Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 10: Chương 10




Sau tiệc tối đón sinh viên mới, Nhạc Tư Trà cũng trở nên nhàn nhã, càng có nhiều thời gian nghiên cứu không gian của mình.

Khoảng không mà cậu đã tận dụng ở không gian còn quá ít. Nhạc Tư Trà quyết định sẽ sử dụng tất cả số đất có ở đó.

Tuy rằng chưa nghĩ được sản phẩm trồng được sẽ xử lý thế nào, nhưng dẫu sao để trong không gian cũng không bị hỏng, vậy thì không cần băn khoăn nhiều lắm, cùng lắm thì mang ra chợ, mấy thứ này chắc hẳn là sẽ được giá cao.

Trong lúc Nhạc Tư Trà đang bận rộn với công việc trồng trọt, trong lớp lại bắt đầu náo nhiệt: Hội học sinh thông báo, kỷ niệm thành lập trường năm nay sẽ có lễ hội văn hóa, tất cả các lớp đều phải mở cửa hàng.

Trải qua bàn bạc, cả lớp quyết định sẽ mở quán cà phê.

Lần này, cậu chỉ cần hỗ trợ trang trí phòng học, trong ngày tổ chức lễ hội văn hóa làm chân chạy bàn là được rồi.

Nhưng như thế không có nghĩa là cậu không có việc phải làm.

Hôm nay, Nhạc Tư Trà bị gọi vào phòng của chủ nhiệm khoa.

“Bác Triệu, có việc tìm cháu sao?”

“Ừm, Tư Trà, gần đây cháu có rảnh không?”

“Chương trình học của năm hai không nhiều lắm, thời gian của cháu còn trống khá nhiều.”

“Như vậy a, vậy … bác có thể nhờ cháu giúp một việc được không?”

“Có việc gì, bác cứ nói đi.”

“Thật ra, lần này bác tìm cháu là muốn nhờ cháu chăm sóc Diệp Kình giúp bác.”

“Anh Diệp? Anh ấy làm sao vậy?” Đâu thấy trong trường bàn tán gì đâu, có một người bạn chuyên lấy việc tìm hiểu đủ mọi chuyện trong trường làm nhiệm vụ của mình, cậu đối với việc nắm bắt thông tin cũng rất rõ ràng.

“Diệp Kình a, nó tối qua bị xuất huyết dạ dày, giờ đang nằm viện.” Triệu Kỳ Hoa cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Ra vậy, mới trước đây bận rộn cho buổi tiệc đón sinh viên mới, hiện tại lại phải lo lắng chuyện lễ hội văn hóa, hơn nữa còn việc nhà, cuối cùng, Diệp Kình vì ăn uống không hợp lý mà xuất huyết dạ dày, giờ phải nằm viện.

Anh ta nhất định không uống rượu thuốc, nếu không cũng sẽ không gặp chuyện này. Tuy rằng nghĩ vậy, Nhạc Tư Trà cũng không có nói ra, chỉ hỏi “Vậy người nhà của Diệp học trưởng đâu? Chẳng nhẽ họ không chăm sóc anh ấy sao?”

“Bác cũng phải nói rằng việc nó phải nằm viện một phần cũng là do chuyện trong nhà, bởi vì nó cùng người trong nhà không hợp nhau.”

Triệu Kỳ Hoa nói đến đó liền ngừng, Nhạc Tư Trà cũng không hỏi gì thêm, cậu không có hứng thú với chuyện cá nhân của người khác.

“Vốn bác định để dì Trương chăm sóc nó, nhưng trường học đã sắp xếp chúng ta ra nước ngoài tham gia Hội thảo nghiên cứu. Chiều muộn hôm nay sẽ lên máy bay, những người khác bác sẽ không yên tâm, cho nên bác cũng chỉ có thể nhờ cháu.” Diệp Kình là học sinh mà ông đắc ý nhất, có thể nói, trong lòng ông vẫn xem Diệp Kình như con mình, cũng giống như Nhạc Tư Trà. Đáng tiếc …

“Cháu không sao, nhưng mà … anh ấy cũng đồng ý sao?”

“Bác đã hỏi, ý nó là chỉ cần cháu đồng ý là được, nó không có vấn đề gì. Chỉ là, phải làm phiền cháu.”

“Chỉ là vài ngày thôi, không phiền gì cả. Chút nữa cháu sẽ tới xem anh ấy.”

“Đây là địa chỉ bệnh viện và chìa khóa, cháu tiện đi thăm nó thì lấy thêm vài bộ quần áo để tắm rửa, bác sĩ nói phải nằm viện để quan sát một tuần.” Triệu Kỳ Hoa đưa ra một tờ giấy cùng một chiếc chìa khóa.

