Editor: Linh
Ngày đó, Tống phủ quả thật là ngựa xe như nước, Hướng Vân Hoan một đường đi theo Lý Đại Chủy đến phòng bếp chưa từng ngừng cảm thán.
Trong phòng bếp đã có bàn tay của Lý Đại Chủy, Vân Hoan ở bên cạnh ngây
người một lát, Lý Đại Chủy liền ghét bỏ đuổi nàng ra ngoài, “Ở đây có ta trông là được rồi!” Thấp giọng, Lý Đại Chủy nhắc nhở: “Tống đại thiếu
gia mời tiểu thư đến làm khách, ngươi nghĩ xem, các phu nhân tiểu thư
khác cả người thơm tho, tiểu thư ngài lại cả người đầy mùi dầu, như vậy
được sao?”
“Nhưng một lát nữa ta cũng phải làm đồ ăn mà...” Vân Hoan chần chờ nói.
“Khi nào đến lượt ngươi nấu cơm thì ngươi lại vào!” Lý Đại Chủy vung muôi đuổi nàng ra khỏi bếp.
Trong hoa viên, trên sân khấu gỗ, mơ hồ truyền đến tiếng hát hí khúc,
hát y y ya ya, “Tỉnh dậy từ những giấc mơ ngọt ngào, bước ra khỏi chăn
lông tơ. Tô môi đỏ, vội vàng búi đầu phượng*. Xuân này mới buồn làm sao, mới xa mà đã nhớ...”
(*) Một kiểu tóc lưu hành cuối thời Đường.
Vân Hoan đứng ở cửa hoa viên nghe một lát, thầm nghĩ không biết vị phu
nhân nào gọi hí khúc này. Khúc này hát tốt, chỉ là có chút kiều diễm,
tôn lên cảnh xuân, làm trái tim người ta cũng có thể hòa tan.
Không có chủ nhà dẫn đường, nàng cũng không tốt tùy ý đi loạn, ở trong
sân đi dạo, có người bộ dáng gã sai vặt đến chỗ nàng, cung kính nói:
“Hướng nhị tiểu thư.”
“Ngươi gọi ta?” Vân Hoan sững sờ một chút, gã sai vặt này lại nở nụ
cười, gật đầu nói: “Nhị tiểu thư sợ là không còn nhớ tiểu nhân rồi. Tiểu nhân gọi Phúc Thọ, cùng Đại thiếu gia đến Phong Niên hai lần, gặp qua
Nhị tiểu thư.”
“À à...” Vân Hoan đánh giá hắn, cũng cảm thấy nhìn quen mắt, hóa ra là
tùy tùng bên người Tống Trường Bình, lúc trước nàng cũng không để ý lắm. Nàng hơi hơi gật đầu thăm hỏi.
Gã sai vặt lại nói: “Sáng sớm Đại thiếu gia liền phái ta ở cửa chờ Nhị
tiểu thư, ta chờ mòn chờ mỏi không thấy ngài, nghe người đằng trước nói, Đại sư phụ ở Phong Niên đã đến nhà bếp. Ta nghĩ, chắc là Nhị tiểu thư
cũng ở đó, lập tức vội vội vàng vàng đến tìm ngài. Nếu để Đại thiếu gia
biết ta chậm trễ ngài, tấm thân da này của ta sẽ khó giữ được.”
Gã sai vặt này mồm mép ngược lại rất nhanh nhẹn, Vân Hoan không khỏi bật cười, gã sai vặt này lại nói tiếp: “Đại thiếu gia đã phân phó tiểu
nhân, thấy Nhị tiểu thư liền dẫn ngài đi gặp hắn.”
Vân Hoan cắn cắn môi, nhìn nhìn phòng bếp nói: “Đồ ăn ta còn chưa làm xong. Ngươi đi nói cho Đại thiếu gia, ta sẽ không đi.”
“Vậy sao được!” Phúc Thọ sốt ruột nói, “Nhị tiểu thư là khách quý Đại
thiếu gia mời tới, nếu ta không mời được ngài, Đại thiếu gia nhất định
sẽ trách tội ta! Còn nữa, cách tiếc tối còn một thời gian dài, Nhị tiểu
thư ở đây một mình, sẽ rất nhàm chán. Nhị tiểu thư ngài tốt bụng, cũng
đừng làm tiểu nhân khó xử...”
