Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 75: Chương 75




Sáng hôm sau thức dậy, Nhạc Tư Trà đau đầu dữ dội, cậu luôn không rút được kinh nghiệm, đã biết không uống rượu được lại không chịu nghe người khác khuyên, cuối cùng chịu khổ lại là mình.

“Đã khá hơn chút nào chưa?” Diệp Kình rót một chén nước đưa cho cậu “Lúc trước đâu có bị sao khi say rượu đâu? Sao lần này lại như thế?” Nhạc Tư Trà có chút sốt khiến Diệp Kình lo lắng.

Nhạc Tư Trà dựa vào giường, sắc mặt tái nhợt, cậu nhẹ nhàng day huyệt thái dương, tiện thể trừng Diệp Kình “Nếu không phải sau khi em say anh làm mấy chuyện đó đó đó thì em cũng không đau đầu thế này.” Mỗi lần tỉnh lại không phải chỗ này đau thì chỗ kia đau, tóm lại là không chỗ nào không đau.

“Ai bảo chỉ có lúc đó em mới ngoan ngoãn nghe anh, anh muốn thế nào cũng được.” Diệp Kình thì thầm vài tai cậu. Anh yêu sự hấp dẫn của Nhạc Tư Trà mỗi khi say rượu chết mất, cái cảm giác muốn làm gì thì làm này khiến anh ngừng mà không được, đặc biệt là mỗi lần cậu say rượu tỉnh lại đều nhớ rõ chuyện hôm trước khiến anh càng vui vẻ.

“…Cút.” Nhạc Tư Trà cảm thấy đầu mình rất đau, không còn sức mà nói chuyện này nữa.

“Được rồi, anh cút, em cứ ngủ tiếp đi.” Diệp Kình cười khẽ ấn cậu lại vào chăn, đắp tốt, tiện tay phủ thêm rèm cửa ngăn lại ánh sáng quá chói bên ngoài. Xong rồi mới rời đi để lại Nhạc Tư Trà im lặng một mình.

Nhạc Tư Trà nhìn cửa phòng đóng chặt, ngủ tiếp.

Nhạc Tư Trà lại ngủ một lát, ngủ dậy thấy người đã bớt đau nhiều, lấy điện thoại ở tủ đầu giường, nhìn giờ, đã là 2 giờ chiều.

Đúng dậy vào phòng vệ sinh đổi quần áo, Nhạc Tư Trà xuống lầu.

Không ngờ là, phía dưới ngoài Diệp Kình còn có người khác nữa.

Đó là một người đàn ông hơn 30 tuổi, chừng gần 1m8, gương mặt anh tuấn, thú vị nhất là dù đang là mùa hè nóng nực, người nọ vẫn mặc tây trang chỉn chu. Nhạc Tư Trà nhìn mà thấy bội phục. Cậu vừa sợ lanh cũng sợ nóng, mùa hè tuyệt đối không thể mặc như vậy.

Khi Nhạc Tư Trà đang nhìn người kia, người đó cũng quan sát cậu.

Trịnh Duệ vẫn biết ông chủ của mình thích một cậu bé, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Nhạc Tư Trà.

Rất xinh đẹp, nhưng chỉ đẹp thôi cũng đủ lấy được trái tim Diệp Kình sao? Hắn không tin, nên trừ bỏ xinh đẹp, Nhạc Tư Trà nhất định có thứ gì khiến Diệp Kình thích.

Vậy nó là gì? Trịnh Duệ kín đáo quan sát, rất nhanh hắn liền nhận ra Nhạc Tư Trà có một loại cảm giác đặc biệt, rất sạch sẽ, giống như nước, nước không lẫn chút tạp chất, là chất lỏng duy trì sự sống còn của sinh vật.

Ánh mắt nhìn Nhạc Tư Trà của hắn đầu tiên là kinh ngạc rồi dần bĩnh tĩnh, cuối cùng thản nhiên như ban đầu.

“Vậy tôi xin phép về trước.” Người nọ nói vớii Diệp Kình, thái độ cung kính.

“Ừm.” Diệp Kình không chú ý nhiều đến hắn, ý bảo hắn cứ đi.

Người kia đứng dậy, gật gật đầu với Nhạc Tư Trà, Nhạc Tư Trà mỉm cười đáp lại, sau đó nhìn hắn rời đi.

