Editor: Linh
Vân Hoan giật nảy mình, giãy dụa muốn nhảy ra khỏi ngực hắn, Tống Trường Bình lại ôm nàng càng chặt hơn, thấp giọng nói: “Bên ngoài còn có người xem đấy. Nếu nàng lại ầm ĩ, không chừng bọn họ sẽ xông vào!”
Bên ngoài quả thực phát ra chút tiếng động, Vân Hoan cẩn thận nghe thì nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng lạch cạch.
“Này, vừa rồi hình như là tân nương tử kêu...”
“Ta thấy là Tống đại say rượu làm tân nương tử tức giận.”
“Nhìn bộ dáng đấy của hắn, chắc chắn là sẽ không được....”
Thanh âm này vốn hạ thấp xuống, Vân Hoan và Tống Trường Bình hai mặt
nhìn nhau, ngoài phòng cũng đột nhiên truyền đến một tiếng hô to, “Này,
Tống Trường Bình, đừng ngủ đấy! Phu nhân còn chờ ngươi kìa! Các huynh đệ cũng đều đang chờ nghe tiếng động đây!”
Đầu Vân Hoan giật giật, nghĩ đây là thổ phỉ từ đâu đến, nháo động phòng
nháo ra động tĩnh lớn như vậy, sau một lúc lâu mới nhớ ra đây là giọng
của Lâm Khinh Nam.
Ngoài cửa sổ tiếng Triệu Du Hoán đè thấp tức giận mắng truyền vào: “Mẹ
nó, ngươi không lên tiếng thì chết à! Đây cũng không phải quân doanh, hô cái gì mà hô! Thành sự không đủ bại sự có thừa! Muốn người phát hiện
hả!”
“Trong quân doanh huynh đệ thành thân, nháo động phòng đều như vậy...” Lâm Khinh Nam ủy khuất nói.
Vương Sở Giang thở dài một tiếng, châm chọc nói: “Sau này nên gọi ngươi
là Lâm Nhị lỗ mãng thôi. Nhị bất tử ngươi! Trong quân doanh đám người
kia tất cả đều là đồ thô lỗ, Tống Trường Bình nhưng là người nhã nhặn,
lại có thể để ngươi hô to?”
“Không phải là ta sợ hắn không được, giúp đỡ khiêu chiến sao!” Lâm Khinh Nam lại nói.
Vân Hoan nghe mấy người nói chuyện, càng khó hiểu hơn, giương mắt nhìn
Tống Trường Bình. Hắn lại nhìn về phía khác, bộ dáng buồn cười.
“Bọn họ thật sự muốn nháo à?” Vân Hoan nhịn không được thấp giọng hỏi.
Thành Ung Châu nháo động phòng đều nháo rất lợi hại, nháo tân nương còn
lợi hại hơn, đa dạng chồng chất. Giống như xem trộm vách tường như vậy
đã coi như khách khí, nếu là xông vào nháo một phen, nàng cũng không thể tức giận.
Nhưng giờ khắc này nàng cũng là toàn thân đề phòng, ba người này có
tiếng là kẻ ăn chơi trong thành Ung Châu, thật sự muốn nháo, sao nàng
chịu nổi!
“Sợ cái gì. Có ta ở đây, nhất định không đến mức để nương tử phải ủy
khuất.” Tống Trường Bình cúi đầu cười nói, trong lòng vẫn ôm Vân Hoan
không thả.
Vân Hoan bị câu nương tử kia làm mặt đỏ bừng, hơn nữa khi Tống Trường
Bình nói lời này, gần như là vùi đầu trên cổ nàng, một mùi rượu vàng
thoang thoảng quẩn quanh nàng, khiến nàng không lý do lại cảm thấy nóng.
Người bên ngoài không biết còn nói những gì, Vân Hoan hoàn toàn không
nghe được. Nhưng sau đó nghe thấy giọng của Tống Trường Hành, cao giọng
giống như nói cho người rình góc tường nghe, lại giống như nói cho hai
người trong phòng nghe.
“Ba vị huynh đệ làm ta tìm mãi! Đằng trước Triệu thế bá, Vương thế bá,
Lâm tướng quân đều ở đây, nói là có khách quý ở đây, để ba vị huynh đệ
đi gặp mặt!” Vừa nói chuyện hắn vừa ngăn đón bọn họ.
Mấy người náo loạn một láy, đầu lĩnh Triệu Du Hoán cũng rất không vừa ý, Tống Trường Bình nói tốt một phen mới lừa được bọn họ đi. Trước khi đi
còn đối cửa sổ giương giọng hô: “Chúng ta đều đi rồi nhá! Nên làm gì thì làm đi!”
