Cậu cũng không đồng ý ngay sau khi nghe Niếp Khải nói. “Anh Niếp, hoa này cũng không phải hoàn toàn của em, thế này đi, để em về hỏi lại, sau đó trả lời anh, được không?”
Nếu Nhạc Tư Trà đã nói đến thế, Niếp Khải cũng không thể gượng ép nữa “Được rồi, em làm ơn nhanh chút được không, vài ngày nữa là tới cuộc triển lãm rồi.” nỗi lo lắng trong ánh mắt hắn càng sâu.
Đợi bác sĩ thú y kiểm tra xong, xác định thân thể Axue rất tốt, còn tiêm vắc xin phòng bệnh, Nhạc Tư Trà lại mua thêm chút đồ sủng vật dùng, mang theo 3 cục cưng đi về.
Buổi tối, Nhạc Tư Trà đem chuyện này nói lại cho Diệp Kình.
“Anh cảm thấy lời đó có thể tin sao?” Trải qua vụ bắt cóc lần trước, Nhạc Tư Trà đã hiểu được không nên dễ dàng tin tưởng người khác, vậy nên cậu mới thương lượng cùng Diệp Kình.
“Ý em thế nào?” Diệp Kình nghe Nhạc Tư Trà không đồng ý ngay lời của Niếp Khải thì thấy vô cùng vui mừng, như thế nghĩa là cậu đã có ý thức đề phòng người khác.
“Anh Niếp từng giúp em, nếu anh ấy nói thật, em cũng muốn trả lại.” Ý của Nhạc Tư Trà đã rõ, chỉ cần Niếp Khải không lừa cậu, cậu nhất định sẽ giúp.
“Anh sẽ cho người điều tra xem.” Diệp Kình lấy điện thoại ra gọi.
Không thể không nói, cấp dưới của Diệp Kình làm việc rất nhanh chóng, không tới một giờ đã thông báo mọi việc.
Ra là mọi chuyện quả thật như Niếp Khải nói. Hội trưởng là phó hội trưởng của hiệp hội yêu hoa của thành phố B đã không hợp nhau trong nhiều năm, các phe phái trong hội tranh đấu kịch liệt. Nhất là vài năm gần đây, hội trưởng càng ngày càng lớn tuối, sắp thoái vị, thế lực phó hội trưởng – Triệu Bác Triết bắt đầu bành trướng, người cũng trở nên kiêu ngạo hơn. Chỉ cần thuộc phe hội trưởng, ông ta không ngại ngần mà chèn ép.
Mà Niếp Khải lại được bí thư của hội trưởng mời, đương nhiên bị phó hội trưởng nhận định là phái đó. Hơn nữa, sau khi nhập hội, biểu hiện lại rất xuất sắc nên phó hội trưởng càng muốn bắt chẹt hắn.
Lần này là mấy tâm phúc của Triệu Bác Triết giăng bẫy làm cho hắn chui vào, thế nên mới có tình trạng như hiện nay – nếu trong cuộc triển lãm không nằm trong top 3 sẽ bị đuổi khỏi hiệp hội, còn nếu không tham gia, thì đừng bao giờ chơi hoa nữa.
Điều kiện này đối với một người yêu hoa cỏ như Niếp Khải thì sao có thể chịu nổi.
“Em muốn giúp không?” Diệp Kình cười nhạo.
“Đương nhiên. Coi như là bù lại nhân tình.” Nhạc Tư Trà cười nói.
Nếu đã quyết định giúp, Nhạc Tư Trà liền gọi điện cho Niếp Khải để hắn khỏi sốt ruột. Đối phương nghe xong liên tục nói cảm ơn, cảm xúc lo lắng cũng giảm xuống không ít.
Sang chuyện chuẩn bị hoa cỏ, Nhạc Tư Trà hỏi Niếp Khải chủ đề của buộc triển lãm lần này.
“Chỉ cần hi hữu, quý báu là được.” Niếp Khải trả lời rất đơn giản, nhưng cũng thực phiền toái.
Vừa hiếm có, lại quý giá thì có rất nhiều, nhưng để nổi bật thì không phải dễ.
