Editor: Linh
Hoặc, đây là kết quả mà Vân Hoan đã chờ rất lâu - không lại cùng Hướng Vân Cẩm có bất kỳ quan hệ.
Đại Tề lấy hiếu trị thiên hạ, nếu là cha nương cố ý cắt đứt quan hệ cha con với nhi nữ, vậy thì phải là nhi nữ đó bất hiếu cỡ nào mới có thể đi đến bước này. Tất cả những đứa con như vậy, đi đến đâu đều sẽ bị người đâm cột sống, cả đời đều không ngẩng đầu lên được.
Huống chi, Hướng Vân Cẩm đã gả cho người. Thành Chương lại là quan viên, bản thân tái giá bị nương gia cắt đứt quan hệ, Thành Chương cũng không ngẩng đầu lên được. Dưới tình huống như vậy, Hướng Vân Cẩm nhất định sẽ bị hưu, bằng không sĩ đồ của Thành Chương sẽ bị ảnh hưởng đến.
Cố tình lúc này trong bụng Hướng Vân Cẩm có một bùa hộ mệnh - phù hộ nàng ta sinh con trai, bằng không nửa đời sau của nàng ta chỉ có thể trôi qua trong thê thảm.
Điều kiện tiên quyết là, nhi tử này còn phải là huyết mạch thân sinh của Thành Chương.
Vân Hoan ác độc phỏng đoán kết cục của Hướng Vân Cẩm, bên kia hai vị lão nhân gia đã khuyên Hướng Hằng Ninh một hồi, tiếc rằng Hướng Hằng Ninh kiên trì. Hai vị lão nhân gia cũng đã nghe qua chuyện của Hướng gia, chỉ cho rằng Hướng Hằng Ninh là vì Tô Thiên Lạc nên mới hạ quyết tâm này nên cũng không lại khuyên nữa, lập tức liền kí tên lên tờ giấy cắt đứt quan hệ Tống Trường Bình đã ghi sẵn. Hướng Hằng Ninh lại ngựa không dừng vó bảo Trường Bình viết thư gửi cho Thành Chương, đến tận đây, Hướng Vân Cẩm xem như triệt để không còn quan hệ gì với Hướng gia.
Không nói đến Hướng gia như thế nào, lúc Thành Chương nhận được thư quả thật rất tức giận, hắn tính tình trầm ổn, lập tức phái người trở về tìm hiểu tin tức, thế mới biết nhạc mẫu mình không chỉ có vào ngục giam mà còn vượt ngục, nhạc phụ càng không biết vì sao lại bị trúng gió, nằm trên giường không thể động đậy. Khắp thành Ung Châu đều đồn đãi phỏng đoán nguyên nhân Hướng Hằng Ninh cắt đứt quan hệ cha con với Hướng Vân Cẩm. Còn càng truyền càng thái quá, nhưng trên cơ bản, trong lời đồn mắng chính là Tô Thiên Lạc, tiếc hận chính là Thành Chương.
Mà Hướng Vân Cẩm, tất cả những vẻ vang lúc trước cũng biến mất theo một tờ giấy cắt đứt quan hệ của Hướng Hằng Ninh, hoàn toàn biến mất trong lời đồn đãi, đây là tình huống mà Hướng Vân Cẩm chưa bao giờ nghĩ đến. Nàng ta cho rằng Hướng Hằng Ninh dù có có tức giận, thất vọng, thậm chí quở trách nàng ta, nhưng tuyệt đối sẽ không đi đến mức này - dù có kém hơn nữa cũng vẫn còn có nương. Đây là ý nghĩ đầu tiên của nàng ta lúc đó. Nhưng nàng ta tuyệt đối không ngờ tới, mẫu thân ruột của nàng ta lúc này đã sớm trở thành tù phạm, còn là một tù phạm vượt ngục. Sự việc biến hóa quá nhanh, nàng ta cũng bất ngờ không kịp phòng ngự, hay là muốn đi cứu mẫu thân nàng ta?
Hướng Vân Cẩm ảm đạm quỳ gối trước mặt Thành Chương: "Phu quân, chuyện của nương ta thật sự nửa phần không biết! Cha sợ là tức giận nên mới làm vậy. Ta.... Ta cũng thật là bị oan uổng mà! Sao lại gặp phải một mẫu thân như vậy đây!"
Thành Chương quay đầu xem Hướng Vân Cẩm bụng hơi gồ lên, khuôn mặt dần tròn, thân hình dần dần biến dạng, có bao nhiêu yêu đi nữa vào giây phút này cũng tan thành mây khói.
