Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ

Chương 8: Chương 8: Fan Não Tàn Ở Cùng Một Chỗ Với Đại Thần




CHƯƠNG 8: FAN NÃO TÀN Ở CÙNG MỘT CHỖ VỚI ĐẠI THẦN

Vài ngày kế tiếp, Vương Tiểu Vũ trải qua trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác. Chuyện mà cậu thường làm nhất chính là làm cái gì đó được phân nửa lại vô duyên vô cớ ngẩn người ra, sau khi làm bể mười mấy cái chén dĩa, cậu, đột nhiên lại trở nên bình tĩnh, xin chú ý, đây là một loại bình tĩnh vặn vẹo.

 

Vương Tiểu Vũ giúp Chu Phong để ý đến những căn phòng ở gần đây, rất nhanh liền tìm được một căn phòng đơn ở tiểu khu sát vách, kiến trúc phòng giống như căn mình đang ở.

 

Đồng thời, cậu cũng nói ra ý định muốn rời đi của mình với Trương Vĩ.

 

“Dọn đi? Cậu vừa mới về nước mà muốn dọn đi đâu? Có chỗ nào không quen sao?” Trương Vĩ kỳ quái hỏi, nhất thời nhớ lại không phải là vào buổi tối  mình chơi game la hơi lớn tiếng nên có chút ồn đó chứ.

 

“Không có đâu, không phải cậu nói bạn gái cậu phải chuyển công tác đến đây buôn bán sao? Tớ nghĩ, để cô ấy đến đây ở cùng cậu là hợp lý nhất rồi. Không phải có câu nói: Phá hư nhân duyên của người khác sẽ bị lừa đá sao?”

 

“… Cậu đã tìm được chỗ để dọn nhà sao?”

 

“Tớ còn đang tìm đây, có thể… Sau này sẽ không ở nơi này nữa.”

 

“Vậy thì ở đâu?”

 

“Tuần sau tớ đi tìm thử xem rồi lại nói tiếp.” Vương Tiểu Vũ nói mà không thèm để tâm.

 

Nghe cậu nói như vậy, Trương Vĩ cũng không hỏi tiếp nữa, chắc là cậu ấy đi thân thiết với bạn gái thôi.

 

************

 

Vào một buổi hoàng hôn của một tháng sau, Chu Phong gõ cửa nhà Vương Tiểu Vũ.

 

Rất nhanh cửa liền mở, nhìn Vương Tiểu Vũ đã nhiều ngày không gặp đang mặc áo ngủ ở nhà, Chu Phong mỉm cười nói: “Tiểu Vũ, đã lâu không gặp.”

 

Vương Tiểu Vũ cũng cười đáp lại: “Đúng vậy, đã lâu không gặp. Học trưởng, vào đi.”

 

Vương Tiểu Vũ một bên mời Chu Phong vào, một bên giải thích: “Là như thế này, em đã nghe được tiểu khu bọn em có một căn phòng gần đây đang đăng quảng cáo cho thuê, hôm nay chủ nhà không có ở đây, bất quá kiến trúc cũng giống với căn này, học trưởng anh có thể xem thử xem. Nếu vừa lòng thì cứ nói để em đưa anh phương thức liên lạc để thuê phòng.”

 

Cậu chỉ chỉ vào cấu tạo bên trong phòng, nói: “Anh xem, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh một phòng bếp. Trong đó có một phòng vốn là thư phòng, được chủ nhà sửa lại. Phòng này là em ở, còn căn lớn hơn một chút chính là của bạn cùng phòng em. Học trưởng không phải anh nói anh có rất nhiều sách sao? Anh có thể giữ lại thư phòng, sau đó…” Vương Tiểu Vũ dừng lại một lát, nói tiếp: “Vừa lúc sau này anh và bạn trai có thể ở trong phòng lớn.”