“Em chẳng phải có một bồn lan sao? Dùng nó đi.” Diệp Kình đối với bồn lan điệp dường như mãi không héo tàn của Nhạc Tư Trà rất có ấn tượng.
“Bồn lan điệp kia?” Nghe anh nhắc tới, Nhạc Tư Trà mới nhớ ra bồn lan kia vẫn luôn tươi mới, sợ người thấy lạ bèn để và không gian. Lâu dần cũng quên.
Thời gian ra hoa của lan điệp bình thường từ sau tết âm lịch kéo dài tới 2, 3 tháng sau. Khi hoa héo, phải nhanh cóng cắt bỏ để giảm tiêu hao chất dinh dưỡng. Nếu cắt đúng, 2 đến 3 tháng sau lại có thể nở hoa.
Bây giờ nghĩ lại, lúc mua bồn hoa ấy là chín tháng, sao nó lại ra hoa?
Giờ lấy ra sẽ không lạ, nhưng là….
“Nó cũng không phải giống gì quý đi.”
“Biến dị.” Diệp Kình đáp nhẹ tênh.
“A?” Nhạc Tư Trà không rõ, hỏi lại.
“Lần trước vào không gian, anh thấy nó đã biến đổi không ít.” Diệp Kình giải thích.
“Vậy sao?” Từ có Du Nhiên, Nhạc Tư Trà rất ít khi vào không gian, có việc gì liền gọi Du Nhiên. Cậu đúng là quá ỷ lại rồi.
Tìm Du Nhiên, bảo nó dời bồn lan kia ra ngoài không gian.
Bồn lan điệp ấy vừa xuất hiện, Nhạc Tư Trà liền biết Diệp Kình nói đúng, nó đúng là biến dị!
Lúc trước, Nhạc Tư Trà mua nó vốn là một bồn lan điệp sáu cánh, màu trắng. Giờ nó vẫn sáu cánh nhưng hoa nở ra đã khác.
Ban đầu, nó vốn chỉ có khoảng 7, 8 đóa thuần trắng trên một thân, nhưng giờ đã nở hơn 15 đóa, dáng vẻ xinh đẹp, nhìn thôi đã thấy động lòng.
Hơn nữa, hoa không chỉ còn một màu thuần trắng. Từ một đóa thuần trắng, giờ mỗi cánh đã một màu: trắng muốt, hồng nhạt, tím nhạt, vàng nhạt, đỏ cam, xanh thẳm. Sáu màu khác biệt đặt cùng một chỗ vô cùng hài hòa, không có vẻ lộn xộn mà còn xanh tươi vô cùng, giống như sáu chú bướm xếp thành hàng bay lượn. Cái cảm giác phiêu dật nhàn tĩnh ấy khiến người ta ngỡ như thơ như họa, như mộng như huyễn.
Đến gần lại thấy, vốn lan điệp không có hương, nay lại có mùi hoa thoang thoảng thanh nhã.
Lan điệp có hương rất hiếm, nhưng nhiều người sau khi ngửi nói nó thối, còn có người bị làm cho đau đầu.
Nhưng bồn này khác hẳn. Hương thơm của nó thanh u, thoát tục, phiêu hốt, như có như không lại thấm vào ruột gan. Ngẫu nhiên rào đến khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Lan điệp không tính là quý, nhưng bồn này cũng là trân phẩm, tuyệt đối có thể cho là kỳ hoa dị thảo.
“Sao lại thành thế này nhỉ?” Nhạc Tư Trà vừa vui mừng vừa tiếc nuối. Vui mừng vì nó thật đẹp, tiếc nuối là vì so với diễm lệ như bây giờ, cậu càng thích nó bình thường thanh nhã như xưa.
“Hoa lan vốn mang trong mình gien biến dị, chủ nó lại đặt nó ở trong không gian, bởi vì ảnh hưởng của không gian, ong mật lại mang phấn các loài gian giao tạp vậy nên mới ra kết quả như vậy.” Du Nhiên giải thích.
Nhạc Tư Trà thật không biết nói sao, cậu đột nhiên có dự cảm không tốt “Mấy loại lan khác trong không gian thì sao?” Cậu vốn thích loài hoa quân tử này, lúc ấy mua không ít hoa non, đều đặt trong không gian.
