CHƯƠNG 13: TIỂU VŨ TRỤ ĐỘC ĐẤU VỚI TÌNH ĐỊCH
Triêu Văn Hủ Đạo: “Hả? Học trưởng nhà cậu nói như vậy sao?”
Tiểu Vũ Trụ: “Ừm… Đúng vậy.”
Triêu Văn Hủ Đạo: “Hây dà, để người từng trải nhắc nhở cậu chút nha, dựa vào giác quan thứ sáu đặc hữu của nữ giới, cậu nhất định phải kịp thời đề phòng cái người gọi là ‘bạn trai cũ’ kia a!”
Tiểu Vũ Trụ: “Vì sao?”
Triêu Văn Hủ Đạo: “Trong TV và tiểu thuyết đều diễn như vậy đó thôi! Nào có ai có thể xóa sạch tình cảm được đâu? Vừa đúng ngược cả thể xác lẫn tinh thần đó nha!”
Tiểu Vũ Trụ: “Chết đi! (ノ=Д=)ノ┻━┻ ”
Triêu Văn Hủ Đạo: “Ấy ấy, bất quá, nếu như ngay cả một chút trắc trở nhỏ này cũng không vượt qua được, như vậy cảm tình của hai người cũng quá không đáng tin cậy rồi đó. Nếu đã hạ quyết tâm ở cùng một chỗ, liền cố gắng lên nha, có việc thì cứ nói với tỷ tỷ.”
Phượng Phượng Vu Phi: “Đúng, người nhà mẹ đẻ sẽ vĩnh viễn ủng hộ cậu!”
Vương Tiểu Vũ cảm động, mặc dù là bạn bè quen biết qua mạng, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, các cô ấy vẫn quan tâm và chăm sóc cho mình hệ tnhư tỷ tỷ —— tuy rằng thỉnh thoảng có hơi động kinh, nhưng thực sự là cậu may mắn lắm mới có thể gặp được một đám bạn bè như vậy, không thôi thật không biết sau khi lên đại học với tâm tình buồn bực kia có thể nào mình sẽ mắc chứng tự bế hay không đây.
Tiểu Vũ Trụ: “… Được, cảm ơn.”
Phượng Phượng Vu Phi: “Cho nên mới nói, nhất định phải báo cáo rành mạch rõ ràng quan hệ của hai người đó! A a a, tớ không kịp đợi để xem tình tiết tiếp theo đâu! Vợ cả đại chiến tiểu tam! Nhất định sẽ rất dữ dội đó nha! Oa ha ha ha ha!”
… Tui thu hồi lời nói ban nãy, Vương Tiểu Vũ oán thầm.
************
Qua không lâu sau, Vương Tiểu Vũ cùng Cốc Hạo đi ra ngoài phỏng vấn tổng tài của một công ty lớn, không nghĩ tới, oan gia ngõ hẹp.
Cốc Hạo: “Lưu tổng, ngưỡng mộ đã lâu, cảm ơn ngài đã cho tòa soạn của chúng tôi vinh hạnh để hẹn phỏng vấn.” Mặc dù mình không thích nịnh hót và khen tặng, nhưng để mọi chuyện suôn sẻ thì còn chưa đến nổi Cốc Hạo sẽ tiếc rẻ một chút nước bọt, thế cho nên mỗi khi như vậy Vương Tiểu Vũ đều thấy anh là một người sống hai mặt điển hình.
Con người a, cứ luôn thích nghe lời ngon tiếng ngọt.
Quả nhiên Lưu tổng được dụ đến ngoan ngoãn: “Đâu đâu, khách khí, có thể trèo lên chuyên mục danh nhân của tòa soạn quý vị cũng là vinh hạnh của tôi a, ha ha. Đến đến, vào phòng làm việc của tôi đi. Tiểu Từ nè, làm vài ly trà cho các phóng viên nào.”
Tiểu Từ —— Từ Nhất Minh, cũng chính là bạn trai cũ của Chu Phong, tình địch của Vương Tiểu Vũ, giờ khắc này đang mang thân phận là thư ký của người được phỏng vấn.
