Hôn sự của Hướng vân cẩm vô cùng náo nhiệt, làm một ngày Vân Hoan cũng vất vả theo một ngày. Cũng may trong phủ có việc mừng sắc mặt Hướng Hằng Ninh cũng hồng nhuận hơn rất nhiều, Hướng Vân Hoan cảm thấy mệt cũng cảm thấy đáng giá.
Thật vất vả mới trở về đến phủ, cả người Hướng Vân Hoan đều sắp rụng rời, ngồi ở bên cạnh bàn uống cháo tổ yến Tư Niên nấu, vẫn không quên chỉ điểm: "Tổ yến này ngươi nấu quá lửa, lại cho nhiều đường phèn, vị không đúng!"
Tư Niên bĩu môi nói: "Miệng Đại nãi nãi thật kén chọn."
"Đại nãi nãi có thói quen khi ăn món nào thế nào cũng phải chọn ra ít khuyết điểm." Tư Hoa cười nói giúp, hai người mỗi người một câu, Vân Hoan vội cầu xin tha thứ nói: "Là ta không đúng, hai người các ngươi khó được một lần xuống bếp, ta phải nhắm mắt uống sạch mới đúng!"
"Vậy mới được!" Tư Niên cười gian đến gần Vân Hoan, thấp giọng nói: "Không dối Đại nãi nãi, cháo tổ yến này không phải do ta nấu. Đại gia canh cả một ngày mới nấu được một bát nhỏ này đấy, nếu Đại nãi nãi ghét bỏ, sợ là Đại gia phải đau lòng rồi!"
Vân Hoan quay đầu nhìn Tống Trường Bình đang nhàn nhã ngồi bên cạnh cửa sổ, hơn phân nửa tóc đen vương trên bờ vai, nhướn mi như cười như không nhìn nàng. Vân Hoan vội vàng lấy lòng nói: "Ta đang nghĩ sao tổ yến này lại ngon vậy chứ! Hóa ra là bên trong có mật đường!"
Trường Bình thế này mới không nhịn được nhếch miệng cười: "Bộ dạng này của nàng thật giống Vượng Tài thấy cục thịt là vẫy đuôi ở bên ngoài kia!"
"Chàng mới giống Vượng Tài đấy!" Vân Hoan đốp lại, "Nào có ai nói thê tử mình giống chó!"
"Nếu là chó cũng là con chó xinh đẹp nhất!" Trường Bình thích nhất là bộ dáng khi nàng tức giận, nhìn qua vô cùng đáng yêu, khiến người ta nhịn không được muốn đùa nàng, "Qua đây vẫy đuôi hai cái xem nào!"
"Ẳng ẳng!" Vân Hoan thật sự sủa hai tiếng, răng nanh sáng lóa, làm bộ muốn nhào lên cắn hắn.
"Thật ngoan!" Trường Bình tiện tay cầm lấy quả táo trên bàn nhét vào miệng Vân Hoan, "Vân Hoan nhà chúng ta ngay cả sủa cũng động lòng người!"
Lần này Vân Hoan cười thật, nhào lên làm bộ muốn cắn tay hắn, Trường Bình xoay người tránh được, ngược lại ôm lấy eo nàng, tay vừa dùng sức Vân Hoan đã nằm trên bờ vai hắn. Trường Bình sải bước chân dài, ba hai bước đi đến bên giường, ném nàng xuống giường.
Vân Hoan đang muốn xin tha, hôm nay quá mệt xin được nộp thuế vào lần sau, lại không lỡ làm hỏng bầu không khí này, đang giãy dụa thì Trường Bình đã dạng chân ngồi trên người nàng, hai tay cởi quần áo nàng, không qua bao lâu nàng đã bị lột sạch.
Vân Hoan xấu hổ vội vàng nhắm mắt lại, lại nghe thấy Trường Bình cười chế nhạo nói: "Hôm nay sợ là phải làm nương tử thất vọng rồi, phu quân ta đây không có tâm tư đó!"