 

Chu Phong không chú ý tới câu nói sau cùng của Vương Tiểu Vũ, anh chỉ nhìn sơ sơ qua bố trí của căn phòng, trong lòng thầm nghĩ: Thì ra là em ấy thuê phòng chung với người khác.

 

“… Bạn cùng phòng của em là nam?” Chu Phong hỏi.

 

“Đúng vậy.” Vương Tiểu Vũ hồi đáp.

 

Chu Phong nheo mắt lại: “Bọn em dùng chung một phòng tắm?”

 

“Đương nhiên rồi, chỉ có một phòng tắm thôi mà.” Không như vậy thì sao?

 

Lúc này, cửa lớn được mở ra.

 

Trương Vĩ huýt sáo đi vào cửa, thấy được tình huống trong phòng, nói: “Ấy, Tiểu Vũ, cậu có khách?”

 

Sao cậu ta lại về sớm như vậy chứ? Vương Tiểu Vũ ảo não nghĩ: Nếu không phải chắc ăn hôm nay cậu ta không có ở nhà mình cũng sẽ không hẹn học trưởng tới đâu, sao đột nhiên lại…

 

“Ừm, đây là học trưởng khóa 03 của chúng ta. Không phải cậu nói hôm nay không về sao?”

 

“Đừng nói nữa! Hôm nay người đó cho tớ leo cây rồi.” Trương Vĩ tức giận nói, đóng cửa lại, cậu ta một bên quan sát Chu Phong, một bên chào hỏi: “Chào học trưởng, em là bạn học cùng lớp của Tiểu Vũ. Tên em là Trương Vĩ.”

 

Chu Phong cũng âm thầm “xem xét” cái người “bạn cùng phòng” này, nói: “Xin chào, anh là Chu Phong, học ngành biên kịch khóa 03. Tiểu Vũ… Bình thường đều nhờ có em chăm sóc.”

 

Trương Vĩ khách khí nói: “Đâu có đâu có.”

 

Ngẫm lại có gì đó không đúng, nhờ có mình chăm sóc? Người học trưởng này… Có quan hệ thân thiết với Tiểu Vũ như vậy sao? Tại sao trong bốn năm đại học chưa từng nghe cậu ấy đề cập qua vậy kìa.

 

Trương Vĩ đang vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên cảm thấy bàn tay đang bị nắm của mình truyền đến lực cực lớn từ đối phương.

 

Úi! Đau —— người này dùng sức ghê gớm thật.

 

Trương Vĩ buông cái tay mới bị Chu Phong hành hạ xong ra, lắc lắc, do đầu óc đơn giản nên cậu ta cũng không có suy nghĩ nhiều.

 

“Muốn nói đến chiếu cố, người này thật đúng là phải cảm ơn em. Lúc ở nước ngoài cứ hay gởi bưu kiện về cho em, trời biết là vật gì quan trọng đến như vậy, một năm nay đã gom lại được hơn 10 thùng rồi đó! Hết lần này tới lần khác còn cấm em mở ra coi, hừm, để cho ai coi chứ a! Không phải chỉ là tiểu thuyết thôi sao, 《 Tận Thế 》 và vân vân…”

 

Thấy cậu ta nói ra bí mật nho nhỏ của mình, Vương Tiểu Vũ đang định đổi chủ đề sau khi nghe được câu này liền chất vấn “Hả? Không phải tớ đã cấm cậu mở ra rồi sao?”

 

“Đó là thùng đầu tiên, lúc đó cậu còn chưa nói không cho mà. Yên tâm, tớ không có lật ra, có thời gian đi xem tiểu thuyết còn không bằng để tớ đi đánh vài cái phó bản! Bất quá, là sách của ai mà quan trọng như vậy hả?”

 

Vương Tiểu Vũ vội vã nói sang chuyện khác: “Học trưởng có vừa lòng với căn phòng không?”

 

Chu Phong cúi đầu cười nói với cậu: “Ừm, vô cùng tốt.”

