Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ

Chương 28: Chương 28: Chuyện Xưa Bắt Đầu Từ Khi Trắc Thành Phong Còn Chưa Quen Biết Tiểu Vũ Trụ




CHƯƠNG 27 PN3: CHUYỆN XƯA BẮT ĐẦU TỪ KHI TRẮC THÀNH PHONG CÒN CHƯA QUEN BIẾT TIỂU VŨ TRỤ

Trắc Thành Phong —— cũng chính là Chu Phong tiểu thuyết gia viết BL đã được hai năm, chậm rãi từ tiểu trong suốt trưởng thành một cái phấn hồng, cho dù hiện tại đã là một đại thần chạm vào liền có thể bỏng tay [ý chỉ độ hot của anh Phong ấy], không thể phủ nhận, ít nhiều gì trong lòng anh vẫn có chút kiêu ngạo.

 

Mặc dù đã chiếm được không ít khẳng định, nhưng chung quy bởi vì vấn đề không thể chính thức xuất bản, chỉ dựa vào tiền nhuận bút từ diễn đàn mà nói là vô pháp thỏa mãn những nhu cầu cơ bản của cuộc sống.

 

Chu Phong cũng không có ý định lấy chuyện viết văn trở thành nghề chính, rốt cục công việc biên kịch cũng đã vượt qua được giai đoạn chân ướt chân ráo ban đầu, anh bắt đầu tự tạo nên chút tên tuổi cho chính mình.

 

Có thể làm việc đúng với sở thích của mình, Chu Phong đã cảm thấy rất hài lòng.

 

Bất quá, sau khi bị tổn thương bởi đoạn tình cảm vào 4 năm trước, anh cũng chưa từng muốn bắt đầu một đoạn tình cảm mới. Trong đó đương nhiên là có yếu tố của áp lực cuộc sống, nhưng mà quan trọng nhất vẫn là do thuộc tính “trạch” của bản thân anh.

 

“Hẳn là cậu nên đi đây đi đó nhiều hơn một chút, không thôi chỉ có một người cũng quá tịch mịch đi.” Đồng nghiệp trong phòng biên kịch đã từng nói như vậy.

 

Tịch mịch sao?

 

Đa số thời gian, Chu Phong lại không cảm thấy thế.

 

Lúc làm việc, anh có vô số linh cảm để phát tiết thành văn tự, có vô số tư tưởng muốn chia sẻ với người khác, anh có thể ôm máy tính mười mấy giờ liền trong một ngày, gõ được hơn 3 vạn chữ.

 

Hiện tại, kinh tế đã vững chắc và thời gian làm việc rất linh hoạt, sau khi kết thúc một mối làm ăn lớn, anh cũng sẽ xách balo lên, đi ra ngoài du lịch một mình, tách mình ra khỏi chốn phồn hoa náo nhiệt, lẳng lặng thăm quan những danh lam thắng cảnh của đất nước, cuộc sống cũng coi như thoải mái thích ý.

 

Nhưng, không thể phủ nhận, vào lúc nửa đêm tỉnh mộng nhìn ra căn phòng trống trải, nghe thấy thanh âm vui đùa đoàn tụ vọng lại từ căn nhà bên cạnh, trên đường đi đến siêu thị mua đồ gặp được những đôi tình nhân thân mật…

 

Chu Phong vẫn cảm nhận được sự cô đơn.

 

Vẫn là nên tìm một người bồi bồi mình đi, anh suy nghĩ.

 

Tiếp nhận lời mời của Hủ văn đàn chỉ là do ngẫu nhiên.

 

Danh khí càng lúc càng lớn trong cái giới này, có không ít hoạt động tương tự đều tìm tới cửa, trong đó đa số anh đều cự tuyệt.

 

Nhưng, kỷ niệm sinh nhật 6 năm của Hủ văn đàn anh lại có xúc động muốn đáp ứng.