Khi nói chuyện hắn đã lật người nàng lại, nói xong hắn sờ soạng trên người nàng, sau một lúc lâu bắt đầu không nặng không nhẹ xoa bóp.
Vân Hoan quẫn, một lúc sau trái tim lại ấm dần lên, hưởng thụ hắn mát xa, cả người buông lỏng.
"Học khi nào vậy, tay nghề không tệ." Vân Hoan cúi đầu, lúng búng nói.
"Hành tẩu giang hồ thế nào cũng phải có một hai tay nghề bàng thân, nếu tương lai chúng ta nghèo rớt mùng tơi, ta còn có thể dựa vào cái tây nghề này kiếm tiền nuôi gia đình!" Trường Bình cười nói.
"Ai cần chàng kiếm tiền nuôi gia đình. Nếu thật sự có lúc đó, ta có thể làm đầu bếp nữ, nấu ăn thổi cơm là sở trường của ta, bảo quản đi đâu nhà đó đều sẽ hài lòng." Vân Hoan trả lời.
Tay đặt trên người nàng tạm dừng, chợt nghe Trường Bình nói: "Ta cưới nàng qua cửa chính là để nàng hưởng phúc, cho dù chúng ta có nghèo ta cũng không lỡ để nàng đi ra ngoài chịu khổ. Việc nuôi gia đình cứ giao cho nam nhân, nữ nhân phụ trách trang điểm xinh đẹp cho mình, ở nhà trồng hoa cỏ, nếu buồn thì sinh một đứa con để chơi."
"Ai rảnh mà sinh con để chơi chứ?" Vân Hoan lại quẫn, lật mình lại, mắt nhìn thẳng vào Tống Trường Bình, nghiêm túc nói: "Nếu hai chúng ta thật sự biến nghèo, chàng phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, ta phụ trách xinh đẹp như hoa, đây đều là nói nhảm. Ta có thể làm cái gì ta sẽ làm, cùng nhau kiếm tiền cùng nhau qua ngày, ngày trôi qua cũng không nhất định không vui."
"Ta hiểu được lòng nàng..." Chỉ là một câu nói đùa lại đổi được lời thật lòng của Vân Hoan, Trường Bình chỉ cảm thấy trong lòng cuộn trào, hạnh phúc chợt đến giống như muốn tràn ra, hắn rốt cuộc nhịn không được cúi đầu hôn lên môi Vân Hoan, thật lâu sau hắn mới buông lỏng Vân Hoan ra. Giơ tay lên hung hăng đánh xuống mông nàng: "Nàng cứ không tín nhiệm phu quân nàng như vậy à! Chỉ tính tài sản trước mắt của chúng ta dù miệng ăn núi lở cả đời cũng không hết, thì sợ gì biến nghèo!"
"Đúng đúng!" Vân Hoan xoa xoa mông mình, lại chui vào trong lòng Trường Bình, "Nếu không có cái ăn cũng không sợ, chúng ta thu thập đồ đạc rồi đi cọ Triệu Du Hoán, dù sao hắn cũng cọ không ít cơm nhà chúng ta, chúng ta vừa vặn đi đòi lại! Không biết chừng khi đó hắn và Miêu Ngọc Tủy.... hắc hắc hắc...."
Triệu Nhị thiếu gia đang nằm trong chăn không hiểu hắt hơi một cái to, tỉnh lại day day mũi, hung tợn mắng: "Móa, lại mơ thấy nữ nhân giả kia! Gặp quỷ mà!" Trong miệng chửi thầm, xoay người lại tiếp tục ngủ say sưa.
Mà lúc này Miêu Ngọc Tủy đang ngồi gần cửa sổ ngắm trăng rằm cũng căng thẳng, không hiểu sao lại nhớ tới gương mặt không đứng đắn của Triệu Du Hoán.
Vào ban ngày nàng tình cờ gặp hắn trên đường, đang lén lút mua sách giấu vào trong ngực, nàng tiện tay đoạt lại xem, trên bìa mặt rõ ràng mấy chữ to , Miêu Ngọc Tủy nhìn lướt qua tên sách, lạnh nhạt nói: "Sách này là ta viết."