Vân Hoan nghe được mấy chữ cuối cùng, nhìn Tống Trường Bình, ngây ngẩn hỏi câu: “Chúng ta... nên làm gì?”
Tống Trường Bình ‘phì’ một tiếng cười ra, trước đây nghe người ta nói
nàng ngang ngược, sau mấy lần tiếp xúc, chỉ cảm thấy nàng giống như khôn khéo, trong khung lại vô cùng đáng yêu. Thỉnh thoảng vờ ngớ ngẩn một
phen, càng làm hắn vui vẻ.
“Chàng thả ta xuống dưới!” Vân Hoan thấy hắn đang cười nhạo mình, mặt không khỏi đỏ lên.
Hôm nay thật đúng là nóng, sao nàng cảm thấy khát vậy cơ chứ!
“Được!” Tống Trường Bình sảng khoái đồng ý. Vừa buông nàng, nàng cũng là trực tiếp vọt tới trước đèn long phượng, nhanh chóng rót chén nước,
ngửa đầu ừng ực uống hết.
“Thời tiết thật nóng, chàng uống nước không?” Vân Hoan xấu hổ cười nhẹ một tiếng.
“Đúng là nóng, hay là đi tắm?” Tống Trường Bình luôn lấy hành động chứng minh bản thân, vừa nói chuyện vừa chặn ngang ôm Vân Hoan đến trước
gương trang điểm, để nàng ngồi xuống. Vân Hoan thấy biểu cảm trên mặt
hắn như thật sự muốn làm, mặc dù đằng trước đã hít sâu vô số lần, nhưng
khi lâm trận nàng lại lùi bước rồi.
Chỉ đành phải liếm môi cười nói: “Muốn, hay là chàng đi tắm trước?”
“Ta chỉ thích tắm uyên ương!” Tống Trường Bình mặt không đỏ tim không
đập mạnh ấn thân mình Vân Hoan xuống, tốc độ tay còn nhanh hơn, tháo
toàn bộ mũ phượng, trâm cài xuống. Trong nháy mắt, Vân Hoan tóc đen chảy xuống, càng nổi bật lên dung nhan thanh lệ vô song.
Trong phòng ánh nến kiều diễm lưu chuyển, Tống Trường Bình chỉ cảm thấy
hơi hơi cứng lại, tay chân cũng không biết nên để vào đâu.
Vân Hoan chỉ thấy bản thân trong kính mặt mày ẩn tình, Tống Trường Bình sao lại không vậy?
Nàng vẫn luôn biết tướng công nàng rất tuấn tú, nhưng hôm nay hắn lại có một loại tuấn khác. Hắn ngày thường sắc mặt hơi chút lộ vẻ tái nhợt
dưới sự phụ trở của hồng ý, tỏa ra hồng nhuận sáng rọi. Hai mắt dưới ánh nến đỏ chiếu rọi, rạng rỡ phát quang.
Hai người cùng ở trong kính, nhưng cũng giống như ở trong tranh. Ở trong mắt Vân Hoan, Trường Bình hôm nay còn đẹp hơn nàng mấy lần, nếu mũ
phượng này đội trên đầu hắn, cũng không phải không thể.
“Chàng bộ dạng cũng thật đẹp...” Vân Hoan lẩm bẩm nói, cũng hùng hổ đứng lên, ghé vào trước mặt Tống Trường Bình, tỉ mỉ nhìn hắn.
Trong lòng Tống Trường Bình lập tức có chút bất an, ánh mắt Vân Hoan
đánh giá hắn lúc này sao quen thuộc như vậy, lần trước thọ yến, nàng
cũng là như vậy... Trong lòng hắn nhảy lên, hoàn hồn nhìn ly rượu đã cạn trên bàn, mày nhăn lại không khỏi tức giận nói: “Hướng Vân Hoan, nàng
vừa mới uống cái gì!”
“Nước mà!” Vân Hoan cười hì hì, lè lưỡi quấn quanh hàm răng trắng bóng,
bản thân cũng có chút hoang mang lắc lắc đầu, “Có điều nước này có hương vị khác với trước đây!”
Đương nhiên khác, đây vốn chính là rượu, không phải nước!
Hắn đã nói rượu không phải vật tốt, sao lại quên nàng không thể uống rượu này rồi!
