“Sức sống? Những thực vật đã bị hấp thu giờ thế nào?” vẻ mặt Diệp Kình có vẻ không được hài lòng lắm, dù sao, Du Nhiên có thể hấp thu sức sống của thực vật cũng có thể hấp thu thứ đó của con người, như thế, không chừng Nhạc Tư Trà sẽ có nguy hiểm.
“Em cũng không hấp thu trực tiếp, chỉ nhận năng lượng tự do thực vật phát ra trong không khí thôi.”
“Nghĩa là cậu sẽ không là sinh vật nào bị thương?”
“Đúng thế.”
Diệp Kình thở phào, hỏi tiếp “Làm sao để cậu có thể hấp thu đủ năng lượng? Trồng rừng?”
“Đúng thế, chỉ cần anh gieo trồng đủ cây cung cấp năng lượng cho em, em có thể cho đất.”
“Nếu tôi bảo Nhạc Tư Trà cưỡng bức ra lệnh cậu cho tôi đất thì sao?” Diệp Kình muốn biết Du Nhiên trung thành như thế nào.
“Em sẽ thực hiện bất cứ mệnh lệnh gì của chủ nhân.” Nhạc Tư Trà cũng thấy cảm động khi chuyển những lời này.
Diệp Kình gật đầu, hỏi sang chuyện khác “Anh cần trồng bao nhiêu cây thì đủ cho một tấn đất?”
“Ba nghìn, phải cam đoàn chúng sống hết.”
“Không thành vấn đề, nhưng là có hạn chế gì sao? Ví dụ như….khoảng cách?”
“Không có hạn chế, chỉ cần trên trái đất là em có thể hấp thu năng lượng, em đề nghị chọn sa mạc làm khu gieo trồng.”
“Vì sao?” Diệp Kình nâng mi, trồng cây ở sa mạc, muốn sống hết cần phải tốn rất nhiều công sức.
“Sa mạc trở ngại em hấp thu sức sống, nếu anh có thể khiến các sa mạc ở biên giới Trung Quốc đều biến mất, em có thể vĩnh viễn vô điều kiện cung cấp đất cho anh.”
“Độ khó quá lớn, ngay cả quốc gia cũng không ngăn được sa mạc hóa, tôi làm sao có thể.” Anh tài giỏi thế nào cũng đâu bằng cơ quan quốc gia! Diệp Kình vẫn là có tự hiểu.
“Không khó, chỉ cần anh đồng ý, em sẽ giúp.”
“Cậu có thể giúp gì?” Diệp Kình cảm thấy hứng thú, nếu có thể khiến sa mạc biến mất, anh sẽ được không ít lợi, trước nhất là được quốc gia coi trọng.
“Em có thể tạo ra loại cây dù ở sa mạc Sahara cũng có thể sống sót, còn cung cấp đất miễn phí để kích thích sinh trưởng, cải thiện đất sa mạc khiến cho chúng không chỉ có cát.” Thật ra có rất nhiều loại cây có thể sống ở sa mạc, Du Nhiên chỉ là đẩy mạnh đặc tính của chúng, khiến chúng càng thích hợp hoàn cảnh nơi đây thôi.
“Không tệ.” Diệp Kình gật đầu, chuyện này đối anh chỉ có lợi chứ không có hại, không đồng ý thì anh không phải Diệp Kình “Nhưng tôi tạm thời chưa có thời gian làm này, cậu có thể chờ một đoạn nữa được không.”
“Đương nhiên, tạo cây cũng cần thời gian, anh cứ trồng trước 3000 cây là được rồi.” Du Nhiên nói xong thì không lên tiếng nữa.
“Anh định cải tạo sa mạc thật?” Tuy rằng Nhạc Tư Trà biết đó là chuyện tốt nhưng phí tài lực, nhân lực quá lớn. Cậu không nghĩ Diệp Kình có thể tự mình làm được.
“Sao lại không?” Diệp Kình cười cười, cầm tay Nhạc Tư Trà, ôm câu vào lòng.
“Chuyện này một mình anh không thể làm được.” Nhạc Tư Trà thuận theo ngã vào lòng anh.
“Anh đương nhiên sẽ không làm một mình, trước tiên anh sẽ chọn một khoảng sa mạc nhỏ làm thực nghiệm, cùng lúc bàn bạc với chính phủ, anh tin họ sẽ hứng thú với kế hoạch này.” Diệp Kình nơi sơ qua kế hoạch của mình.
“Nhưng khi đó sẽ có rất nhiều người nhìn anh, chỉ cần muốn tra họ sẽ biết thân phận thật của anh, gần đây không phải có rất nhiều người biết thân phận của anh sao? Cứ thế sẽ xảy ra chuyện? ”
“Biết thì họ làm được gì, tuy rằng giấu phía sau có thể bớt được không ít chuyện nhưng nếu bị phát hiện, cũng có thể khiến một số người kinh sợ.”
“Vậy tứ đại gia tộc ngoài Đông Phương gia thì sao? Bọn họ khoanh tay đứng nhìn chắc, nếu họ muốn đối phó anh thì sao?”
“Lĩnh vực kinh doanh của bốn nhà đều khác nhau, Triệu gia theo chính trị, có thế lực rất lớn ở trung ương, Cung gia theo quân, hai nhà này có mâu thuẫn khá nhiều, không có khả năng liên thủ hơn nữa, hai nhà đều có quan hệ lợi ích với chúng ta, nếu bắt đầu kế hoạch cải tạo sa mạc, anh sẽ thuyết phục họ gia nhập, còn hai nhà nữa, Chung gia theo thương nhưng họ chủ yếu bên khoa học kỹ thuật, không có xung đột với chúng ta, còn có thể hợp tác, còn lại duy nhất Hàn gia là không hợp với Đông Phương gia. Hàn gia chuyên lo bên dược, lần này ‘tiên tích’ được sản xuất khiến họ bị ảnh hưởng rất lớn. Vậy nên hiện giờ chỉ cần đề phòng họ.” Diệp Kình giải thích.
