Cuộc Sống Này Là Những Con Số

Chương 24: Chương 24




Không biết qua bao lâu, Diệp Lê ngồi dậy, vỗ vỗ mặt tôi cười nói: “Nhanh về nhà thôi, tôi đói bụng...”

“Ừm”

Lái xe, tay có chút loạn, đầu có chút hoảng, hít sâu hai cái, đem cảm xúc kiềm chế lại sau đó mới hỏi Diệp Lê: “Hải Bình tại sao lại đi tìm cậu?”

“Em trai cô ấy muốn mở công ty trang sức, muốn cùng công ty của tôi hợp tác nên đến hỏi ý kiến của tôi.”

“Nha~” Tôi không thích Diệp Lê cùng Hải bình có nhiều tiếp xúc, cảm thấy không yên tâm hỏi: “Ý của cậu thì sao?”

Diệp Lê hình như cười nói: “Không muốn dính liếu nhiều với Hải Bình, tuy tôi luôn muốn thành lập bộ phận thiết kế để công ty càng hoàn thiện hơn, nhưng em trai của cô ấy không có tích sự gì, vẫn là quên đi.”

“Em trai cô ấy tên gì? Đang làm cái gì?”

“Tên Hải Đào, còn là play boy nữa, cái gì cũng từng làm, công việc không ổn định, hiện tại đang muốn học thiết kế, còn muốn phát triển một chút.”

“Hắn thực muốn làm thiết kế? đây không phải sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh với tôi sao? Di~ tôi sao lại có duyên với Hải gia dữ vậy trời.”

“Azi~ là nghiệt duyên đó.”

Về đến nhà, trước thay quần áo ướt sau đó tắm rữa, ăn cơm xong tôi cùng Diệp Lê ngồi trên ghế sô pha, một mắt liếc nhìn đối phương mắt còn lại xem ti vi. Sự việc ở công ty còn chưa tiêu hóa hết, không khí hình như có chút ký quái.

Lúc sau Diệp Lê đột nhiên hỏi: “Là nụ hôn đầu của cậu sao?”

Tôi ngẩn người rồi lắc đầu rầu rĩ nói: “Không phải...”

“Không phải?” Diệp Lê tự nhiên dùng giọng cao hỏi: “Cậu còn hôn qua ai?”

“Không có” Tôi lắc đầu ôm gối, nghĩ tới chuyện từng xảy ra nói: “Năm hai đại học, tôi cùng bạn học có làm công cho một khách sạn, đang dọn phòng thì có một say rượu đi tới làm trò bại hoại, thật may là bạn học xuất hiện đúng lúc, nếu không...”

“Nha~ đồ đần.” Diệp Lê nắm tay tôi, tay còn lại vỗ vỗ lưng rồi dừng lại nói “Nếu biết cậu khi đó thiếu tiền thì đã sớm đến tìm gặp cậu rồi...”

“Aiz~ không sao, đều là quá khứ rồi, còn cậu thì sao? Là nụ hồn đầu của cậu hả?” Ngửi được sữa tắm trên mùi Diệp Lê làm tôi có chút muốn ngất, lại nghĩ tới trước đó vài ngày cậu ấy bị Hải Bình cố chấp hôn, hẳn là lúc nãy không phải nụ hôn đầu...

“Không phải.”

“Nha~” Đúng là đáp án trong dự liệu, ta thẳng người không muốn nói thêm gì.

Diệp Lê buồn cười nhìn tôi: “Tôi từng nói với cậu tôi từng có bạn trai.”

Cảm xúc yếu ớt bao phủ lấy tôi, tôi cẩn thận hỏi: “Vậy hai người...ở chung?”

“Đầu đất.” Diệp Lê sờ sờ khăn trên đầu tôi: “Chúng tôi nói chuyện còn không được ba tháng, làm gì có thời gian ở chung?”

Diệp Lê là người như vậy đó, sẽ không dễ dàng gì giao cho bạn trai, nếu giao nhất định phải rất rất rất có hảo cảm với người bạn trai kia, tôi giả bộ vui đùa nhưng kỳ thực không có nắm chắc hỏi: “Cậu sẽ không vì vậy mà thấy nuối tiếc đâu ha?”

“Phương Ngưng, cái đứa hỗn đản này...” Diệp Lê lấy khăn chụp lên mặt tôi tức giận nói: “Tôi nếu thấy hối tiếc sao lại cùng hắn chia tay? Đầu óc của cậu đang đi nơi nào rồi hả?”

“Nga, haha” tôi cười ngốc: “Như vậy cũng tốt, cũng tốt, bây giờ có còn liên lạc gì với bạn trai cậu không?”

