Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 77: Chương 77: Mùa thu 1




“Phu nhân, ở Ký Châu truyền tin lại đây, nói là số cua đã gửi họ nhận được rồi, tất cả đều còn tươi !”. Vãn Chiếu nói với Mèo Con: “Lão phu nhân biết là hiếu tâm của người cùng gia, trong lòng rất vui mừng, liền bảo người ta tặng hai mươi chậu hoa cúc vừa nở và ba mươi bình rượu hoa cúc được làm theo bí truyền trong cung đình đến đây”

Mèo Con nghĩ nghĩ, Nhiếp Tuyên bình thường thích một người uống mấy chén, để một ít rượu hoa cúc để ở nhà vậy. Nàng nói với Vãn Chiếu: “Tỷ đem cho Liễu gia và Cố gia mỗi nhà năm chậu hoa cúc và hai bình rượu, hai nhà mấy hôm trước đem cua đến cũng tặng cho một bình đi!”

“Dạ!”

Mèo Con xoay người nhìn sổ sách Vãn Chiếu đem đến, vừa nhìn đầu liền choáng váng một trận, trước kia bởi vì nôn nghén kịch liệt quá nên không có tâm tư gì để quản lý nhà cửa, vẫn là do Vãn Chiếu để ý, hiện tại nàng đã khôi phục lại rồi, cũng nên bắt đầu từng bước tiếp nhận chuyện nhà cửa.

“Đúng rồi, Vãn Chiếu, tối hôm qua gia có nói với ta, chàng muốn mời một người gọi là Tống đại đương gia đến thưởng cúc, trước đây từng có chuyện này không? Tống đại đương gia kia có thân phận gì? Lúc đấy tỷ biết an bài thế nào không?”. Mèo Con nhớ đến hôm qua trước khi ngủ, Nhiếp Tuyên có nói với nàng chuyện mời khách, vội hỏi Vãn Chiếu. Lúc ấy nàng ngủ mơ mơ màng màng, căn bản không có nghe rõ ràng Nhiếp Tuyên nói cái gì.

“Tống đại đương gia là bang chủ của Tào bang ở Tô Châu, là bạn tri kỉ của gia. Gia có mấy chậu lục cúc thượng phẩm, hàng năm khi lục cúc nở rộ nhất, gia sẽ mời Tống đại đương gia đến đây thưởng cúc uống rượu”. Vãn Chiếu nói: “Nhưng mà chỉ là tiệc nhỏ bình thường thôi, trước kia vì gia chưa cưới người, cho nên Tống đại đương gia vẫn không mang nữ quyến đến đây, năm nay chắc là sẽ đem theo Tống phu nhân và các vị tiểu thư”

Mèo Con nghe xong liền đại khái hiểu rõ, nàng hỏi Vãn Chiếu: “Ta có phải nên viết một bái thiếp cho Tống phu nhân hay không, mời nàng ấy đến đây thưởng cúc?”. Mấy chậu lục cúc trân quý kia của Nhiếp Tuyên nàng cũng từng nhìn thấy, nàng thừa nhận là sinh trưởng cũng rất tốt, nhưng mà hai đại nam nhân đối diện với mấy chậu cúc, vừa thưởng hoa vừa uống rượu, tình cảnh kia nàng ngẫm lại liền đổ mồ hôi một phen, hai người này thật là nhàn hạ thoải mái.

“Nguyên phối phu nhân của Tống đại đương gia đã mất sớm, phu nhân hiện tại là vợ kế, nhà mẹ ruột họ Ngô, năm nay cũng mới mười tám, mười chín tuổi, tính tình hiền lành ôn nhu, trong nhà cũng là dòng dõi thư hương, trước khi xuất giá là một trong hai đại tài nữ của thành Tô Châu, có thể nói là tương tự phu nhân vậy!” Vãn Chiếu cười nói.

Mèo Con nghe xong, liền bảo Vãn Chiếu mài mực, bản thân lấy một trang giấy hoa tiên ra, cười nói: “Xem ra vị Tống phu nhân này là vị một người tao nhã”

“Đúng vậy, nghe nói lúc Tống phu nhân sáu tuổi đã đọc được ‘Kinh Thi’, mười tuổi làm được một bài thơ hay nổi tiếng ở Tô Châu, lúc chưa lấy chồng, thường xuyên có người tới cửa cầu thi từ” Vãn Chiếu nói.