Từ Nhất Minh cung kính nói: “Đã sớm chuẩn bị xong rồi, tôi liền bưng tới đây.”
Ánh mắt của Cốc Hạo lóe lên, nhìn nhìn xem biểu tình mất tự nhiên của Vương Tiểu Vũ, nhớ lại đã gặp qua người này ở chỗ kia, liền hỏi: “Lưu tổng, vị vừa nãy chính là?”
Lưu tổng: “À, cậu ấy là thư ký mới mà tôi vừa tuyển được, một nhóc con rất giỏi.”
Cốc Hạo: “Quả nhiên tuổi trẻ tài cao.” Nói rồi anh khẽ đẩy Vương Tiểu Vũ, nói: “Ấy, cho dù có đẹp bao nhiêu thì cũng đừng nhìn chằm chằm vào người ta chứ, không lịch sự đâu. Thật ngượng ngùng a Lưu tổng, tiểu phụ tá của tôi chưa trải đời nhiều.”
Vương Tiểu Vũ lấy lại tinh thần, nói: “Thật ngại quá.”
Lưu tổng cười ha ha một tiếng, nói: “Quả nhiên, lúc đó khi thông báo tuyển dụng đã cảm thấy nhóc con này lớn lên rất đẹp, nhân viên nữ trong công ty còn khen ánh mắt của tôi rất khá đó nha.”
Lúc này, Từ Nhất Minh bưng một cái mâm vào, bên trên đặt một ấm trà và ba tách trà tinh xảo với phong cách cổ xưa, y ưu nhã rót đầy nước trà, rồi đưa đến cho ba người kia.
“Đến, mời uống trà.”
“Cảm ơn.” Cốc Hạo cười tiếp nhận.
Vương Tiểu Vũ: “Ặc, cảm ơn.” Cậu nhẹ tay nhẹ chân tiếp nhận, rất sợ làm rơi món đồ sứ nhìn qua liền biết có giá trị xa xỉ này.
Cốc Hạo thưởng thức một hớp trà, không khỏi thở dài nói: “Ừm~ là bích loa xuân thượng hạng, cảm ơn Lưu tổng.”
Lưu tổng: “Ha ha, khách quý đến nhà đương nhiên phải chiêu đãi cho tốt rồi.” Nói rồi tặng cho Từ Nhất Minh một ánh mắt hài lòng.
Cốc Hạo uống xong rồi, đặt tách trà xuống, nghiêm mặt nói: “Được rồi, không sai biệt lắm. Vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Phỏng vấn tiến hành sắp được một tiếng, nửa tiếng trước Lưu tổng đều thao thao bất tuyệt tường thuật lại quá trình mình gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng như thế nào, phấn đấu để vươn tới tài phú và địa vị của ngày hôm nay ra sao.
Nói thật thì, xác thực nội dung rất nhọc tâm, nhưng… Không phải chủ đề của cuộc phỏng vấn hôm nay a.
Vương Tiểu Vũ ở một bên cứ giương mắt nhìn khắp nơi, đã có nhiều kinh nghiệm phỏng vấn như vậy, cậu không hề tỏ vẻ hoài nghi đối với tin tức mà Cốc Hạo lựa chọn cùng năng lực dẫn dắt phỏng vấn của anh.
Quả nhiên, không bao lâu sau Cốc Hạo thành công dẫn vào đề tài chính, thông qua cách dẫn dắt vấn đề khéo léo, Lưu tổng cũng chạm đến chỗ tốt, thỉnh thoảng có được vài câu đặc sắc.
Vương Tiểu Vũ ở một bên nghe được mùi ngon, quả nhiên vây xem một buổi phỏng vấn hay cũng là một loại hưởng thụ a… Đương nhiên, nếu như cậu không cần chỉnh sửa lại những bản thảo phỏng vấn dài dòng kia thì càng hoàn mỹ hơn.