“Biến dị không đồng đều. Ví dụ như gốc huệ lan kia đang phát triển theo hướng lan Phú Kiến (lan bốn mùa), dự đoán sau này dù không ở trong không gian vẫn sẽ nở suốt bốn mùa.” Du Nhiên đáp lại.
Vậy là, cậu không còn chậu hoa nào bình thường? Nhạc Tư Trà nghĩ sau này không dám cho ai xem hoa nữa.
Nhất định phải đi mua hoa tiếp!
Triển lãm hoa tổ chức vào giữa tháng năm, chỉ còn vài ngày nữa. Có lẽ Triệu Bác Triết đã tính kế tốt, dù Niếp Khải có thể mang tới kỳ hoa dị thảo cũng đã chuẩn bị trân phẩm có thể đạt giải nhất.
Nhạc Tư Trà đúng là giúp hắn công lớn.
Nhạc Tư Trà vốn định mang hoa trực tiếp giao cho Niếp Khải, nhưng hắn sợ đêm dài lắm mộng, liền nhờ cậu mang đến đúng ngày triển lãm.
Nhạc Tư Trà thấy có thể thuận tiện ngắm triển lãm hoa, cũng đồng ý.
Đó là một ngày nắng chan hòa, đúng là là một ngày nóng bức.
Nhạc Tư Trà kéo Diệp Kình cùng tới xem – thành tích hai người không sai, lại có đặc quyền, trường học cũng nhắm một con mắt mở một con mắt.
Buổi triển lãm diễn ra ở một vườn cây của thành phố B. Hội yêu hoa thuê một khoảng sân khấu ngoài trời rộng lớn, để tiện cho khách tới thăm.
Bởi vì cách thời gian bắt đầu còn một lúc, nên cửa vào vẫn đặt biển cấm vào. Nhạc Tư Trà dẫn Diệp Kình hào hứng xem xét xung quanh, còn chụp không ít ảnh.
Tới gần 9h, người tới xem cũng dần nhiều lên. Biển cấm cũng bỏ đi. Mọi người bắt đầu đi vào.
“Không còn sớm nữa, chúng ta mang hoa qua thôi.” Diệp Kình kéo lại còn muốn đi thăm quan Nhạc Tư Trà “Chờ đưa xong, anh với em lại từ từ đi xem.”
“Thời gian không còn sớm, chúng ta trước đem hoa đưa qua đi đi.” Diệp Kình kéo lại còn muốn tiếp tục đi thăm đích Nhạc Tư Trà.”Chờ đưa xong rồi hoa chúng ta ở từ từ xem?”
Tìm một góc không ai tới lấy hoa ra, bồn hoa này dùng túi đen bọc nên cũng không sợ người chú ý,
Chậu hoa không lớn, Nhạc Tư Trà từ chối sự giúp đỡ của Diệp Kình, một mình ôm vào buổi triển lãm.
Không thể không nói, lần này tổ chức rất thành công, du khách tới xem hoa chật như nêm cối.
Nhạc Tư Trà nhờ Diệp Kình che chắn mà tránh đi đám người, đi tìm Niếp Khải.
Kỳ hoa dị thảo tham dự cũng không phải đặt trên đài, mà giữa khung cảnh thiên nhiên đầy hương hoa và tiếng chim.
Những loài hoa này đều được bày đặt khéo léo ở mỗi vị trí riêng. Có khi ở trên cây, có khi ở trong một bụi hoa. Được những hoa cỏ bình thường tôn lên càng khiến chúng thướt tha, đa dạng, giống như một vị gia nhân khuynh thành ở giữa chốn tiên cảnh.
“Chỗ kia.” Tìm một lúc lâu, Nhạc Tư Trà mới tìm được Niếp Khải ở một góc hẻo lánh, đang cùng vài người tranh luận điều gì, dường như đang yếu thế.
Hai người lại gần thì nghe rõ hơn bọn họ đang nói gì.
