Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ

Chương 4: Chương 4: Fan Não Tàn Khiến Đại Thần Cảm Động




CHƯƠNG 4: FAN NÃO TÀN KHIẾN ĐẠI THẦN CẢM ĐỘNG

Đọc qua từng chữ từng chữ, tưởng tượng ra tình cảnh trước đây của Trắc Thành Phong, tâm trạng của Vương Tiểu Vũ cũng theo đó mà chua xót.

 

Tiểu Vũ Trụ: “… Xin lỗi.”

 

Trắc Thành Phong: “(^‿^) không cần phải xin lỗi. Đều đã lâu như vậy, em nghĩ rằng anh còn chưa bỏ xuống được sao?”

 

Nhìn Trắc Thành Phong gởi qua một cái mặt cười, Vương Tiểu Vũ nhịn không được hỏi: “Học trưởng, anh hận người đó sao? Hận anh ta vứt bỏ anh một mình để đi kết hôn.”

 

Vấn đề này có chút quá giới hạn, lần này, thật lâu sau Trắc Thành Phong cũng không có trả lời.

 

Vương Tiểu Vũ sinh ra một tia cảm giác đồng mệnh tương liên với Trắc Thành Phong, không tự chủ được cũng muốn bộc lộ ưu thương cùng phiền não của bản thân cho con người xa lạ đang cách một màn hình máy tính với mình.

 

Tiểu Vũ Trụ: “Học trưởng, sau khi em thi vào đại học xong, ba mẹ em liền ly hôn. Lúc đó em cực kỳ hận, khi em còn bé, rõ ràng bọn họ đã ân ái như vậy, vì sao đến cuối cùng lại không nhịn được sự khảo nghiệm của thời gian?”

 

“Lẽ nào một tình yêu đẹp chỉ có thể tồn tại trong tiểu thuyết? Hai nam nhân đều có thể phá tan ánh mắt của thế tục mà ở cùng một chỗ, vì sao ba mẹ em lại làm không được chuyện đó cơ chứ?”

 

Nước mắt từ từ che mờ hai mắt Vương Tiểu Vũ. Cậu nhớ tới ba mẹ từ khi mình vào trung học liền khắc khẩu không ngừng, nhớ tới bản thân đã từng vì tiếng cãi vả kịch liệt mà giật mình tỉnh giấc rồi trốn vào trong chăn run bần bật khóc thầm, nhớ tới bản thân đã từng liều mạng học tập để đổi lấy kết quả cao mới hiếm khi thấy được vùng lông mày luôn nhíu chặt của ba mẹ giãn ra được đôi chút.

 

Thế nhưng tất cả đều trở thành vô ích, vì con trai mà bọn họ đã chống đỡ thật lâu, sau khi Vương Tiểu Vũ hoàn thành kỳ thi vào trường đại học, rốt cục bọn họ cũng quyết định ly hôn, trong vòng hai năm mỗi người đều tự tái hôn, không kịp chờ đợi muốn bắt lấy cái đuôi của “thanh xuân”, tạo nên một gia đình mới hạnh phúc, muốn tận lực bồi thường cho bản thân vì cuộc hôn nhân sai lầm hai mươi năm trước.

 

Vương Tiểu Vũ không muốn thừa nhận, lại càng không nguyện ý suy nghĩ, bản thân mình chỉ là một bằng chứng cho sự sai lầm nửa đời trước của ba mẹ.

 

Mặc dù hai nhà bọn họ đều mời cậu trở lại ăn lễ mừng năm mới, nhưng Vương Tiểu Vũ rất có tính tự giác, tình nguyện nhân dịp ngày nghỉ ở lại Bắc Kinh dạy vài đứa nhỏ vẽ vẽ, một mình ở ký túc xá ăn mì gói cùng bạn trên mạng đón giao thừa, cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh gia đình hòa thuận ấm áp của ba mẹ.

