Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 51: Chương 51: Đất bằng khởi phong ba 6




Sau khi Vương thị đuổi đám người Dư mụ đi, đặt mông ngồi ở trên bậc thềm, hai tay vỗ đùi, lớn tiếng khóc: “Ông trời ơi, ông tạo cái nghiệt gì vậy a! Chỉ một khắc mà mấy nhà lợi dụng đến cửa cầu hôn!”

“Mẹ!”. Mèo Con bước nhanh xuống bậc thềm, xoay người muốn nâng Vương thị dậy, nàng nhẹ giọng nói: “Mẹ, Nhiếp công tử là đại ân nhân cứu mạng của con và tiểu Trụ Tử, mẹ đừng nói người ta như vậy”

Vương thị sau khi nghe xong, mặt đỏ hồng, tức giận nói: “Mẹ vẫn tưởng hắn là một người tốt, nhưng không nghĩ đến hắn cùng Hoắc tam gia kia là cùng một loại!”

Mèo Con lắc đầu nói: “Không phải, hoàn toàn không giống, y thú con làm vợ, mà Hoắc tam là muốn nạp con làm thiếp”

Ở cổ đại nhiều năm như vậy, nàng như thế nào không biết danh phận rất quan trọng a? Có danh phận chính thê, liền đại biểu nàng có thể sinh con dưỡng cái, có quyền nuôi nấng cùng dạy bảo con cái. Nếu nàng là thiếp, nàng cũng chỉ là công cụ sinh con cho chính thê mà thôi, nàng không thể dễ dàng tha thứ con do nàng sinh ra gọi người khác là mẹ, mà gọi nàng di nương.

Giống như Văn Lệ tỷ, sau khi xuất giá, còn phải ở trước mặt mẹ cả mà khép nép, được cái gì tốt, chỉ có thể trước đưa cho mẹ cả, mẹ cả không cần, mới có thể đem cho mẹ ruột, nhưng mà phải giấu không có mẹ cả biết, mà Liễu Văn Lý còn không nhận mẹ ruột của mình.

Mèo Con không thể tưởng tượng, nội tâm của di nương thống khổ ra sao, bảo nàng tương lai phải chịu nỗi thống khổ này, đã như vậy còn không bằng sống lại một lần nữa. Giống như lời của Hồng Lăng, thiếp không bằng thê, chỉ cần nàng có thể giúp đỡ cuộc sống trong nhà lúc khó khắn này, chờ Cố gia có khởi sắc, nàng mượn cớ ốm vào ở trong phật đường là được. Nàng cũng không muốn cùng một đám phụ nữ tranh giành một người đàn ông, còn phải sinh con dạy cái cho hắn, thật sự rất mệt.

Vương thị nói: “Tốt thì sao, cũng là một người mang danh khắc thê! Mẹ mà đáp ứng hôn sự này, chẳng phải là đẩy con vào con đường chết sao!”

Mèo Con nói: “Thê so với thiếp vẫn tốt hơn, thiếp ở dưới tay chính thê, cũng sống không lâu”

Vương thị nghe thấy sắc mặt trắng nhợt, đứng dậy ôm con gái nói: “Đừng nói hưu nói vượn!”. Nàng dùng sức lắc đầu nói: “Hắn đã khắc chết năm người vợ rồi a! Con không thể gả cho hắn! Sẽ chết!”

Mèo Con quay về ôm lấy Vương thị nói: “Mẹ, người yên tâm, con sẽ không sao! Thật sự!”

Vương thị sắc mặt cứng ngắt nhìn nàng: “Con muốn gả cho Nhiếp công tử?”

Mèo Con cười khúc khích: “Người tới cửa cầu hôn đã bị mẹ đuổi đi rồi nha!”

Vương thị mặt đỏ lên, Nam Qua cũng cười ngây ngô sờ sờ cái gáy của nàng: “Mèo Con, y vẫn là người khắc thê, muội không thể gả cho y nha! Chúng ta muốn báo ân, có thể hàm trâu hàm ngựa cả đời cho y, nhưng mà không thể lấy mạng của muội đi báo ân a!” Nam Qua lo lắng nói.

Mèo Con gật gật đầu, không cùng mẹ và đại tẩu thảo luận vấn đề này nữa: “Mẹ, người xem Nhiếp công tử phái người đến đây, có phải lúc Minh Thư đến Liễu gia có hiểu lầm gì không? Liễu gia kỳ thật không thể ngồi yên mặc kệ”

Vương thị nhãn tình sáng lên: “Ý con là Liễu gia không phải thấy chết không cứu đúng không? Như vậy đại ca con có phải hay không được cứu rồi?”