 

Mấy năm trước, khi anh vẫn còn là một tiểu trong suốt cũng đã từng đăng vài bộ lên, mặc dù chỉ có vài bình luận lác đác, nhưng đối với ấn tượng về nơi đó cũng không tệ lắm.

 

Nhìn xuống lịch trình, vào ngày kỷ niệm vừa lúc anh phải đi sang nơi khác công tác… Tự hỏi trong chốc lát, anh liền gởi một tin qua.

 

Rất vinh hạnh vì nhận được lời mời vào ngày sinh nhật của diễn đàn, trước tiên sớm chúc mừng sinh nhật 6 tuổi vui vẻ. Về buổi phỏng vấn, tôi đã xem qua thời gian, vào ngày sinh nhật hôm đó hẳn là tôi sẽ không quá tiện để nói chuyện. Nếu như không nhất định phải nói trực tiếp, tôi rất vui lòng ghi âm trước.

 

—— Trắc Thành Phong

 

Rất nhanh liền nhận được lời đáp trả từ bên kia, thời gian hẹn là buổi chiều ngày thứ bảy.

 

Cùng ngày, thời điểm anh dùng mật mã đã được báo trước tiến vào phòng nhỏ kia, bên trong đã có ba người đang chờ.

 

Chỉ nghe thấy thanh âm đang vang lên là một giọng nam còn nhỏ tuổi trong vắt dễ nghe tràn đầy khẩn trương: “Á á á, mấy người đừng cãi nhau nữa, tớ đã xem không vào chữ nào trong bản thảo rồi đây này. Hức hức hức, ngày hôm qua vẫn còn nhớ rất rõ mà, ai ngờ đâu một tiếng trước lại quên mất, hiện tại trong đầu đã không còn nhớ gì nữa. ”

 

“Không phải cậu cứ cầm đọc  là được rồi sao? Dù sao cũng không có ai nhìn thấy cậu đang làm gì mà.”

 

“Khó mà làm được! Lỡ như tớ làm hỏng FT, sao tớ có thể làm ra chuyện phá hỏng uy danh của nữ thần đây!”

 

Chu Phong nhịn không được cất tiếng cười.

 

Thì ra là người hâm mộ mình, thực sự rất dễ thương nha.

 

Nụ cười này thành công khiến cho mọi người phát ra một trận kinh hô.

 

Đối với cách xưng hô “nữ thần” này, chính Chu Phong cũng rất bất đắc dĩ.

 

Anh không muốn cao giọng tuyên bố giới tính thật của mình, nhưng đa số mọi người đều thuận lý thành chương mà ngầm xem anh là nữ nhân.

 

“Ừm đại, đại thần, không, Thành, Thành Phong, chào, chào anh, tôi, tôi là người chủ trì, Tiểu, Tiểu Vũ Trụ.”

 

Thông qua loa nghe được thanh âm sợ hãi của thiếu niên, Chu Phong muốn trêu chọc cậu một chút.

 

“Ha ha, Tiểu, Tiểu Vũ Trụ, chào cậu. Đừng khẩn trương, từ từ sẽ tới, tôi có thời gian mà.”

 

Sau đó chính là từng bước từng bước thông đồng.

 

Mới ban đầu, Chu Phong chỉ cảm thấy tiểu học đệ này khá đơn thuần, khá nhu thuận, nhìn bộ dáng em ấy có chút nhát có chút sợ hãi theo sát mình chung quy sẽ cảm thấy rất đáng yêu.

 

Sau đó, theo thói quen mỗi buổi tối đều sẽ nói chuyện phiếm với em, qua lại quan tâm đối phương, bất tri bất giác ngày càng trở nên thân thiết.

 

Đến khi biết được chuyện trong nhà của em, thấy đau lòng thay em ấy.

 

Biết em thức đêm vẽ vẽ cho mình, có chút tức giận, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm động.

 

Vào dịp Tết, em ấy ở nước ngoài cũng cô đơn giống hệt mình, thật may là đến cuối cùng vẫn có thể cùng nhau chúc mừng thông qua internet.