 

Kỳ thực cũng không phải ba mẹ của Vương Tiểu Vũ không quan tâm đến cậu, chỉ là bọn họ biết đứa nhỏ này quá quật cường, trong lòng vẫn luôn tự trách mình, hơn nữa gia đình cùng sự nghiệp mới của mình đều đang bước vào giai đoạn ổn định, trên phương diện tinh thần đã có chút hổ thẹn, nhưng cũng chỉ có thể bù đắp lại cho đứa nhỏ này về phương diện vật chất. Do đó, lúc Vương Tiểu Vũ bước vào năm ba đại học, hai người bọn họ đều hỏi qua cậu có dự định gì cho tương lai. Khi biết chính cậu cũng rất mê man, hiếm khi hai vị oan gia mới lại một lần nữa tâm bình khí hòa ngồi chung một chỗ, thương lượng rồi sau đó quyết định, cho đứa nhỏ này xuất ngoại lấy tiếng.

 

Vương Tiểu Vũ cũng không có ý kiến gì, tất cả đều giao cho môi giới, sau khi quyết định được một trường học mà cậu thích liền đóng gói xuất ngoại.

 

Cũng bởi vì tình cảm của ba mẹ tan vỡ, khiến niềm tin của đối với tình yêu Vương Tiểu Vũ cũng tồn tại hoài nghi. Vương Tiểu Vũ thuộc về điển hình của một đứa nhỏ lớn trễ, trước đây khi còn bé, vẫn luôn là một cục cưng ngoan ngoãn, ba mẹ luôn yêu thương nhưng vẫn quản rất nghiêm, khi vào trung học, áp lực học tập quá lớn, cho nên càng không có cơ hội nói yêu thương.

 

Sau đó vào đại học, bởi vì ba mẹ ly hôn cho nên bị đả kích, do đó cũng liền mất hết niềm tin.

 

Mặc dù bản thân cậu không có cảm giác, nhưng không có nghĩa là không có người thích cậu. Tương phản, Vương Tiểu Vũ vẫn luôn rất được hoan nghênh. Đây chính là nhờ vào gen di truyền ưu tú mà ba mẹtruyền lại cho cậu, đó cũng là một trong những nguyên nhân vì sao hai người đã hơn bốn mươi tuổi nhưng rất nhanh liền tìm mùa xuân thứ hai của mình.

 

Thời điểm trung học Vương Tiểu Vũ vẫn chưa có phát triển hoàn tất, vóc dáng còn chưa quá cao, nhất là phải mặc đồng phục thống nhất giữa nam sinh với nữ sinh, lớn lên thanh tú ngoài ý muốn, đẹp trai khỏi cần bàn cãi, hơn nữa lại có một khí chất ưu buồn, cầm lấy bút vẽ đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân cậu chính là một bức tranh duy mỹ, nhưng lại khiến cho người khác phải chùn bước.

 

Đến thời kỳ cuối của trung học, rốt cuộc Vương Tiểu Vũ cũng từ từ cao lên đến được 175cm, sau đó bất hạnh đình chỉ tăng trưởng. Bước vào đại học, đã không có áp lực của việc học hành, Vương Tiểu Vũ triệt để lưu lạc thành một trạch nam, lại tiến thêm một bước vào vòng tay ôm ấp của tiểu thuyết BL, cho nên càng thêm lười đi tham gia các hoạt động của xã đoàn, chỉ có khi đi học, ăn cơm cùng lúc dạy vẽ mới có thể đi ra khỏi cửa đổi gió. Bất quá cậu vẫn rất được hoan nghênh như trước, dù sao, chỉ cần mỹ thiếu niên không có vấn đề về nhân phẩm, ở chỗ nào cũng sẽ được chào đón.