Mèo Con thở dài nói: “Mẹ, người đã đem người của Nhiếp công tử đuổi đi rồi !”

Vương thị mặt nhăn nói: “Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn thừa dịp lão đại gặp rủi ro đến đánh chủ ý vào con?”

Mèo Con lắc đầu nói: “Con cảm thấy được Nhiếp công tử không giống người như vậy, lại nói con có cái gì đáng giá chứ!”. Nàng trong lòng âm thầm kỳ quái, y theo thái độ hàm người khéo đưa đẩy của Nhiếp Tuyên, hẳn là sẽ không hàm ra chuyện như thế này, cho dù là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hắn cũng có thể hàm nhiều chuyện tốt khác, nói không chừng còn có thể hàm cho cha mẹ cảm động đến rơi nước mắt a!

Nam Qua sợ hãi hỏi: “Chúng ta có phải đã đắc tội với Nhiếp công tử rồi hay không? Y có thể không giúp chúng ta phải không?”

Mèo Con lắc đầu: “Y hẳn không phải là người nhỏ nhen như thế, nhưng mà…” muốn người khác cứu người, lại không nghĩa đến việc trả ân, thiên hạ nào có việc tốt như vậy? Bất quá nếu Nhiếp Tuyên khẳng định muốn đến đây cầu hôn, muốn lấy nàng hàm chính thê, nghĩ cũng biết hắn sẽ không đứng yên mà nhìn đại ca chịu khổ, suy nghĩ một chút, trong lòng nàng thoải mái không ít, vô luận như thế nào, hàm chính thê so với hàm tiểu thiếp hạnh phúc hơn nhiều.

“Cái gì?! Các ngươi đi cầu hôn?”, Ngọc Bản từ trên ghế nhảy dựng lên: “Ta bảo các ngươi đi báo bình an, không phải bảo các ngươi đi cầu hôn !”

Dư mụ cau mày nhìn Ngọc Bản nói: “Đây là có chuyện gì? Không phải người nói, công tử sắp trở lại, bảo chúng ta tới Cố gia trước nói một chút việc hôn nhân, bảo Cố gia có chuẩn bị sao?”

Ngọc Bản tức giận nói: “Ta là nói, trước bảo vài bà tử đến Cố gia báo tin, nói cho người Cố gia biết Cố đại gai đã được bình an cứu ra, hiện tại sắp trở về, bảo Cố gia không nên gấp gáp. Khi nào thì bảo các ngươi đi cầu hôn? Ngưu mụ, ngươi nghe như thế nào vậy?! Lại có thể truyền lời như vậy?!”

Ngưu mụ kia mặt trắng bệch, lắp bắp nói: “Ta… ta…”

Dư mụ nhíu mày nói: “Ngọc Bản, ta hỏi người, lúc ta đến Cố gia cầu hôn, người Cố gia tựa hồ đã bị kích thích cái gì đó? Có phải hay không trước đó có người đến cửa cầu hôn?”

Ngọc Bản nghe xong, cúi đầu nghĩ nghĩ, trước vẫy lui mọi người, sau đó giúp đỡ Dư mụ ngồi xuống, cùng nàng nói chuyện vài ngày trước Cố gia gặp phải, nhưng mà hắn đem chuyện hàm mai của Cố gia cùng Chu gia, đổi thành Chu gia muốn đến cửa cầu hôn, kết quả nghe thấy lão đại gặp chuyện không may, liền vội vàng ly khai. Càng đem chuyện Hoắc gia nhân lúc cháy nhà mà đi hôi thêm mắm thêm muối. (Ghê! Gian y như chủ nha!)

Dư mụ buồn bực hỏi: “ Chu gia này cùng Cố gia tốt xấu cũng có chút quen biết, Cố tứ gia dạy học ở thư viện, việc tới cửa cầu hôn cũng không kỳ quái. Hoắc gia này đang êm đẹp như thế nào lại muốn nạp thiếp a? Chẳng lẽ kia Cố cô nương cùng Hoắc tam gia đã gặp mặt?”

