Editor: Linh
Nghĩ tới hai người này, Vân Hoan chỉ cảm thấy như ngạnh ở yết hầu, nuốt không trôi, nghẹn khổ sở.
Trong lòng phỏng đoán chuyện này, nàng ngồi thế nào cũng không yên. Trường Bình sáng sớm đã ra ngoài cũng không biết gặp người nào, nàng dứt khoát chuyển ghế ra ngoài sân ngồi chờ. Tư Niên Tư Hoa thấy nàng đứng ngồi không yên, cười trêu ghẹo nói: "Nếu Đại gia thấy bộ dáng này của nãi nãi, khẳng định cười chết. Mới cách nửa ngày nãi nãi đã thành hòn vọng phu rồi!"
"Hai nha đầu các ngươi càng ngày càng không có bộ dáng, lại nói bậy cẩn thận ta xé nát miệng các ngươi!" Vân Hoan giả vờ nghiêm mặt, vươn tay muốn kéo miệng hai người bọn họ. Ba người đang đùa vui, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng 'khụ khụ' rất nhỏ, Vân Hoan vội vàng dừng tay, chỉ thấy Tống Trường Bình mặt mang ý cười nhìn ba người bọn họ, bên cạnh đứng Thạch đầu và một nam tử xa lạ.
Vân Hoan quẫn đỏ mặt, vội vàng ngừng tay.
Thạch đầu mở miệng đầu tiên: "Hai nha hoàn các ngươi to gan thật, cả ngày bắt nạt nãi nãi!"
"Chúng ta nào dám chứ! Rõ ràng là nãi nãi bắt nạt hai người chúng ta!" Tư Hoa Tư Niên cười duyên nói, thấy Thạch đầu nháy mắt thức thời lui xuống.
Vân Hoan thế này mới chào đón, gọi tiếng 'phu quân', lại nhìn nam tử xa lạ đứng bên cạnh hắn, khuôn mặt góc cạnh ngăm đen, mắt to mày rậm, thật là trời sinh tục tằng, tràn ngập khí khái nam tử. Chỉ là người này quá không hiểu lễ tiết, gặp nữ quyến không tránh đi cũng thôi, ngược lại còn khí định thần nhàn đánh giá nàng, không một chút khiếp ý và xấu hổ.
Vân Hoan càng nhìn càng cảm thấy người này đã gặp qua ở đâu, vắt hết óc suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy cả kinh, một cái tên sinh động hiện lên trong đầu, nàng kinh ngạc nhìn về phía Trường Bình. Trường Bình cười nói: "Đây là hộ viện ta mới mời đến, Phạm Sơn Đỉnh. Nàng gọi hắn lão Phạm là được, sau này nếu nàng ra ngoài thì mang hắn theo, hắn có thể bảo vệ nàng chu toàn."
Lúc này trong lòng Vân Hoan có mười vạn nghi hoặc nhưng vẫn dằn lại suy nghĩ gọi một tiếng lão Phạm, lão Phạm này cũng thu lại tầm mắt, sảng khoái gọi 'Đại nãi nãi'.
Chờ hắn lui ra Vân Hoan mới khẩn cấp kéo Trường Bình lại, chần chờ nói: "Cái gì Phạm Sơn Đỉnh, Phản Sơn Đỉnh, Sơn Đinh Phản, đó không phải là Đinh Sơn à! Hắn không phải đã chết rồi sao, làm sao có thể ở đây! Trường Bình, hắn chính là trọng phạm triều đình đấy!"
"Phu nhân đừng vội!" Trường Bình rót cho Vân Hoan ly trà, tỉ mỉ nói: "Đinh Sơn quả thật đã chết, người mà nha môn triều đình tự mình giám trảm đầu, đầu đường nhiều dân chúng xem hắn rơi đầu như vậy, không có sai. Về phần vị này, hắn là ta bỏ một số bạc lớn mời từ tiêu cục Trường Uy trong Kinh về, sau này hắn chính là hộ viện nhà chúng ta. Hắn thật sự là lão Phạm, cũng chỉ có thể là lão Phạm."
Trường Bình cường điệu lặp lại thân phận của hắn, Vân Hoan cuối cùng cũng hiểu rõ ý trong lời hắn nói. Nhóm Ung Châu Tứ thiếu không biết dùng cách gì giúp Đinh Sơn kim thiền thoát xác, lại thay đổi thân phận cho hắn một lần nữa làm người.
