm gì.” Một bên Vương Tố Hoa cười khẽ, “Nghe ca ca nói, Tống đại gia công phu cũng thuộc nhất đẳng, giết thổ phỉ, mắt chớp cũng không chớp, thính lực tốt hơn người bình thường không phải chỉ một chút, nếu như sau này có người lại châm ngồi ly gián tình cảm giữa tỷ và Đại nãi nãi, Tống đại gia dứt khoát xé nát miệng nàng đi. Mặc kệ là nha hoàn nhà ai, đến phủ người ta còn dám nói lung tung như vậy, dù là đánh chết, chủ tử nhà nàng cũng không dám nói nửa chữ không đúng?!”
“Nói đến đây, ta ngược lại cũng muốn hỏi tỷ tỷ, nha hoàn mà ngươi nhắc đến rốt cuộc là ai?” Vân Hoan con ngươi xoay một vòng, lạnh giọng hỏi.
Đây là lúc nên thanh lý môn hộ, lúc này không làm, còn đợi đến khi nào?