Ngọc Bản lắc lắc đầu nói: “Hẳn là không có gặp mặt, Cố cô nương cực ít khi xuất môn, nhưng mà tân sủng thiếp của Hoắc đại thiếu gia là con gái của hàng xóm trước kia của Cố gia, xem như là có quen biết Cố cô nương, có thể là thông qua vị sủng thiếp này, tam phu nhân mới biết được. Vị tam phu nhân này không phải ốm đau nhiều năm, vẫn không sinh con được sao? Phỏng chừng là xem trọng Cố cô nương nhu thuận”

Dư mụ thở dài một hơi: “Mấy ngày này liên tiếp bị đả kích, khó trách Cố gia lại như vậy, cũng may chưa đáp ứng hai nhà kia, bằng không thanh danh Cố cô nương sẽ bị phá hủy! Ừm, thật có chút nguy hiểm!”. Nghe Ngọc Bản nói xong, chút hờn giận trong lòng bà cũng tan biến, hàm phụ nữ thật khó a! Chỉ cần có chút nói bóng nói gió liền có thể bức người ta chết!

Ngọc Bản lo lắng đi lại một hồi: “Không được, vẫn phải đến Cố gia giải thích một chút, nếu để gia trở về, biết chuyện này…”. Hắn rùng mình một cái, chưa nói đến việc gia trừng phạt, chỉ là Trừng Tâm cùng Bạch Cập biết hắn đem hôn sự hàm loạn thành thế này, hắn cũng sẽ không có quả ngọt!

Suy nghĩ một chút, hắn nâng Dư mụ dậy nói: “Dư mụ, bà theo ta cùng đi đến Cố gia như thế nào? Chúng ta đem từ đầu tới đuôi, hảo hảo giải thích một chút như thế nào?”

Dư mụ nhăn mày trừng mắt nói: “Hiện tại còn giải thích như thế nào, chúng ta đều là hạ nhân, không có tư cách đi giải thích tình huống với nhà người ta, người cùng ta đi, phải là bồi tội với Cố gia mới đúng!”

Ngọc Bản liên tục gật đầu nói: “Đúng, đúng!”. Hiện tại đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể vãn hồi một chút sai lầm, lúc gia trở về cũng sẽ không bị đuổi đi, bảo hắn hàm cái gì đều được a!

Lúc Ngọc Bản cùng Dư mụ thương lượng việc đến Cố gia bồi tội, Hoắc Hành nghe được Thao Hà truyền đến tin tức, không khỏi kinh ngạc nói: “Ngươi nói là Nhiếp nhị muốn lấy nàng hàm chính thê?”

“Đúng vậy!”, Thao Hà cung kính nói.

Hoắc Hành cúi đầu suy nghĩ, hắn nguyên tưởng rằng Nhiếp nhị cũng giống như hắn, chỉ muốn nạp nàng hàm thiếp a? Trong lòng hắn âm thầm tiếc hận một tiếng, thật sự là đáng tiếc, tiểu mỹ nhân sắp tới tay liền bay mất như vậy! Ai, bất quá chỉ là một nữ nhân mà thôi, sao cũng được! Xem ra phải cùng Nhiếp nhị nói một tiếng, dù sao thiếp không bằng thê!

Xem Phim hoat hinh anime online

Lại nói đến Nhiếp Tuyên cùng Cố Phúc một đường trở về, một mạch đến Tô Châu, cũng đã là việc của mấy ngày trước. Ngọc Bản vừa thấy gia trở về, không dám giấu diếm, vội vàng đem chuyện cầu hôn Cố gia nói qua, Nhiếp Tuyên nghe xong nhíu mi một lúc lâu, không khỏi cười khổ, hắn đã sớm mới đoán được người Cố gia sẽ không đáp ứng, nhưng mà thật không ngờ phản ứng kịch liệt như vậy.

“Ngươi nói Hoắc tam cũng đi cầu hôn, muốn nạp Cố cô nương hàm thiếp?” Nhiếp Tuyên hỏi.

Ngọc Bản gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng chỉ đi qua một lần”

Nhiếp Tuyên cúi đầu trầm mặc không nói, Ngọc Bản chịu đựng ánh mắt như giết người của Trừng Tâm và Bạch Cập, nơm nớp lo sợ quỳ gối trước mặt Nhiếp Tuyên, trong thư phòng nhất thời tĩnh lặng không tiếng động, không biết qua bao lâu: “Gia, Hoắc tam gia đưa bái thiếp đến đây”

Nhiếp Tuyên ngẩng đầu nói: “A, đưa vào đi”

Người đến đưa bái thiếp cho Trừng Tâm, Trừng Tâm mở ra nhìn nhìn, đưa cho Nhiếp Tuyên: “Gia, Hoắc tam gia mời ngài tối nay đến Hoắc gia dự tiệc”

“Hoắc tam?” Nhiếp Tuyên nhướng mày tiếp bái thiếp, nhìn bái thiếp sau một lúc lâu, đột nhiên nói với Ngọc Bản: “Ngươi đến chỗ Hương Ngọc, bảo nàng tìm hai thanh quan, phải đẹp!”