(*) Hàng: hàng phục.
Mặt Triệu Du Hoán lập tức tập hợp đủ các loại biểu cảm, thẹn quá hóa giận, sợ hãi, khó có thể tin cùng với uể oải khó có thể che giấu. Mấy loại biểu cảm hiện ra cùng lúc trên gương mặt tuấn mĩ, Miêu Ngọc Tủy cũng kinh thán không thôi.
Rồi sau đó Triệu du hoán run run rẩy rẩy hỏi một câu: "Miêu ngọc tủy, ngươi không có việc làm liền thả cổ khắp nơi, không có việc gì lại viết một đống sách rách, nếu lại không có việc gì làm nữa ngươi còn có thể làm gì?"
"À, khi nào không còn việc gì khác để làm, ta cũng đã từng làm sơn tặc."
Khi đó Miêu Ngọc Tủy đặc biệt chân thành tha thiết trả lời hắn, nào biết hắn lại ném quyển sách này xuống đất dùng sức dẫm đạp, mắng một câu mà dạo gần đây Miêu Ngọc Tủy không ngừng nghe được: "Mẹ nó, mẹ nó quả nhiên là nữ nhân."
"Triệu... Du... Hoán...." Miêu Ngọc Tủy kéo dài giọng nhấm nuốt mấy chữ này, khóe miệng lộ ra một nụ cười động lòng người, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra, lúc này nàng đang lộ ra vẻ tiểu nữ nhi thẹn thùng, vẻ mặt hàm xuân.
Hôn sự của Hướng Vân Cẩm vừa thành, lại thật sự giống như xung hỉ có hiệu quả. Lâm Nguyên Tu mở mấy toa thuốc, bệnh của Hướng Hằng Ninh chậm rãi có khởi sắc.
Vân Hoan vẫn luôn lo lắng ngày Hướng Vân Cẩm xuất giá sẽ xảy ra chuyện, không ngờ lại gió êm sóng lặng trôi qua. Ngày thứ ba Hướng Vân Cẩm về nhà lại mặt không lâu sau đó sẽ theo Thành Chương đi vào Kinh nhậm chức. Hướng Hằng Ninh nghĩ ngày cả nhà được đoàn tụ không nhiều lắm, lại gọi Vân Hoan về, Vân Hoan lại thấy Hướng Vân Cẩm, nàng ta thẹn thùng đứng bên người Thành Chương, mặt mày đều là nhu hòa.
Đợi đến khi các nữ quyến ở chung một chỗ, mặt Hướng Vân Cẩm hếch lên, một bộ đắc ý. Dương di nương nói với Vân Cẩm: "Xem Đại cô gia đối Đại cô nãi nãi nhà chúng ta thật là tốt. Ngày lại mặt càng thêm phong cảnh, người khác hâm mộ không thôi."
"Phu quân nói sợ ta trên đường đi mệt, để ở ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy đi. Sao ta có thể chịu, Ung Châu đến Kinh xa như vậy, hắn đi một mình, ta nào có thể yên tâm." Hướng Vân Cẩm mở miệng một tiếng 'phu quân', như là sợ người khác không biết nàng đã gả cho người vậy.
Vân Hoan nghe tai trái ra tai phải, chẳng thèm để ý, Hướng Vân Cẩm đang nói nàng lại quay đầu hỏi Dương di nương ẩm thực sinh hoạt của Hướng Hằng Ninh, Hướng Vân Cẩm cảm thấy không thú vị, lại quay sang nói chuyện với Tô thị.
Vân Yến ở một bên nghe như lọt vào sương mù, sau một lúc lâu hỏi: "Đại tỷ tỷ và tỷ phu vào Kinh, sau này sẽ không trở lại nữa à?'