 

Khi đến Hủ quốc, cậu vẫn giữ vững sự kiên trì với thuộc tính trạch hủ cho tới cùng. Thỉnh thoảng có vài lần được bạn học kéo đến quán bar để trau dồi kiến thức, nhưng càng ngoài ý muốn là lại được mấy nam sĩ ở Hủ quốc ưu ái —— mọi người đều biết, con trai phương Đông da trơn thịt láng, vóc người “nhỏ nhắn” đối với gay phương Tây có lực hấp dẫn thần bí —— Vương Tiểu Vũ sợ đến mức không dám dính líu gì với loại địa phương này nữa.

 

Nói chung, trải qua nhiều năm như vậy, Vương Tiểu Vũ cũng đã nhận được không ít lời thổ lộ hoặc công khai hoặc ám chỉ, nhưng từ đầu tới cuộc cậu vẫn chưa dám bước ra bước đầu tiên.

 

Cậu không muốn đề cập đến tình yêu, để phòng ngừa bản thân sẽ lại nhớ tới những ngày trước đây, nhưng vào lúc này, cậu lại xé bỏ lớp vỏ bọc của mình ra, hiển hiện rõ ràng tâm tư tình cảm của mình trước mặt một người xa lạ, khẩn cầu được người nọ cứu rỗi. Cậu cũng không biết tại sao mình lại muốn làm như vậy, cậu chỉ làm theo bản năng, cho nên tay liền động, nước mắt cũng rơi xuống.

 

Tít tít tít tít.

 

Trắc Thành Phong: “Ba mẹ em có cuộc sống của bọn họ, em có cuộc sống riêng của em, bọn họ đã ảnh hưởng tới cuộc sống của em, nhưng đừng để cho bọn họ cản trở tình yêu của em. Tin tưởng anh, nhất định sẽ có một người có thể cùng em trải qua cả cuộc đời này đang chờ đợi em.”

 

Có lẽ là đã có sự tín nhiệm được bồi dưỡng trong những ngày qua với Trắc Thành Phong, đoạn chữ lạ lẫm này khiến tâm trạng của Vương Tiểu Vũ nổi lên gợn sống.

 

Cả cuộc đời…

 

Hít mũi một cái, Vương Tiểu Vũ nghẹn ngào đáp trả: “Dạ, cảm ơn học trưởng nhiều.”

 

************

 

Từ đó trở đi, cảm giác của Vương Tiểu Vũ với đối Trắc Thành Phong có biến hóa rõ rệt. Vẫn như trước chờ mong thấy anh online, vẫn như trước phí hết tâm tư để tìm kiếm đề tài trò chuyện, nhưng, cậu lại khẩn cấp muốn làm gì đó cho Trắc Thành Phong, làm chút gì đó mà những fan thông thường không thể làm được.

 

Vì vậy, cậu một lần nữa đọc lại toàn bộ truyện của Trắc Thành Phong, sau đó vẽ ảnh bìa cho mỗi truyện, thậm chí là vẽ luôn manga cho bộ đó. Thấy Trắc Thành Phong cảm ơn và khích lệ, thấy anh như hiến vật quý mà đính tranh của cậu trong văn án chia sẻ với fan, Vương Tiểu Vũ phi thường hài lòng, cậu cảm thấy cố gắng và tâm huyết của mình được trân trọng, hết thảy đều rất đáng giá.

 

Mà quan trọng hơn nữa là, gần như các fan não tàn đều biết, Trắc Thành Phong đại nhân có một họa sĩ riêng, ID là “Tiểu Vũ Trụ”, còn có vài tác giả hâm mộ cầu cậu vẽ giùm, đáng tiếc, đều bị cậu lấy lí do “Chỉ vẽ tranh riêng cho tác phẩm của Trắc Thành Phong ” mà cự tuyệt.

 

Vì vậy, mọi người trong giới đều biết, trong nhà Trắc Thành Phong đại nhân có một họa sĩ riêng vẽ siêu đẹp sống chết chỉ vẽ cho một mình đại thần mà thôi.