Nữ nhân thôi, từ xưa đến nay chính là thứ đồ chơi dệt hoa trên gấm, nhưng nếu trở thành gánh nặng ảnh hưởng sĩ đồ của hắn, vậy hắn phải cẩn thận suy nghĩ xem có nên đổi một đóa hoa khác hay không.
Thành Chương nhìn nhìn lại bụng Hướng Vân Cẩm, ánh mắt không khỏi xẹt qua một tia sắc bén: lúc trước hắn đối Hướng Vân Cẩm vừa gặp đã yêu, có phải cũng là kết quả Tô Thiên Lạc lừa gạt hắn hay không? Hướng Vân Cẩm có phải thật sự đơn thuần như hắn thấy?
"Ngươi đừng giả vờ nữa!"
Mười ngày sau, trong thành Kiến Châu.
Ôn Ngọc Lương nhếch khóe miệng nhìn về phía Tô Thiên Lạc: "Chúng ta ra khỏi thành Ung Châu đã được mấy ngày, nếu như bọn họ muốn đuổi theo thì đã sớm đuổi theo rồi, còn cần phải đợi đến ngày hôm nay. Ngươi xem ngươi cả người một cái áo rách, đừng nói người khác, ngay cả ta đây cũng chịu không nổi."
Hai người ngày ấy từ Hướng phủ đi ra, theo Tô Thiên Lạc phân phó, nữ trang sớm đã nhờ người trong tiêu cục chuyển đi. Ngân phiếu sau khi đưa một ít cho Tình Lâu, hai người đều tự đổi chút bạc vụn, có tiền bọn họ đi ra ngoài vô cùng thuận lợi, một đường ra khỏi Ung Châu cũng không có người ngăn trở.
Đáng tiếc Tô Thiên Lạc làm người quá mức cẩn thận. Đoạn đường này chính mình mặc quần áo khất cái không nói, còn bắt Ôn Ngọc Lương cũng ngụy trang, đi đường đều là đường nhỏ rừng núi. Hai người thối cả một đường, Ôn Ngọc Lương đến Kiến Châu xong bắt đầu nổi bão: "Ngươi là đào phạm nhưng ta không phải, vì sao bắt ta phải đi theo ngươi trốn đông trốn tây! Ta bây giờ có tiền, ta muốn một bước lên trời!"
"Ngươi quên chúng ta còn có chút vàng bạc châu báu chưa chia à!" Tô Thiên Lạc cười lạnh một tiếng, "Nếu không phải ta hiến mưu kế cho ngươi, ngươi có thể thuận lợi lấy được nhiều tiền như vậy?"
"Nếu không phải ta đến cửa tức chết lão bất tử đó, ngươi cũng không lấy được tiền!" Ôn Ngọc Lương mắng, "Ngươi hiện tại người không ra người quỷ không ra quỷ, đứng ở trước mặt quan binh người ta cũng không nhận ra được ngươi. Huống chi tranh vẽ trên lệnh truy nã giống như vẽ quỷ, ngay cả ta cũng không biết đó là ngươi, ai còn có thể nhận ra ngươi nữa!"
Tô Thiên Lạc cẩn thận nghĩ lại cũng thấy khó hiểu, không biết quan phủ mời họa sĩ ở đâu đến, vẽ bà ta đến ngay cả bà ta cũng không nhận ra được mình. Huống chi mười ngày này bôn ba, bà ta xác thực tiều tụy hơn rất nhiều, nhìn qua bà ta không khác thôn phụ bình thường tí nào, thậm chí còn lôi thôi hơn cả thôn phụ bình thường.
Hơn mười ngày bôn ba Tô Thiên Lạc cũng mệt mỏi, bà ta buông miệng nói: "Cũng được, chúng ta đi đổi quần áo, ăn một bữa cơm no rồi đi. Trước liên hệ với nhà thuyền năm ngày sau từ Kiến Châu xuất phát, chúng ta không thể trì hoãn nữa."
"Vậy mới được chứ!" Ôn Ngọc Lương vỗ tay, xoay người đi vào khách điếm tốt nhất Kiến Châu, chưởng quầy còn chưa kịp đuổi người, Ôn Ngọc Lương đã ném một thỏi bạc qua, hô câu: "Mua cho chúng ta hai bộ quần áo, còn thừa làm tiền thưởng!"
Chưởng quầy mặt từ giận chuyển sang vui, vội vàng dẫn hắn lên phòng hạng sang.
"Rêu rao như vậy!" Tô Thiên Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, cũng theo đi lên. Tắm rửa, thay mấy thùng nước, Tô Thiên Lạc đứng trước gương mới cảm thấy sống lại làm người. Nhìn chính mình trong gương, nơi nào còn có phong thái ngày xưa?