"Mọi chuyện hôm qua xem như hôm qua đã chết, mọi chuyện hôm nay coi như hôm nay vừa sinh." Vân Hoan thấp giọng đọc một câu. Trường Bình nhất thời vui vẻ, ôm nàng hôn hôn, nói: "Tống nãi nãi quả nhiên huệ chất lan tâm."
"Có người khen nương tử mình như chàng sao." Vân Hoan liếc trắng Trường Bình một cái, lập tức lại có chút chần chờ, "Trong phủ chúng ta bình thường đều có hộ viện nhưng cũng không thấy chàng bảo bọn họ đi theo ta. Bây giờ lão Phạm đến đây, chàng lại để hắn đi theo bên cạnh ta... Hắn dù sao cũng là nam nhân, ta ra vào tóm lại không tiện lắm."
"Chuyện này thì không thể theo nàng rồi." Trường Bình thế này mới buông mặt xuống, nghiêm túc nói: "Ngày ấy ở chợ nàng nói hình như nhìn thấy Ôn Ngọc Lương ta liền phái người đi gia hương Ôn Ngọc Lương tìm hiểu, thế mới biết Ôn Ngọc Lương sau khi về gia hương thích cá cược thành tính, không chỉ bại hết toàn bộ gia sản, còn thiếu nợ nơi hoa nguyệt. Ngày ấy người nàng nhìn thấy chắc chắn là hắn. Ta cũng hỏi qua vị hoa nương kia, nàng nói Ôn Ngọc Lương từng nói đến trong Kinh là hắn sẽ có tiền. Ta chỉ sợ hắn lại đến dây dưa nàng, dạo này ta có chút bận, không thể lúc nào cũng bồi bên cạnh nàng, có lão Phạm ở đây ta cũng yên tâm hơn."
Vân Hoan chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Nếu người lôi thôi không thành dạng người ngày đó thật sự là Ôn Ngọc Lương, hắn đã sớm thừa dịp ngày Hướng Vân Cẩm thành hôn đến cửa để lừa một khoản, làm sao có thể ẩn nhẫn đến ngày hôm nay vẫn chưa xuất hiện?"
"Ta cũng cảm thấy trong này nhất định có kỳ quái. Bất luận thế nào người nọ nhất quán vô sỉ, ta đã dặn lão Phạm, nếu hắn xuất hiện bên cạnh nàng, lão Phạm nhất định không thể dễ dàng tha thứ y."
Trường Bình nghiến răng nghiến lợi, Vân Hoan biết hắn dạo này bận việc làm ăn, thường xuyên bôn ba qua lại, trong lòng cảm thấy đau lòng, dựa vào trong lòng hắn khẽ nói: "Ta ở đây giống như thần tiên vậy, không có việc gì sẽ không ra ngoài. Mấy ngày trước gặp qua Lâm đại phu, nói bệnh của cha đã khỏe không sai biệt lắm, chính là trụ cột hư, cần nghỉ ngơi chút thời gian, ta cũng không phải đi gặp phụ thân, vậy thì sao có thể gặp người kia. Ngược lại là chàng, ở bên ngoài bôn ba lao lực, mọi chuyện nhất định phải cẩn thận chút."
"Có nàng ngày ngày hầm canh cho ta bổ dưỡng, thân thể ta khỏe mạnh hơn bất cứ ai, không sợ mệt." Trường Bình nói: "Chỉ là ở bên ngoài không nhịn được nhớ nàng, muốn ôm nàng, nàng lại không ở bên cạnh, thật sự là làm khó chết ta."
"....." Vân Hoan ngẩng đầu lại thấy ý cười trong mắt Tống Trường Bình, nàng rốt cuộc nhịn không được vươn tay bẹo má hắn, thẳng đến khi mặt hắn biến dạng nàng mới nhịn không được cười hì hì, "Chàng học được miệng lưỡi trơn tru ở đâu vậy!"
Vân Hoan tuy nói vậy nhưng đến cùng vẫn lo lắng ra ngoài gặp phải Ôn Ngọc Lương, vậy nên ở nhà ngây người mấy ngày. Đợi đến giữa tháng nàng mới nhịn không được về Hướng phủ một chuyến. Chỉ là vừa vào cửa lại cảm thấy không khí không đúng, Tô thị mặt đầy vui mừng, ngay cả cha nàng Hướng Hằng Ninh cũng khó được cao hứng, sắc mặt hồng nhuận.
Thấy nàng vào cửa, Tô thị khó được khi chủ động chào hỏi, kêu câu "Vân Hoan về rồi à', đuôi lông mày cũng sắp cong lên trời, che không được đắc ý.
