“Mấy thứ đó bị gián
tiếp bán đến Đại Chu.” Vân Hoan nói, “Cũng may phu quân ở bên ngoài có
chút cửa ngõ, nhưng vẫn phải mất không ít công sức mới tra được hướng đi của nó, lại tìm hiểu nguồn gốc tra được người trộm bán mấy đồ này,
không phải ai khác, chính là nha đầu Thúy Bình bên người Tôn di nương.”
Nha đầu này dù có gan lớn nhưng nếu không có người giúp đỡ, tay cũng sẽ
không vươn được đến khố phòng. Lão thái thái trong lòng hiểu rõ điều
này, trong đầu nháy mắt cũng vụt qua rất nhiều ý nghĩ, nhưng đến cùng
vẫn cảm thấy khó có thể tin.
“Tôn di nương ở trong phủ nhiều năm, chưởng quản sự vụ trong nhà, ca ca nàng Tôn Hưng cũng là một Đại chưởng quỹ, cần gì phải trộm đồ trong phủ bán đi lấy tiền mặt? Không phải là
ngươi nghĩ sai rồi chứ?”
“Dạ, lúc Vân Hoan nghe được chuyện này
cũng sợ ngây người, suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy chuyện này rất không
thể nào. Nhưng là người bên ngoài một mực chắc chắn là cô nương Thúy
Bình của Tống phủ bán đồ cho hắn, người bên ngoài sợ mấy thứ đó không ổn còn cùng cô nương Thúy Bình xác nhận, cô nương Thúy Bình xác định nói
là Tôn phu nhân trong phủ bảo bán, không quan trọng.”
“Tôn phu
nhân? Ta ngược lại không biết Tống phủ chúng ta khi nào thì có thêm một
vị Tôn phu nhân.” Lão thái thái không khỏi cười lạnh, một bàn tay dùng
sức bóp mạnh vào cạnh ghế dựa, đầu ngón tay đã sớm trở nên trắng, sau
một lúc lâu mới nói với bà tử bên người: “Đi lặng lẽ đưa Thúy Bình gì đó đến nơi này của ta, ta muốn đích thân hỏi nàng ta xem Tôn phu nhân của
nàng ta rốt cuộc là ai!”
Bà tử này đi nhanh, về còn nhanh hơn,
nói là lặng lẽ dẫn người qua đây, trên thực tế lại là trói người đến.
Miệng của Thúy Bình không biết bị nhét cái gì, hai tay bị trói chéo sau
lưng, tóc cũng tán loạn, trước khi vào cửa vẫn còn trừng mắt, thấy lão
thái khí thế liền giảm phân nửa, quỳ trên mặt đất không dám hé răng.
Bà tử hành lễ, hừ nói: “Nha đầu này cái miệng rất lợi hại, bảo là muốn đi
làm việc cho Tôn di nương, không có lệnh của Tôn di nương ai cũng không
thể dẫn nàng ta đi. Ta muốn dẫn nàng đi nàng liền cắn vào tay ta. Nô tì
bắt đắc dĩ mới phải trói nàng dẫn đến đây.”
“Ma ma không nói câu
nào liền trói ta lại, ta là thật sự sợ chứ không phải cố ý muốn cắn ma
ma.” Thúy Bình thấp giọng đáp, bà tử lại hừ lạnh một tiếng, đứng sang
một bên.
Lão thái thái cũng không nói chuyện, Vân Hoan thấy thế,
ra dấu tay cho nha hoàn bên cạnh pha một bình trà nóng, tự mình rót cho
lão thái thái.
Đại trạch khảo vấn hạ nhân cũng có chú ý, bước đầu tiên chính là đánh vào tâm lý, im lặng ngâm, khiến trong lòng nàng ta
khiếp sợ trước. Không nói hai lời liền đấu võ, đây không phải là cao môn đại hộ mà là diễn xuất của tiểu hộ người ta.
Thúy Bình ở bên
người Tôn di nương lâu như vậy đoán chừng cũng đã gặp qua trường hợp thế này, trong khoảng thời gian ngắn vẫn im lặng quỳ không chút hoang mang, lão thái thái cũng không sốt ruột, nhập một ngụm trà rồi nói với Vân
Hoan, “Ngày hôm nay cũng có chút mệt mỏi, mấy ngày nay hoa trong vườn nở rất đẹp, ngươi theo giúp ta ngắm hoa đi.”