 

Biết em ngã bệnh, lo lắng cho em ấy, chính mình có tâm nhưng không thể sang kịp, chỉ có thể mỗi một lần đều nhắc nhở và căn dặn.

 

Thỉnh thoảng nghe em chia sẻ vài chuyện phiền não vụn vặt với mình, bản thân cũng sẽ rất vui vẻ mà khuyên bảo, an ủi.

 

Có người quan tâm mình, cảm giác ỷ lại mình, thật tốt.

 

Trong khoảng nửa năm đó, thỉnh thoảng Chu Phong sẽ toát ra ý niệm muốn tiến thêm một bước trong đầu, nhưng chung quy vẫn không có bước ra một bước kia.

 

Đối phương vẫn còn trẻ, đối phương còn chưa từng nếm qua tình yêu, thậm chí ngay cả tính hướng của mình đều chưa xác định được, huống chi người ta còn ở nước ngoài, ấn tượng cùng quan hệ thông qua internet, vô luận đối với mình hay là với em ất mà nói đều là hư ảo.

 

Không muốn hối hận, cũng không muốn xúc động, tạm thời Chu Phong cố đè nén tất cả tình tự của mình xuống đáy lòng.

 

Thẳng đến khi em về nước ——

 

Vì mất đi tung tích của em ấy mà mình đã thấp thỏm chờ đợi trong vòng 5 ngày, Chu Phong lộ ra sự vô lực sâu sắc.

 

Không muốn chỉ có thể gặp em qua mạng, khẩn cấp muốn được tận mắt nhìn thấy em.

 

Tỉnh dậy từ sớm nhưng lại không thể ngủ tiếp, may mà bản thân đã đến trạm xe lửa từ sớm.

 

Nhìn cảnh người đến người đi, cùng với việc chờ đợi sự xuất hiện của em.

 

Bỗng nhiên, trong đám người có một cậu bé sạch sẽ tinh xảo ánh vào mi mắt.

 

Thấy bộ dáng cậu lo lắng nhìn bốn phía, anh nhịn không được gọi điện thoại qua…

 

Nam sinh kia cũng đang tiếp điện thoại, trong lòng Chu Phong chấn động.

 

Là em ấy.

 

Sau một ngày ở cùng nhau, hình ảnh Tiểu Vũ Trụ trong đầu từ từ ***g ghép vào với bé con này.

 

Trong nhu thuận mang theo một chút tinh quái, làm cho người khác nhịn không được muốn đùa giỡn, vuốt ve.

 

“Học trưởng anh… Ở mấy người?”

 

“Hẳn là… Là hai người đi.”

 

“Anh, anh có bạn trai?”

 

“Còn chưa có theo đuổi được tới đâu. Bất quá, anh có cảm giác, chính là em ấy.”

 

Trả lời như vậy, vào một khắc kia phảng phất như bản năng đã thay anh đưa ra quyết định.

 

Qua một tháng tiếp theo là bận rộn công tác cùng với hành trình, gần như ngay cả thời gian online cũng không có.

 

Bất quá, dù có bận rộn hơn đi nữa cũng không thể nào kiềm chế được thân ảnh thỉnh thoảng thoáng hiện lên trong đầu, phảng phất như đang nhắc nhở chính mình: Nhanh kết thúc đi, nhanh đến nơi em ấy đang sống.

 

Chu Phong nhận mệnh, âm thầm quyết định: Không băn khoăn nữa, lần sau khi gặp mặt liền triển khai theo đuổi thôi.

 

Cuối cùng công tác cũng kết thúc, anh cấp tốc cho thuê phòng, không hề trì hoãn mà chạy tới Bắc Kinh.

 

Nhìn người mình thương nhớ trong lòng nghiêm túc giới thiệu phòng ở, thiếu chút nữa Chu Phong không kiềm chế được bản thân muốn nhào nặn người ta vào trong lòng.