Hướng Hằng Ninh thấy Vân Hoan cũng vui mừng nhướn mày, "Quả thật là chuyện mừng. Đại tỷ ngươi hôm nay gửi thư đến, nói là đã có thai một tháng."
"Mới qua cửa bao lâu mà đã có thai rồi?" Vân Hoan thật sự kinh ngạc, không chút vui mừng, "Tính ra bọn họ cũng mới thành thân một tháng, không phải là có thai ngay ngày thành hôn đấy chứ?"
"Đây là phúc khí!" Tô thị lườm, "Nhà Thành đại nhân vốn là cửu đại đơn truyền, chỉ còn lại một mình hắn. Nhất định là tổ tiên hắn phù hộ, tặng Cẩm nhi con trai! Trong thư Cẩm nhi nói, bây giờ Thành đại nhân đối nàng càng giống như minh châu, che chở gấp đôi."
"Còn vậy à...." Vân Hoan lại niệm một câu, trong đầu lại nghĩ: "Hóa ra bệnh liệt dương cũng có thể sinh con. Tuy rằng không dùng được nhiều, nhưng ít nhất còn có thể dùng.... Thật sự là thêm kiến thức.
"Ngươi cũng phải nắm chặt." Tô thị mát giọng xéo nàng, "Đảo mắt ngươi cũng đã qua cửa hơn một năm, sao bụng vẫn không có chút động tĩnh nào thế? Nếu không nắm chặt, chỉ sợ người Tống gia sẽ nói ra vào. Nữ nhân đấy, nếu không sinh được đứa nhỏ thì sẽ không trói được phu quân, đến cùng sẽ có một ngày bị bỏ rơi. Quay đầu ngươi cũng nên hỏi Đại tỷ ngươi lấy chút kinh nghiệm."
"Nhị cô gia và Nhị cô nãi nãi còn trẻ, cuộc sống của hai người càng như mỡ trong mật, qua mấy năm nữa sinh con cũng không muộn." Dương di nương vội hòa giải, Vân Hoan ánh mắt biết ơn qua, quay đầu lại cãi lại nói: "Heo nái cũng biết sinh, ta cũng có thể tìm heo nái lấy kinh nghiệm đấy."
Một câu nghẹn Tô thị không biết nên trả lời thế nào, hừ một tiếng trừng mắt nói, "Lòng tốt lại bị lừa đá."
Lúc này bà ta mới chú ý tới nam tử đứng bên cạnh Vân Hoan, không khỏi nhướn mi cất cao giọng nói: "Đây là tên sai vặt không hiểu chuyện từ đâu đến vậy, đi theo chủ mẫu vào cửa làm gì, mau đi ra ngoài cửa sau đợi!"
"Đây là ta cho hắn đi vào!" Vân Hoan trả lời, "Đây là tùy tùng của ta, phu quân tìm đến bảo vệ ta chu toàn."
"Thật sự là buồn cười! Đây là Hướng phủ, ai còn có thể hại ngươi không thành!" Tô thị cười lạnh nói: "Ngươi một nữ nhân một không tiền hai không quyền, hại ngươi làm cái gì!"
"Đây may mà có cháu ngoại trai tốt của ngươi!" Vân Hoan nhịn không được xoáy lại, "Đang êm đẹp bại hết gia sản, còn vay tiền kỹ nữ vào Kinh. Tháng trước đã đến Ung Châu, muội muội tốt của hắn thành thân hắn cũng không xuất hiện, cũng không biết là được ăn định tâm hoàn gì!"
"Ngươi nói cái gì! Ôn Ngọc Lương đã trở lại!?" Tô thị cất cao giọng, lập tức càng thêm kinh ngạc, "Hắn bại hết gia sản? Trước khi Cẩm nhi thành thân hắn đã trở lại rồi?"
Tô thị trong lòng lộp bộp, cũng không biết sao lại đột nhiên nhớ tới Hướng Vân Cẩm ngày thành thân có chút khác thường, chỉ cảm thấy ngực buồn hoảng. Thật vất vả mới đè xuống được suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, bà ta cố ra vẻ trấn định nói: "Ngọc Lương xưa nay hiền lành, có thể làm ra chuyện gì với ngươi! Đừng có ở đây nói hươu nói vượn hãm hại người!"
"Có phải nói hươu nói vượn hay không không phải do ngươi nói. Mạng là của chính ta, ta tiếc mạng, liên quan gì đến ngươi!" Vân Hoan lại phản kích nói.
