Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ

Chương 21: Chương 21: Tình Địch: Lời Hứa Cả Đời




CHƯƠNG 20: TÌNH ĐỊCH: LỜI HỨA CẢ ĐỜI

Cốc! Cốc cốc cốc…

 

Steve chầm chập đi ra khỏi phòng tắm, toàn thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

 

Cốc cốc cốc cốc cốc cốc!

 

Steve lấy khăn tắm ưu nhã lau lau đi bọt nước trên người, chậm rãi bước ra cửa.

 

Nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo —— nam nhân đã đánh mất sự lãnh tĩnh nho nhã bình thường, thở hổn hển mà đập vào cửa.

 

Steve khẽ cười, nâng tay nhẹ nhàng mở cửa ra.

 

Trong phút chốc tay của Chu Phong ngừng đập cửa, trợn to mắt nhìn nam nhân với nửa thân trần trước mặt.

 

Nếu như lúc này có người khác ở đây, nhất định sẽ thừa nhận, thật ra bây giờ Steve vô cùng có mị lực nam tính: Vóc người cao to, kết hợp với hơi nước, bọt nước trượt dọc theo bắp thịt hữu lực phập phồng sau đó biến mất vào khăn tắm đang quấn quanh hông, làm cho người khác hận không thể tiến lên hôn lấy thân thể mê người kia, dụ người mơ màng đến vô hạn.

 

Bất quá, Chu Phong lại không có lòng dạ nào mà đi thưởng thức, bộ dáng thỏa mãn của người này [ảo giác] chướng mắt đến mức khiến mình nghĩ muốn tặng cho hắn ta một quyền!

 

“Em ấy đâu?” Chu Phong nghiến răng nghiến lợi hỏi.

 

Ngón tay của Steve chỉ vào trong phòng.

 

Chu Phong đẩy anh ta ra phóng vào phòng.

 

Nếu như bộ dáng của Steve khiến anh nổi trận lôi đình, thì tình cảnh trên giường thực sự khiến anh có xúc động muốn giết người.

 

Người phía trên đang nằm ngủ với tư thế úp sấp, lộ ra tấm lưng trần truồng trắng nõn, mặt trên có vài vết máu ứ đọng màu đỏ tím, tấm chăn đang vướng qua người chỉ đắp đến phần hông, hai chân thon dài trắng nõn nà bại lộ trong không khí.

 

Đây là tràng cảnh Chu Phong đã quen thuộc từ lâu, nhưng giờ đây lại xuất hiện ở một địa phương không nên xuất hiện.

 

“Rất đẹp, đúng không?” Steve theo sau, không sợ chết mà nói.

 

Chu Phong liên tục vung mạnh quyền về phía bụng của anh ta, hung tợn quát: “Cậu đã làm cái gì với em ấy?”

 

Do bất ngờ nên Steve không kịp đề phòng, bị đánh một trận rơi xuống đất, chịu không nổi mà ho khan: “Khụ… Anh… Anh cái này người man rợ này! Không phải có câu cái gì mà ‘Quân tử động khẩu không động thủ’ sao?”

 

“Hai người đang làm cái gì?” Vương Tiểu Vũ bị tiềng ồn khiến cho giật mình tỉnh giấc, xoa cặp mắt mê man hỏi.

 

Chu Phong còn đang muốn đánh thêm vài cái thì thấy cậu tỉnh lại, bước lên phía trước nắm lấy bờ vai của cậu, khẩn trương hỏi: “Tiểu Vũ, em… Em có cảm giác thế nào?”

 

Vương Tiểu Vũ vừa ngủ một giấc, lại được cho uống qua thuốc giải rượu, đã không còn say bao nhiêu nữa, bất quá vẫn chưa cảm nhận được tình huống xung quanh, xoa cái đầu đau nhức, cậu nghi hoặc nhíu mày: “Cái… Cái gì mà thế nào? Ui da —— đau!” Liên lụy đến vết thương ở phía sau, bởi vì đau đớn mà mặt của Vương Tiểu Vũ nhăn lại.

 

Thấy bộ dáng không thoải mái của cậu, Chu Phong càng thêm khẳng định suy đoán của mình, cởi áo khoác ra, đắp lên trên người Vương Tiểu Vũ, vẻ mặt bi thống, “Đừng sợ, học trưởng dẫn em về nhà.”

 

“Hử, em… Quần áo của em đâu?” Cuối cùng Vương Tiểu Vũ cũng phát hiện ra điểm khác biệt từ xúc cảm bất đồng.

 

“Bị anh cởi… Bởi vì em…” Steve không chịu vắng vẻ nên chen vào nói.

 

“Cậu câm miệng cho tôi!” Chu Phong rống giận, lập tức quay đầu mang theo vẻ mặt thân thiết hỏi Vương Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, trên người có… Có chỗ nào khó chịu hay không?”

