Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 30: Chương 30




Bước ra khỏi mộ viên, Nhạc Tư Trà bắt đầu lo lắng, nơi này là ngoại ô, bốn phía không ai, ban ngày cũng đã rất ít xe cộ đi qua huống chi là buổi tối, mà từ đây đi bộ tới sân ga gần nhất cũng phải mất một giờ.

Lấy ra điện thoại di động, Nhạc Tư Trà định nhờ người gọi taxi hộ cậu.

Bởi vì không muốn bị người khác quấy rầy nên điện thoại vẫn tắt máy, vừa mở máy ra, không cần đợi Nhạc Tư Trà gọi cho ai, điện thoại đã kêu lên.

Còn chưa nhìn rõ là ai, Nhạc Tư Trà đã nhận cuộc gọi.

“Alô?”

“Em đang ở đâu?” Giọng nói của người kia có chút vội vàng xao động, còn có lo lắng.

Là Diệp Kình.

Không hiểu sao khi nghe giọng Diệp Kình, cậu lại thấy bình tĩnh đi rất nhiều “Mộ viên ở vùng ngoại ô phía thành nam.”

“Chờ ở đấy, anh tới ngay.” Nói xong, người kia đã tắt cuộc gọi ngay lập tức.

Đã có người tới đón, Nhạc Tư Trà cũng không phải lo lắng chuyện thể nào đi về, cậu vốn định trốn trong không gian tránh rét nhưng lại lo Diệp Kình không thấy, hơn nữa bảo vệ của mộ viên đang đứng trong phòng bảo an, thỉnh thoảng lại nhìn cậu nên Nhạc Tư Trà đành phải buông tha cho ý tưởng này. Cậu đành phải nép vào cây cột gần đấy để tránh gió, vờ như lấy ra một quả táo từ trong túi, cậu thực đói, tuy rằng một quả táo không thể no bụng nhưng cũng có thể lót chút dạ.

Tiếng bánh xe chuyển động nhanh từ quốc lộ vang đến, tại vùng ngoại ô tĩnh lặng thế này có vẻ đặc biệt lớn.

Nhạc Tư Trà còn chưa kịp phản ứng, xe đã đỗ trước mặt, kính xe ở phần người lái dần lui xuống.

“Lên xe đi.” Diệp Kình nhíu mày khi thấy Nhạc Tư Trà bị đông lạnh tới độ mặt đỏ ửng.

Nhạc Tư Trà ngồi vào vị trí lái phụ, ngay cạnh DIệp Kình.

“Ha ha, may mà anh đến, không thì tôi không biết về thế nào.”

Diệp Kình chỉ nhìn hai bàn tay bị sưng đỏ của cậu, không nói không rằng liền khởi động xe.

Thấy anh ta như vậy, Nhạc Tư Trà chỉ biết ngoan ngoãn ngậm miệng, im lặng nhìn về phía trước.

Ban đêm của mùa đông tới rất nhanh, dù hiện tại chưa tới 7 giờ nhưng bầu trời đã tối sầm, cảnh vật ngoài cửa sổ cũng rất mơ hồ, thật sự chẳng có gì đáng xem.

Trong xe có mở điều hòa, xua đi cái lạnh quanh Nhạc Tư Trà. Cậu cảm thấy mặt có chút ngứa liền đưa tay lên gãi, gãi gãi liền phát hiện đầu ngón tay đã nứt da.

“Đừng gãi nữa.” Chú ý tới động tác của cậu, Diệp Kình đưa một tay ngăn lại.

Nhạc Tư Trà cũng biết da bị nứt ra thì không thể gãi, nhưng thật sự rất ngứa, tay chỉ muốn tiếp tục, Diệp Kình không chịu buông tay cậu, cầm chặt lấy, chỉ dùng một bàn tay lái xe “Đợi chút nữa mua thuốc cho em, cố chịu một chút.”

Nhạc Tư Trà thử phản kháng tại nhưng anh ta khỏe hơn cậu, lại sợ làm mạnh quá lại ảnh hưởng Diệp Kình lái xe nên đành lấy tay kia gãi gãi mặt, ma sát tay trong lớp quần áo, cố gắng chịu đựng.