 

Bất quá, anh vẫn chú ý tới ——

 

“… Bạn cùng phòng của em là nam? Các em dùng chung một cái phòng tắm?”

 

Thấy vẻ mặt không sao cả của Vương Tiểu Vũ, Chu Phong có chút bực mình.

 

Có chết hay không cơ chứ, cái người bạn cùng phòng được nhắc tới kia đã trở về, nhưng bộ dáng lại phi thường thân thiết với Vương Tiểu Vũ, Chu Phong không tự chủ được mà nắm chặt tay.

 

Anh thừa nhận bản thân có chút ấu trĩ, đã lâu rồi anh chưa cảm nhận được loại cảm giác ăn giấm này.

 

“A, học trưởng để em nói với anh nha, thằng nhóc Tiểu Vũ này thô thần kinh lắm, luôn hướng đông đi tây, bình thường khi đi tắm còn quên đem quần áo, cứ trống trơn như vậy mà đi ra ngoài.”

 

Vào một khắc kia, dục vọng độc chiếm của anh đối với Vương Tiểu Vũ đã đạt tới đỉnh điểm, Chu Phong hận không thể lập tức để cho tất cả mọi người đều biết, Vương Tiểu Vũ là của anh.

 

Nhất là sau khi biết được mấy chuyện ngốc nghếch Vương Tiểu Vũ đã làm vì mình, Chu Phong nhịn không được, đêm đó, liền thổ lộ tâm ý với cậu.

 

Biểu hiện ra bộ dáng trấn định lãnh đạm, kỳ thực trong lòng thập phần thấp thỏm.

 

Dù sao, đây mới chỉ là lần gặp mặt thứ hai, mặc dù anh rõ ràng cảm nhận được sự sùng bái cùng tình cảm của Vương Tiểu Vũ đối với mình, nhưng anh cũng không chắc, phần cảm tình này có thể vượt qua khoảng cách kia được không.

 

Vào một khắc khi người yêu gật đầu, Chu Phong mừng rỡ như điên không khác gì một tiểu thanh niên vừa mới biết yêu, tâm tình vốn đã yên tĩnh thật lâu rốt cục lại vì em ấy mà nhấc lên sóng lớn.

 

Vào ngày đầu tiên sống cùng trong nhà mới, anh tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon, Vương Tiểu Vũ chịu khó nhu thuận làm trợ thủ.

 

Sau khi hai người vui vẻ tận hưởng niềm vui vì chuyển vào nhà mới, nhất thời bầu không khí cũng trở nên ái muội.

 

Vương Tiểu Vũ khẩn trương tắm rửa xong, lặng lẽ nằm lên giường nhỏ trong thư phòng.

 

Chờ đến khi Chu Phong cũng tắm ra, thấy nhóc con giả làm đà điểu rúc toàn bộ người vào ổ chăn, buồn cười lắc đầu.

 

Nhẹ nhàng vén chăn lên, nhìn hai mắt đóng chặt lại còn đang run rẩy và đôi gò má ửng đỏ của cậu, Chu Phong… Bị manh rồi.

 

Nhịn không được hôn lên đôi môi thoạt nhìn rất ngon miệng kia, triền miên đến mức khiến độ nóng cũng tăng cao.

 

“Đến phòng của chúng ta ha?” Chu Phong nhẹ giọng hỏi.

 

Đôi mắt đang nhắm chặt của Vương Tiểu Vũ từ từ mở ra, khẽ gật đầu.

 

Chu Phong ôm người yêu đang xấu hổ đến trên giường lớn, bộ dáng như tôn thờ mà hôn lên toàn thân của cậu…

 

Khụ, đó chính là lần đầu tiên của Chu Phong và Vương Tiểu Vũ, đương nhiên, cũng là lần đầu tiên của Vương Tiểu Vũ.

 

Sau đó, chính là cuộc sống chung bình thản mà ngọt ngào của hai người.

 

Chu Phong dùng hết khả năng có thể để cưng chiều người yêu, so với Từ Nhất Minh chỉ có hơn chứ không kém.