Thật sự là lưỡi nở hoa sen! Vân Hoan nhướn mi nhìn hắn: “Chủ tử nhà
ngươi nói không nhiều lắm, sao lại nuôi ra một người lanh lợi như
ngươi.” Đây là đồng ý rồi.
Vừa đi, Phúc Thọ vừa nề nếp đáp lại: “Chủ tử luôn chê ta nói nhiều,
thường xuyên nói muốn bán ta. Công tử nhà ta chính là miệng cứng lòng
mềm, có ta ở đây, bên người hắn mới náo nhiệt chút, hắc hắc.”
Hai người đi đường một hồi lâu, lúc này Vân Hoan mới thấy Tống phủ quả
thật rất lớn, lúc sắp đến cửa viện, có một nha hoàn vội vội vàng vàng
chạy đến, sốt ruột nói: “Phúc thọ, ngươi mau đi nhìn xem, Phúc Lộc đệ đệ ngươi đánh vỡ một cái ngọc như ý của Tôn di nương, Tôn di nương đang
rất tức giận!”
“Làm sao có thể, Phúc Lộc vẫn luôn rất cẩn thận!” Phúc Thọ thốt ra,
trong lòng vô cùng lo lắng, bên này còn chưa làm xong chuyện Tống Trường Bình giao đãi, thật sự là khó xử.
“Thiếu gia nhà ngươi ở ngay đầu viện kia?” Vân Hoan chỉ chỉ cửa viện, dù sao cũng không xa, không bằng tự mình đi vào, vội bảo Phúc Thọ đi, Phúc Thọ đương nhiên là thiên ân vạn tạ.
Viện này lại vắng vẻ lạ thường, Vân Hoan chờ ở cửa một hồi, cũng không
thấy một nửa bóng người. Vân Hoan quanh quẩn một hồi, nhưng chỉ có một
phòng cửa hơi hơi mở, trong phòng mơ hồ truyền ra chút tiếng vang, giọng lành lạnh của Tống Trường Bình truyền đến, “Tiến vào rót cho ta ly
nước.”
Ta à? Vân Hoan nhìn nhìn chung quanh.... Nàng là tới làm khách, sao lại
biến thành nha hoàn sai sử. Đường đường là Đại thiếu gia Tống gia, sao
ngay cả nha hoàn cũng không có?
Nàng oán thầm, đẩy cửa vào liền ngửi thấy một vị thuốc nồng đậm. Nàng
nghĩ có lẽ là trong phòng của người bị bệnh liên miên luôn có mùi hương
này, tùy tay rót chén nước, giọng hơi hơi tức giận của người sau bình
phong truyền đến, “Sao động tác chậm như vậy.”
“Hừ, ta chính là khách đấy!” Vân Hoan không nhịn được oán hận ra tiếng,
bưng cốc muốn đi qua, phía sau bình phong cũng có tiếng rào rào, Tống
Trường Bình kinh ngạc hỏi, “Hướng Vân Hoan?! Nàng đừng vào...”
“Làm...” Chữ cuối cùng bao phủ trong thanh âm cái cốc vỡ vụn, Hướng Vân
Hoan trợn to mắt nhìn nửa người trên của Tống Trường Bình...
Không mặc quần áo, Tống Trường Bình hoàn toàn không gầy yếu như ngày
thường vẫn thấy, nước từ ngực hắn chậm rãi chảy xuống dưới, tầm mắt
Hướng Vân Hoan cũng theo dòng nước chảy nhìn xuống dưới bụng. Xuống chút nữa, Tống Trường Bình vội vàng dùng áo lót che khuất nơi như ẩn như
hiện giữa hai đùi...
“A...” Hướng Vân Hoan kinh ngạc vừa kêu ra tiếng, Tống Trường Bình đã nhào lên che miệng nàng lại.
Bên ngoài phòng, là thanh âm kinh hoảng của gã sai vặt, “Đại thiếu gia, ngài làm sao vậy!”
“Đứng yên bên ngoài!” Tống Trường Bình trầm giọng quát, lại hỏi: “Ngươi vừa đi đâu, muốn chén nước cũng không có người rót!”
“Tiểu nhân vừa đi phòng bếp lấy điểm tâm cho ngài. Hôm nay người trong
viện đều bị phu nhân rút đi hỗ trợ, chỉ còn tiểu nhân ở đây, bận không
qua nổi...” Người bên ngoài khúm núm trả lời, Tống Trường Bình mắng:
“Sao người đi rồi cũng không đóng kĩ cửa lại!”
