Nghĩ tới rất nhiều trường hợp cũng như đáp án, cậu mất ngủ, sáng hôm sau Tần Hương Nguyệt nhìn thấy hai mắt cậu thâm quầng không khỏi giật mình..
“Tư Trà, tối hôm qua không ngủ sao?”
“Cháu có ngủ, nhưng không ngon. Là vì hôm nay phải về nên có chút luyến tiếc.”
“Vậy chút nữa ngồi trên xe cháu cứ ngủ đi, lúc nào tới nơi dì sẽ gọi.”
“Vâng.”
Thật ra đường ở nông thôn khá xóc nảy, muốn ngủ được cũng không phải dễ, nhưng do quá mệt mỏi nên suốt chặng đường cậu vẫn có thể cố gắng ngủ được.
Thành phố H cách thành phố B khoảng sáu giờ ngồi xe, vì không muốn Nhạc Tư Trà mệt, dượng giúp cậu mua vé, lên xe lửa, cất kỹ hành lý, Nhạc Tư Trà liền nằm ngủ trên giường.
Xuống xe lửa, gọi một chiếc xe taxi: “Làm ơn tới Thủy Mạc Niên Hoa cạnh đại học A.”
Thủy Mạc Niên Hoa, có thể nói là nơi ở của các giáo sư trường đại học A, người sống tại nơi đó có bảy mươi phần trăm là giáo sư đại học A.
Cha mẹ của Nhạc Tư Trà khi còn sống đều là giáo sư của đại học A, dạy chuyên ngành âm nhạc cũng đã hơn hai mươi năm. Trường học phân phối cho họ một bộ phòng ở, hai người sau khi bàn bạc liền chọn hai căn phòng ở cùng một tầng, dự định là để cho Nhạc Tư Trà sau khi kết hôn ở đó, thuận tiện cho bọn họ quan tâm, chăm sóc.
Căn phòng nằm ở tầng ba, khu B. Kiến trúc của nơi này đều là mỗi tầng có ba hộ sinh sống, khi cậu trở về, cửa đối diện vừa lúc mở ra.
“Tư Trà đã về rồi a.”
“Cháu chào bác Triệu!”
Ông Triệu là chủ nhiệm hệ mà Nhạc Tư Trà đang theo học, năm nay ngoài năm mươi tuổi, trừ những lúc ở trường, đi học Nhạc Tư Trà đều gọi ông là “Bác Triệu”, theo như lời ông thì cha mẹ của Nhạc Tư Trà và ông là bạn tốt, gọi là “bác” cho thân mật.
Mọi người đều là chứng kiến Nhạc Tư Trà lớn lên, từ nhỏ đã hiền lành, đối xử với người khác cũng tốt, cho nên trong khu này, ai ai cũng quý mến Nhạc Tư Trà, mọi ngày cũng thường xuyên tới quan tâm.
“Ừm, hai tháng không thấy, nhìn cháu lớn lên nhiều.”
“Hì hì, bác Triệu, cháu có mang theo một ít đặc sản tặng mọi người, chút nữa sẽ qua đưa cho bác.”
“Chuyện đấy không vội, Tư Trà a bác có chuyện muốn hỏi cháu một chút.”
“Chuyện gì vậy ạ? Bác cứ nói đi.”
“Căn phòng trống của nhà cháu có cho thuê được không?”
Phòng của Thuỷ Mạc Niên Hoa bán rất chạy, nhưng cho thuê thì không lý tưởng lắm, nơi này thuộc khuôn viên trường, gần đây lại có vài ngôi trường đại, trung, tiểu học, phần lớn học sinh đều là nội trú, vốn xuất hiện phòng cho thuê là để thuận tiện, không một học sinh nào lại lựa chọn trọ trong một đống lão sư.
“Vâng, dù sao cũng để không, cho thuê vừa có thêm hơi người lại có thêm nguồn thu. Bác Triệu muốn thuê sao?”
“Không phải bác, mà là học trò của bác, Diệp Kình, cháu từng nghe qua tên cậu ấy chưa?”
“Dạ rồi.” Là Diệp Kình ở hệ tài chính, nhân vật làm mưa làm gió(1) đứng đầu đại học A. Văn võ song toàn, diện mạo xuất chúng, gia thế hạng nhất, là đứa con cưng của trời chân chính. Cậu cũng chỉ nhìn thấy từ xa vài lần, là một người đẹp trai.
“Chỗ ở trước đây của Diệp Kình, chủ nhà đã thu hồi, cậu ấy lại không muốn ở trường, vậy nên bác liền nghĩ tới cháu.”
Nhạc Tư Trà gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong trường học nghe lời đồn về Diệp Kình cũng không nhiều lắm, nhưng trong đó có một tin rằng anh ta có bệnh ưa sạch sẽ rất nặng.
“Căn phòng kia đã lâu không có người ở, cần anh ấy dọn dẹp lại một chút, không sao chứ?”
“Không sao, cho dù sạch sẽ thì nó cũng sẽ nhờ người dọn dẹp lại một lần.”Đối với bệnh khiết phích của học trò mình, ông cũng hiểu rõ.