"Được rồi!" Hướng Hằng Ninh quát, "Làm ta đau đầu."
"Lão gia...." Tô thị lập tức biến trở về bộ dáng điềm đạm đáng yêu, đáng tiếc Hướng Hằng Ninh không nhìn bà ta, ngược lại dặn dò Vân Hoan, "Ôn Ngọc Lương làm người gian trá, lần này trở về nhất định là không có chuyện gì tốt. Ngươi ra ngoài cẩn thận chút cũng là phải."
"Phụ thân ngài cũng để ý chút, khoảng thời gian này nên để người dưới giám sát chặt chẽ cổng và sân, đừng để cho người không đứng đắn lại trà trộn vào trong phủ." Vân Hoan liếc mắt nhìn Tô thị, sau đó cẩn thận hỏi tình trạng thân thể Hướng Hằng Ninh, thấy ông khỏe mạnh đang muốn cáo biệt thì Dương di nương ngăn cản nàng cười nói: "Không phải mấy ngày trước cô nãi nãi nói nếu có rảnh đến phủ sẽ dạy ta thêu hạnh hoa sao, sao đã quên rồi?"
Vân Hoan dừng lại, đang muốn hỏi nàng nói như vậy khi nào thì thấy Dương di nương ra dấu, lập tức gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, ngươi xem ta vừa vội liền quên luôn."
Hai người đi đến phòng Dương di nương, vừa vào cửa Dương di nương liền bịch một tiếng quỳ xuống, Vân Hoan lập tức phát hoảng vội nâng bà dậy, bà lại vẫy vẫy tay, buồn rầu nói: "Cô nãi nãi nghe ta nói trước. Lời này đã nghẹn trong lòng ta rất nhiều ngày, ta cảm thấy nếu còn không nói ra chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn!"
"Di nương ngài đứng lên trước đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, chuyện lớn gì cũng không vượt qua được sống chết đúng không?" Vân Hoan khuyên nhủ.
Dương di nương thế này mới đứng lên, "Chuyện này quan hệ đến danh dự của Hướng phủ chúng ta, chỉ hận ta nhát gan sợ phiền phức, không thể sớm ngày nói ra."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Vân Hoan cau mày hỏi.
"Chuyện này xảy ra vào ngày Đại cô nãi nãi xuất giá." Dương di nương thấp giọng nói: "Ngày ấy ta hầu hạ lão gia đến giờ Dần, vừa vặn lão gia tỉnh dăn dò ta trời sáng phải đến phòng Đại cô nãi nãi hỗ trợ, ta cân nhắc cũng không sai biệt lắm nghĩ muốn qua xem, chỉ là vừa đi đến ngoài cửa phòng cô nãi nãi thì thấy một người nam nhân từ khuê phòng nàng đi ra. Ta giật mình tránh ở đằng sau cây không dám đi ra, cách khá xa nên ta cũng không nhìn rõ, chỉ thấy hơi quen mắt...."
"Ngươi xác định là ngày nàng thành thân, không nhớ nhầm đấy chứ?" Vân Hoan chỉ cảm thấy da đầu run lên.
"Ta mặc dù già đi nhưng vẫn chưa hồ đồ. Ngày quan trọng như vậy sao ta có thể nhớ nhầm! Lúc đó ta đã nghĩ muốn đi nói cho cô nãi nãi ngài, sau này nghĩ lại nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ngày đại hỉ không thể bị ta làm xáo trộn.... Ta thật sự là hồ đồ mà! Hôm nay ta càng nghĩ càng sợ hãi, cô nãi nãi, ngày ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Dương di nương muốn nói lại thôi, lời đều sắp nói ra khỏi miệng, cuối cùng bị Vân Hoan ép trở về.
"Người ngày đó di nương thấy có lẽ là Ôn Ngọc Lương. Hắn dù có chút vô sỉ nhưng đối Vân Cẩm vẫn luôn để bụng.... Ngày ấy đến, có lẽ chỉ là đến xem Vân Cẩm.
Vân Hoan lung tung an ủi, nhưng trong lòng lại như có vạn con ngựa chạy qua.
Nàng ngược lại chính mắt nhìn thấy hai người đó tằng tịu với nhau, khuya khoắt Ôn Ngọc Lương mò vào phòng Hướng Vân Cẩm, nếu thật sự chỉ đắp chăn bông nói chuyện phiếm, ai tin chứ!
Nhưng vấn đề là Hướng Vân Cẩm đã mang thai, cha của đứa nhỏ trong bụng là ai, ai có thể nói đúng đây!
Trời ạ!