Mèo Con vừa nghe, da đầu liền run lên: “Tống phu nhân này có phải là loại người vừa ngắm hoa uống rượu có thể ngâm ra thi từ không? Nàng có thể đề nghị ở trong bữa tiệc muốn làm chút văn thơ đối ngẫu, ngâm thi từ gì không?”. Phương diện này nàng lại dốt đặc cán mai ! Nếu không làm thơ đối câu thì có chết người sao?

Vãn Chiếu lắc đầu thở dài nói: “Sẽ không, Tống phu nhân tuy rằng tài danh truyền xa, nhưng từ khi gả cho Tống đại đương gia, liền không chạm qua mấy thứ này nữa, đừng nói là ngâm thi đối câu, nghe nói ngay cả thi thư cũng không chạm vào”

“Tại sao?” Mèo Con tò mò hỏi.

“À, tuy Tống đại đương gia nói văn tài là tốt, nhưng người ta vẫn thường nói nữ tử vô tài đó là đức, vài vị tiểu thư của Tống gia cũng chỉ mới học được đôi chút thôi!” Vãn Chiếu hàm súc nói.

Mèo Con nghe xong không khỏi âm thầm tiếc hận, đề bút trên giấy viết thiệp mời, mời Tống phu nhân lại đây ngắm hoa, lại cùng Vãn Chiếu thương lượng nửa ngày, viết thực đơn cho bữa tiệc.

“Vãn Chiếu, tỷ cùng Ngọc Bản khi nào thành thân?”. Chờ khi mọi việc thương lượng xong xuôi, Mèo Con hỏi chuyện mình nghi hoặc thật lâu, không phải nói một đến Tô Châu sẽ thành thân sao? Làm sao mà bây giờ còn chưa thương lượng hôn kỳ a?

“Hôn sự của chúng nô tỳ không vội, chờ phu nhân thân thể sinh xong, lại tùy tiện chọn cho chúng nô tỳ một ngày tốt là được rồi!” Vãn Chiếu đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

Mèo Con ngẩn người, nhớ tới hiện tại mình là chủ mẫu của Vãn Chiếu, hôn sự của bọn họ đương nhiên là nàng làm chủ, Nhiếp Tuyên sẽ không nhúng tay vào, nàng nhịn không được vỗ nhẹ cái trán nói: “Ai nha, là ta hồ đồ”. Nàng còn ngây ngốc chờ bọn họ định hôn kỳ, cho nàng uống rượu mừng a! Lại đã quên hạ nhân ở cổ đại căn bản không được tự do kết hôn, nàng không mở miệng cho hai người họ thành thân, hai người họ đương nhiên sẽ không được thành thân.

Vãn Chiếu vội nói: “Thân thể phu nhân không tốt, nô tỳ cùng Ngọc Bản cũng không dám lấy việc nhỏ này làm phiền người”

Mèo Con nói: “Nói bậy, đây là đại sự cả đời người, làm sao lại là việc nhỏ ? A, đi mời một thầy bói đến đây, xem ngày lành để hai người thành thân, chờ sau khi chuyện mời khách này xong xuôi, ta sẽ mời tiểu nhi của Lão Phượng Tường đến đây một chuyến, chuẩn bị trang sức cho tỷ, xem như là quà hồi môn của ta”

Tuy nói nàng đã kết hôn, nhưng nàng đối với hôn lễ cổ đại thật đúng là không biết gì cả, nghĩ nghĩ, nàng vẫn nên tìm vài bà tử lão thành đến giúp hôn sự của Vãn Chiếu. Vãn Chiếu cùng Ngọc Bản đều là tâm phúc dưới tay của Nhiếp Tuyên, nàng cũng không muốn đem hôn sự của bọn họ làm hỏng.

