Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 45: Chương 45




Rời máy bay, Diệp Kình đưa Diệp Triển Hạo đi làm thủ tục nhập viện, Nhạc Tư Trà không muốn đi theo nên chào Diệp Kình rồi về nhà.

Về tới nhà, dọn dẹp mọi thứ xong, Nhạc Tư Trà liền ra ngoài đi dạo.

Nhà của bác Triệu Kỳ Hoa thì không qua được rồi, bởi vì đang trong kỳ nghỉ đông, hai vợ chồng bác liền bay sang nước ngoài, đón tết cùng nhà con gái. Vì thế mà Nhạc Tư Trà dự định qua nhà Lâm Thanh Nhã.

Tới rồi nhà họ Lâm, chỉ có hai bác ở nhà, cả hai nhiệt tình tiếp đón cậu.

“Lâu rồi không thấy tới nhà bác chơi, hôm nay sao lại có thời gian rảnh qua đây?” Bá Lâm rót cho Nhạc Tư Trà một ly trà nóng.

Cha mẹ của Lâm Thanh Nhã đều rất tốt, bình thường đối ai cũng ôn hòa, không chút kiêu căng, không ai ngờ được người có hình tượng nữ vương như Lâm Thanh Nhã lại là con họ.

“Cháu cám ơn.” Nhạc Tư Trà nhận lấy ly trà, nhấp một ngụm “Dạo trước bận quá nên cháu không qua được.”

“Cháu tới tìm Thanh Nhã phải không, tiếc quá, nó vừa ra ngoài rồi.”

“Vậy ạ, chị ấy đi đâu ạ?”

“Nó đấy, ” hai ông bà nhìn nhau cười “Tiểu Lâm nhà chúng ta gần đây đang yêu, ngày nào cũng ra ngoài hết á.”

“Yêu?” Nhạc Tư Trà thực giật mình, không biết người nào to gán dám cùng Lâm tỷ hẹn hò?

“Đúng thế, con gái rồi cũng đến lúc, chúng ta già rồi, chỉ cần tiểu Nhã hạnh phúc là được.” Bác Lâm vui mừng nói, bọn họ mãi tới khi đứng tuổi mới có con nên cưng chiều Lâm Thanh Nhã tới tận trời. Cũng may Lâm Thanh Nhã cũng là người giỏi giang, chỉ khí phách chứ không thành kẻ chua ngoa.

“Thế lần sau gặp chị ấy cháu phải hỏi kỹ càng mới được. Không biết bạn trai chị ấy là ai? Có phải người cháu biết không?” Nhạc Te Trà thực sự thấy vui cho Lâm Thanh Nhã, tủm tỉm mãi không thôi.

“Con bé giữ kín như bưng, ngay cả hai bác cũng chịu!” Bá Lâm nói giọng có chút bất đắc dĩ, con gái lớn không giữ được nha.

Nhạc Tư Trà cùng hai người nói chuyện một chốc liền xin phép rời đi.

Thời gian còn nhiều, thời tiết cũng khá đẹp, đúng là thích hơp tảo mộ, Nhạc Tư Trà lên xe tới nghĩa trang ở ngoại ô.

Hiếm khi nào thấy nơi này náo nhiệt như hôm nay, không ít người tranh thủ ngày tết tới tế bái. Đâu đâu cũng thấy người mang thân nhân tới.

Mua hương tiền trước cửa, Nhạc Tư Trà không qua mộ của cha mẹ ngay mà lowiaij rẽ sang hướng khác.

Nhạc Tư Trà là người thành phố B, đương nhiên người thân của cậu cũng được chôn ở đây, vậy nên theo trình tự, cậu phải đi thắp hương cho ông bà nội ngoại trước.

Đối với bốn người này, Nhạc Tư Trà không có ấn tượng gì cả, họ đã qua đời trước khi Nhạc Tư Trà sinh ra.

Mọi người nằm ở những chỗ khác nhau nên Nhạc Tư Trà phải chạy ngược chạy xuôi một lúc mới đến phiên cha mẹ mình.

Cậu quỳ trước mộ, hóa vàng cho cha mẹ, lần này cậu cảm thấy rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút vui sướng. Không chỉ vì không khí xung quanh, càng nhiều là bởi …. Diệp Kình.

Cậu vừa hóa tiền, vừa thủ thỉ kể chuyện Diệp Kình.

Nhạc Tư Trà không để ý cha mẹ phản đối, không phải vì họ đã qua đời, mà vì cậu tin rằng, cha mẹ thương mình như thế, chỉ cần biết mình hạnh phúc, nhất định sẽ ủng hộ cậu.

Nhạc Tư Trà say mê nói chuyện, không chú ý tới có người tới gần, ngổi xổm ngay cạnh cậu.

Một đôi bàn tay to khỏe đưa lại, cầm lấy hương trước mặt cậu, châm lửa đốt.

Nhạc Tư Trà quay đầu lại, gương mặt anh tuấn quen thuộc kia, là Diệp Kình chứ còn ai?