Vân Hoan nói dạ, đỡ
lão thái thái đi ra ngoài, để lại một mình Thúy Bình trong phòng, Vân
Hoan quay đầu nhìn, nha đầu kia không dám nghỉ xả hơi chút xíu, tư thế
quỳ tương đối chuẩn mực.
“Ngươi làm người vẫn luôn cẩn thận, nếu
không có chín phần nắm chắc nhất định sẽ không nói với ta chuyện này.... Nói đi, nói hết những gì ngươi biết đến cho ta biết.” Đứng trước vườn
hoa rực rỡ, lão nhân trong hoa cũng đã tóc mai sương bạch, vẻ mặt suy
sụp.
Năm đó mẫu thân Trường Bình mất sớm, Tống Nguyên Niên lại
không có lòng tái cưới, bà nói đi nói lại bao nhiều lần Tống Nguyên Niên cũng bất vi sở động. Ngẫu nhiên có một lần bà thấy Tống Nguyên Niên nói chuyện với Tôn Thư Lan, trên mặt Tống Nguyên Niên tất cả đều là sáng
rọi, bà liền động tâm nạp thiếp cho Tống Nguyên Niên. Bà cũng ngầm phái
người quan sát Tôn Thư Lan, trừ bỏ xuất thân không tốt, Tôn Thư Lan quả
đúng là một cô nương tràn ngập sức sống, nhiệt tình hào phóng, hiểu
chuyện lại có khả năng.
Nhưng chuyện hôm nay chứng minh, trước đây là bà nhìn lầm rồi?
Lão thái thái thở dài: đó là người chính bà tự mình chọn a, bây giờ không
phải bà mở miệng ai dám động Tôn Thư Lan? Nếu Tôn Thư Lan ngã, đây thật
sự là đánh lên cái mặt già này của bà mà!
Đau!
Huống hồ hiện giờ Tống Nguyên Niên cũng cực kì yêu thương Tôn Thư Lan, ai động nàng, không khác gì đắc tội hai đầu.
Đạo lý đó Vương thị biết, Vân Hoan sao có thể không hiểu đây?
Đây là buộc bà làm người xấu mà....
Cởi chuông cuối cùng vẫn là người buộc chuông.
Lão thái thái tâm tư ngàn xoay trăm chuyển, Vân Hoan tâm tâm niệm niệm cũng chỉ có một câu của Tống Trường Bình: “Nếu như tổ mẫu biết di nương mà
chính bà chọn cho phụ thân kém chút giết chết tôn tử của mình, tổ mẫu sẽ nghĩ sao?”
Đơn giản một câu này, tất cả các lỗi lầm đều bị chôn
vùi mất. Nhưng là, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, không tính cả món nợ nặng nhất này, cái khác, nàng đều có thể đòi lại.
“Vân Hoan không dám gạt tổ mẫu, chỉ là liên can trong chuyện này quá lớn, Vân Hoan cũng rất bất đắc dĩ....”
“Ta cả đời này, đã từng cùng tổ phụ ngươi lên chiến trường, xem qua thi cốt thành tường; đi qua Giang Nam, suýt nữa vùi mạng dưới đao của thủy tặc; khi đến tái ngoại còn bị cường đạo bắt đi, kém chút nhảy vực. Mấy lần
sinh tử đều đã đi qua, ta còn sợ cái gì.” Lão thái thái thản nhiên nói:
“Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, nàng ta còn có thể làm
ra chuyện gì.”
“.....”
Vân Hoan đứt quãng nghe Tống Trường Bình nói đến lịch sự làm giàu của Tống phủ, đương nhiên sẽ không hoàn
chỉnh, “A, là vậy a.” Giờ phút này nghe lão thái thái tóm tắt mấy câu,
Vân Hoan lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, năm đó đao quang kiếm ảnh,
sát phạt quyết đoán, từng cảnh có thể tưởng tượng.
Chính là năm
đó dù phong cảnh, bây giờ lão thái thái cũng vẫn là một lão thái thái
gần đất xa trời, Tống Trường Bình lo lắng cũng không phải không có đạo
lí – nếu Tống Trường Bình thật sự đã chết, vậy lão thái thái chính là
người đưa đao cho đao phủ, nếu bà biết chân tướng, bà thật sự có thể
thản nhiên đối mặt như lời bà nói?