Tống Trường Bình nghiến răng nghiến lợi. Nhớ lại lần trước, nàng chính
là mượn rượu đùa giỡn hắn một phen, đến cuối cùng, lại phơi khô hắn ở
một bên. Giờ thì tốt rồi, đêm động phòng hoa chúc, không đề phòng để
nàng uống rượu, khi hắn bị lửa đốt, nàng lại muốn phơi khô hắn ở một
bên?
Có thể sao? Đương nhiên không thể!
Tống Trường Bình thầm hạ quyết tâm, Vân Hoan lại cười hì hì, chậc lưỡi
một cái, hướng về phía hắn ngoắc ngoắc ngón tay, một đôi mắt tươi đẹp
động lòng người, câu hồn nhiếp phách.
“A, đây là tiểu mỹ nhân nhà ai. Để ta nhìn cái xem nào!”
Không biết nàng học được bộ dáng ăn chơi trác táng ở đâu, lại học được giống mười phần.
Trên đời này có mấy người nam nhân sẽ bị nương tử của mình đùa giỡn như vậy?
Tống Trường Bình híp híp mắt, Hướng Vân Hoan uống say lại hoàn toàn chưa tỉnh, tiến lên trước hai bước, ngón trỏ nâng cằm hắn lên đánh giá một
phen, si ngốc cười nói: “A, ta tưởng là ai chứ. Đây không phải là mỹ
nhân tướng công nhà ta à! Trường... Trường Bình, đến, cởi áo!”
Câu mệnh lệnh cuối cùng nó khí phách biết bao!
Tống Trường Bình cuối cùng cũng hơi hơi vừa lòng: may cũng vẫn còn biết
rõ hắn là tướng công của nàng, xem ra cũng không phải say rượu hoàn
toàn. Ừ, câu tướng công này, hắn rất là hưởng thụ!
Tống Trường Bình hắn ưu điểm khác không có, ưu điểm lớn nhất chính là khoan dung. Đã nương tử có lệnh...
“Nương tử có lệnh, ta nhất định tuân theo!” Đáy lòng Tống Trường Bình vui đến nở hoa.
Rượu cũng là đồ tốt đúng không!
Hắn vươn tay muốn cởi áo của Vân Hoan, nào biết vừa mới vươn tay ra, Vân Hoan lại cầm lấy
quần áo của bản thân không chịu buông. Không chịu buông cũng thôi, còn
nhân cơ hội cắn Tống Trường Bình một miếng, đen mặt quát: “Gấp cái gì!
Gia bảo ngươi cởi áo của mình, để gia xem xem thân mình ngươi có đủ
cường tráng hay không! Ngươi nói khuôn mặt này của ngươi rất đẹp gia
phải nhìn xem ngươi có dùng được không!”
Tống Trường Bình tay vươn ra dừng một chút, một đoàn lửa giận trong bụng từ từ dâng lên: con mẹ nó tất cả đều là học với ai! Hắn là nam nhân chứ không phải kỹ nữ, còn tùy vào nàng chọn tới chọn lui!
Không phải nói Hướng gia chỉ có ba nữ nhi, không có nhi tử sao! Rốt
cuộc tên súc sinh nào dẫn nàng đến địa phương đó! Cũng quá không quy củ!
Trong đầu Tống Trường Bình lập túc xẹt qua mặt của một người – cái tên
mặt trắng kia? Tên mặt trắng Hướng Vân Hoan gọi là biểu ca kia? Con mẹ
nó, hắn sớm đã nhìn ra tên kia không tốt! Gọi là Ôn Ngọc Lương đúng
không, hắn nhớ kỹ!
Hướng Vân Hoan hoàn toàn không biết tướng công nàng trong nháy mắt đã
định tội Ôn Ngọc Lương. Nàng chỉ mơ hồ thấy mỹ nhân trước mặt sắc mặt
đen sì, nàng hoảng hốt nhớ tới, hình như các nam nhân nói qua, mỹ nhân
a, phải dỗ, dỗ vui vẻ, bản thân cũng được vui vẻ!
Được, dỗ!
Vân Hoan nở nụ cười, vòng tay qua eo Tống Trường Bình, vừa ôm liền phát
hiện không đúng, ai mạnh ai yếu, ai cao ai thấp liền lộ ra. Nàng cũng
không để ý, vẫn làm bộ làm tịch kéo mỹ nhân ngồi xuống, híp mắt nói, “Ta vừa sờ, thân mình này cũng ngươi rất tốt! Nhìn bộ dạng tuấn tú này xem, gia rất vui, thích….”
Hai chữ cuối cùng, ở dưới vẻ mặt giận dữ của Tống Trường Bình, mơ hồ ra
khỏi miệng. Vân Hoan vừa xuất khẩu, người phía trên đã đè nàng xuống,
hung hăng hôn đáp lễ đùa giỡn của nàng.
