Diệp Kình đưa Nhạc Tư Trà về nhà – còn cái con – khỉ kia thì anh chẳng muốn chút nào!!!
Xe đỗ lại, chó Ngao chạy về phía nhà họ Nhạc, như đã quen lắm rồi, cả hai đi theo nó.
“A, đây chẳng phải là con chó hoang kia sao?” Tiểu Lý – bảo vệ đi tuần tra của khu, nhìn thấy chó Ngao đang chạy tới liền chọt chọt bạn mình.
Người kia cũng thấy “Đúng thế, qua xem đi.”
“Tiểu Nhạc, em biết con chó này sao?” Chuyện Diệp Kình có bệnh yêu sạch sẽ cả khu ai cũng biết, con chó bẩn thế này đương nhiên không phải của anh.
“Vâng, sao thế ạ?” Nhạc Tư Trà có chút khó hiểu, trong khu đâu có cấm nuôi thú đâu.
“Con chó này mấy hôm trước luôn lượn lờ quanh đây, cũng không ai biết, vẫn tưởng là chó hoang nên đã gọi cho đội bắt chó, sau lại không thấy nên tưởng nó bị mang đi rồi.” tiểu Lý cười giải thích, thực ra thì cậu cũng thích con chó này lắm “Mới đầu gặp con chó lớn thế này cũng sợ, nhưng lâu dần thấy nó không cắn người cũng yên tâm, có mấy nhà vẫn hay qua cho nó ăn đấy.”
“Thế sao.” Nhạc Tư Trà thoáng suy nghĩ, rồi gật đầu với tiểu Lý “Nó là của bạn em, đúng là đi lạc thật, vừa nãy ở hội hoa đăng mới gặp được nên mới mang về.”
“Bạn em đúng là không cẩn thận, con chó tốt thế mà lại để mất, về sau nhớ chăm sóc cẩn thận nha.”
“Em sẽ nhắc cậu ấy, chúng em về trước, lần sau lại nói chuyện.”
“Ờ, tạm biệt.”
Về tới nhà, việc đầu tiên Nhạc Tư Trà làm là mang nó vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Chó Ngao im lặng hưởng thụ sự phục vụ của Nhạc Tư Trà, Diệp Kình ôm Miêu Miêu đứng trước cửa, không thèm để ý.
“Em nhớ tắm sạch cho nó đấy, đúng là bẩn.”
“Em biết rồi.” Nhạc Tư Trà cẩm bàn chải, chải lại bộ lông rối tung của nó “Cũng không biết sao nó lại xuất hiện ở trung tâm thương mại, thân hình nó lớn như vậy mà vẫn không bị bắt đúng là may.”
“Nó vẫn lòng vòng xung quanh, chắc là đang tìm em.” Diệp Kình thuận miệng nói, anh chẳng thích con chó này một chút nào.
“Sao nó lại thành chó hoang? Tốt nhất vẫn nên gọi cho anh Viên Vĩ.” Nhạc Tư Trà tò mò.
Vất vả lắm mới làm nó sạch sẽ được, cuối cùng thì Diệp Kình cũng chịu lại gần, giúp Nhạc Tư Trà thổi lông cho nó.
Nhạc Tư Trà vào phòng bếp làm ít đồ ăn, đưa lại trước mặt nó.
Đói cồn cào, nó lập tức bỏ rơi Diệp Kình, chạy tới chỗ Nhạc Tư Trà, ăn ngấu nghiến.
Tắm rửa xong rồi mới thấy tình trạng của nó không tốt chút nào. Bộ lông vốn đen mượt giờ xơ xác, thân thể mới khôi phục cường tráng lại teo tóp như lúc mới gặp Nhạc Tư Trà, trên cổ cũng có dấu bị thương. Nếu không phải còn có cặp mắt kia, chắc cậu cũng không nhận ra đây là con chó Ngao cậu từng chăm sóc một thời gian.
Cũng may tinh thần nó có vẻ không tệ lắm, vẫn ăn uống tốt, chắc không sao.
Nhạc Tư Trà tìm danh thiếp của Viên Vĩ, gọi cho hắn.
“Alô?”
“Anh Viên? Em là Nhạc Tư Trà.” Nhạc Tư Trà nói.
“Là tiểu Nhạc sao, sao lại rảnh rỗi mà gọi điện cho anh? Nghe nói em đi tỉnh ngoài ăn tết.”
“Chẳng phải em vừa mới về đây sao? Em gọi điện chúc mừng năm mới anh.”