"Chắc là vậy." Hướng Vân Cẩm nhướn mi nhìn Vân Hoan, nói: "Đại tỷ phu ngươi công vụ bận rộn, ta ở bên cạnh chăm sóc hắn. Chờ Đại tỷ về, nói không chừng chính là Tri phủ phu nhân!"
"Oa, lợi hại quá!" Vân Yến vỗ tay khen, Hướng Vân Cẩm càng thêm đắc ý, cười không khép được miệng. Vân Yến lấy lại tinh thần, ngây ngốc hỏi một câu, "Đại tỷ, Tri phủ là cái gì?"
Vân Hoan 'phụt' cười ra tiếng, đưa cho Vân Yến một quả táo, "Yến Nhi ăn táo đi, trẻ con không cần hỏi nhiều như vậy."
"Dạ...." Vân Yến nhu thuận nhận lấy táo, thật sự yên tĩnh ngồi ở một bên.
Hướng Vân Cẩm hừ một tiếng, dứt khoát không để ý Vân Hoan.
Lúc này Vân Hoan mới bắt đầu đánh giá Hướng Vân Cẩm. Ngươi nói, Hướng Vân Cẩm cũng thật là lợi hại, Thành Chương dầu gì cũng là người đã thành thân một lần, việc giường chiếu đương nhiên biết nhiều hơn so với mao đầu tiểu tử chưa thành hôn. Nhưng Hướng Vân Cẩm vậy mà lại thành công giấu được qua cửa?
Thật đúng là heo mù gặp phải cải thối! Vân Hoan không khỏi cảm thán.
Cũng may ôn thần Hướng Vân Cẩm này rốt cuộc cách xa nàng, nghĩ như vậy, ngược lại vui lên.
Tô thị cẩn thận hỏi hành trình cụ thể của Hướng Vân Cẩm, hai người ôm nhau khóc một hồi, Vân Hoan nhìn không thú vị, đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa ra cửa thì gặp được một nam nhân mặt mày thanh tú, thấy nàng cung kính hành lễ, hỏi: "Vị này là muội muội hả, trước đây đã gặp qua mấy lần, do đến đi vội vàng chưa kịp nói mấy câu, hôm nay cuối cùng cũng gặp."
Vân Hoan sửng sốt một hồi, vội vàng đáp lễ gọi tỷ phu.
Thành Chương cười cười: "Mấy ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành vào Kinh, chờ an định rồi sẽ đón nhạc phụ nhạc mẫu qua đó ở mấy ngày, nếu muội có rảnh, cũng hoan nghênh đến chơi."
"Vậy đa tạ tỷ phu trước." Vân Hoan trả lời có lệ, trong lòng nói chỉ sợ cả đời này sẽ không đăng cửa nhà ngươi.
Hai người hàn huyên mấy câu Thành Chương liền bị Hướng Vân Cẩm gọi đi, Vân Hoan nhìn bóng lưng tuấn dật của hắn, không khỏi lại lắc đầu cảm thán: "Quả đúng là heo mù vớ phải cải thối, một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu!"
"Nàng nói gì thế?" Chẳng biết Trường Bình đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, nghe nàng thao thao bất tuyệt, không khỏi phụt cười, ghé vào bên tai nàng đè thấp giọng chế nhạo nói: "Thế nào, coi trọng người ta rồi à?"
"Bộ dáng hắn thật ra cũng không kém chàng lắm đâu!" Vân Hoan thuận thế chế nhạo lại.
Nụ cười trên mặt Trường Bình càng thêm xán lạn, "Trên bộ dạn thì có lẽ, nhưng là ở chỗ khác, vậy thì không nói chắc được...."
Vân Hoan nghe hắn nói vậy, nghiêng đầu nhìn hắn, Trường Bình bị đôi mắt nàng nhìn cười càng thêm xán lạn, nhịn không được để lộ chút tin nói: "Nàng còn nhớ người thời gian trước chúng ta phái đi hỏi tin tức không? Hôm nay hắn thật sự trở lại, tuy rằng chậm chút, nhưng là tin tức hắn mang về thật sự phấn khích vô cùng!"