“Đôi lúc thôi, vì muốn có thể học tốt đồ vật này nọ nên tốt nghiệp đại học là liền ra nước ngoài học tiếp, mới về năm trước thôi, công ty của tôi hắn giúp không ít đó.”

“Nha~ hắn đối với cậu chuyện xưa chưa dứt?”

“Cái gì mà chuyện xưa chưa dứt? Hiện tại cùng lắm chỉ là bạn thôi, nói sao cũng là môn sinh đắc ý của Trương Minh, công việc khó tránh gặp mặt, nói chung hắn cũng không tệ lắm, có cơ hội sẽ giới thiệu cho cậu biết.”

“Di~ đánh giá hắn cao như vậy, cậu không phải còn hảo cảm với hắn chứ?”

“Đúng là có hảo cũng nhưng chỉ giống như bạn bè thôi, cậu có thể đừng có đoán mò. Cơ mà tôi nhớ là...” Diệp Lê bỏ khăn xuống, ôm cổ tôi: “Xế chiều cậu nói tôi là bạn gái của cậu.”

“À...” Tự vạch áo cho người xem lưng rồi, tôi nhất thời hóa đá luôn.

“Phương Ngưng, tôi không muốn tiếp tục say mê đâu. “ Diệp Lê hai tay ôm lấy mặt tôi, chân thật hỏi: “Cậu yêu thích tôi, phải không?”

Trong ánh mắt của Diệp Lê tràn ngập tình yêu, trong ánh mắt ngập tràn kiên định. Nếu tôi vẫn tiếp tục làm đà điểu* (đà điểu ý tức gặp chuyện liền trốn á), thì chính mình thật ngu ngốc.: “Không thích”

Diệp Lê suy sụp buông tay, ánh mắt ảm đạm, xoay người đi về hướng phòng ngủ, vén chăn lên chuẩn bị nghỉ ngơi. Tôi cũng đi vào, ở sau lưng ôm cậu ấy nhỏ giọng nói: “Không phải thích, là yêu.”

Diệp Lê cả người chợt cứng,chậm rãi xoay người, trong ánh mắt phảng phất một tầng hơi nước, trên mặt còn đỏ ửng.

“...Tôi cũng vậy, là yêu, Phương Ngưng tôi yêu cậu, yêu trước đó rất rất lâu.” Nói xong cậu ấy hôn tôi.

Lần đầu cảm nhận được nụ hôn rõ ràng như vậy, tôi muốn ngất, muốn nói gì đó, muốn biểu đạt, thổ lộ nhưng lại không biết phải nên làm gì, chỉ có thể theo động tác của Diệp Lê, chậm rãi hôn, tiếp tục hôn.

Thời khắc này mọi lời nói sẽ hóa dư thừa, tôi chỉ cảm thấy thế giới này thay đổi rồi...

Đêm nay như thế nào đây? Ngoài cửa sổ mưa bay, hơi thở cùng hơi thở đan xen, quần áo dần dần rơi xuống, tóc dài trở nên hỗn loạn, đường cong dần hiện ra, ánh mắt cũng dần dần trở nên cháy bỏng, ánh sáng tím nhạt của ngọn đèn rơi rớt trên thân thể tuyệt mỹ của Diệp Lê, tựa như mộng cảnh ướt át.

Tôi giống như ngư nhân cổ họng đang khô khát, chờ đợi thật lâu những giọt mưa đầu tiên rơi rớt bên người nhưng lại không thể tin tất cả là sự thật.

Hai mươi sau tuổi, nếu nói chính mình không am hiểu cái gì, đó là già mồm nói láo. Tôi cẩn thận hôn, hôn lên ánh mắt đẹp như dòng nước mùa xuân của Diệp Lê, hôn lên chiếc mũi thanh tú của Diệp Lê, hôn lên đôi môi xinh đẹp của Diệp Lê, hôn vành tai khéo léo lung linh của Diệp Lê, hôn như thể đang hôn sự thật, hôn thật trân quý.

Cổ của Diệp Lê duỗi thẳng xinh đẹp như Bạch Hạc, mái tóc đen tuyền mềm mại trên vai, tôi tinh tế tỉ mỉ hôn, nhẹ vỗ về, hôn lên xương vai xanh quyến rũ để lại dấu yêu, hôn lên cặp ngực căng tròn, ngậm nhẹ hạt đậu hồng, lướt môi xuống bụng xuyên tới thiên đường ngượng ngùng ngửi được mùi thơm tự nhiên. Ngón tay dừng lại trước cửa thiên đường, tôi nhìn Diệp Lê, sắc mặt Diệp Lê ửng hồng, tròn mắt nhìn tôi gật đầu, không hề do dự cùng bối rối, tôi hạ quyết tâm phá cửa thiên đường đi vào trong, Diệp Lê cả người run rẩy, ôm chặt lấy tôi nhắm hai mắt, đợi cậu ấy trấn tĩnh lại, tôi biết, thật sự biết, cô bé này cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về tôi.