“Ha ha, cám ơn em, hôm nào qua chỗ anh chơi chút?”
“Vâng, vừa lúc Miêu Miêu cũng có mấy thứ cần mua mới, mấy hôm nữa em qua chỗ anh uống nước, anh có chào đón em không?”
“Đương nhiên, em sẽ được hưởng dịch vụ tốt nhất. Chuyện lần trước anh còn chưa cám ơn em được, lần này anh mời.”
“Là em mời anh mới đúng, anh Viên cũng giúp em rất nhiều mà. À, con chó Ngao hồi trước giờ khỏe không anh?”
“Em hỏi nó sao, nghe nói để mất hơn nửa tháng rồi.” Viên Vĩ có chút tiếc nuối.
“Sao lại thế?”
“Anh cũng chỉ nghe người ta kể lại thôi, nghe đồn nó…..”
Lần đó, sau khi trở về, tình trạng của nó rất tốt, thậm chí còn thông minh và khỏe hơn trước khi bị bệnh. Nó khiến chủ nó được hãnh diện, chính vì thế chủ nó càng ngày càng thích nó.
Thế nhưng sau đấy có người muốn nó, ra giá mua nó.
“Tuy rằng chủ nó rất thích nó, nhưng hắn đang phải nịnh bợ người kia, vậy nên hắn đồng ý. Không ngờ buổi tối đầu tiên khi mới đến nhà người kia, nó đã giật đứt vòng cỏ, chạy. Đến giờ bọn họ vẫn đang tìm, còn đăng báo nữa, nghe nói tiền thưởng không nhỏ.”
“Ra là thế.” Nhạc Tư Trà đã hiểu vết thương trên người chó Ngao là sao, chắc hẳn là khi giật đứt vòng cổ gây ra.
“Đúng là phí mất con chó tốt, nói thật, anh làm nghề này bao năm nay rồ mới thấy một con thú cưng khôn như thế. Đương nhiên Miêu Miêu nhà em cũng không kém.”
“Vâng, anh Viên, em còn có chút chuyện, em cúp máy đây.”
“Em cứ bận việc mình đi, nhớ lúc nào rẽ qua nhé.”
“Vâng, tam biệt.”
“Tạm biệt.”
Cúp máy, Nhạc Tư Trà kể hết mọi chuyện lại cho Diệp Kình.
Diệp Kình có vẻ không để tâm lắm, chỉ hỏi “Vậy em định làm thế nào?”
Nhạc Tư Trà nhìn chó Ngao vẫn ngồi im lặng nãy giờ, có chút khó nghĩ, cuối cùng cũng nói ra “Nếu nó đã trốn nghĩa là nó không muốn về, vậy để em nuôi nó cũng được.”
“Em thích thì cứ giữ đi, mọi chuyện để anh xử lý.”
“Vâng.” Nhạc Tư Trà quay sang sờ đầu nó “Từ nay về sau mày ở lại đây đi.”
Chó Ngao nghe thế liền vui vẻ liếm liếm mặt cậu.
“A, ha ha~ đừng liếm, ha ha ~ ngứa quá.” Nhạc Tư Trà ngã xuống sàn, cười ha ha, cố gắng né tránh nó.
Diệp Kình thấy thế, chợt nhướn mi, kéo ra nó, nâng Nhạc Tư Trà về phía phòng tắm “Bẩn, em mau tắm đi.”
“Ừm.” khắp mặt toàn là nước dãi, Nhạc Tư Trà cũng thấy khó chịu, kệ cho Diệp Kình kéo mình vào phòng tắm, nhưng là….
“Này, rửa mặt thì rửa mặt, anh đừng có cởi áo em!!!” Nhạc Tư Trà giãy dụa, trốn tránh sự ‘đột kích’ của Diệp Kình.
“Dù gì cũng bẩn, tốt nhất là rửa hết đi.”
“A, vậy anh đừng sờ linh tinh nha!!!!”
“Anh giúp em tắm đấy chứ.”
“A~ ưm~ em tự tắm được, anh ra ngoài đi.”
“Em sao tắm sạch hết được? Để anh.”
“Này~ a~ đừng sờ, a~ anh, anh đã đồng ý không đụng vào em~ ưm~”
“Anh đổi ý.”
“A~ Chậm..ha~ chậm chút…ưm~”
(tưởng tượng, tưởng tượng!!!!!!!!!!!!!!!!)
Khi Nhạc Tư Trà không thể xuống giường vào hôm sau, cậu mới hiểu được một chân lý – kẻ ghen cực kỳ đáng sợ!!!