 

Trương Vĩ lại xen vào nói: “Hả? Đến xem phòng ở sao. Hình như tớ vừa nghe hai người đang nói đến phòng tắm? Ầy, học trưởng để em kể cho anh nghe nè, thằng nhóc Tiểu Vũ này nhìn vậy thôi chứ gầy trơ xương luôn, lại còn quên trước quên sau, bình thường đều quên lấy quần áo để thay, cứ trần truồng đi ra vậy đó.”

 

Cái gì?!

 

Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Chu Phong liền cảm thấy giận dữ.

 

Vương Tiểu Vũ vừa thẹn vừa giận nói: “Cậu nói bậy! Đó là do tớ cố ý, cũng tại thời tiết quá nóng thôi!”

 

“Ờ.” Trương Vĩ mang theo vẻ mặt “cậu đừng có mà giả bộ”, rồi nói tiếp: “Bất quá cậu cũng thật kỳ quái, tại sao vừa mới dọn vào lại muốn dọn đi rồi? Còn khoảng vài tháng nữa bạn gái của tớ mới chuyển công tác lận mà, sớm như vậy mà cậu đẫ chừa chỗ cho bọn tớ rồi sao? Hơn nữa, nếu như một mình cậu dọn ra ngoài ở tớ vẫn rất lo lắng nha. Giống như hôm trước, vừa mới xuống máy bay liền ngã bệnh.”

 

Vừa nghe thấy cậu bị bệnh, Chu Phong vội hỏi: “Ngã bệnh? Là chuyện khi nào?”

 

Trương Vĩ tiếp tục bà tám: “Chính là ngày 1 tháng trước đó. Vốn dĩ máy bay của thằng nhóc này đã đến vào đêm trước rồi, nào biết lại bị chậm trễ, đến sáng hôm sau mới tới Bắc Kinh. Kết quả người này vừa xuống lại đi dầm mưa tham gia cái hội ký tặng sách gì gì đó, đợi hơn 3 tiếng lại công cốc, ngược lại khiến bản thân bị bệnh chừng mấy ngày.”

 

“Cậu đừng nói nữa!” Vương Tiểu Vũ vội vàng che miệng cậu ta lại.

 

Ngày 1 tháng trước? Đó không phải là…

 

Ánh mắt Chu Phong lóe lên, lập tức hiểu được, nhìn biểu tình lúng túng của Vương Tiểu Vũ, không khỏi âm thầm thở dài: Haiz, đứa nhỏ này, sao lại có thể khiến cho người khác đau lòng tới vậy cơ chứ?

 

************

 

Tối hôm đó, Chu Phong mời khách, nói là muốn cảm ơn Vương Tiểu Vũ đã hỗ trợ tìm phòng ở, Trương Vĩ vừa nghe nói được ăn chùa, liền da mặt dày mà bám theo.

 

Một bữa cơm, chỉ có mình Trương Vĩ ăn thật no, Chu Phong và Vương Tiểu Vũ ai cũng tự theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, ăn không vô, ba người trò chuyện câu được câu không.

 

Xong cơm tối, buổi tối Trương Vĩ còn có hoạt động, sau khi nói lời tạm biệt liền tự đi bộ về nhà.

 

Chu Phong xoay người nói với Vương Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, đến trường với anh một chút đi

 

“… Được, hôm nay là cuối tuần, vừa lúc buổi tối không có nhiều người, chúng ta đi đến sân tập thể thao bên kia đi.”

 

Hai người tản bộ đến sân tập.

 

Vương Tiểu Vũ liếc liếc nhìn biểu tình của người bên cạnh, ***g ngực đập như trống bỏi: Biểu tình của học trưởng thật nghiêm túc a, từ lúc bắt đầu ăn cơm liền không đúng, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

 

“Tiểu Vũ.”

 

Lúc Vương Tiểu Vũ đang suy nghĩ miên man, Chu Phong lại dừng bước.

 

Vương Tiểu Vũ cả kinh, “Hửm? Sao vậy?