Vân Hoan thật sự muốn nói tất
cả sự thật ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, lựa chọn từ ngữ, nói:
“Khi đại gia và ta biết Tôn di nương mua đi bán lại đồ trong khố phòng
trong lòng liền tồn nghi hoặc, theo lí Tôn di nương ở trong phủ không lo ăn không lo uống, ca ca Tôn di nương lại là đại chưởng quỹ, lại phụ tá
đắc lực của đại gia, không thiếu mấy đồng tiền này. Đôi ta lại thương
lượng sợ Tôn di nương có gì khó xử không thể nói ra mới bất đắc dĩ ra hạ sách này, cho nên lại bảo người đi tra lại.
Vân Hoan nuốt nuốt
nước miếng, dưới ánh mắt sắc bén của lão thái thái, kiên trì nói: “Tổ
mẫu, Tôn di nương, hình như ở bên ngoài... cho vay nặng lãi.”
“Rắc....”
Cành liễn trong tay lão thái thái trực tiếp bị gãy thành hai đoạn.
“Có chứng cứ gì không?”
“Tôn di nương làm việc luôn luôn cẩn thận, tiền này cũng là qua tay mấy
người mới đến trong tay người làm, người bình thường sẽ không nghĩ đến
trên người Tôn di nương. Chỉ là đoạn thời gian trước ở đầu đường Đông có một hộ gia đình xảy ra chút chuyện, ra mặt lại là Thúy Bình nên mới
khiến người suy nghĩ.”
Lão thái thái đảo mắt qua, Vân Hoan cũng
không chờ bà hỏi, chặn lại nói: “Hộ gia đình này có một tú tài muốn đi
thi, đáng tiếc không có tiền nên mới đi vay nặng lãi, chỉ chờ trúng khoa cử sẽ trả món nợ này. Ai biết trời không phù hộ hắn, hắn thi không đậu, về đến nhà người cho vay nặng lãi đến cửa đòi nợ, thường xuyên đi lại,
hắn nhất thời xấu hổ và giận dữ liền nhảy giếng. Nương tử của tú tài này nói với người chung quanh là Tống phủ chúng ta hại chết người.... Sau
này không biết thế nào lại im hơi lặng tiếng, người bên ngoài nói nương
tử của tú tài đó nhận được một số tiền lớn, ngày khác đổi mặt gả cho
người, ngẫu nhiên cùng người khác nói luyên thuyên, mơ hồ nhắc đến Tôn
phu nhân... Còn nói nhà giàu thật tốt, có thể lấy tiền mua mạng
người...”
“Rắc rắc...”
Lại một cành liễu bị gãy. Vân Hoan
khẽ run rẩy, nói tiếp: “Chứng cứ vô cùng xác thực, chúng ta không có,
nhưng nương tử của tú tài đó lại là người thấy tiền sáng mắt, chỉ cần
cho tiền cái gì đều nói. Cũng là nàng trảm đinh tiệt thiết nói cho vay
nặng lãi chính là người Tống phủ, hại chết tướng công nàng cũng là người Tống phủ, Tôn tức nghĩ, nếu nghiêm túc hỏi Thúy Bình này, thế nào cũng
có thể hỏi ra chút ít...”
“.....”
Còn cần hỏi cái gì....
cái khác không tính, chỉ riêng một cái cho vay nặng lãi này cũng đủ để
Tôn Thư Lan chết. Cho vay nặng lãi đó là hành vi gì? Đây quả thật là
hành vi thương thiên hại lý! Thường nghe nói người nhà của nhà giàu
nương danh nghĩa trong nhà đi ra ngoài cho vay nặng lãi, cuối cùng bản
thân bị tóm không nói, còn liên lụy trong nhà bị hỏng thanh danh.
Tống gia luôn là nhà tích thiện, sao có thể dung được loại tiện – nhân này?
Vốn còn muốn hoãn một chút tỉ mỉ hỏi Thúy Bình kia, lúc này lại đợi không
được. Lão thái thái vung tay lên, “Đi, tỉ mỉ tra hỏi Thúy Bình kia, rốt
cuộc đã giúp đỡ chủ tử nàng ta ở bên ngoài làm bao nhiêu chuyện thương
thiên hại lí! Mỗi một việc, một chuyện đều hỏi cẩn thận cho ta! Dù miệng nàng ta có chặt đến mấy ngươi cũng phải cạy được ra cho ta!”