 

“Khó chịu, có a, phía sau đau quá.”

 

Phía sau!

 

Sau khi Chu Phong nghe xong lại muốn đi tới đá thêm cho Steve mấy phát.

 

Lần này Steve đã có kinh nghiệm, cấp tốc nhảy lên, lẻn đến một đầu khác trên giường, vội nói: “Nói cho anh biết, người man rợ. Tôi cũng không có miễn cưỡng Rain! Em ấy chỉ đưa ra lựa chọn chính xác giữa anh và tôi, em ấy đã tiếp nhận tôi theo đuổi rồi. Em ấy kêu tôi gọi điện thoại cho anh tới, chính là muốn thẳng mặt nói rõ với anh.” Một tay Steve đặt lên vai Vương Tiểu Vũ, cổ vũ nói: “Rain, em nói đi, anh ở ngay đây.”

 

Lực đạo trên vai, thúc giục Vương Tiểu Vũ dùng đầu óc không quá thanh tỉnh phân tích tình huống lúc bây giờ.

 

Cảm nhận được tình huống không bình thường, Vương Tiểu Vũ đang muốn mở miệng, đột nhiên nhớ lại…

 

Thấy Vương Tiểu Vũ muốn nói lại thôi, Chu Phong như bị sét đánh thẳng vào người.

 

Vài giây sau, anh khó khăn mở miệng: “Tiểu Vũ, điều cậu ta nói là sự thật?”

 

Vương Tiểu Vũ trầm mặc không nói, chỉ dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn anh.

 

“Anh hiểu rồi.” Chu Phong chán nản nói.

 

Thấy bộ dạng như người chết của anh, Vương Tiểu Vũ mềm lòng, đang muốn mở miệng, lại bị cướp lời.

 

“Nhưng anh sẽ không buông tay.” Chu Phong thô bạo vứt cánh tay đang đặt ở trên vai Vương Tiểu Vũ của Steve ra, rất sợ bị người khác cướp đi mà ôm chặt cậu vào lòng, mắt tập trung vào ánh nhìn của người yêu, kiên định nói: “Tiểu Vũ, anh sẽ không buông tay em, theo anh đi, anh sẽ yêu em, thương em, cả đời này.”

 

Cả đời…

 

Khóe mắt rịn ra nước mắt, Vương Tiểu Vũ chậm rãi nói: “Thế nhưng em rất phiền toái, anh sẽ phải chăm sóc em.”

 

“Không sao cả, anh cam tâm tình nguyện.” Chu Phong ôn nhu nói.

 

“Em vẫn luôn làm phiền anh, lại không thể làm cái gì cho anh…” Vương Tiểu Vũ dúi đầu vào lòng Chu Phong.

 

“Ai nói.” Chu Phong chặn lời cậu, “Em ở bên cạnh anh chính là động lực lớn nhất của anh. Chỉ cần được nhìn thấy em, cho dù có phải chịu nhiều uể oải phiền não hơn nữa thì toàn bộ chúng đều sẽ biến mất.” Hôn lên đỉnh đầu người yêu, hưởng thụ độ ấm trong ngực, tối nay Chu Phong đã nghĩ thông suốt được vài chuyện, lại nói tiếp: “Em cũng không biết em có bao nhiêu quan trọng đối với anh đâu.”

 

“Thật vậy chứ?” Vương Tiểu Vũ có chút cảm động và xấu hổ, nhưng mà suy đoán của cậu đã được xác định.

 

Chu Phong gật đầu.

 

Trrong lòng Vương Tiểu Vũ ngọt ngào như được uống mật, lại hỏi: “Anh, cũng sẽ có chuyện phiền não sao?”

 

“Đương nhiên, anh cũng là người bình thường mà, cho nên cũng sẽ có lúc cảm thấy áp lực. Bất quá, chỉ cần thấy được nụ cười của em, anh liền cảm giác những thứ này cũng không có gì quan trọng nữa.” Chu Phong cười cười, sau đó chính là cảm thấy bất đắc dĩ mà nói: “Thế nhưng, em lại cứ thích đi suy nghĩ miên man.”

 

“Anh… Anh biết hả.” Vương Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng.

 

“Kỳ thực, người lo lắng phải là anh mới đúng.” Siết chặt hai tay lại, Chu Phong không vui nói: “Cứ luôn nghĩ đến chuyện có khi nào em sẽ bị một nam nhân giàu có trẻ tuổi hơn anh dùng lời ngon tiếng ngọt lừa đi mất hay không.”

 

Vương Tiểu Vũ ngẩng đầu một cái, trợn to mắt nói: “Em là loại người như vậy sao?”

 

“Ặc… Dĩ nhiên không phải.” Chu Phong tự biết mình đã nói sai, bèn dỗ dành: “Chỉ là anh sợ em vẫn còn trẻ tuổi, bị người khác lừa đi mất.”