 

Chu Phong yên lặng nhìn cậu, “Em…”

 

Nhìn biểu tình của Chu Phong, Vương Tiểu Vũ nuốt nước miếng một cái.

 

Chu Phong thở dài, sau đó hạ quyết tâm nói: “Em dọn đến ở cùng anh, được chứ?”

 

“Em còn nghĩ đến anh muốn nói cái gì đâu? Không phải là ở cùng nhau… Sao…” Vương Tiểu Vũ mới kịp phản ứng lại, cả kinh nói: “Cái gì? Anh nói ở với em? Anh… Không phải đã nói muốn ở cùng với bạn trai sao?”

 

Chu Phong cười nói: “Đứa ngốc, người kia là em đó. Tiểu Vũ, anh là nghiêm túc, em, cân nhắc một chút được chứ.”

 

Vương Tiểu Vũ há to mồm sửng sốt nửa ngày, trong lòng dâng lên từng đợt ấm áp…

 

Cậu không yên tâm nói: “Thế nhưng, chúng ta chỉ mới gặp nhau hai lần… Anh thích, thích cái gì ở em?”

 

Chu Phong ôm lấy bờ vai của Vương Tiểu Vũ, ôn nhu nói: “Là tự nhiên mà thích. Anh thích sự ngây ngốc của em, bộ dáng ngơ ngác của em, thích em khóa tim anh lại, bất tri bất giác, bắt đầu truy đuổi thân ảnh của em, đau lòng vì em thức đêm vẽ tranh cho anh, đau lòng vì rõ ràng em bị bệnh lại không chịu nói gì cả. Dù sao thì, bất tri bất giác, liền thích.”

 

Chu Phong ngưng mắt nhìn cậu, tiếp tục nói: “Mặc dù mới chỉ gặp nhau hai lần, nhưng phần cảm tình này đã có từ rất sớm. Cho nên, làm ơn đừng nghĩ rằng anh là nhất thời xúc động. Hiện tại thì anh vẫn không thể hứa rằng sau này sẽ như thế nào. Em vẫn còn trẻ, anh không muốn dẫn em bước lên con đường này, cũng không muốn ràng buộc em, đây vốn là lo lắng lớn nhất của anh. Nhưng hôm nay, anh không muốn nhẫn nại nữa. Anh không chắc chắn, chúng ta sẽ có thể cùng nhau đến cuối đời. Thế nhưng…”

 

“Tiểu Vũ, em nguyện ý theo anh thử xem chứ?”

 

Em nguyện ý theo anh thử xem chứ?

 

Trong đầu Vương Tiểu Vũ quanh quẩn những lời này. Không có thề non hẹn biển, không có ước hẹn sinh tử, nhưng lại như một chiếc lưới ngọt ngào vững vàng ràng buộc lấy trái tim của cậu, không có lời nào so với lời này càng khiến người khác thấy cảm động hơn.

 

Vương Tiểu Vũ từng chút từng chút một nhớ lại ba mẹ của mình, nhớ lại hơn nửa năm nay tiếp xúc với Chu Phong…

 

“Nguyện ý… Em nguyện ý.” Vương Tiểu Vũ lấy dũng khí tiến vào lòng Chu Phong, đầu dựa vào bả vai anh, không để anh thấy nước mắt đang rơi xuống của mình.

 

Chu Phong ôm lấy vai người yêu thật chặt, ôn nhu vỗ về lưng cậu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Vũ, ở cùng nhau đi.”

 

Vương Tiểu Vũ gật đầu.

 

“Dạ.”

 

Ánh trăng lẳng lặng chiếu lên thân ảnh của hai người, mèo con đi lang thang ngẩng đầu nhìn hai người đang ôm nhau, kêu vài tiếng meo meo meo meo, nhìn thấy họ không có phản ứng gì, lại nhàm chán đi ra ngoài.

 

HOÀN QUYỂN MỘT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.