Rét đậm đến hoa cỏ tức tàn.
Mùa đông, lá cây từng mãnh bay bay, ngọn cây trơ trụi đong đưa theo gió.
Mọi người trên đường ngược xuôi, quần áo mặc cũng bắt đầu nhiều hơn, người vệ sinh vất vả cần cù dọn dẹp mặt đường, tay cầm chổi xoay người quét quét, rồi đứng dậy lau trán đầy mồ hôi. giống như trời đông giá rét cùng bọn họ không có quan hệ gì.
Người đứng chờ xe thỉnh thoảng lại chà xát hai tay, xoa xoa mắt, dậm chân một cái, thở ra tạo thành đoạn sương mù lượn lò trên không trung, làm cho người ta cảm thấy được, mùa đông này, rét lạnh hơn nhiều.
Khách sạn LC đúng hạn làm xong, nó là tiêu chuẩn xây dựng năm sao cấp quốc gia, cũng là ngày đầu đưa vào hoạt động, người đầu tư khách sạn, tổng kiến trúc sư Trương Minh, chủ tịch và tổng giám đốc công ty M, cùng mấy người quan chức chính phủ hẳn là cùng tham gia cắt băng khánh thành, tôi và Diệp Lê và những người tham gia xây dựng khách sạn cũng đi tham gia, Trương Minh ở trước phát biểu tán dương công ty M rất nhiều, làm công ty M nổi tiếng hơn một tầng, tôi nhìn quản lí cách đó không xa, nhìn hắn cười đến không ngậm được miệng, trong lòng thử tính toán, qua lần này tiền lương của tôi có phải sẽ tăng lên hay không
Trường hợp này đương nhiên sẽ không thiếu Điền Ham, cậu ấy cầm theo máy ảnh chụp không ngừng, thỉnh thoảng nhìn tôi nhướng mi một cái, chọc tôi bật cười, cũng may ở mấy cái lễ mừng này, cười một cái thì coi như là phối hợp với không khí, không cần cảm thấy xấu hổ.
Buổi chiều là yến tiệc chúc mừng, trong nhà hàng ồn áo nhốn nháo, khách tụ vào nhau ai cũng cầm ly rượu trên tay, qua lại nói chuyện với nhau, ở đây, có nhiều người nổi tiếng, tai to mặt lớn, quý tộc độc thân cũng không thiếu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mọi người cho nhau danh thiếp, tôi cảm thấy có chút không thú vị.
Tôi nhớ trước đây, sau khi bà ngoại mất, hàng xóm bốn phía lễ tết đều sẽ gọi tôi đến nhà bọn họ ăn cơm, một ít giáo viên cũng luôn đặt vào túi sách Riese của tôi một ít thức ăn, cõ lẽ do ăn cơm của thiên hạ mà lớn, nên tôi trong lòng luôn nghĩ chuyện này là bình thường, hay phát tiếp xúc với những nhóm người bình thường, cho nên hiện tại thân thể tôi bị vây giữa vô số những người hâm mộ cái gọi là xã hội thượng lưu làm tôi có chút khó chịu, những đương nhiên là hiểu, chính mình phải ứng phó khách sáo một chút, cái gọi là người tại giang hồ, thân bất do kỷ, hẳn là nói đúng thực tại của tôi.
Bất quá, cuộc sống vốn là như thế, cái tôi cần làm, cũng có thể là thích ứng.
Diệp mẫu là chồng hiện tại cũng tới, dì nhìn thấy tôi, tự động đi tới, cười nói: “Phương Ngưng, khách sạn này thiết kết tốt vô cùng, tất cả mọi người ai cũng khen ngợi nha~”
“A~ dì quá khen rồi.”
“Không quá khen không quá khen”, Diệp mẫu nhìn đám người Diệp Lê rồi nói: “Phương Ngưng, con và DIệp Lê là bạn tốt, không có gì thì con giúp dì khuyên con bé, sắp 30 rồi, cũng nên tìm bạn trai, dì cùng cha con bé hôn nhân không tốt, nhưng không phải hôn nhân nào cũng như vậy, có tuổi rồi, nên lo lắng chuyện gì thì nên lo lắng a~”
Nhìn thấy DIệp mẫu nhìn Diệp Lê với ánh mắt hiền lành, tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể cười ứng phó, Diệp mẫu thở dài nói: “Dì vẫn cảm thấy, dì đối với hai đứa con Diệp Lê và Diệp Hàng không đủ trách nhiện, hiện tại muốn bù lại, nhưng Diệp Lê tính tình quật cường quá, dì nói chuyện hôn sự với con bé thì con bé hoặc là không nói gì, hoặc là quay đầu chạy đi, dì biết, hôn nhân của dì là đả kích với con bé,dù sao con bé cũng là phụ nữ, tuổi trẻ muốn độc thân thì không sao, để già rồi thì ai cùng con bé nói chuyện, người đưa nước bưng trà cũng không có, rồi già yếu chết đi phải làm sao? Tuy nói con bé còn có anh trai là Diệp Hàng, Diệp Hàng cũng đã kết hôn rồi, còn phải lo nhà cửa của nó, làm sao có khả năng chăm sóc con bé cả đời. Dì lớn tuổi rồi, đối với mấy đứa cũng có bất đồng, không bằng mấy đứa còn trẻ tự khái sáng cho nhau, Phương Ngưng, con giúp dì khuyên con bé có được không?”