“Nhạc Tư Trà!!!” lần này thi Diệp Kình thật sự tức giận, giữa trưa đi nhà cậu ấy ăn cơm thì không thấy ai, tưởng rằng cậu có tiết nên không về, thế nhưng buổi tối cũng chẳng thấy người đâu, anh bắt đầu nóng nảy. Gọi điện thì di động tắt máy, hỏi Cao Dương mới biết hôm nay cậu không đi học cũng không xin phép, Đào Đào cũng nhờ Lâm Thanh Nhã trông hộ. Nhớ tới hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ Nhạc Tư Trà liền phóng xe tới mộ viên, dù không ai nhận điện nhưng vẫn gọi không ngừng. Hiện giờ thấy người nhưng lại thấy bộ dáng không hề biết quý trọng bản thân của cậu, giận sôi lên. Tạt xe vào ven đường ngay lập tức, bỏ ra dây an toàn, xoay người sang bắt lấy tay kia của cậu “Em không phải trẻ con, đừng chơi trò mất tích, em thấy thú vị lắm sao?”

Tuy rằng Nhạc Tư Trà đã trưởng thành, biểu hiện cũng rất thành thực nhưng đôi khi vẫn rất trẻ con, hôm nay đã không vui, thấy Diệp Kình nói cậu như vậy cũng bộc phát “Gì mà chơi trò mất tích? Tôi muốn đi đâu còn phải báo cho anh sao?”

“Dù thế nào em cũng phải nói trước một tiếng chứ, còn không xin phép ở trường nữa, em có bộ dáng của một học sinh sao?”

“Đấy, đấy là….Tôi về học bù không được sao, có gì mà ngạc nhiên chứ.” Nhạc Tư Trà không biết phản bác ra sao, cậu thực sự quên mất. Dù sao các giáo sư trong trường cũng biết ngày giỗ của cha mẹ cậu, nhiều nhất cũng chỉ nhắc nhở vài câu chứ không phạt gì nữa “Mà đây là chuyện riêng của tôi, liên quan gì đến anh.”

“Nói lại lần nữa?” Ánh mắt Diệp Kình trở nên nguy hiểm.

Bởi vì ánh sáng thật yếu, hơn nữa đang nổi nóng nên Nhạc Tư Trà cũng không chú ý tới điều đó “Tuy rằng anh là hội trường hội học sinh nhưng chẳng phải anh quản quá nhiều đi? Chúng ta chỉ là chủ cho thuê nhà cùng khách trọ…a..ưm….”

Diệp Kình đột nhiên nghiêng người, đặt Nhạc Tư Trà giữa ghế và cửa xe, hôn lên đôi môi có chút tróc da của cậu. (gào rú!!!!!)

Nhìn gương mặt đột nhiên phóng đại, Nhạc Tư Trà ngây dại.

…(Hài hòa~~~)

Thật lâu sau, anh mới buông ra cậu.

Nhạc Tư Trà thờ dốc, hít lấy từng ngụm, từng ngụm không khí, cố gắng bình phục lại hơi thở nhưng đầu óc thì một mảnh hỗn loạn, chỉ có thể lăng lăng nhìn Diệp Kình cách mình không tới 1cm, ngay cả khi anh buông tay cậu ra, cởi dây an toàn của cậu, ôm cậu vào lòng, Nhạc Tư Trà cũng không biết.

“Nếu em không rõ thì để anh nói thẳng, Nhạc Tư Trà, anh đang theo đuổi em, từ giờ phút này, em là của anh.” Diệp Kình bá đạo tuyên bố, quyết không cho cậu nói ‘không’.

“A…..” Nhạc Tư Trà đã sợ đến ngây người, cậu ngây ngốc đáp lại, không biết một tiếng này đã bán đứng mình.

Tới khi lấy lại tinh thần thì xe đã khởi động, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Kình, Nhạc Tư Trà nghĩ rằng chuyện vừa rồi chỉ là mơ, nhưng sự tê dại truyền đến từ đôi môi, hơn nữa hơi thở của đối phương vẫn còn vấn vít trong miệng mình nhắc rằng đó là sự thật.

A!

Hai tai Nhạc Tư Trà trở nên đỏ rực.

Không khí trong xe chợt trở nên ái muội, Nhạc Tư Trà không dám nhìn Diệp Kình, chỉ có thể xoay đầu sang phía kia làm như đang nhìn phong cảnh, thật ra qua cửa kính, cậu vẫn đang trộm quan sát anh.

Nếu nói rằng Diệp Kình cưỡng hôn cậu, Nhạc Tư Trà không phải không lăn tăn, nhưng nếu nghĩ lại cẩn thận, cậu phát hiện mình không hề thấy khó chịu, đối với Diệp Kình không bài xích, thậm chí, nếu cùng anh đặt ra quan hệ, cũng không phải là không thể nhận….