“Đã đỡ chưa?” Diệp Kình đứng dậy từ ghế salon, bước chậm tới bên Nhạc Tư Trà, sờ sờ trán cậu, thấy đã hạ sốt rồi kéo cậu ngồi xuống ghế salon.

“Không phải bệnh nặng gì, ngủ một giấc là đỡ rồi.” Nhạc Tư Trà lo đễnh, tác dụng của nước trong không gian cậu biết rõ mà “Người kia là ai?”

“Cấp dưới của anh, hiện đang phụ trách vườn cây này.”

“Người đó tới làm gì? Chẳng nhẽ vườn cây lại có vấn đề?”

“Không phải chuyện vườn cây, mà là suối nước nóng, báo cáo đã có. Em muốn xem không?” Diệp Kình đắc ý giơ giơ tập báo cáo trong tay.

“Em nghe anh nói là được rồi, mấy thứ đó em xem không hiểu.” Nhạc Tư Trà lắc đầu, ý bảo Diệp Kình thuyết minh.

“Suối nước nóng thôn Phúc Khê chừng 40 độ, có thể trị đau thần kinh, bệnh ngoài da, viêm khớp, vô sắc, vô vị, có thể uống được. Nói chung là phù hợp với mọi người.” Diệp Kình giải thích đơn giản nội dung báo cáo.

“Đúng là thích hợp kinh doanh! Khi nào thì bắt đầu xây dựng?” Nhạc Tư Trà gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

“Đợi dọn sạch lại vườn cây ăn quả kia đã, bởi vì mạch nước của suối nước nóng khá sâu nên công tác đào móc sẽ kéo dài một đoạn thời gian, để tiết kiệm thời gian, anh sẽ phái nhiều người đến chút.”

“Vậy anh định xây dựng kiểu nào, lộ thiên hay kín?”

“Chủ yếu là chỗ tắm chung lộ thiên, cũng có thể xây một vài bể kín để phục vụ nhu cầu của khách.”

“Đủ lớn sao? Em nhớ hình như diện tích đất ở đỉnh núi hơn nhỏ.

“Không phải tòa chúng ta xem lúc ấy, mà là bên cạnh, trong lúc đào móc chúng ta cũng cần phải ổn định lại mặt kiến tạo của núi, suối nước nóng sẽ không quá lớn, chỉ xây dựng đơn giản là được rồi, tiện thể xây một ít nhà nhỏ cho khách ở lại.”

“Xung quanh đây không có cảnh đẹp gì, sợ là không giữ chân khách được.”

“Phong cảnh thôn Phúc Khê không quá kém, chỉ là bị hủy hoại nghiêm trọng, cái này cần chậm rãi khôi phục lại, còn về giai đoạn….thì phải nhờ em.”

“Em?” Nhạc Tư Trà có chút không rõ, cái đó liên quan gì đến cậu?

“Anh mong em sẽ chuẩn bị từng cọng cây ngọn cỏ xung quanh suối nước nóng. Cái này là sở trường của em mà, có ý kiến gì không?” Diệp Kình nói ra ý định của mình, là thương nhân, anh sẽ dùng giá ít nhất để thu được lợi nhuận cao nhất, để Nhạc Tư Trà chuẩn bị có thể tiết kiệm không ít, sao lại không làm chứ?

“Không thành vấn đề.” Nhạc Tư Trà không chút do dự mà đồng ý ngay, vốn rắc rối này là cậu khiến anh gặp được, giờ có thể giúp đương nhiên không thể từ chối, hơn nữa chuẩn bị nguyên liệu quá đơn giản với cậu, nhưng Nhạc Tư Trà chợt nghĩ tới một chuyện “Anh đã sắp xếp lịch được chưa?”

“Gì?” Diệp Kình chưa hiểu ý của cậu lắm.

“Chẳng phải nói là lúc nào nghỉ cùng em đi du lịch ở tầng thứ hai sao? Anh không nhớ?” Nhạc Tư Trà liếc xéo.

“Đương nhiên nhớ, anh đã hứa với em sao lại quên được chứ, không phải lo chuyện công việc, khi nào thì đi?”

“Hôm nay đi, chơi nhiều hơn vài ngày, tiện thể thu thập thực vậy cần thiết, mang chúng về luôn.” Diệp Kình chỉa chỉa đám thú cưng bên cạnh, nói “Năm đứa nhỏ cũng nên bắt đầu học cách đi săn, tiện thể mang chúng đi không mất mất bản năng hoang dã của chúng. Bác Vương nói không sai, khiến chúng chỉ là thú cưng rất phí. Đặt bọn chúng ở tầng thứ hai một thời gian, nhất định sẽ lớn tốt.”