Mà Từ Nhất Minh chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn vào đề cương bản phỏng vấn đã nhận được trước đó, thường thường nhắc nhở Lưu tổng một ít chi tiết, hiếm khi mới có được người như y vừa mới vào công ty thế mà lại có thể am hiểu tỉ mỉ chính xác những tài liệu này đến vậy, có thể thấy được bản lĩnh làm việc trước đây của y như thế nào.
Rất nhanh, phỏng vấn kết thúc, hai bên đều rất hài lòng.
Cốc Hạo đứng dậy bắt tay Lưu tổng, nói: “Được rồi, cũng đã không sai biệt lắm, cảm ơn Lưu tổng ngài bận trăm công ngàn việc mà còn có thể bớt chút thời gian nghe tôi nói đâu đâu lâu như vậy.”
Lưu tổng bộc phát sự hiền lành mà nở nụ cười, nói: “Không có việc gì, Tiểu Cốc nè, làm rất tốt a, tiền đồ vô lượng.”
Lúc này, Từ Nhất Minh đưa danh thiếp của mình ra, nói: “Cốc biên tập viên, đây là danh thiếp của tôi, khi nào viết xong bản thảo có thể cho tôi chiêm ngưỡng qua một chút trước có được hay không?”
Cốc Hạo: “Được, được, nhưng cậu nghìn vạn lần đừng nói cái từ chiêm ngưỡng này, bài viết vụng về của bọn tôi còn cần phía cậu góp ý chỉ giáo nha. Đến, đây là danh thiếp của tôi. Có việc thì cậu cũng có thể trực tiếp tìm phụ tá của tôi, Tiểu Vũ.”
Vương Tiểu Vũ cũng lập tức lấy danh thiếp của mình ra —— đừng hoài nghi, đã đi làm được vài tháng, đương nhiên cậu cũng sẽ đi tự in danh thiếp của mình rồi, đó là do chính cậu thiết kế, lúc ấy còn kích động khoảng chừng mấy ngày nha.
“Đây là danh thiếp của tôi, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”
Từ Nhất Minh chậm rãi nhớ kỹ tên trên danh thiếp: “Vương… Tiểu… Vũ.”
Vương Tiểu Vũ cười cười trưng ra một hàm răng trắng bóng: “Vâng, là tên của tôi.”
Từ Nhất Minh giương mắt nhìn nhìn cậu, đẩy đẩy kính mắt, sau đó cười nói: “Tôi sẽ liên lạc với cậu.”
Đột nhiên trong lòng Vương Tiểu Vũ có dự cảm bất thường.
… Sẽ không phải là bị cái miệng quạ đen của Tiểu Triêu nói trúng rồi chứ.
************
Không quá vài ngày, đột nhiên Từ Nhất Minh lại hẹn Vương Tiểu Vũ ra gặp mặt.
Địa điểm chính là một quá cà phê kế bên tòa soạn của Vương Tiểu Vũ.
Vừa tan tầm, Vương Tiểu Vũ liền vội vã chạy tới chỗ hẹn.
Mới vừa vào cửa liền thấy bên bàn cạnh cửa sổ, Từ Nhất Minh đang vẫy tay với cậu.
Vương Tiểu Vũ đi tới, thở gấp nói: “Thật ngại quá, tôi đã tới trễ.”
Từ Nhất Minh đẩy đẩy kính mắt, cười nói: “Không sao cả, người làm việc bên ngành truyền thông, có thể lý giải. Kỳ thực, trên phương diện công tác có thể thông qua điện thoại và QQ để giải quyết, bất quá tôi còn muốn tìm cậu ra gặp mặt một lần, tâm sự… Việc riêng.”
Tới rồi.
Vương Tiểu Vũ hít một hơi, nói: “Nói đi.”
Từ Nhất Minh: “Nghe A Phong nói, hai người quen biết nhau qua mạng?”
Vương Tiểu Vũ: “Đúng, không sai.”
Từ Nhất Minh: “Nghe nói cậu là fan truyện của anh ấy, vậy nhất định là cậu rất sùng bái anh ấy rồi?” Nếu như là đang trong anime, nhất định lúc này đây trong kính mắt của Từ Nhất Minh sẽ lóe sáng.