Nghĩ thế, gương mặt của Nhạc Tư Trà càng bốc hơi.

Lúc trước từng nói, bởi vì Lâm Thanh Nhã, Nhạc Tư Trà đối với chuyện hai người con trai yêu nhau cũng không có ý kiến gì, thậm chí còn cho là bình thường – tuy rằng cậu chưa từng nghĩ có ngày sẽ có một người con trai theo đuổi mình – đấy là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến phản ứng của cậu đối với hành động của Diệp Kình, nhưng có một phần là do đã ở chung với nhau một thời gian dài, cậu hiểu Diệp Kình là một người thật sự xuất sắc – dù là bên ngoài hay bên trong – hơn nữa, bỏ qua vấn đề tính, Diệp Kình hoàn toàn phù hợp điều kiện chọn người yêu của cậu.

Không đúng, chẳng phải anh ấy nói rằng đã thích một người sao? Gương mặt Nhạc Tư Trà chợt tái đi, cậu hung hăng trừng Diệp Kình một cái.

“Sao vậy?” Diệp Kình luôn chú ý tới động tĩnh của Nhạc Tư Trà, anh không hiểu sao vừa vui vẻ rồi lại đột nhiên giận giữ như vậy. Vừa nãy mặt cậu đỏ, anh biết mình thành công, nhưng sao chớp mắt một cái mà cảm xúc đã thay đổi rồi?

“Chẳng phải anh đã thích người khác sao, đùa giỡ tôi vui thế à?”

Ra là thế, nhìn cậu thở phì phì, Diệp Kình nở nụ cười.

“Này, sao anh còn dám cười chứ. Dừng xe, tôi muốn xuống!” Quá đáng!!! Gương mặt Nhạc Tư Trà lại đỏ lên, nhưng lần này là vì tức giận.

Nhìn Nhạc Tư Trà muốn mở cửa xe, Diệp Kình thu hồi lại nụ cười, kéo tay cậu “Đừng thế, xe vẫn đang chạy mà.”

“Vậy anh dừng xe lại.” Tay cậu vẫn nắm chặt lấy cánh cửa, uy hiếp.

“Em đừng giận, anh không đùa em, người anh thích vẫn là em.”

Động tác mở cửa của Nhạc Tư Trà dừng lại, chăm chú nhìn Diệp Kình, lại bắt đầu ngượng ngùng “Em, em đói, chúng ta tìm một chỗ để ăn đi.”

Lần này Diệp Kình không ngăn cậu lạ.

“Được.”

Đại học A ở thành Bắc, từ thành Nam tới thành Bắc nhất định phải qua chợ trung tâm.

Diệp Kình dừng xe tại quán nhà hàng lớn nhất ở thành phố B.

Câu lạc bộ Hoa Nhã, chỗ ăn chơi có quy mô lớn nhất, cấp bậc cao nhất, công năng đầy đủ nhất ở thành phố B. Những người tới đây không phải cực kỳ giàu có cũng là có chức sắc cao của chính phủ. Giới thượng lưu đều cảm thấy quang vinh khi có được thẻ hội viên của Hoa Nhã.

“Sao lại tới đây? Nơi này chẳng phải có chế độ hội viên sao?” Nhạc Tư Trà mới nghe qua chỗ này, chưa từng đến bao giờ.

“Đồ ăn ở đây không tệ.” Đỗ xe, Diệp Kình bước xuống trước cậu, từ chối sự phục vụ của đứa bé giữ cửa, giúp Nhạc Tư Trà mở cửa xe, quay đầu sang nói nhỏ với đứa bé ấy vài câu.

Đứa bé kia nghe xong liền nhìn tay Nhạc Tư Trà, gật gật đầu, rời đi.

“Nghe nói nơi này có quán bar, cơm nước xong chúng ta đi xem chứ?” Nhạc Tư Trà quan sát tòa kiến trúc cao hơn 20 tầng này, nhìn bề ngoài cũng không có gì được biệt.

“Được.”

“Chào mừng quý khách.”

Cô gái đứng tiếp khách ở cửa cung kính vì bọn họ mở cửa.

Đi vào đại sảnh, một cơn gió mát lành thổi tới, xung quanh trang trí xanh vàng rực rỡ, ung dung, đẹp đẽ, quý giá nhưng không hề tục khí. Không hổ là chỗ ăn chơi tốt nhất thành phố B a! Nhạc Tư Trà thầm than.

“Xin hỏi hai vị muốn ngồi chỗ nào?”