Nhạc Tư Trà vui vẻ, ánh mắt đầy ấm áp “Sao anh biết em ở đây?”

Diệp Kình cười đáp lại “Đoán.” Thực ra là vì rút kinh nghiệm chuyện lần trước, anh lén trang bị hệ thống định vị vệ tinh vào vòng cổ tặng cậu, nhưng tốt nhất là không nên nói thật cho Nhạc Tư Trà.

“À.” Cậu cũng không thấy hoài nghi.

Diệp Kình cầm hương, trịnh trọng quỳ gối trước bia mộ, dập đầu dâng hương “Cháu chào bác bá, cháu là Diệp Kình, là người yêu của Tư Trà.” Anh dừng lại một chút, nhìn Tư Trà đang thẹn thùng “Cháu không biết hai người có đồng ý chuyện chúng cháu hẹn hò không, nhưng cháu thật sự muốn ở bên cậu ấy. Cháu biết Tư Trà là báu vật của hai bác, cháu cũng sẽ yêu thương cậu ấy như hai bác vậy, thậm chí còn ‘yêu’ hơn nữa.” Hai tiếng cuối vừa được nhấn mạnh, vừa kéo dài, khiến Nhạc Tư Trà chợt liên tưởng tới mấy hình ảnh chấm – ba – chấm, mặt lại nóng rực lên.

Dâng hương xong, hai người từ từ rời khỏi nghĩa trang, tiện thể thưởng thức phong cảnh.

Khung cảnh nơi đây cũng không tệ lắm….nếu như không nhìn mấy cái bia này. Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình vừa đi vừa trò chuyện.

“Thủ tục làm tốt rồi sao?”

“Ừm.” Đương nhiên là Diệp Kình biết cậu đang hỏi về chuyện gì, gật đầu, tiếp tục nói “Đã xong xuôi hết rồi, cũng đã cử người giám hộ.”

“Người của anh sao?”

“Ừ, như thế tiện hơn.” Diệp Kình thừa nhận “Em hôm nay đi những đâu vậy?”

“Vốn định đi gặp Lâm tỷ, nhưng chị ấy lại đi hẹn hò rồi.” Nhạc Tư Trà cười hì hì “Anh thử đoán xem bạn trai chị ấy nhìn thế nào đi?”

“Rất khó tưởng tượng, khí thế của cô ấy mạnh vậy, ai mà át nổi.” Diệp Kình cũng giật mình, không ngờ người như thế cũng có kẻ muốn “Hôm nào hẹn ra xem đi.”

“Ừm.”

Xe chạy vào nội thành, bởi vì còn sớm nên cả hai đều không muốn về ngay.

“Đi đâu giờ?” Trong lúc chờ đèn xanh, Diệp Kình hỏi.

“Em đói, mình đi ăn cơm đi.” Nhạc Tư Trà sờ sờ bụng, đáp. Chạy cả ngày, cậu chưa ăn miếng cơm nào, cũng không muốn về nhà nấu.

“Tới Hoa Nhã?”

“Anh cứ quyết định đi.” Người kiêng ăn đâu phải là cậu.

“Ừm.” Với cái khẩu vị của Diệp Kình thì cũng chỉ có Hoa Nhã là tạm chấp nhận được.

Đèn xanh, xe chạy hướng trung tâm thương mại.

Hai người tới Hoa Nhã, đúng lúc đang đông khách, trước cửa xe tới xe ra tấp nập.

Đỗ xe trước cửa, Diệp Kình tắt máy, Nhạc Tư Trà bước xuống trước anh.

Nhân viên đang bận tới bận lui, trừ bỏ hai vị tiếp tân cùng đứa bé giữ cửa lần trước đã gặp hai người, cũng không có ai quá chú ý tới họ.

Bởi vì lần trước thấy Hoàng Trung Nhân tiếp đón hai vị này rất cẩn thận nên lần này cả hai càng được phục vụ chu đáo.

Đứa bé giữ cửa ân cần lên giúp Nhạc Tư Trà cần lấy bình rượu, đây là rượu nho Nhạc Tư Trà lấy từ không gian ra vì Diệp Kình nói muốn ăn cơm Tây. Nữ tiếp tân lần trước trực tiếp dẫn họ tới [Du Nhiên cư.]

Không ngoài dự đoán, lần này tiếp đãi họ vẫn là Hoàng Trung Nhân. Hắn vừa nghe thông báo liền chạy tới.

Hoa Nhã cung cấp đủ loại mỹ thực trên thế giới, ông chủ muốn ăn cơm Tây đương nhiên là không thành vấn đề.

Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, Nhạc Tư Trà đã nếm qua vài lần cơm Tây nên lễ nghi cơ bản cậu cũng hiểu. Nhưng lần này, cậu không muốn Hoàng Trung Nhân ở lại phục vụ, bởi vì đã biết Diệp Kình là chủ nơi này nên cậu cũng hiểu thân phận của Hoàng Trung Nhân không phải như cậu nghĩ trước đây, là quản lý đại sảnh linh tinh gì đấy.