“Dì, con sẽ cố” đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hại, có người cha mẹ nào muốn nhìn thấy con mình cô đơn cả đời? ? Nhìn thấy Diệp mẫu ánh mắt tha thiết, tôi ngoại trừ nói sẽ cố, còn có thể nói gì?
Diệp mẫu thấy tôi đồng ý liền rất cao hứng nói: “Phương Ngưng, con cũng tới tuổi rồi, nên lo lắng là vừa.”
“Dạ, con biết”
Diệp mẫu cùng tôi nói chuyện vài câu rồi xoay người rời đi, tôi đứng ngẩn người ở đó, tôi không có ai, không giống Diệp Lê, có cha mẹ, tuy nói ly hôn, nhưng cha mẹ vẫn yêu con của mình. Đổi lại nếu mẹ tôi vẫn còn, cũng nhất định hi vọng nhìn thấy tôi âu yếu đàn ông rồi sau đó tiến tới hôn nhân. Nếu tôi là mẹ, cũng nhất định sẽ không dễ dàng chấp nhận con gái của mình thích con gái. Nhưng tôi phải làm sao đây? Nói không hoang mang là nói giả, đối mặt với xã hội ngoan cố, yêu thôi không đủ, Diệp Lê có thể bỏ mọi thứ để sống với tôi không? Mà tôi, có nhẫn tâm nhìn nàng để cho cha mẹ già vì vậy mà hao tôn tinh thần không?
Không biết từ lúc nào Diệp Lê đi tới bên cạnh tôi, tôi trước ngăn chặn suy nghĩ ảm đạm, chuyên tâm nhìn cậu ấy, tóc của cậu ấy được tết lên, vài sợi tóc tự nhiên rũ xuống thái dương, cậu ấy mặc bộ lễ phục màu trắng, hoa văn váy tự nhiên, mang theo đôi bông tai Hồng San tôi tặng, khóe môi luôn luôn hàm chứa ý cười như có như không, cậu ấy đêm nay, có dễ thương, có tao nhã, có ung dung, có đẹp đẽ và quý giá, làm người ta không thể dời mắt.
“Sao vậy, không thích nơi này sao?” Diệp Lê hỏi.
“Có thể nói vậy a~”
“Trước kia chưa từng tham gia mấy trường hợp này sao?”
“Có, nhưng đêm nay hoành tráng như vậy là lần đầu tiên” tôi nhìn Diệp Lê nói: “Cậu đêm nay thật đẹp,“
“Cậu cũng vậy, rất được, xem ánh mắt của mấy tên đàn ông kia nhìn cậu đúng là không thoải mái nha~”
“Tớ cũng vậy đó”
“Diệp Lê” Cao Lập Tam đi tới hướng tôi gật gật đầu, tiếp đó nói với Diệp Lê: “Bác trai đến rồi, đang nói chuyện với Trương lão sư, chúng ta có cần qua đó một chút?”
Bác trai? Chẳng lẽ là cha của Diệp Lê? Nghe Cao Lập Tam nói chuyện không khách sao, trong lòng tôi thực sự rất khó chịu.
“Được rồi” Diệp Lê buông cốc, nói với tôi: “Tớ qua chỗ cha tớ, cậu cùng đi đi”
“Được rồi, các cậu đi người đi”
“Vậy một lát tớ đến tìm cậu”
“Ừm.”
Nhìn Diệp Lê rời đi, cậu ấy đi tới chỗ Trương Mình, cười ôm người đàn ông trung niên bên cạnh Trương Minh, người kia chính là Diệp phụ, ở cách xa, lại có người đi tới đi lui tôi nhìn không rõ, nhưng dựa vào ấn tượng đối với Diệp phụ, vẫn có thể dễ dàng nhận ra, Cao Lập Tam đứng bên trái Diệp Lê, thỉnh thoảng cùng Diệp Phụ và Trương Minh cười to, Diệp phụ đối với Cao Lập Tam cũng ưa thích, nhìn Diệp Lê và hắn đứng một chỗ, trai tài gái sắc, xứng đôi, đột nhiên sự chán nản thổi quét qua cả người tôi.
Giả bộ đau đầu từ chối chàng trai trẻ, rồi lặng lẽ cầm đồ một người rời khỏi khách sạn.
Đường đêm, âm thanh rất lớn, ngọn đèn thực đẹp, tôi một mình chậm rãi đi dọc con đường, mỉm cười.
Nghĩ đến Diệp Lê, nghĩ đến cha mẹ của cậu ấy, nghĩ đến chuyện tình yêu cùng thế tục, làm sông nhỏ cuối cùng cũng gợn một ít sóng rồi. Chúng ta ai cũng không sai, chúng ta đều là người thiện lương, chúng ta ai cũng đã yêu, có thể nói bởi vì yêu, nên mới làm cho chúng ta trở thành hai mặt đối đầu, một mặt khắc cốt ghi tâm, một là cắt không được tình thân, mà tôi dù có quay mặt với đường nào, cũng sẽ làm cho chính mình đau đến tê tâm liệt phế, thực sự chỉ cần tin tưởng là có thể vượt qua sao?
Không biết từ lúc nào, trên mặt tôi cười nhẹ, giống như viên hàn tình rớt xuống từ trời chiều, đọng lại ở nơi này.
---------
Haiz~ cuối cũng cũng xa zồi hơ hơ hơ ~ à tui hơm có nói truyện đâu, tui nói tui ý mà