Bà ta không khỏi thở dài, Ôn Ngọc Lương đến gọi, hai người ăn một bữa no nê, thẳng đến khi không thể ăn được nữa mới đứng dậy.
Ý của Tô Thiên Lạc là hai người ở khách điếm nghỉ ngơi một đêm rồi đi ngay, nào biết Ôn Ngọc Lương nghẹn nhiều ngày, muốn ra bên ngoài đi dạo chút. Tô Thiên Lạc không lay chuyển được hắn, lại sợ hắn làm ra chuyện gì. Trước mắt bà ta một nữ nhân hành tẩu không tiện, cùng Ôn Ngọc Lương giả làm mẫu tử, Ôn Ngọc Lương đi rồi, bà ta cũng chỉ có thể đuổi theo.
Hai người một đường đi dạo quanh thành Kiến Châu một vòng, Ôn Ngọc Lương dần mất hứng thú, nào biết đi đến chợ Tây phồn hoa lại bị sòng bạc ở đầu đường hấp dẫn.
Hắn nhìn nơi đó một lát rồi quay đầu nói với Tô Thiên Lạc: "Nhìn thấy không, đây là cái bẫy lừa gạt thường xuyên gặp được nhất! Mấy người đó đều là một người, người kia nhất định sẽ thua!"
Vừa dứt lời, con bạc vừa cược nặng quả nhiên thua sạch. Ôn Ngọc Lương đắc ý nhíu mày: "Cái mánh lới này hồi ta mới chơi đã có thể phá. Ngươi xem ta vừa chọc hắn liền vỡ rồi!"
"Đừng gây chuyện, chúng ta nhanh đi thôi!" Tô Thiên Lạc cảm thấy sốt ruột, nào biết Ôn Ngọc Lương không thèm để ý nói: "Sợ cái gì, ta chỉ xuống một hai lượng bạc, thua sẽ dậy!"
Khi nói chuyện hắn đã đến nơi, một ván xuống quả đúng thắng về được năm lượng bạc, lấy một đạt mười, tiền này đến cũng quá nhanh chút.
"Nhìn thấy chưa, đây là bản sự!" Ôn Ngọc Lương đắc ý.
Tô Thiên Lạc trợn mắt lại muốn kéo hắn đi, Ôn Ngọc Lương giơ tay nói: "Lại một ván, chỉ một ván thôi!" Nói xong lại tiến lên phía trước, một ván lại một ván, ba ván trôi qua, đúng là lại thắng được về hơn mười lượng bạc.
Người thiết cục thế này mới bắt đầu không lại lạnh nhạt, doanh thu một ngày cũng chỉ bằng số tiền Ôn Ngọc Lương vừa kiếm được, cũng may Ôn Ngọc Lương thức thời, lại trả tiền thắng về, nói: "Ta không thiếu số tiền này, đổi cho các ngươi là được."
Mọi người lại ồ lên, đây là hơn mười lượng bạc đấy, nói không cần liền không cần luôn!?
Ôn Ngọc Lương xoay người muốn đi, đằng sau lại xuất hiện một người, cung kính vái chào hắn, xong rồi mới nói: "Huynh đài, xin dừng bước!"
Ôn Ngọc Lương liếc mắt một cái liền nhận ra người này chính là con mọt sách vừa thua người thiết cục gần một trăm lượng. Mặc áo dài màu xanh, dáng vẻ đoan chính, chỉ là nhìn có chút ngốc. Trong lòng hắn nghĩ người này sợ là đến lấy kinh nghiệm, người nọ quả nhiên xông tới, nói: "Tại hạ Chu Tử An, vừa rồi thấy huynh đệ kỹ thuật tốt, có thể dạy ta một hai chiêu không!"
"Thật có lỗi, ta có chút bận!" Ôn Ngọc Lương thấy Tô Thiên Lạc trừng mắt, vội vàng xua tay, người nọ lại lôi kéo hắn nói: "Huynh đài đừng đi, đằng trước chính là Bách Phương các nổi tiếng nhất Kiến Châu, các cô nương đều rất xinh đẹp! Chúng ta ngồi xuống uống trà nghe khúc từ từ nói!"
Nói xong ngược lại tự kéo Ôn Ngọc Lương đi đến Bách Phương các, vừa đi vừa nói: "Xem huynh đài giống như là người bên ngoài, không ngại nói cho huynh, Bách Phương các này đấy, bên trong có một mỹ nhân Tây Vực, vòng èo đó, chậc chậc!"