 

************

 

Thời gian: Lúc 12h trưa một bữa cuối tuần nào đó của tháng 2 năm 2013 theo giờ Bắc Kinh

 

Địa điểm: Nhóm của quản lý Hủ văn đàn trong QQ

 

Triêu Văn Hủ Đạo: “Chào một ngày mới, buổi trưa tốt lành!”

 

Cuối tuần, Triêu Văn Hủ Đạo thức trắng cả đêm để đọc xong một bộ trường thiên, ngủ thẳng đến tận khi mặt trời lên cao, vừa rời giường liền vào diễn đàn chào hỏi. Nhìn lướt qua danh sách bạn bè đang onl, bỗng nhiên phát hiện Tiểu Vũ Trụ thế mà lại đang online!

 

Triêu Văn Hủ Đạo: “Tiểu Vũ Trụ? Nếu như tớ nhớ không lầm thì giờ của Hủ quốc kém Bắc Kinh đến 8 tiếng lận mà? Cho nên… Cậu cái đứa nhỏ này sao đến tận 4h sáng rồi mà vẫn còn onl vậy chứ hả?! Cậu càng ngày thức càng khuya!?”

 

Tiểu Vũ Trụ: “A? ٩(´Д` ;)۶:.*೨(ngáp) tớ đang vẽ tranh.”

 

Triêu Văn Hủ Đạo: “Tranh gì? Chẳng lẽ lại là tranh cho tiểu thuyết đồng nghiệp của Trắc Thành Phong?”

 

Tiểu Vũ Trụ: “Là truyện mới. Hôm nay vừa đào hố xong, liền ra tới 7 chương, thực sự là quá hay! Tớ nhịn không được liền vẽ. ٩(´Д` ;)۶:.*೨ sắp vẽ xong rồi, còn thiếu bước tô màu cuối cùng nữa, lập tức sẽ đi ngủ đây.”

 

Triêu Văn Hủ Đạo: “Cậu thực sự là quá cuồng bản mệnh nên không muốn sống nữa rồi.”

 

Triêu Văn Hủ Đạo thực sự lo lắng cho đứa nhỏ này, cô biết nhất định là mình khuyên cậu ấy không được, cho nên liền quyết định đi tìm Trắc Thành Phong tâm sự.

 

************

 

Khoảng 10h tối theo giờ Bắc Kinh, Trắc Thành Phong online.

 

Triêu Văn Hủ Đạo: “Chọt, rốt cục cũng onl, có rảnh để tâm sự sao?”

 

Trắc Thành Phong: “Hửm? Có chuyện gì? Nói đi.” Chu Phong thật bất ngờ, em gái Triêu Văn Hủ Đạo này rất ít khi tìm anh.

 

Triêu Văn Hủ Đạo: “Chính là chuyện về Tiểu Vũ Trụ của nhà chúng tôi. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày cậu ấy đều sẽ thức đêm vẽ vẽ, hơn nữa càng thức càng khuya. Hôm nay gần 6h mới ngủ. Tôi biết cậu ấy vẽ đều là ảnh bìa cho truyện của anh, anh có thể giúp một tay đi khuyên nhủ cậu ấy một chút không? Cậu ấy nghe lời của anh nhất.”

 

Trắc Thành Phong: “… Thức đêm vẽ?”

 

Triêu Văn Hủ Đạo: “Đúng vậy! Giữa trưa khi tôi rời giường cậu ấy còn đang onl, quá loạn rồi.”

 

Chu Phong đăng nhập vào mail, quả nhiên phát hiện có một mail mới.

 

Tiểu Vũ Trụ: Học trưởng! Đã vẽ xong ảnh bìa cho truyện mới! Em căn cứ theo hiểu biết của mình để vẽ, nếu có chỗ nào không thích hợp anh nhớ nói cho em biết nhá!

 

Tệp đính kèm là một file ảnh.