“Dạ!”, Ngọc Bản thấy thái độ này của gia, biết là hắn sẽ không đuổi mình đi, hưng phấn đứng dậy, chạy ra bên ngoài.

“Gia, hôm nay người không đến Cố gia?”, Trừng Tâm nóng lòng hỏi, chỉ sợ chủ mẫu sẽ bị cướp mất .

Nhiếp Tuyên cười cười nói: “Hôm nay Tư Thành huynh về nhà, Cố gia thật náo nhiệt, ta đi xem náo nhiệt hàm gì? Vừa đúng lúc đem chuyện của Hoắc gia giải quyết cho tốt”

“Nhưng mà…” Trừng Tâm chần chờ một chút, có chút do dự.

Nhiếp Tuyên ha ha cười nói: “Bảo Ngọc Bản hàm ồn ào như vậy cũng tốt”. Nói xong liền ra khỏi thư phòng, đến thăm Cố Phúc.

Lúc này Cố Phúc đã tắm rửa xong, nhưng mà lại cảm thấy rất nhớ nhà, vừa thấy Nhiếp Tuyên đến đây, vội hỏi: “Trí Viễn ca, huynh cùng ta về nhà đi, chúng ta phải cám ơn huynh!”

Nhiếp Tuyên cười khổ nói: “Tư Thành huynh, hôm nay huynh về trước đi, ta không có mặt mũi đăng môn bái phỏng”

“Vì cái gì?” Cố Phúc nghi hoặc hỏi.

Nhiếp Tuyên đem chuyện hắn muốn cầu hôn Cố gia lúc trước kể ra, trên đường Cố Phúc gặp chuyện không may, hắn không thể quay về Ký Châu, trực tiếp đến kinh thành, đem mọi chuyện về việc Chu gia, Hoắc gia cầu thân kể hết ra, sau đó cười khổ nói: “Ta dạy dỗ không nghiêm, hàm cho bọn hạ nhân mạo phạm lão phu nhân cùng phu nhân huynh, là ta không phải”

Sắc mặt Cố Phúc tối sầm, có điểm xấu hổ, hắn thực cảm kích Nhiếp Tuyên cứu hắn, nhưng mà muốn hắn đem muội muội bảo bối gả cho một người đã khắc chết năm người vợ, hắn vẫn không thể nhận.

Nhiếp Tuyên mỉm cười nói: “Tư Thành huynh không cần quá để ý, chuyện ta cứu huynh, cùng hướng lệnh muội cầu hôn là hai việc khác nhau”

Sau khi Cố Phúc nghe xong, cũng không nói gì, chỉ nói: “Trong nhà còn có song thân, hôn sự tiểu muội cũng không đến phiên ta hàm chủ”

Nhiếp Tuyên cười khổ gật đầu, bảo người ta chuẩn bị thuyền đưa Cố Phúc về nhà.

Cố gia sớm đã nhận được tin tức, cả nhà xuất động chạy đến trấn Đông Sơn đón Cố Phúc, Vương thị nhìn thấy Cố Phúc ôm lấy con khóc lớn tiếng.

Mèo Con cũng ở một bên vụng trộm lau nước mắt, Cố Phúc nhìn thấy cha mẹ già đi rất nhiều, quỳ rạp xuống trước mặt vợ chồng Cố Tứ Ngưu, nói: “Con trai bất hiếu!”

Vương thị ôm con khóc, cơ hồ muốn ngất, vẫn là Cố Tứ Ngưu dìu vợ đứng dậy, nói với con trai: “Đi, chúng ta về nhà đi!”

Cố Phúc nhìn quanh một vòng, hỏi: “Cha, nhị đệ đâu?”

Cố Tứ Ngưu cười nói: “Đến kinh thành tìm con, không sao, sẽ lập tức trở về!”

Cố Phúc xấu hổ gật gật đầu, nhìn thê tử đang khóc thấp giọng nói: “Vất vả cho nàng!”

Nam Qua nghe xong cả người run lên, lung tung lau nước mắt: “Không, thiếp một chút cũng không vất vả, là việc thiếp nên hàm”

Cố Phúc cười cười, sau khi đỡ cha mẹ lên xe, lại giúp đỡ vợ lên xe, Mèo Con ở một bên nhìn, ánh mắt cười thành hình mặt trăng. Cố Phúc kéo Mèo Con qua, ôn nhu nói: “Mèo Con, trước kia ủy khuất cho muội, đại ca đã trở lại, đại ca sẽ bảo vệ muội”

Vành mắt Mèo Con đỏ lên: “Đại ca, muội không có ủy khuất!”