 

Vương Tiểu Vũ lại tiếp tục trừng mắt: “Ở trong mắt của anh, em là một đứa ngu dễ bị lừa đi như vậy hay sao hả?”

 

“Dĩ nhiên là không phải rồi, Tiểu Vũ nhà chúng ta thông minh nhất.” Chu Phong lắc lắc đuôi.

 

“Hừ.”

 

Thấy hai người không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình, Steve thân là một bóng đèn siêu cấp không chịu nổi tịch mịch, lên tiếng.

 

“Khụ.”

 

Chu Phong và Vương Tiểu Vũ cùng ngẩng đầu lên.

 

“Sao cậu còn ở đây?” Chu Phong ghét bỏ nói.

 

Nhất thời trong lòng Vương Tiểu Vũ cảm thấy buồn cười, học trưởng bình thường luôn ôn hòa lễ độ cũng sẽ có loại vẻ mặt và thái độ này…

 

… Dễ thương quá hà! 

 

Nghĩ không ra, vốn tưởng rằng không gì có thể khiến cho học trưởng để tâm như vậy, nhưng anh cũng sẽ lo được lo mất, sẽ ghen, sẽ tung quả đấm vì mình, mà quan trọng nhất là, sẽ đem hết toàn lực bảo hộ và quý trọng đoạn tình cảm này, cũng không buông tay, chính là giống với mình…

 

Như vậy, đã quá đủ rồi.

 

“Hai người… Gọi là cái gì? ‘Qua sông hủy gạch’ [câu này chính là qua cầu rút ván đó ạ, chúng ta hãy thông cảm cho em nhỏ vì em nó đã ứ có biết nhiều tiếng Trung mà còn hay xài thành ngữ] ?” Steve tự xưng là bà mối buồn bực nói.

 

Lười sửa đúng cậu ta, Chu Phong nhìn nhìn phần chân bị lộ ra bên ngoài của Vương Tiểu Vũ, thầm mắng chính mình tính sai, cầm lấy chăn đã bị nhào nát bọc kín người cậu lại không chừa một kẽ hở, thế là cơn tức lại dâng lên, nói với Steve: “Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu. Vì sao quần áo của Tiểu Vũ lại bị biến thành như vậy? Còn có dấu vết ở sau lưng em ấy nữa. Cậu mau nói rõ cho tôi!”

 

Nhìn bộ dáng chuẩn bị tùy thời sẽ liều mạng với người khác của Chu Phong, Steve sờ sờ cái bụng còn đang ẩn ẩn đau, quyết định… “Đại trượng phu co được dãn được.” 

 

“Chuyện về mấy cái dấu ở trên lưng không liên quan đến tôi a, có thể là thời điểm bị đưa vào phòng liền bị đụng phải đâu đó đi. Về phần quần áo… Em ấy uống say tự ói lên người mình và tôi, tôi liền cởi quần áo của em ấy, chính mình cũng đi tắm rửa một cái.”

 

Chu Phong nheo mắt lại, “Như vậy không cần cởi cả quần lót ra luôn chứ?”

 

“Ặc…” Steve lúng túng ho khan vài tiếng, cũng không thể nói mình không ăn được, nhưng muốn thưởng thức một chút, thuận tiện chiếm chút tiện nghi đi. 

 

Thấy bộ dáng chột dạ của cậu ta, Chu Phong còn đang muốn làm khó dễ, lại bị Vương Tiểu Vũ kéo lại.

 

“Không sao cả, dù sao cũng đều là nam nhân, sẽ không mất miếng thịt nào đâu.” Vương Tiểu Vũ thờ ơ nói: “Học trưởng, tìm một bộ quần áo cho em, mau đưa em về nhà, em muốn đi tắm, sau đó…”

 

Sau đó…

 

Tiếp thu được ánh mắt ái muội của Vương Tiểu Vũ, Chu Phong ngầm hiểu.

 

Nuốt một ngụm nước bọt, anh hoả tốc tìm đến một bộ quần áo cho Vương Tiểu Vũ mặc vào, dìu Vương Tiểu Vũ đã có chút mệt lã ra khỏi khách sạn, lái xe về nhà —— lên giường!

 

************

 

Đêm khuya vắng vẻ, Vương Tiểu Vũ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt ngủ say của Chu Phong, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, lén lút phun ra ba chữ, sau đó, một lần nữa nằm vào ***g ngực ấm áp của người yêu.

 

Chu Phong nguyên bản đang nhắm mắt lại từ từ mở ra, khóe miệng hơi nhếch lên.

 

“Tiểu Vũ…”

 

A, học trưởng còn chưa ngủ sao.

 

Vương Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng đáp tiếng: “Dạ?”

 

“Năm nay… Theo anh về nhà ăn tết đi?”

HOÀN QUYỂN 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.