Vậy nên cậu mới nói với Hoàng Trung Nhân đang rót rượu cho bọn họ “Làm phiền, cứ để tự chúng tôi là được rồi.”

Hoàng Trung Nhân vẫn rất ấn tượng với Nhạc Tư Trà, nghe vậy, hắn liền quay đầu lại hỏi Diệp Kình, thấy anh gật đầu mới dọn xong ly rượu cho hai người rồi rời đi.

“Sao vậy? Chẳng phải lần trước em rất hưởng thụ ông ấy phục vụ sao?” Diệp Kình để tay lên bàn, nâng cằm hỏi, trước mặt Nhạc Tư Trà anh vẫn luôn rất tùy ý.

“Lần trước tưởng đấy là công việc của ông ấy, khó mà nói, ai lại thích ăn cơm luôn có người bên cạnh nhìn? Nếu biết là vì nịnh bợ anh thì em sao an tâm để ông ta phục vụ.” Nhạc Tư Trà nhếch mi, nhấp một ít rượu.

Nhìn đôi môi Nhạc Tư Trà vì uống rượu mà trở nên bóng mềm, có gì đó xẹt qua mắt Diệp Kình “Lần này đừng uống rượu nữa, say rồi anh không đưa em về đâu.” (mà ăn luôn)

“Yên tâm, anh không chuốc thì em không sao.” Cậu cũng biết tửu lượng của mình, hiểu được phải một vừa hai phải.

Diệp Kình cười khẽ, tự nhiên mà lấy thịt bò đã thái tốt trong đĩa Nhạc Tư Trà.

Chỉ là một tiếng thịt bò, Nhạc Tư Trà cũng không dễ giận như vậy. Nhưng là, khi Diệp Kình cứ lần lượt cướp đi thức ăn của cậu, Nhạc Tư Trà bốc hỏa, khi Diệp Kình lại lấy thêm miếng thịt bò khác thì cậu trực tiếp bắt lấy tay anh, cắn luôn miếng thịt trong đĩa “Anh cũng có, đừng có cướp của em!”. Nói xong, cậu cứ từ từ mà nhấm nháp miếng thịt trong miệng.

“Anh thấy là, cướp của em ăn ngon hơn.” Diệp Kình đứng lên, rướn qua bàn, dán sát vào môi Nhạc Tư Trà. Trong lúc cậu đang sững sờ thì chiếm luôn miếng thịt trong miệng cậu.

“Này!” Nhạc Tư Trà khó thở, cầm dao vung lên________

“Ai~” Diệp Kình ôm lấy cánh tay đang chảy máu không ngừng, không dám nói gì, không ngờ chỉ là chút vui đùa lại dẫn tới hậu quả này.

“A, thực xin lỗi.” Nhạc Tư Trà cũng hoảng sợ, bỏ ra dao nĩa, lấy nước âm dương rót vào miệng vết thương.

Máu dần dần ngừng lại, nhưng miệng vết thương thật dài ấy vẫn chưa hoàn toàn khép lại.

“Anh chờ chút, em đi gọi người.” Nhạc Tư Trà xoay người, định chạy đi.

Diệp Kình níu cậu lại “Không cần, đã cầm máu rồi, sẽ không sao, chẳng phải em có…băng chưa dùng hết sao? Lấy ra băng cho anh là được rồi.” Miệng vết thương vốn không sâu, giờ đã ngừng chảy máu nên cũng không cần lo lắng.

“A, ừm.” Nhạc Tư Trà lấy ra bông băng, cởi áo trong của anh ra, nhiệt độ nơi này khá cao nên cả hai đều không mặc áo khoác, nếu không thì Diệp Kình cũng không dễ bị thương như vậy.

Nhạc Tư Trà cẩn thận rửa sạch vết máu, quấn băng, buộc chặt “Em xin lỗi, anh có chỗ nào không thoải mái không?”

“Thương này là do anh, không phải lỗi của em, hơn nữa cũng chỉ là vết thương nhỏ, không cần lo lắng.” Diệp Kình thử giật giật cánh tay, xác định không có vấn đề liền nhẹ nhàng nói vậy “Chẳng phải em chưa ăn gì sao? Mau ăn đi.” Anh dùng tay không bị thương, đẩy Nhạc Tư Trà vào chỗ ngồi.

Dao nĩa của Nhạc Tư Trà rơi trên mặt đất đã bẩn nên Diệp Kình lấy bộ của mình đã cho cậu, rồi lại yêu cầu lấy thêm một bộ khác.

Người phục vụ tiến vào thấy cánh tay nhiễm máu cùng con dao dính máu trên đất thì hoảng sợ. Nhưng thấy hai người không có phản ứng gì cũng thông minh không nói, làm bộ như không phát hiện, thay bộ đồ ăn khác cho Diệp Kình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.