“Nghe anh hết.”

Diệp Kình nói tiếp “Còn Miêu Miêu để Du Nhiên chăm sóc đi, đã lâu rồi chúng ta không ở với nhau một mình, được sao?”

“…Được.” Hiển nhiên là không chỉ Diệp Kình muốn được có thế giới riêng của hai người.

Diệp Kình mỉm cười, cho cậu một nụ hôn sâu.

“Này, anh không kìm chế bớt được sao?”

“Người đẹp trước mắt, anh biết sao giờ?”

“Ưm…anh..a…không mệt sao…”

“Đấy là vì em chăm anh tốt quá.”

“…”

(xxoxxoxxooxxoox)

Cuối cùng, cuộc lữ hành cũng bị chậm lại vài ngày.

Nhạc Tư Trà gọi điện thoại cho người thân, cũng thông báo cho bá Tiền mình phải ra ngoài mấy ngày, thu thập hành lý xong cuôi, mang theo một đám cả già cả trẻ vào không gian.

Vì đi chơi nên Diệp Kình chuẩn bị rất nhiều thứ, anh còn đặc biệt mang theo súng săn, dự định trải nghiệm cảm giác săn bắn. Nhưng để tránh bị thương lầm, anh chỉ dùng đạn gây mê, thuốc mê dùng loại phương pháp Du Nhiên cũng cấp, chỉ cần một viên là đủ hạ gục một con voi, nhưng 3h sau sẽ tỉnh lại, không có tác dụng phụ.

Nhưng sau khi nhận được thuốc mê, Nhạc Tư Trà không còn thấy phương pháp kia nữa, hẳn lại bị Diệp Kình mang đi buôn bán.

Đặt Miêu Miêu vào không gian, chuẩn bị đủ thức ăn cho nó, dặn dò Du Nhiên nhớ chăm sóc cẩn thận, tuy rằng Miêu Miêu không muốn, nhưng khi được Nhạc Tư Trà dỗ, nó cuối cùng cũng ngoan ngoãn ở tầng một.

Nhạc Tư Trà đi thăm Tiểu Lục (lâu lắm mới gặp), mấy tháng nay trừ bỏ thỉnh thoảng dậy ăn cơm, nó phần lớn đều là ngủ. Ban đầu cậu còn tưởng nó ngủ đông, do thời gian trong không gian và ngoài không gian khác nhau nên mới kéo dài nhưng thấy đã qua xuân mà nó còn ngủ thẳng đến hè, không hề có dấu hiệu tỉnh lại thì cậu mới lo lắng. May mà Du Nhiên nói với Nhạc Tư Trà là Tiểu Lục đang tiến hóa, Nhạc Tư Trà mới không mang nó gặp bác sĩ thú y. Tuy cậu không biết sao nó lại tiến hóa nhưng Du Nhiên đã nói thế thì nhất định không sao.

Còn gia đình Art, Nhạc Tư Trà theo ý Diệp Kình, mang cả nhà tới nơi ở của Axue, dặn Du Nhiên nếu có chuyện gì phải thông báo ngay cho cậu, sau đó không quan tâm nữa – dù sao Axue vốn sống ở đó, không cần cậu quan tâm.

“Chúng ta đi đâu đây?” Nhạc Tư Trà quyết định theo sự lựa chọn của Diệp Kình.

“Tới bờ biển trước đi, mùa hè thì phải đi bơi chứ. Em vẫn muốn tự mình bắt hải sản mà?” Ở một góc độ Nhạc Tư Trà không nhìn thấy, Diệp Kình nở một nụ cười xấu xa

“A, nhưng em chưa chuẩn bị quần bơi.”

“Không sao, anh chuẩn bị rồi, xuất phát đi.” Diệp Kình chỉa chỉa cái thùng to bên cạnh “Ngay cả thiết bị lặn cũng có, anh đã nhò người làm riêng cho mình.”

“Ồ.” Giờ Nhạc Tư Trà mới biết cái rương đưa đến sáng nay là gì, hào hứng hẳn lên “Vậy tới Maldves đi, nghe nói biển ở đó đẹp lắm.” (nhìn ảnh đẹp thật)

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.