 

Thời điểm gởi, 7h tối…

 

Trắc Thành Phong: “Cô nói mấy hôm nay em ấy đều ngủ trễ?”

 

Triêu Văn Hủ Đạo: “Thời điểm logout là 2h chiều, cỡ khoảng 8 tiếng trước.”

 

Trắc Thành Phong: “… Tôi đã hiểu rồi, tôi sẽ nói với em ấy.”

 

Triêu Văn Hủ Đạo: “Được, giao cho anh đó! Thập phần cảm ơn!”

 

Nhìn ảnh bìa đẹp đẽ kia, Chu Phong nhịn không được thở dài.

 

Haiz, đứa nhỏ này, không được tự nhiên thực khiến cho người khác đau lòng.

 

************

 

Lúc cậu vẽ xong, đã gần tới 6h sáng, Vương Tiểu Vũ một lần nữa thiết lập lại 5 giờ sau sẽ gởi qua cho Trắc Thành Phong, sau đó nhịn không được liền ngã lên giường, ngủ một giấc đến hơn 5h chiều.

 

Sau khi rời giường, Vương Tiểu Vũ eo mỏi lưng đau, thầm nghĩ quả nhiên không thể thức đêm thường xuyên.

 

Theo thói quen đăng nhập vào Q trong máy tính, không ngoài ý muốn phát hiện tin nhắn của Trắc Thành Phong.

 

Trắc Thành Phong: “Đã nhận được tranh, đẹp lắm. Nghe nói bức tranh đó đều là do em thức suốt đêm để vẽ cho anh? Mệt chết rồi đi? Sau này đừng như vậy nữa, thân thể quan trọng hơn.”

 

Bị phát hiện! Vương Tiểu Vũ có chút bất đắc dĩ lại có một tia mừng rỡ.

 

Vốn dĩ cậu đặt giờ gởi hình qua là không muốn để cho Trắc Thành Phong biết mình luôn thức đêm vẽ vẽ giúp anh, không muốn để anh cảm thấy áy náy, hay là mắc nợ cậu, nhưng khi chân tướng được phơi bày… Cậu có cảm giác rốt cuộc cố gắng của mình cũng đã được người khác biết tới.

 

Tiểu Vũ Trụ: “Cảm ơn đã quan tâm, ha ha, khi em vẽ tranh đều quên hết những thứ khác.”

 

Trắc Thành Phong: “Vậy cũng không thể dùng thân thể ra đùa giỡn.”

 

Tiểu Vũ Trụ: “Dạ, sau này khi vẽ vẽ nhất định em sẽ không thức đêm nữa.”

 

Trắc Thành Phong: “Ừm, ngoan.”

 

Tiểu Vũ Trụ: “Kỳ thực emrất muốn giúp anh làm chút chuyện…”

 

Trắc Thành Phong: “Hầy, học đệ. Ở nước ngoài phải chú ý thân thể, chiếu cố chính mình cho thật tốt.”

 

Thấy Trắc Thành Phong quan tâm mình, Vương Tiểu Vũ có chút cảm động.

 

Tiểu Vũ Trụ: “Dạ!”

 

Trắc Thành Phong: “Em vừa mới thức đi? Hôm nay còn chưa ăn gì sao?”

 

Tiểu Vũ Trụ: “Dạ…”

 

Trắc Thành Phong: “Hửm?”

 

Tiểu Vũ Trụ: “À, em phải đi úp mì đây.”

 

Trắc Thành Phong: “Mì gói không có dinh dưỡng, đi làm chút đồ ăn đi.”

 

Tiểu Vũ Trụ: “Dạ…”

 

Thấy Tiểu Vũ Trụ ngoan ngoãn như cún con, Chu Phong buồn cười thở dài.

 

Buổi tối vừa mới online, anh liền nhận được cáo trạng của Triêu Văn Hủ Đạo.