 

Cũng không phải anh muốn làm hư người nọ, chỉ là mỗi lần thấy bộ dáng nhu thuận của người yêu, liền nhịn không được mà làm tất cả mọi chuyện cho em ấy.

 

Không nỡ làm trái với yêu cầu của em, không nỡ thấy em không vui, càng thêm không nỡ nhìn em mệt nhọc.

 

Cũng may, Vương Tiểu Vũ là dạng người cho dù có được cưng chiều cũng sẽ không sinh hư, ngoại trừ hình thức ở chung càng ngày càng bình đẳng và tự nhiên, cậu cũng không có dưỡng thành thói quen tùy hứng, cậu vô pháp cam tâm tình nguyện tiếp nhận tất cả nỗ lực của anh, nên chỉ có thể làm một ít việc vặt cho Chu Phong.

 

Mỗi ly sữa ấm vào đêm khuya, cơm nước dù không đến mức đặc biệt ngon nhưng lại thập phần dụng tâm…

 

Đã từng là một người quen sống đơn độc, ấm áp mà bản thân thèm muốn đã lâu khiến cho mình không thể không tham luyến.

 

Chu Phong không ức chế được mà càng thêm yêu cậu, càng ngày càng không thể buông tay.

 

Lúc Từ Nhất Minh xuất hiện, khiến Chu Phong nhạy bén cảm nhận được một ít tiểu tâm tư của Vương Tiểu Vũ, anh có chút bất đắc dĩ.

 

Hình thức ở chung giữa Từ Nhất Minh với Vương Tiểu Vũ, thật ra là không hề giống nhau, Chu Phong rất rõ ràng, anh cũng càng ngày càng khẳng định, chính mình đối với Vương Tiểu Vũ từ cái gọi là thích lúc ban đầu đã thăng hoa thành yêu, cũng có dũng khí và lòng tin để gắn bó cả đời.

 

Khi Steve xuất hiện, lòng kiên định của Chu Phong có chút mờ mịt, việc đó đã khơi gợi lên sự lo lắng bị ẩn sâu thật lâu trước đây.

 

Thời điểm bị tính kế cho rằng Vương Tiểu Vũ phải rời khỏi mình, phảng phất như Chu Phong thấy được tim của mình bị dao cứa nhỏ thành từng mảnh, nhưng vào một giây kế tiếp anh lại đưa ra quyết định: Cho dù em ấy cảm thấy xấu hổ, cho dù tuổi của em ấy còn chưa chắc chắn được điều gì, chính mình cũng sẽ không buông tay!

 

Bộ dáng cảm động của Vương Tiểu Vũ thoáng chốc đã khiến cho Chu Phong hiểu rõ mọi chuyện, cũng khiến cho tảng đá vốn bị đè nặng trong lòng được giải thoát, nhưng rồi lại thực hận không kéo em ấy lên đùi đánh đòn —— bất quá, chính là anh vẫn không nỡ đâu.

 

Quên đi, dù sao thì cả đời này của anh đã sớm bị ăn chắc rồi.

 

Chỉ cần em ấy không suy nghĩ lung tung là đáng mừng rồi ha.

 

Sau đó, khi ba mẹ hai bên đột kích.

 

Sự kiên định của Vương Tiểu Vũ, cũng góp phần làm cho Chu Phong càng thêm tự tin, dựng thẳng thắt lưng đối mặt với nghi vấn, rất có dũng khí mà đưa ra hứa hẹn.

 

Rốt cục, cũng nhận được những lời chúc phúc quan trọng nhất.

 

Lại qua một cái Tết, nằm trong phòng của mình đã bị bỏ lâu ở Chu gia, Chu Phong bị tiếng pháo đánh thức ôm chặt lấy người yêu đang ngủ say.

 

Vào khoảng khắc kia, anh vô cùng cảm tạ trời xanh đã để cho bọn họ gặp nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.