Vãn Chiếu nghe Mèo Con nói xong, quỳ xuống dập đầu với Mèo Con nói lời cảm tạ: “Đa tạ phu nhân ân điển”

Nha hoàn, bà tử hầu hạ bên cạnh nghe Mèo Con nói xong, cười rộ tiến lên chúc mừng, trêu ghẹo Vãn Chiếu, Vãn Chiếu đỏ mặt bị mọi người trêu chọc. Mãi đến khi Mèo Con nhìn đủ, cười bảo bọn họ đi xuống làm việc, Vãn Chiếu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Buổi tối, lúc Nhiếp Tuyên trở về phòng, Mèo Con nói với Nhiếp Tuyên chuyện của Vãn Chiếu, Ngọc Bản: “Chàng cũng không nhắc nhở thiếp, hại thiếp tự nhiên làm chậm trễ chuyện của họ”

Nhiếp Tuyên vỗ nhẹ vai của nàng nói: “Vài ngày trước đó thân thể nàng không tốt, ta cũng không muốn nàng lo lắng cái việc này, lại nói hai người bọn họ đã đợi nhiều năm như vậy, đợi thêm chút nữa cũng không sao”

Mèo Con nói: “Bên phía Tống phu nhân thiếp đã gửi bái thiếp rồi, định là ngày sáu”

Nhiếp Tuyên nói: “Được, ngày sáu đi, ta nhớ năm trước tựa hồ cũng là ngày sáu. Đúng rồi, ta nhớ mấy ngày nay tiểu ngũ đang ở trong thành, hắn mới vừa thi đậu lẫm sinh, cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, đem mời hắn đến đây vậy!”

“Cái gì? Tiểu ca thi đậu lẫm sinh?!” Mèo Con vừa mừng vừa sợ hỏi.

“Tin tức của đại ca gửi từ kinh thành về nói thế, hẳn là đúng rồi!” Nhiếp Tuyên nói.

Mèo Con cười nói: “Thiếp phải truyền tin cho phụ thân mới được!”. Nói xong định đứng dậy gọi người.

Nhiếp Tuyên cười giữ chặt nàng nói: “Đã nửa đêm, ngày mai rồi nói, đi ngủ thôi!”

Lúc này Mèo Con mới chú ý tới hiện tại đã khuya khoắt, nàng không khỏi le lưỡi, đã hưng phấn đến hôn mê rồi, nàng quay về nằm trên giường, Nhiếp Tuyên đem nàng ôm vào trong ngực, khinh nhéo một chút cái mũi của nàng, vợ chồng hai người lại nhàn thoại một hồi, mới cái từ từ ngủ.

Thời gian đảo mắt liền tới rồi ngày sáu, sáng sớm Mèo Con đã đứng dậy, phân phó hạ nhân chuẩn bị thức ăn, trái cây, rượu trà thịnh soạn, bày trí trong hoa viên rộng lớn, ở trong phòng khách còn đặt hai bàn bát tiên lớn, đông viên chiêu đãi khách nam, tây viên chiêu đãi khách nữ, trong hoa viên ngoại trừ lục cúc ra còn bày thêm một ít danh cúc khác, cảnh xuân tươi đẹp, nhìn qua cực kỳ mỹ lệ.

Lúc này Vãn Chiếu cười khanh khách dẫn một nữ hài tử đi đến nói: “Phu nhân, người nhìn đây ai vậy?”

Nử hài tử kia sau khi thấy Mèo Con, trước tiên dập đầu thỉnh an nàng, Mèo Con cẩn thận nhìn nữ hài tử này, tuổi trên dưới mười ba, mười bốn, dung mạo thanh tú động lòng người, dáng người nhỏ bé và yếu ớt, khiến cho người ta liếc mắt một cái tâm liền sinh thương tiếc, nàng nhất thời thật nhớ không nổi nữ hài tử này là ai, quay đầu cười hỏi Vãn Chiếu: “Đừng thừa nước đục thả câu nữa, nàng là ai ?”

Vãn Chiếu cười trả lời: “Nàng chính là tiểu khất cái người cứu ở Dương Châu !”

Mèo Con lắp bắp kinh hãi, lập tức cười nói: “Ai nha, không thể tưởng được tuổi đã lớn như vậy, lúc ấy không thấy . Sinh cũng thật đẹp! Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Tiểu nhân gọi là Lô Tam Tỷ, năm nay mười ba tuổi”. Lô Tam Tỷ kia đọc từng chữ rõ ràng, thanh âm uyển chuyển, như tiếng chim hót.

Mèo Con nghe xong cười nói: “Thanh âm này thật là dễ nghe ! Giống như là tiếng họa mi hót nha!”