“Du Nhiên cư.” Diệp Kình rút ra thẻ hội viên của mình.

Ánh mắt nữ tiếp tân sáng lên, thẻ hội viên có ba loại: bạc, vàng và bạch kim, ngoài ra còn có một lại đại biểu thân phận cực kỳ tôn quý mà không tới mừi người có là thẻ kim cương, mà thẻ của Diệp Kình đúng là thẻ kim cương. Cô công tác ở đây đã lâu mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại thẻ này, giọng nói cũng trở nên cung kính “Mời hai vị qua bên này.”

Nhạc Tư Trà không biết, chỉ cho rằng chất lượng phục vụ ở đây đặc biệt tốt, công nhân có tố chất cao.

Dọc theo đường đi, nữ tiếp tân vì Nhạc Tư Trà giới thiệu qua Hoa Nhã.

Câu lạc bộ Hoa Nhã chiếm cả nghìn mét vuông, trên mặt đất có 20 tầng, thêm ba tầng ngầm tổng cộng là 22 tầng. Tầng ngầm một là bãi đỗ xe, tầng ngầm hai và ba là quán bar, tầng một trên mặt đất là đại sảnh tiếp khách, tầng hai đến tầng 6 là nhà ăn, tầng 7 đến tầng 10 là chỗ tập thể hình, từ tầng 10 trở lên là khách phòng. Ngoài ra cô còn mit mờ giới thiệu ở câu lạc bộ có sòng bạc.

‘Du Nhiên cư’ là một phòng nhỏ ở tầng 6 có thể dùng cho một hội 5 người, bài trí bên trong tựa như tên, khiến người ta có cảm giác thanh tịnh, thoài mái.

Nhắc nhở cẩn thận phục vụ phòng, nữ tiếp tân cung kinh cáo lui, xoay người đi thông báo quản lý.

Bỏ ra áo khoác, ngồi xuống, nhận lấy menu phục vụ đưa tới, Nhạc Tư Trà líu lưỡi, món rẻ nhấ cũng phải trên 100 nhân dân tệ, đúng là cướp tiền a!

“Muốn ăn gì?” Diệp Kình hỏi.

“Nhìn đến menu không dám ăn nữa.” Đây mà là đồ ăn sao? Đây là ăn tiền a!

“Yên tâm, thẻ hội viên của anh có thể giảm đi ba phần.”

“Vẫn là anh gọi đi, đồ ăn nơi này em không rõ.” Rất ít khi cậu ra ngoài ăn cơm, đặc biết nơi xa hoa thế này thì chưa từng tới, nhìn tên mấy món ăn cũng khiến cậu nhức đầu.

Diệp Kình cũng không miễn cưỡng, chỉ gọi vài món đặc sắc, còn gọi thêm một ly sữa đậu nành.

Phục vụ lui ra đi thông báo phòng bếp, chỉ còn lại hai người khiến Nhạc Tư Trà cảm thấy không được tự nhiên, nhìn chăm chăm vào hai tay của mình, cảm giác ngứa lại nặng hơn, muốn gãi lại không dám “Nơi này nóng quá.”

Bởi vì mở ra hệ thống sưởi nên nhiệt độ cao hơn so với bên ngoài nhiều, Diệp Kình cầm lấy tay cậu, bên trên vừa xanh vừa tím, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.

Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

“Tiến vào.”

Nghe được đáp lại, vốn cánh cửa khép hờ liền mở ra, là đứa bé lúc nãy.

“Tiên sinh, đây là thuốc của ngài.” Đứa bé đưa cho Diệp Kình một chiếc túi, cũng đưa biên lai.

Diệp Kình nhìn biên lai, lấy ra từ ví mấy tờ tiền “Còn lại là phí chạy chân cho cậu, đã làm phiền cậu rồi.”

“Vì ngài phục vụ là vinh hạnh của tôi.” Đứa bé cung kính rời đi.

Diệp Kình mở túi ra, lấy ra một tuýp thuốc mở, nhìn tờ hướng dẫn sử dụng “Đưa tay cho anh.”

Nhạc Tư Trà vươn tay trái cho anh bôi thuốc, tay phải cầm lấy biên lai, tò mò nhìn, phía trên ghi hết cả thảy là 127 nhân dân tệ, nếu cậu không nhìn lầm, vừa nãy Diệp Kình lấy ra ba tờ tiền màu hồng? Làm ở chỗ này đúng là vớ bở, chỉ tiền boa thôi mà đã không ít rồi.