Vân Hoan mê hoặc, trong lòng thầm nghĩ vì sao mỹ nhân đột nhiên hôn
nàng. Trước kia khi nàng đi theo nam nhân xem bọn họ đua giỡn mỹ nhân,
ăn chơi trác tang, ở trước mặt mọi người, trực tiếp mang mỹ nhân đi, lập tức hôn cũng có, nhưng nào có mỹ nhân kéo ăn chơi trác tang hôn?
“Phản, phản rồi!” Vân Hoan cuống quít muốn chạy trốn, tiếc rằng người nọ lại nâng đầu nàng lên, không có chút ý muốn buông tay.
Đây không phải lần đầu tiên khi Tống Trường Bình hôn Vân Hoan, nhưng là
thật sự hôn, hắn mới hiểu được, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lần trước
hoàn toàn không thể so sánh với tư vị lần này.
Cái hôn này, quả nhiên ngon miệng vô cùng. Nàng muốn chạy trốn? Tống
Trường Bình mỉm cười, nàng không thể trốn, giờ khắc này nàng là thê tử
của hắn.
Nâng đầu Vân Hoan, Tống Trường Bình hôn càng sâu. Vừa rồi chỉ thử đảo
qua trên hàm răng nàng, mùi rượu hợp hoan lập tức làm hắn không thể tự
kiềm chế, Vân Hoan kháng cự càng như một ngọn lửa, châm lên dục vọng
nguyên thủy nhất trong lòng hắn. Bằng vào bản năng, lưỡi hắn cứ như vậy
đánh thẳng về phía trước, đi truy tìm đinh hương trong miệng Vân Hoan.
Vân Hoan bị hắn hôn đến thiếu chút nữa không thở nôi, chỉ nghĩ người này thật bá đạo, thế nào cũng không thể tha, vươn tay định đánh hắn, nhìn
thấy một đôi mắt của hắn, rốt cuộc cũng không thể nhúc nhích.
Mội đôi con ngươi nhuốm đạm tình dục, bất động thanh sắc nhìn mình,
trong ánh mắt lại cất giấu rất nhiều suy nghĩ, giống như nếu nàng không
chú ý sẽ bị trầm luân vào, lại không tình nguyện tỉnh lại.
Nàng thấy mỹ nhân ôm nàng vào trong ngực, đầu đặt trên vai nàng, hơi thở nặng nề. Rồi sau đó, nàng nghe thấy mỹ nhân thấp giọng nói: “Vân Hoan,
đến.”
Khi trận bão hôn dừng trên người nàng, nàng mới giật mình phát hiện quần áo mình rơi trên đất. Da thịt trắng noãn lập tức lộ ra, say rượu cũng
lập tức tỉnh hơn phân nửa.
Lúc này nàng mới hậu tri hậu giác cảm thấy sợ.
Trước đây từng nghe qua, đêm tân hôn của nữ nhi gia, chắc chắn không thể dùng đau để hình dung. Nàn cũng là phá lệ lần đầu gặp, nếu như chịu
không được, cứ như vậy chết đi thì sao bây giờ?
Đời trước, ngày tân hôn của nàng, Tống Trường Bình bất hạnh qua đời, đời này, sẽ không đổi lại là nàng đấy chứ?
Vân Hoan say rượu có ưu việt lớn nhất chính là có thể lui thân ví dụ như lúc này, nàng co rúm trốn trong góc giường, sau một lúc lâu vươn cổ,
rất cố gắng khuyên giải nói: “Trường, Trường Bình, thân mình chàng không tốt, không tốt làm lụng vất vả. Hay là, chúng ta dừng, nghỉ ngơi đi…”
“Bây giờ biết sợ rồi sao?” Tống Trường Bình buồn cười nhìn nàng, lửa
dưới bụng cũng đã thắp lên đốt đến làm người muốn điên cuồng.
“Chậm.” Tống Trường Bình cúi người, nụ hôn rơi xuống ngực nàng.
Hắn là một nam nhân cực tốt, bị nương tử đùa giỡm, còn bị nương tử hoài
nghi thân mình không tốt, không thể làm việc, nàng còn muốn quăng gánh
mặc kệ?
Sao có thể được đây.
Đêm nay dài như vậy, Tống Trường Bình hắn luôn có bản lĩnh dạy người
trên đầu quả tim hắn hiểu được, hắn không chỉ có bộ dạng mà thôi, phương diện khác, hắn cũng xuất sắc y như vậy.