Sau khi tịnh tâm lại, tôi ôm Diệp Lê hôn lên mặt cậu ấy, không xác định hỏi: “Chúng ta như vậy có phải quá nhanh không?”

“A~ cậu còn muốn đợi thêm ba bốn chục năm nữa hả?”

“Không phải, tớ chỉ cảm thấy vừa mới tỏ rõ tâm ý rồi như vậy...rất giống nắm mơ, hôm nay có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, cảm giác có chút đột ngột.”

“Tớ cũng không nghĩ tới chúng ta có thể như vậy, bất quá chuyện đã như vậy rồi không cần phải nghĩ nhiều, cơ mà tớ thấy không thấy chuyện này xảy ra quá nhanh đâu, cậu ở chỗ đó ghen tị như vậy, aiz~ thật thích nhìn cậu ghen nha~”

“Ừm...chờ hai ngày nữa tớ mua dấm chua ở Sơn Tây cho cậu nếm thử.”

“A~ tớ mới không thèm nếm” Diệp Lê hôn lên môi tôi, miễn cưỡng nói: “Sáng sớm tớ sẽ lấy quần áo lại đây, chỗ tớ lớn quá ở một mình sẽ thấy trống rỗng, sau này ở lại đây, cậu có ý kiến gì không?”

“Sao lại có ý kiến? Cậu có thể mà, tớ muốn còn không được sao lại ý kiến?”

“Ngoan nha~ cho dù có ý kiến cũng không được.”

“Tốt quá rồi, nhà cậu có chút quạnh quẽ, đợi tớ có thời gian sẽ thiết kế lại cho cậu, sửa chữa một chút, nhà tốt như vậy bị cậu lãng phí thành hình dạng như vậy, thật đáng tiếc nha.” tôi ở bên lỗ tai Diệp Lê nhỏ giọng hỏi: “Tớ là lần đầu tiên...nhất định thực ngốc phải không? Lúc nãy rất đau phải không?”

“A~” Diệp Lê xoay người nằm trên người của tôi, ngón tay đặt trên ngực tôi đánh khẽ vài cái: “Cậu tận hưởng một chút liền biết nha”

“Cậu không mệt hả?”

“Mệt, nhưng làm lại cậu sẽ không mệt.”

Ánh mắt Diệp Lê dấy lên ngọn lửa, tay giống như tơ nhện lả lướt trên người của tôi, nụ hôn của cậu ấy như lông vũ đặt lên xương quai xanh của tôi, thật dịu dàng thật chân thành, như con ông mật xuyên qua đóa hoa, dùng tâm hái lấy mật ngọt, khi thì khoái hoạt khi thì nhẹ nhàng.

Da thịt chạm da thịt cọ xát, yêu cùng yêu tụ lại, tâm lý của tôi kích động từng đợt, một loại phản ứng ký lạ chạy trong từng mạch máu, sau đó cảm nhận được một loại xa lạ đau đớn truyền đến. Diệp Lê trong ánh mắt mang theo đau xót nhìn tôi, tôi ôm cổ cậu ấy, hôn thật sâu. Bốn phía trở nên yên lặng, thân thể tựa hồ như không còn sức lực, tôi chưa bao giờ kinh ngạc như vậy, giống như lá rụng trong gió bay phất phới trong không gian, lại giống như từ nơi cao nhất rơi xuống mặt đất, linh hồn đã muốn thoát khỏi thể xác, tôi như đắm chìm trong biển xanh dịu dàng, chìm nổi vô chừng.

Trong mê man, tôi nghe Diệp Lê dịu dàng nói: “Phương Ngưng, chúng ta cứ như vậy cùng nhau tới già đi.”

Tôi ôm cậu ấy, dán chặt lên thân thể Diệp Lê, lắng tiếng con tim cậu ấy đập thùng thùng giống như bài hát ru con ngọt ngào êm ái.

Không gian yên tĩnh, tiếng mưa rơi tích tách từ bên ngoài truyền tới, thỉnh thoảng còn mang theo hương vị của bùn đất sượt qua chóp mũi, tôi nắm tay Diệp Lê, cùng cậu ấy mười ngón đan xen, nhiều năm như vậy rốt cục cũng có thể có cậu ấy, tôi vui vẻ nhắm mắt mang theo nụ cười đi vào giấc ngủ an nhiên.

Diệp Lê, chúng ta cứ vậy cùng nhau tới già đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.