“Đợi chút.” Diệp Kình kéo lại Nhạc Tư Trà đang muốn đi lên “Nghe bọn họ nói gì.” Nhờ báo cáo của cấp dưới, Diệp Kình dễ dàng nhận ra kẻ đang tranh luận với Niếp Khải là Triệu Bác Triết.
Nhạc Tư Trà đang định tiến tới thì bị Diệp Kình cản lại.
Niếp Khải đưa lưng về phía họ nên không phát hiện hai người đã tới. Hắn đang phàn nàn với Triệu Bác Triết “Triệu phó hội trưởng, chỗ kia không hợp để đặt hoa, tại sao không đổi cho tôi? Hội trưởng nói còn rất nhiều chỗ trống cơ mà?”
Chỗ Niếp Khải nhắc tới là một gốc đại thụ, dường như từng bị sét đánh, bị chia làm hai nửa, một bên té xuống, một bên vẫn sinh trưởng. Chỗ đó không chỉ không thích hợp để đặt bồ cây mà xung quanh còn có mấy loại hoa cỏ linh tinh, tuy rằng không tệ, nhưng kém rất nhiều so với những nơi khác.
Triệu Bác Triết ghét nhất bị người khác gọi ‘phó hội trưởng’, giờ nghe Niếp Khải nói thế, trong lòng càng hận nhưng vẻ mặt cũng không để lộ ra, chỉ tỏ vẻ khó xử “Niếp Khải, không phải chúng tôi không muốn cho anh đổi, mà chỗ khác đều đã có người muốn, lại nói, hoa của anh giờ này còn chưa thấy tới, anh không phải lừa chúng tôi đi?” Lão khinh miệt nhìn tấm biển, lan điệp? Loại hoa tầm thường thế cũng dám xưng là kỳ hoa? Tưởng bọn họ là mấy kẻ quê mùa ngoài chợ sao?
Gương mặt Niếp Khải đỏ lên, trong lòng cũng lo lắng. Hắn chưa từng nhìn thấy bồn lan điệp đó của Nhạc Tư Trà, chỉ biết là biến dị giống. Nếu hoa Nhạc Tư Trà đem tới không tốt, hắn liền xong đời. Vậy nên, để bảo đảm, hắn cũng đã tự tìm một ít kỳ hoa dị thảo “Chuyện này không cần Triệu phó hội trưởng nhọc lòng, dù hoa không tới, tôi cũng đã chuẩn bị khác.” Hắn chỉa chỉa mấy giống hoa trên mặt đất.
Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình cuối cùng hiểu ra, mấy loại trên đất kia là của Niếp Khải. Bọn họ không hiểu, cũng không phát hiện chúng có gì hơn người.
“Giống lan kia của anh tuy rằng xuất chúng nhưng vẫn là mầm, mà đã nở hoa thì chỉ khác lạ chút, không tính trân quý.” Một lão già lắc đầu tiếc nuối, ông chính là hội trưởng của hội yêu hoa – Cung Bạch Tân.
Niếp Khải cũng biết dựa vào mấy loại hoa đó, muốn thắng là không thể, nhưng ít nhất hắn có tham gia buổi triển lãm, dù không thể thắng nhưng cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi giới chơi hoa. Bị mất mặt hay hoàn toàn cắt đứt rễ, đương nhiên hắn chọn phương án đầu tiên.
“Mấy thứ này dù có gộp lại cũng không thể bì với bồn ‘Đại Nhất Phẩm’ cực phẩm của tối.” Triệu Bác Triết đắc ý nhìn bồn cây đang được du khách vây xem cách đó không xa, đó là của lão, bồn cực phẩm huệ lan tên “Đại Nhất Phẩm”, là danh phẩm đã đạt được kim thưởng trong “Hội chợ hoa lan toàn quốc” năm ngoái. Lão phải hao tốn bao tiền của mới đạt được.
Niếp Khải biết hoa của Triệu Bác Triết quý, máy người yêu hoa mà không yêu loài hoa quân tử này? Hội chợ năm trước hắn cũng đi xem, bồn “Đại Nhất Phẩm” kia đúng là khó gặp. Nghĩ vậy, lòng hắn càng trở nên nặng nề.