“Đóng chặt rồi mà...” Người bên ngoài cũng khó hiểu, sau một lúc lâu lại nghe thấy tiếng mèo kêu, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đều là do con mèo này, đến mùa xuân sẽ không thành thật, chạy lung tung, có lẽ là nó mở
cửa...”
“Cút!” Tống Trường Bình ẩn nhẫn mắng một câu, “Đóng kỹ cửa lại, không cho người khác tiến vào!”
“Dạ...” Người bên ngoài đáp, một bên cũng là mắng con mèo: “Ngươi cái đồ súc sinh...”
Hướng Vân Hoan bị Tống Trường Bình che ra một người mồ hôi, cũng không
biết là do xấu hổ hay là nóng, người bên ngoài dần dần đi xa, nàng nhẹ
nhàng thở ra, cúi đầu nhìn áo lót trên mặt đất, lại càng thêm muốn khóc: Tống Trường Bình chỉ có hai cái tay, một cái bịt miệng nàng, một cái ôm eo nàng, nửa người dưới của hắn trống trơn, làm sao bây giờ?
“Nàng đừng cúi đầu!” Tống Trường Bình thấp giọng quát, Hướng Vân Hoan
vội vàng thu hồi tầm mắt, đè thấp âm thanh cầu xin nói: “Ngươi buông ta
ra trước, ta không nhìn ngươi, ngươi mau mặc quần áo vào đi! Ta...
Ta đi ra ngoài trước!
Tống Trường Bình thấp giọng mắng một tiếng, lúc buông Hướng Vân Hoan ra, liền bắt lấy quần áo trên mặt đất. Hướng Vân Hoan cũng vô cùng khẩn
trương, bước nhanh muốn lao ra khỏi phòng.
Tống Trường Bình túm được quần áo, còn chưa mặc xong đã thấy Hướng Vân
Hoan bịt mắt sờ soạng quay trở lại, “Tống Trường Bình, bên ngoài… Bên
ngoài có rất nhiều người!”
“Con mẹ nó!” Tống Trường Bình không nhịn được mắng ra tiếng, nghe giọng
này, không phải ai khác, đúng là Triệu Du Hoán ngày thường đáng khinh,
Vương Sở Giang và Lâm Khinh Nam cũng đi cùng, tay Triệu Du Hoán đã đặt
lên cửa, mắt thấy sắp đẩy cửa vào trong.
“Không còn kịp rồi…”
Tống Trường Bình vừa dứt lời, người bên cạnh đã nhanh chóng nhảy vào trong nước.
“Đáng thương, viện này sao lại lạnh tanh thế này.” Triệu Du Hoán trêu
tức nói, “Ta sớm đã nói hắn, tốt xấu gì cũng là Đại thiếu gia Tống gia,
nên phô trương thì vẫn phải làm. Một cái sân chỉ có hai gã sai vặt hầu
hạ, có chủ tử nào lại thảm như vậy.”
“Còn không phải à. Người khác đều hỏi ta, có phải Tống Trường Bình có
bệnh khó nói hay không, không gần nữ sắc cũng không sao, hắn căn bản
chính là không gần người lạ ấy! Hắn không sợ, ta còn sợ người khác cho
rằng hắn yêu chính là ta đấy!” Vương Sở Giang cười hắc hắc nói, vẻ mặt
không có ý tốt.
“Hai ngươi tích chút khẩu đức đi. Thân thể hắn quả thật có bệnh, trước
đây bệnh còn nặng đến mức đi không nổi. Nếu không cũng không cẩn phải
ngâm dược tắm, ngâm chính là một ngày liền. Nếu ngày nào đó hắn lặng yên không tiếng động giấu nữ nhân trong phòng tắm, xem có hù chết hai ngươi hay không!” Lâm Khinh Nam khinh thường nói.
Ba người đều cùng Tống Trường Bình quen thuộc, đẩy cửa liền vào phòng.
Vừa vào cửa, Triệu Dụ Hoán liền cảm giác ra có chút không giống. “Sao ta lại cảm thấy trong phòng này có mùi thơm của nữ tử?”