“Vậy Đông Phương gia thì sao? Kinh doanh khối nào?” Nhạc Tư Trà có chút ngạc nhiên.
“Lĩnh vực kinh doanh của Đông Phương gia rất rộng, có thể kiếm tiền là chúng ta đều có chân nên cũng không rõ ràng.” Diệp Kình vừa nói vừa không quên sàm sỡ, sờ sờ tay Nhạc Tư Trà.
“Đúng là rộng, như vậy, hiện anh chỉ cần đề phòng Hàn gia.”
“Ừm, những người đến trộm lần này hẳn là của bọn họ. Yên tâm, Hàn gia không dám động đến anh, trừ khi họ muốn hai nhà trực tiếp đối đầu, như vậy chỉ lưỡng bại câu thương, hơn nữa có thể có người đục nước béo cò.”
“Ồ.” Nhạc Tư Trà gật gật đầu, đồng ý với anh.
“Đúng rồi, chuyện suối nước nóng thế nào?” Nhạc Tư Trà lại nghĩ tới vấn đề khác, cậu rất quan tâm chuyện suối nước nóng mà.
“Suối nước nóng lộ thiên đã có hình dáng đại khái, chắc một đoạn thời gian nữa là xong. Còn những kiến trúc khác cũng bắt đầu khởi công, nhưng cần một thời gian mới có thể hoàn thành, có lẽ không kịp cuối tháng này đào chín.” Những loại cây trong vườn không nhiều lắm, chỉ có vải, anh đào, bàn đào, lựu. Trừ mùa đông, mùa nào cũng có quả chín, vì dều mới trồng nên vải và anh đào phải tới năm sau mới chín.
“Em nhớ là bàn đào đến tháng tám mới chín cơ mà?” giờ mới tháng bảy.
“Hẳn là do sử dụng phân bón hỗn hợp từ đất và nước trong không gian, loại phân sử dụng ở thôn Phúc Khê anh đã tăng hàm lượng, tuy rằng không nhanh như trong không gian nhưng trước nửa tháng vẫn được.”
“A? Anh thêm nước không gian từ khi nào? Sao em không biết?” Diệp Kình có tìm cậu hỏi nước trong không gian đâu.
“Chỉ phân hóa học cho vườn trái cây mới cho nước. Anh lấy mấy thùng ở trong nhà.” Anh chỉ nổi hứng muốn xem hiệu quả thế nào.
“Thảo nào mấy thùng nước khoáng trong nhà trống không.” Cậu vẫn luôn thấy kỳ quái.
“Khụ, không nói chuyện này nữa, ý của anh là, chờ vườn trái cây mở cửa, bên suối nước nóng vẫn chưa xây xong, đến lúc đó du khách sẽ không có chỗ ở nên anh đã thương lượng cùng thôn trưởng, khiến ông ta báo cho người trong thôn chuẩn bị một gian phòng trống trong nhà, cho khách ở lại, như vậy cũng giúp họ kiếm thêm tiền.”
“Ý này không tệ, có thể giải quyết chuyện cơm nước cho khách luôn. Anh bắt đầu tuyên truyền rồi sao?”
“Ừm, đã cho người đi làm. Em cũng cần giải quyết chuyện cây cối bên suối nước nóng chứ?”
“Mai anh cho người tới…không, tự mình đi tốt hơn, ở ngoại ô anh có kho hàng chứ?”
“Không có nhưng thuê tạm cũng được.”
“Vậy em sẽ để mấy thứ đó trong kho, anh cho người vận chuyển về đây là được, tuy hơi phiền toái nhưng có thể giữ bí mật, gần đây chúng ta làm nhiều thế, sợ là có người chú ý.”
“Ừm, cẩn thận vẫn tốt hơn.” Diệp Kình đồng ý.
“Anh có bản vẽ của suối nước nóng không? Để em xem trồng thế nào cho đẹp.” Nhạc Tư Trà quyết định xem trước rồi quyết định trồng gì sau.
“Bản vẽ anh có, nhưng em chỉ cần chuẩn bị những cây gần suối nước nóng là được rồi, chỗ khác chờ sơn trang xây xong đã.” Diệp Kình đứng dậy, qua thư phòng lấy bản vẽ.
Thiết kế rất đơn giản, bên ngoài là tưởng vây giả cổ ngói đỏ, để cho tiện, bốn phía đều có cửa, đường lớn trong sơn trang cũng bắt đầu từ bốn cửa này, chập thành hình chữ thập, trung tâm ở suối nước nóng, bên cạnh còn có một khối đất trống để trồng trúc, ngoài ra còn có căn tin, khi nghỉ ngơi, cùng phòng nhỏ cho khách.
“Trừ bỏ rừng trúc cũng cần một ít cây đuổi côn trùng, như thế cũng vừa hoàn thành điều kiện của Du Nhiên.” Diệp Kình đề nghị, trúc cũng là cây nha.
“Được rồi, em sẽ bảo Du Nhiên chuẩn bị, mai sẽ lấy ra.” Nhạc Tư Trà gật đầu đồng ý.
“Tạm thời em đừng đón Art về, cho chúng ở trong không gian lâu chút, học cho tốt, đừng để chúng biến thành hết ăn lại nằm.” Diệp Kình nói.
“Anh bắt đầu quan tâm chúng từ hồi nào thế?”
“Anh vẫn luôn quan tâm chúng mà.”
“Nếu anh có thể rút tay khỏi đồ của em thì em sẽ tin lời anh.”