Cảm giác ngứa dần mất đi, từ tay truyền tới mát mát, lực chú ý của Nhạc Tư Trà đều chuyển tới Diệp Kình.

Đây là lần đầu tiên cậu cẩn thận nhìn Diệp Kình.

Cậu cũng biết người này đối xử với cậu rất đặc biệt.

Đúng vậy, cậu biết.

Nhưng cậu chưa bao giờ cẩn thận nghĩ tới tại sao anh lại đối xử với mình đặc biệt như vậy.

Nhạc Tư Trà từng thấy Diệp Kình giao tiếp với người khác, khi ấy gương mặt anh luôn ôn hòa, phong độ nhưng đó chỉ là mặt nạ, nhìn như gần gũi, thật ra không ai có thể khiến anh chú ý, không ai bước vào được trái tim anh.

Tươi cười, chỉ là mặt nạ của anh.

Vậy, khi đối diện với mình, anh như thế nào?

Đúng rồi, mỗi khi chỉ có hai người, anh có thể cười, có thể giận, biểu tình luôn chân thật như vậy.

Có phải là vì thế nên mới đối xử đặc biệt với cậu?

Nhạc Tư Trà ngây ngốc nhin Diệp Kình buông ra tay trái đã được bôi thuốc cẩn thận của cậu, lại cầm lấy tay phải.

Dường như cậu chưa bao giờ bài xích người tên Diệp Kình này?

Nhìn anh chuyên chú bôi thuốc cho cậu, vẻ mặt ôn nhu, trong mắt cũng chỉ có cậu, Nhạc Tư Trà thừa nhận, cậu thích anh như vậy.

Nhạc Tư Trà có chút hoảng hốt, ngay cả có tiếng gõ cửa cũng không chú ý.

Diệp Kình thuận miệng mời vào, động tác trên tay cũng không dừng.

Quản lý của Hoa Nhã – Lý Hoàng Trung Nhân bưng đồ uống đến, nghe thủ hạ thông báo, hắn cũng liền biết người đến là ai.

Diệp Kình, đại thiếu gia nhà họ Diệp, lãnh đạo của hắn.

Đã lâu Diệp Kình chưa tới Hoa Nhã, đối với sự xuất hiện đột ngột của anh, Hoàng Trung Nhân thật sự không ngờ cũng rất cẩn thận, lập tức liền tự mình tới phục vụ.

Vừa vào cửa liền thấy Diệp Kình tự tay bôi thuốc cho người khác, vẻ mặt của anh khiến hắn kinh hoàng.

Chuyên chú.

Công tác ở Hoa Nhã đã nhiều năm, hắn thường xuyên nhìn thấy vị đại thiếu gia này, chưa từng thấy anh ta đối với bất cứ ai có cái nhìn như vậy.

Mà hiện giờ, anh ta lại dùng vẻ mặt ấy nhìn…..tay của người khác??!

Theo bản năng nhìn chủ nhân của bàn tay ấy.

Không có gì đặc biệt, còn là một nam sinh.

Bởi vì đã mỏi mệt cả ngày, bề ngoài Nhạc Tư Trà trở nên chật vậy không chịu nổi, tóc bị thổi loạn, che đi nửa khuôn mặt, y phục cũng nhăm nhúm, bàn tay vừa xanh vừa tím, giống như là dân quê mới lên tỉnh.

Ổn định lại cảm xúc, Hoàng Trung Nhân cung kính “Diệp tiên sinh, đồ uống của ngài.” Diệp Kình không thích bị người coi là thiếu gia, những người hiểu biết đều rất thức thời mà sửa miệng.

Ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Diệp Kình buông ra bàn tay đã được bôi thuốc cẩn thận, thản nhiên nói “Để xuống đi.”

Hoàng Trung Nhân buông xuống đồ uống, lấy chén, vì hai người rót đầy.

“Uống một chút đi, ấm dạ dày.” Diệp Kình bưng lên một li, đưa cho Nhạc Tư Trà.

Bởi vì thuốc mỡ trên tay đã khô, Nhạc Tư Trà trực tiếp nhận lấy cốc, uống một hơi.

Sữa đậu nành vừa làm thực nóng, hương vị cũng tốt. Nhạc Tư Trà uống xong liền cảm thấy thoải mái hơn.

Phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, Hoàng Trung Nhân không rời đi, vẫn ở một bên phục vụ, Nhạc Tư Trà nghĩ rằng đây là quy của của Hoa Nhã nên không để ý, Diệp Kình thấy cậu không có phản ứng gì cũng ngầm đồng ý sự hiện hữu của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.