“Vâng, giờ cháu phải lên lớp, chiều sẽ qua chỗ anh ấy.”

“Bác sẽ nói lại với các giáo sư khác.”

“Làm phiền bác, bác Triệu”

“Bác phải cám ơn cháu mới đúng. Chính mình cũng cần chú ý một chút, đừng để cho nó còn chưa khỏi, cháu lại bị bệnh.”

“Yên tâm, cháu có thể tự chăm sóc cho bản thân. Tạm biệt bác Triệu.”

“Tạm biệt.”

Trở về khu nhà, Nhạc Tư Trà tới chỗ Diệp Kình ở, gấp vài bộ quần áo sạch sẽ rồi về nhà, chuẩn bị làm vài món mang đi cho Diệp Kình.

Diệp Kình bị xuất huyết dạ dày, Nhạc Tư Trà cũng không biết làm gì cho tốt, liền vào không gian lấy chút nguyên liệu.

Tiến vào không gian, Miêu Miêu liền nhảy tới. Trong khoảng thời gian này, Miêu Miêu đã lớn lên nhiều, cũng bằng một con mèo trưởng thành.

Vừa ôm mèo vừa dạo qua không gian một vòng, xem có những thứ gì. Đây là lần đầu tiên cậu dùng những thứ không gian chiêu đãi người khác. Mặc dù đối với những thứ trong không gian rất an tâm, nhưng dù sao vẫn chưa từng được nghe người khác nhận xét, cậu vẫn rất để ý đến.

Gà vịt trong viện bởi vì sợ dùng nước Nhật Nguyệt nuôi, trí thông minh tăng trưởng, lại không đành lòng giết, vậy nên đành dùng rau dưa trồng được trong không gian nuôi, lúc này cũng đã được kha khá, nặng tầm hai cân, có vẻ hơi nhỏ nhưng chừng vậy cũng đủ ăn rồi. Có lẽ thịt gà non hầm nấm không phải là một sự lựa chọn tồi.

Trong suối Nhật Nguyệt nở đầy hoa sen, cũng có không ít đài sen đã có thể lấy ra hạt sen từ đó. Vậy sẽ dùng nước Nhật Nguyệt ngâm, nấu cháo hạt sen.

Cá trong suối cùng đã lớn lên nhiều, lúc trước nuôi sợ rằng cá này có thể thành tinh, nhưng đã lâu như vậy, ngoài việc khó bắt thì cũng không có gì đặc biệt hơn. Cậu cũng yên tâm. Xem ra, chỉ có hỗn hợp nước suối mới có thể trí thông minh của động vật nâng cao. Nhưng mà, hôm nay cậu cũng không có thời gian câu cá.

Còn rau, để bỏ thêm vào cháo vậy.

Có một việc ngoài ý muốn là ở vùng trồng dâu ở vườn hoa bên kia đã ra không ít trái. Trong không gian không có nạn sâu bệnh nên những quả dâu cứ căng mọng, hương vị cũng vô cùng tươi ngon.

Làm gà non hầm nấm rất tốn thời gian, trước cậu cứ để vậy, buổi tối sẽ về hầm sau, hiện tại làm chè hạt sen cùng vài món ăn nhẹ là được rồi.

Cậu cho hạt sen đã bác vỏ, rửa sạch cùng gạo vào một cái nồi đất nhỏ, rồi đổ nước vừa phải, đặt lên bếp. Nước chỉ là nước khoáng bình thường, cậu không muốn Diệp Kình vừa ăn xong, bệnh đã tốt lên, như vậy mọi việc sẽ bị bại lộ.

Trong khoảng thời gian ninh cháo, cậu ra ngoài mưa một giỏ hoa quả, lột lớp giấy bọc ra, cho số hoa quả đấy vào không gian, cầm giỏ đi hái dâu tây.

Để những quả dâu vừa hái trong phòng trúc, cậu lại đi hái thêm chút rau, rửa cẩn thận.

Rau đã xào xong, bỏ vài cặp lồng đẻ vào không gian giữ ấm. Chè hạt sen còn chưa xong.

Nghĩ đi nghĩ lại, rau xanh tuy rằng thích hợp với người bệnh nhưng vẫn còn hơi nhẹ, cậu lại làm thêm hai quả trứng vịt muối cùng một ít đồ chua. Mấy thứ này đều là cậu gọi điện nhờ dì dạy làm.

Chờ chè hạt sen đã nấu xong, để nguội một chút, rồi bỏ vào không gian còn giỏ mai kia thì lấy ra. Cậu uống số chè còn lại, nhìn cũng đã đến giờ, liền lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.