Ôn Ngọc Lương chưa gặp qua người nào tự quen thuộc như vậy, vốn muốn rời đi nhưng lại không chịu nổi hai chữ mỹ nữ, quay đầu nói với Tô Thiên Lạc: "Mẫu thân ngài về trước đi, ta đi tí rồi về!"
Tô Thiên Lạc còn muốn cản người, lúc này cũng chỉ có thể trợn mắt.
Ôn Ngọc Lương đi chuyến này chính là cả đêm, sáng hôm sau cả người đầy mùi rượu trở về, trái lại tinh thần sảng khoái, nói với Tô Thiên Lạc: "Hôm qua ngốc tử kia thật sự là đủ vượng ta! Chính hắn thua năm trăm lượng, ta lại thắng gần một ngàn lượng! Giống như nhặt không vậy. Còn có mỹ nữ Tây Vực kia, chậc chậc, dáng vẻ đó, thật sự là dâm!"
"Ngươi đi sòng bạc hả?" Tô Thiên Lạc cảm thấy cả kinh, lập tức lại mang theo khinh bỉ: "Nghe nói toàn bộ gia sản của ngươi đều thua ở sòng bạc, ngươi còn dám đi!"
"Đó là ta thời vận không tốt, hiện thời vận thế của ta đang vượng, thua gia sản thì sao, không phải là đã kiếm lại được rồi à!" Ôn Ngọc Lương hừ lạnh một tiếng, không để ý Tô Thiên Lạc.
Tô Thiên Lạc giục hắn đi xem thuyền đã đến chưa, hắn lại kêu mệt, nằm lười trên giường không muốn động. Tô Thiên Lạc vừa tức vừa lo, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể tự mình đi một chuyến, sao biết lúc trở về lại không thấy Ôn Ngọc Lương đâu.
Hôm sau trở về, Ôn Ngọc Lương vẫn là vẻ mặt vui vẻ, lần này kiếm được một vạn lượng.
"Ta đã nói ta đang đỏ mà! Ngươi xem đây đều là cái gì!" Ôn Ngọc Lương huơ huơ tập ngân phiếu trong tay, "Con mọt sách kia hôm qua không tin ta, hôm nay đi theo ta còn không phải là kiếm lại được!"
Tô Thiên Lạc cảm thấy không đúng lắm, muốn khuyên Ôn Ngọc Lương, hắn lại lấy cớ né tránh, ngã xuống giường ngủ.
"Người này chung quy không đáng tin." Tô Thiên Lạc trong lòng nghĩ. Thầm nghĩ tiêu cục mau chuyển hàng đến, con thuyền đi Lưu Cầu đã cập bờ, giúp bà ta rời khỏi Đại Tề.
Nào biết bà ta còn chưa chờ được thuyền, hôm sau ban đêm đã có một đám người tìm đến cửa, Tô Thiên Lạc cảm thấy kinh ngạc, đám người này lại mở miệng nói: "Vị này chính là người nhà của Ôn Ngọc Lương Ôn công tử? Hắn ở sòng bạc Bình An thua mười vạn lượng bạc, bảo ngài tìm cách đưa đến cho hắn. Hắn nói tiền của hắn ở ngay trong phòng, ngài biết ở chỗ nào!"
Tô Thiên Lạc trong đầu oanh một tiếng, bảo mọi người đi xuống dưới lầu, chính mình đi vào phòng Ôn Ngọc Lương, quả đúng ở trong áo dài hắn thường mặc tìm được một xấp ngân phiếu, chính là vừa tìm được bà ta lại sinh tư tâm: Ôn Ngọc Lương này là một đồ ngu, mang hắn theo không có ưu việt gì. Mắt thấy sắp có thể đi Lưu Cầu, cần gì mang theo đồ sinh chuyện như hắn?
Trong lòng vừa chuyển, Tô Thiên Lạc lòng có tư tâm mang theo áo dài của hắn trở về phòng mình, lấy đồ, hoàn toàn thần không biết quỷ không hay chạy đến cửa sau khách điếm, nghênh ngang rời đi.
Ôn Ngọc Lương ở trong sòng bạc đau khổ chờ đợi Tô Thiên Lạc đột nhiên bị ăn một gậy, người chia bài vừa rồi sắc mặt còn tốt lúc này đã thay đổi bộ dáng, dán vào bên tai hắn hung tợn nói: "Ôn công tử, người nhà ngươi nói đã chạy. Ngươi nợ chúng ta hai mươi vạn lượng, trả thế nào? Là lấy tay ngươi trả, hay là lấy chân trả?"