“Ở đâu ra mùi thơm của nữ nhân, tất cả đều là vị thuốc ! Đây không phải
là người ngu!” Lâm Khinh Nam cả giọng mắng, “Không nên để hắn ở trong
phòng, mỗi ngày cùng ta đi thao luyện, ta xem hắn còn được hay không!”
“Phi. Ta đây trộn lẫn trong đám nữ nhân lớn lên, nơi này đảm bảo từng có nữ nhân tới!” Triệu Du Hoán trảm đinh triệt thiết nói, vòng qua bình
phong muốn giết cho Tống Trường Bình không kịp trở tay, nào biết vòng
qua rồi, cũng chỉ có một mình Tống Trường Bình mặt lạnh đứng đó. Trên
người mặc một cái áo dài, dáng người cao to nhìn không sót cái gì, ngực
hơi hơi rộng mở, phong lưu không thể nói hết.
“Sao lại chỉ có một mình ngươi!” Triệu Du Hoán không thể tin được ngửi ngửi, mùi hương của nữ nhân trong không khí cực rõ ràng.
“Sao? Ngươi cũng muốn tắm?” Tống Trường Bình miễn cưỡng duỗi eo, “Nói
thật, hôm nay ta quả thật thiếu một người kì lưng! Chính là chuyện ta và ngươi tắm uyên ương truyền ra ngoài…”
“Không từng có nữ nhân đến đây?” Triệu Du Hoán vẫn không tin, ánh mắt
không ngừng đi bộ trong phòng Tống Trường Bình, tầm mắt cũng dừng ở
thùng nước thuốc phía sau Tống Trường Bình.
Trên mặt nước ùng ục một tiếng, nổi lên bọt nước. Ánh mắt Triệu Du Hoán
sáng rực, chỉ vào thùng nước thuốc cười xấu xa nói: “Cùng nữ nhân tắm
uyên ương rồi, ta quả thật còn chưa từng cùng nam nhân tắm nước thuốc!
Tống Trường Bình, hôm nay ta liền tặng lần đầu tiên cho ngươi!”
Hắn làm bộ muốn cởi áo nhảy vào trong thùng, Tống Trường Bình lại nhanh
chân hơn, cùng với quần áo trên người trực tiếp nhảy vào trong thùng,
bọt nước bắn tung tóe vào trên người ba người, biến ba người thành cả
người ẩm ướt. Tống Trường Binh mỉm cười lại mang theo uy hiếp nhìn ba
người, trầm giọng nói: “Hôm nay nước thuốc này, không phải ngươi muốn
tắm, là có thể tắm.”
Trong thùng nước thuốc, lại ùng ục ùng ục nổi lên hai bọt khí, dù là cẩu thả như Lâm Khinh Nam cũng nhìn ra khác thường, liền kéo hai người kia
ra phía sau bình phong, “Ta đã nói với ngươi là không có người rồi! Hắn
đó nên đi làm hòa thượng thôi!”
“Phi, hắn rõ ràng…” Triệu Du Hoán còn muốn giãy dụa, Lâm Khinh Nam liền
vòng tay qua cổ Triệu Du Hoán kéo hắn ra ngoài, “Hắn một đại nam nhân,
có cái gì đẹp mắt! Chúng ta đi ra ngoài thôi! Aiz, Tống Trường Bình
ngươi nhanh chút cho ta!”
Trong nước lại ùng ục nổi bọt khí, ý cười trên môi Tống Trường Bình thêm sâu, cúi đầu hôn lên môi người trong nước, chậm rãi điều khí.
Trong không gian nhỏ hẹp, người trong thùng tay chân quơ loạn, tay nhỏ
bé túm đúng eo của hắn, lúc cảm thấy không đúng, Tống Trường Bình đã
không còn đường lui, hai tay khẽ bóp, liền bắt được tay nàng, hung hăng
ấn chặt.
Bên phòng ngoài, Lâm Khinh Nam vừa mới đi lại quay trở lại, nhưng là lúc này, lại mang theo nụ cười trêu tức, giương giọng nói: “Trường Bình ơi, Triệu nhị bảo ta đến nói với ngươi, ngươi đừng sốt ruột, từ từ sẽ đến.
Chúng ta đi xem hí khúc, ngươi bận xong lại đến…
Tống Trường Bình rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng, một phen túm lấy vật bên cạnh ném qua, thấp giọng cười mắng: “Cút!”