“Vậy còn tiền thuê nhà…” Vấn đề này cũng hơi khó, tiền thuê của một gian nhà gần đây cũng không phải thấp mà đây lại là một phòng ở đầy đủ tiện nghi, nhưng người này là do bác Triệu giới thiệu…
“Cứ theo giá thị trường là được, nó cũng không thiếu tiền.” Diệp Kình vốn nổi tiếng là một công tử nhà giàu.
“Vâng, vậy khi nào thì anh ấy tới xem phòng ở?”
“Ngày mai có được không? Bác dẫn cậu ấy tới.”
“Dạ.”
Về đến nhà ăn uống qua loa, Nhạc Tư Trà đem quà tặng cho mọi người rồi trở về tổng vệ sinh, tới khi hoàn thành hết mọi việc thì cũng đã hơn một giờ sau, tới lúc này mới có thời gian nghiên cứu những chuyện khác thường xảy ra gần đây.
Nhạc Tư Trà lên mạng, tìm đọc một số tiểu thuyết, cậu phát hiện chuyện mình đi vào cái sân kia rất giống vấn đề được nhắc tới trong tiểu thuyết: không gian khác , cậu liền thử thực nghiệm vài lần để chứng minh điều này, phát hiện ra mình quả thực có thể tùy ý ra vào không gian kia. Chắc chắn được điều ấy, cậu mới yên tâm tìm hiểu về nó.
Hình dáng viện vẫn là nhìn thấy trước đây không có gì thay đổi. Bầu trời cũng không có cảm giác tối, có lẽ ở nơi này không có sự thay đổi ngày đêm, cậu tiếp tục đi ra ngoài xem xét. Ngoài viện rất lớn, ngoại trừ một cái hồ thì xung quanh đều bằng phẳng không thấy một chút gồ ghề.
Đó là một cái hồ không lớn, đường kính khoảng hai mươi mét, hình dáng quái dị, nói là hồ kỳ thực có thể nói là do hai dòng suối tạo thành, ở giữa có một đường nhỏ ngăn cách, một bên nước trắng noãn như ngọc, bên kia lại tối đen như mực, hai bên đều có một con suối, nhìn từ xa, toàn bộ hồ giống như một cái Thái Cực đồ.
Đến gần mới phát hiện ra, màu nước không phải như thế mà là do đá ở dưới đáy. Dưới đáy dòng suối màu trắng rải đầy những viên đá trắng ngà, ánh lên khiến cho màu nước trong suốt như ngọc, phía bên màu đen cũng là như thế.
Bên suối có một khối bia, mặt trên là hàng chữ to “Nhật Nguyệt song tuyền, nước suối có thể nuôi dưỡng vạn vật, song tuyền hợp lại gọi là Minh hồ, hồ nước âm dương điều hòa, có thể chữa được bách bệnh, bách độc, kéo dài tuổi thọ.”
Lối viết giống như thảo, Nhạc Tư Trà nhìn một lúc lâu, tới khi tay cậu rời khỏi khối bia thì nó chợt như bị phong hóa, biến thành bụi không thấy được nữa.
Nhạc Tư Trà giật mình, nhưng rất nhanh liền lấy lại được bình tĩnh, nếu thật sự theo những lời ghi trên phiến đá thì nước trong hồ rất tốt. Ít nhất thì thân thể của cậu sẽ bình phục lại được, về sau cũng không lo chuyện bệnh tật.
Nhạc Tư Trà không phải là người hay đa nghi, trên bia đã nói vậy thì cậu sẽ tin, lập tức liền đi tìm hai cái chén, mỗi chén lấy một nửa nước, cảm thấy nước này cũng không có vấn đề gì, có chăng chỉ là quá trong, vậy nhưng lại không có sinh vật sống, nước bên suối “Nhật” thì nóng, bên suối “Nguyệt” lại lạnh.
Trộn hai thứ nước lại làm một, ngửi thử thấy không có mùi vị gì khác thường, cậu liền thử nhấp một ngụm, vị trong trẻo, mát lành lại có chút ngọt. So với các loại đồ uống vẫn được bày bán ngon hơn nhiều.
Về sau cứ dùng nước này đi. Cậu vui lắm, liền đổi nước khoáng mình đang sử dụng thành thứ nước Nhật Nguyệt này, sau đó mới tiếp tục thăm dò.
Tìm hiểu hết mọi nơi không thấy thêm thứ gì khác nữa, cậu cũng đã biết được nơi này có những gì.
Không gian có tất cả là năm mẫu đất lớn nhỏ, toàn bộ không gian là một tứ giác không có hình dạng cụ thể, ngoại trừ tòa viện ở góc bên phải và hồ nước ở chính giữa thì đều là đất đai phì nhiêu, rất thích hợp để gieo trồng.
Nhìn nhìn thấy không còn gì có thể đi dạo nữa, thời gian cũng không còn sớm, Nhạc Tư Trà dự định tắm xong rồi sẽ đi ngủ. Đang pha nước thì cậu chợt lóe lên một ý tưởng, liền đem mấy thùng nước nóng lạnh vừa lấy ra đổ vào bồn, pha thành nước tắm. *
Kết quả chính là ngày hôm sau tỉnh lại, cậu hoàn toàn thay đổi !