“Dạ!” Bà tử bên người lập tức đi làm, ngay cả bước đi cũng có chút nhảy nhót.
Vân Hoan nhìn thấy bà tử này xoa tay, trong lòng nghĩ Tôn di nương này làm
người có đủ kém, ngay cả bà tử bên người lão thái thái cũng nhìn không
vừa mắt.
Ngày đó người có thể làm lão thái thái chính miệng hứa
cho Tống Nguyên Niên, đương nhiên cũng biết nhìn sắc mặt. Đáng tiếc qua
nhiều năm tác uy tác phúc người liền bay lên trời, không làm được thấp
mi thuận mắt như trước.
Có thể thấy được làm người a, chính là không thể đắc ý vênh váo, quên thân phận của bản thân.
Vân Hoan dặn dò bản thân như vậy, trong lòng nghĩ không đến lát nữa sợ là
phải diễn một hồi tuồng, vội vàng bảo người bên cạnh đi tìm Tống Trường
Bình. Nào biết vừa phái Tư Hoa đi thì Tống Trường Bình liền đến, nói là
tiễn Triệu Du Hoán xong lo lắng lão thái thái tức giận nên quay lại tìm
bọn họ.
Lão thái thái cẩn thận hỏi lại Tống Trường Bình một lần,
Tống Trường Bình một năm một mười nói, ngay cả quá trình truy tra cũng
nói rành mạch, tất cả nội dung không khác lời Vân Hoan nói bao nhiêu.
Lão thái thái trong lòng giận dữ, cuối cùng lại nở nụ cười, trong lòng tuy
biết phu thê Tống Trường Bình không nói dối nhưng vẫn muốn nghe xem Thúy Bình còn có thể nói ra chuyện gì.
Chỉ qua một canh giờ, bà tử
được phái đi trở về, cũng không kịp hành lễ, vội vội vàng vàng nói: “Lão thái thái, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Hóa ra, mới đầu Thúy Bình này miệng còn rất chặt, đáng tiếc chặt mấy cũng không bằng thủ đoạn của bà
tử trong viện, qua mấy phen liền nói ra, lời nên nói không nên nói đều
phun hết.
Tôn di nương ở bên ngoài cho vay nặng lãi đã có mấy
năm, vốn làm ăn rất sinh động không ra đường rẽ gì. Nhưng là dần dần có
mấy hộ không trả nổi, khuya khoắt liền chạy trốn. Tôn di nương xót tiền
liền mướn người bên ngoài chuyên môn đến cửa đòi nợ, trong đó bán nữ bán nhi trả nợ cũng có mấy nhà, thậm chí nhảy giếng giống như tú tài kia.
Mấy năm trước nhà giàu nhân gia cho vay nặng lãi quan phủ cũng mở một
mắt nhắm một mắt cho qua. Nhưng mạng người kiện cáo nhiều, quan phủ cũng làm nghiêm, Tôn di nương thế này mới bắt đầu sợ.
Bà ta lại không dám nương danh nghĩa Tống phủ áp người, chỉ có thể lén lút lấy tiền mua mạng người. Bà ta lại tiêu pha xa xỉ, không biết tiết kiệm, tiền tiêu
rất nhiều liền thỉnh thoảng vươn tay vào của chung. Đợi đến khi bà ta
dừng vươn tay thì của chung đã bị hụt rất nhiều, đến khi Vương thị vào
cửa, bà ta sợ sự tình bại lộ nên dứt khoát vươn tay vào khố phòng, làm
ăn trộm. Đầu năm Phương nhi chết, xét đến cùng không phải là trộm trâm
cài gì đó mà là đánh vỡ chuyện của Tôn di nương, Tôn di nương nhìn nàng
không vừa mắt, âm thầm tra tấn nàng, còn thường xuyên dọa bán nàng vào
kỹ viện, Phương nhi thế này mới nghĩ quẩn...
Ở dưới mí mắt mình
vậy mà lại xảy ra chuyện bẩn như vậy, Lão thái thái chống quải trượng
càng nghe càng tức giận, càng giận càng run, Vân Hoan vội đỡ bà, bà
khoát tay, giọng như chuông lớn quát: “Đi đem tiện nhân kia lại đây cho
ta!”