Nhạc Tư Trà muốn đặt tên cho chó Ngao, vốn định gọi Knight, nhưng bị Diệp Kình phủ định, cuối cùng đành gọi đơn giản chút, Art.
Art được Nhạc Tư Trà cho vào không gian sống vài ngày, cuồi cùng cũng khôi phục lại.
Miêu Miêu rất hợp với Art, chúng vẫn còn nhớ nhau. Chính vì thế mà mối quan hệ của Art và các con vật khác trong không gian cũng rất tốt.
Trừ một người!
Diệp Kình vẫn không thích Art, anh thấy nó bám người quá (only Trà Trà). Art cũng chẳng thích Diệp Kình, nó đặc biệt dính Nhạc Tư Trà khi ở trước mặt Diệp Kình. Vì thế, Nhạc Tư Trà đáng thương của chúng ta bị thành bánh mì kẹp.
Không biết Diệp Kình dùng cách gì mà khi Nhạc Tư Trà qua chỗ Viên Vĩ đã nghe nói chủ của Art không còn tìm nó nữa. Thế là mọi chuyện trôi qua yên ả.
Chớp mắt đã tới khai giảng.
Đương nhiên không thể thiếu lễ khai giảng chán chết!
Sinh viên bề ngoài tỏ ra ngoan ngoãn nghe các vị lãnh đạo tưới nước miếng, thực chất là đang bàn tán những chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ.
“Tư Trà, cậu không có chút tình bạn bè gì cả, đi vui vẻ một mình, khiến mình sống trong đau khổ. Còn dám không tới thăm!!!.” Cao Dương nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn xé Tư Trà.
“Chẳng phải cậu đỗ hết sao? Hơn nữa lúc mình gọi, cha cậu nói cậu không ở, đây là lỗi của mình hửm?Đi chơi với bạn gái còn nói bạn bè không tìm. Thấy sắc quên bạn!” Nhạc Tư Trà đường hoàng nói, quên béng chuyện mình cũng là ‘thấy sắc quên bạn.’
“Ha ha, không nói nữa, nào, kể xem kỳ nghỉ đông của cậu thế nào?” bị nói vậy, Cao Dương cũng nhận thấy mình có lỗi, ngay lập tức ôm vai bác cổ Nhạc Tư Trà, lảng sang chuyện khác.
Nhưng là, sao cậu lại cảm thấy lạnh sống lưng thế này?! Ai đang trừng cậu?
Quay đầu lại, Cao Dương chỉ thấy mỗi Diệp Kình.
“Tư Trà.”
“Gì?”
“Cậu có biết mình chọc phải chỗ nào của Diệp hội trưởng không? Hình như anh ấy nhìn mình đầy thù hận nãy giờ?”
Nhạc Tư Trà cũng chú ý tới điều đó, nói “Cậu bỏ tay ra là được.”
Bỏ tay? Cao Dương nhìn cánh tay đang ôm Nhạc Tư Trà của mình, lại nhìn Diệp Kình, có chút tò mò quan hệ của hai người, tay càng lạnh, áp suất thấp phát ra từ trên đài quá khủng khiếp. Thế nên, cậu chợt ngộ ra, à……Cao Dương gượng gạo buông ra Nhạc Tư Trà, vỗ vai cậu, giọng bi thiết “Người anh em, cậu gặp phiền toái lớn!”
“Sao?” Nhạc Tư Trà không hiểu.
“Nhóm người của Lâm tỷ sẽ không buông tha cho cậu.”
“Cậu không thấy kỳ quái?”
“Trước kia có lẽ có, nhưng giờ….mình đã từng nói với cậu Gia Gia khá thân với Lâm tỷ chưa nhỉ?” Gia Gia là bạn gái cậu.
“Ồ!” Nhạc Tư Trà hiểu ra.
Cuối cùng cũng được giải thoát!!!!! Cao Dương hò hét trong lòng, ngoài mặt vẫn poker face. Cậu không thèm để ý gương mặt hẳm hẳm sát khí của ai đó, ghé vào lỗ tai Nhạc Tư Trà “Lúc đấy thoải mái không?” biểu tình rất WS. (mình không nhớ chính xác viết tắt của cái gì)
“Lúc đấy là lúc nào?”
“Là lúc ấy ấy a!”
Nhạc Tư Trà hiểu, vậy nên chúng ta có một quả táo chín mọng.
“Tình hình này là rất thoải mái.” Cao Dương tổng kết ra.