 

Nhờ thế Chu Phong mới biết được, thì ra mỗi lần Vương Tiểu Vũ đều thức đêm để vẽ ảnh bìa cho mình, hết lần này tới lần khác thời điểm nhận được file ảnh đều rất bình thường, chính mình cũng không có suy nghĩ quá nhiều.

 

“Thành Phong đại nhân, cậu ấy nghe lời của anh nhất, anh hỗ trợ đi khuyên nhủ cậu ấy một chút đi, vô cùng cảm kích!” Nhớ đến lời Triêu Văn Hủ Đạo nói, trong lòng Chu Phong thấy có chút đặc biệt.

 

Thì ra trên thế giới này vẫn còn có người lặng lẽ hỗ trợ cho mình, lặng lẽ nỗ lực vì mình.

 

Lật lại từng bức tranh xinh đẹp mà đứa nhỏ kia gửi sang, Chu Phong liền không kiềm được sự cảm động.

 

Tiểu Vũ Trụ: “Reng! Em đã nấu xong cơm trưa! Gửi ảnh sang cho anh xem đây!”

 

Vương Tiểu Vũ tự nhận là trù nghệ của mình cũng không tới nỗi nào, cho nên nhịn không được liền chụp ảnh như hiến vật quý.

 

Nhìn trong hình là một tô mì tràn ngập màu ớt xanh xanh đỏ đỏ, Chu Phong nói: “Ừm, nhìn qua không tệ. Xem ra, em thích ăn cay?”

 

Tiểu Vũ Trụ: “Đúng vậy, em là người Tứ Xuyên, không cay không thích.”

 

Trắc Thành Phong: “À…” Chu Phong là người Quảng Đông chính tông nên khẩu vị nhẹ đột nhiên có xúc động muốn nếm thử món cay Tứ Xuyên.

 

Trắc Thành Phong: “Kỳ thực anh cũng đang ăn mì.”

 

Tiểu Vũ Trụ: “Thực sự? Vào giờ này?” Vương Tiểu Vũ liếc mắt nhìn vào đồng hồ chuyên dụng thiết lập riêng theo giờ Bắc Kinh để thông đồng với cơ hữu trong nước ở dưới góc phải màn hình máy tính——01:51.

 

Trắc Thành Phong: “Ừm, ăn khuya. Anh đang đuổi bản thảo, không ăn chút gì đó sẽ chịu không nổi.”

 

Tiểu Vũ Trụ: “Anh tự làm? Cầu coi hình.”

 

Trắc Thành Phong: “(^‿^) Nhìn xem.”

 

Trừng mắt nhìn bát mì hấp dẫn trên màn hình —— tuy rằng không có bỏ ớt, nhưng cũng không gây trở ngại đến chuyện Vương Tiểu Vũ sung bái tay nghề của Trắc Thành Phong.

 

Tiểu Vũ Trụ: “… Buồn quá.”

 

Trắc Thành Phong: “Sao vậy?”

 

Tiểu Vũ Trụ: “Sao tài nấu nướng của học trưởng lại tốt như vậy chứ? So với anh, trong tay em chỉ là một đống cặn bã mà thôi.”

 

Trắc Thành Phong: “Ha ha, anh đã dọn ra ở riêng hơn 4 năm rồi, tay nghề đều là bị buộc phải xuất ra.”

 

Tiểu Vũ Trụ: “Sau này ai ở cùng một chỗ với anh sẽ thật hạnh phúc.”

 

Trắc Thành Phong: “(^‿^) Cảm ơn đã khích lệ.”

 

Vương Tiểu Vũ cắn đũa, hài lòng hưởng thụ bầu không khí tốt đẹp giữa hai người, bất quá…

 

Tiểu Vũ Trụ: “Học trưởng bên anh cũng sắp 2 giờ rồi đi. Mau ngủ mau ngủ, anh không thức đêm, em sẽ không thức đêm.”

 

Chu Phong nhịn không được cười ra tiếng, trong tim cũng ấm dần lên, nói: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.