Sau khi về nhà, Cố Tứ Ngưu thở dài một tiếng, kể chuyện xảy ra mấy ngày nay. Cố Phúc mấy năm nay ở trong quan trường, sau khi nghe được chuyện của Chu gia và Hoắc gia, thở dài một tiếng: “Từ xưa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít, bỏ đá xuống giếng thì nhiều !”. Hắn nói nói với Cố Toàn: “Tiểu đệ, cố gắng học hành, sớm ngày thi được công danh, tương lai cho dù ta có việc gì, cũng có đệ !”

Cố Toàn gật gật đầu nói: “Đại ca, huynh yên tâm, đệ sẽ cố gắng!”

Lúc này Cố Tứ Ngưu nói: “Phúc Nhi, Nhiếp công tử kia cũng tới cửa cầu hôn, ai, nếu y không có cái thanh danh kia, ta thật nguyện ý…”

Cố Phúc trầm ngâm một lúc lâu nói: “Cha, con ở kinh thành nhiều năm như vậy, có nhiều chuyện lớn nhỏ khác nhau xung danh cái danh khắc thê của Nhiếp công tử, con thật không lo lắng cái thanh danh kia của y, chỉ sợ Nhiếp gia nước quá sâu, hàm dâu nhà giàu chịu không nổi”

Cố Tứ Ngưu nói: “Đúng, từ xưa môn đăng hộ đối mới là lẽ phải”

Cố Phúc lại cười khổ nói: “Nhưng sau khi chuyện Nhiếp công tử tới cửa cầu hôn truyền ra, phỏng chừng cũng không có bao nhiêu người đến cửa cầu hôn”. Dù sao ở Tô Châu cũng không có bao nhiêu người dám cùng Nhiếp Tuyên đối nghịch.

Mọi người trong Cố gia nghe lời Cố Phúc xong, nhất thời lặng im không nói.

Sau khi Cố Phúc về nhà, người đến cửa hỏi thăm rất nhiều, Cố Phúc còn cố gắng ra ngoài chào hỏi, mấy ngày sau, cũng không còn ai đến nữa. Mà hàm cho người Cố gia nghi hoặc chính là từ sau ngày đó, Hoắc gia cũng không có tới cửa gây sự, Nhiếp gia cũng không có hành động gì, hàm cho người trong Cố gia thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hôm nay sau khi Cố Phúc về nhà, nhìn Mèo Con một lúc lâu, thở dài một tiếng: “Chúng ta thật sự nợ Trí Viễn ca nhiều lắm!”

Mèo Con nghi hoặc nhìn Cố Phúc, Vương thị cũng buồn bực hỏi: “Phúc Nhi, phát sinh việc gì?”

Cố Phúc nói: “Là Trí Viễn ca giúp chúng ta giải quyết chuyện của Hoắc gia”

Hắn lần này xuất môn, trong lúc vô ý nghe thấy, Hoắc Hành mời Nhiếp Tuyên ăn cơm, Hoắc Hành tặng Nhiếp Tuyên một bộ tranh chữ, Nhiếp Tuyên đáp lễ hai nữ thanh quan, hai người trò chuyện với nhau thật vui. Lần này Cố Phúc vô tình nhìn thấy Hoắc Hành, Hoắc Hành đối với hắn rất khách khí.

Việc này là Ngọc Bản vụng trộm nói cho hắn biết, hắn kỳ thật cũng biết Ngọc Bản có ý khuyên bảo hắn, sau khi hắn lo lắng nửa ngày, rốt cục về nhà đem việc này nói ra với người nhà: “Mèo Con, Nhiếp công tử là người tốt” Cố Phúc nói.

Mọi người sau khi nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, Cố Tứ Ngưu nói: “Phúc Nhi, con xác định gả Mèo Con cho Nhiếp công tử sẽ không bị nguy hiểm gì chứ!”

Cố Phúc lắc đầu nói: “Cha, kỳ thật hôn sự của Nhiếp công tử, có nhiều điểm nghi vấn lắm, chân tướng đằng sau kỳ thật ai cũng không biết, lại nói ai cũng không thể cam đoan Mèo Con gả cho những người khác sẽ an toàn vô sự”

Vương thị muốn nói cái gì, bị Cố Tứ Ngưu liếc mắt một cái, qua nửa ngày, hắn nói với Cố Phúc: “Nếu Nhiếp công tử muốn thú Mèo Con, bảo y đến cửa cầu hôn đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.