Sao ngay cả chuyện này mà học trưởng cũng kể cho anh ta? Vương Tiểu Vũ oán thầm.
Vương Tiểu Vũ: “Ngay từ đầu đúng là như vậy, bất quá sau này là càng ngày càng thích anh ấy.”
Từ Nhất Minh nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi cười nói: “Cậu có từng nghĩ tới hay không, chỉ bởi vì sùng bái anh ấy nên cậu sinh ra ảnh hưởng di tình? Kỳ thực cậu cũng không có chuẩn bị đầy đủ để ở bên cạnh anh ấy.”
“Tôi không…”
“Xin hãy nghe tôi nói hết đã.”
Từ Nhất Minh ngắt lời cậu, “Tôi thừa nhận, trước đây là tôi khiến A Phong bị tổn thương, tôi có lỗi với tình cảm và nỗ lực của anh ấy. Đã hơn bốn năm qua mà anh ấy còn chưa vượt qua nổi, đó là lỗi của tôi. Cậu có từng nghĩ tới hay không, kỳ thực cậu chỉ là một lá chắn của anh ấy, vào thời điểm cậu mới bước vào tim của anh ấy, ảnh đã bị sự ấm áp của cậu khiến cho mê hoặc. Tôi và anh ấy trời sinh đều là gay, nhưng, tôi biết cậu không phải. Cậu còn trẻ, đẹp trai, nhiệt tình, còn có bó lớn tuổi thanh xuân có thể tiêu xài. Mà tôi và A Phong đều đã come out, người nhà đã có sự chuẩn bị tâm lý. Nhưng còn gia đình cậu thì sao? Khẳng định là cậu còn chưa có nói với người nhà đi. Em trai à, cậu có dám nói, thời điểm cậu công khai tình cảm của mình và A Phong, cậu có chắc chắn rằng mình có thể chịu đựng được các loại áp lực từ lưu ngôn phỉ ngữ, thậm chí ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu, cậu vẫn sẽ kiên định cùng với anh ấy được sao?”
“Tôi…”
“Tôi có thể.” Từ Nhất Minh tiếp tục ngắt ngang lời cậu, “Hiện tại tôi, có thể. Tôi sẽ dùng cả phần đời còn lại để bồi thường cho ảnh. Tôi yêu anh ấy, tôi cũng tin tưởng, anh ấy vẫn còn cảm giác với tôi. Cho nên, Vương Tiểu Vũ, làm ơn đừng xen giữa bọn tôi, được chứ?”
Rốt cục Vương Tiểu Vũ cũng không nhịn được mà vỗ bàn rầm một cái, cả giận nói: “Làm ơn đừng dùng phán đoán của anh mà đến phỏng đoán tình cảm của người khác được chứ! Tôi thích học trưởng, không thua gì anh! Tôi sẽ không rút lui! Muốn cướp nam nhân của tôi thì nhào vô! Xem coi đến cuối cùng ai trong chúng ta mới là người cười nổi đây!”
Nhìn bộ dáng kích động của cậu, Từ Nhất Minh chỉ bình tĩnh cầm lấy giấy ăn lau lau chút cà phê vươn vãi trên bàn, sau đó giễu cợt nói: “Quả nhiên, vẫn là tuổi trẻ a. Tôi đây sẽ chờ xem biểu hiện của cậu.”
Nói rồi, y nghiêng người, tiến đến bên tai Vương Tiểu Vũ, thì thầm: “Tôi nghĩ cậu cũng sẽ không nói cho A Phong biết chuyện ngày hôm nay đã giáp mặt với tôi đâu ha. Ừm, hẹn gặp lại.”
Từ Nhất Minh ưu nhã đứng dậy rời đi, chừa lại một bóng lưng ngạo mạn thanh lãnh.
Vương Tiểu Vũ điên cuồng gào thét ở trong lòng: Phắc! Người này là cái thể loại gì vậy a, cũng quá tự cho là đúng đi!