Vãn Chiếu cười nói: “Phu nhân không biết, Tam Tỷ từ nhỏ đã theo mẹ ca hát, sau đó bởi vì mẹ nàng thiếu nợ rất nhiều, mới đem nàng bán đi, sau đó thay đổi không biết bao nhiêu cha mẹ, cuối cùng thì bị đám người trong gánh xiếc bắt đi. Nô tỳ nghe nàng hát qua mấy khúc, giọng cực kỳ hay, hôm nay nô tỳ vốn định mời một ca kỹ nhưng nghĩ lại liền đem nàng đến đây”

Mèo Con nghe Vãn Chiếu nói xong, liếc mắt nhìn Lô Tam Tỷ một cái, liền cười nói: “Nếu trong nhà có có sẵn, vậy đừng mời ở bên ngoài”

Lô Tam Tỷ nghe xong vội dập đầu với Mèo Con nói: “Tiểu nhân nhất định không để cho phu nhân mất mặt”

Mèo Con cười nói: “Vãn Chiếu nói ngươi hát hay, ta tất nhiên sẽ tin tưởng ngươi. Mau đứng lên đi, đứa trẻ đáng thương, ốm yếu như vậy, về sau cần phải ăn nhiều một chút”

Mèo Con tiếng nói vừa dứt, mọi người đều nở nụ cười, khen Mèo Con thiện tâm, Lô Tam Tỷ kia cúi đầu mỉm cười không nói. Lúc mọi người đang nói cười, hạ nhân vào báo lại, nói ngũ cữu gia đã đến, Mèo Con nghe xong vội vàng muốn đi ra cổng đón tiểu ca, kết quả còn chưa có xuất môn, Nhiếp Tuyên liền dẫn Cố Toàn tiến vào.

“Tiểu ca” Mèo Con vui mừng gọi một tiếng.

Cố Toàn cao thấp đánh giá muội muội một chút, thấy nàng mặc một thân quần áo xinh đẹp, dáng người vì mang thai mà nở nang rất nhiều, mặt mày đều hàm chứa ý cười hạnh phúc, hai má hồng như hoa đào, da trắng như bạch ngọc, trong lòng cũng vì Mèo Con mà vui mừng, thế nhưng ngoài miệng lại cười trêu ghẹo nói: “Mấy tháng không thấy béo không ít, Mèo Con đã biến thành heo con”

Mèo Con bĩu môi nói: “Huynh đi kiếm cho muội một người phụ nữ nào mang thai mà không mập đến đây xem!”

Nhiếp Tuyên mỉm cười nhìn huynh muội hai người đấu võ mồm, Trừng Tâm tiến vào nói: “Gia, Tống đại đương gia đã đến”

Nhiếp Tuyên nghe xong, nói với Mèo Con: “Ta cùng Tiểu ngũ ra ngoài trước”

Mèo Con gật gật đầu, mang theo vài nha hoàn ra cổng đón Tống phu nhân, bốn cỗ kiệu hạ xuống đất, Mèo Con thấy một vị thiếu phụ mặt mày xinh đẹp, khoảng mười bảy tuổi thì biết đó là Tống phu nhân – Ngô thị.

“Tống phu nhân” Mèo Con mỉm cười khuất thân hành lễ với nàng, Ngô thị cũng khuất thân nói: “Nhiếp phu nhân”. Mèo Con đảo mắt nhìn thấy phía sau Ngô thị đi theo ba cô nương, người lớn nhất thì trên dưới mười tuổi, hai người còn lại thì nhỏ hơn một chút ước chường năm, sáu tuổi, nghe nói kia Tống đại đương hơn Nhiếp Tuyên năm tuổi, bên người mặc dù thê thiếp thành đàn, nhưng chỉ có ba đứa con gái, chắc là ba người này.

Sau khi đoàn người trở về phòng khách, Mèo Con cùng Ngô thị một lần nữa hành lễ, ba vị Tống tiểu thư kia cũng tiến hành lễ với Mèo Con. Mèo Con mỉm cười bảo nha hoàn bên cạnh tặng cho ba cái hà bao, ba người lại hành lễ cảm ơn sau đó mới bảo bà tử bên cạnh nhận hà bao. Mèo Con thấy ba người nhu thuận, nghe lời, trong lòng không khỏi yêu thích, bảo nha hoàn đem một chút điểm tâm tinh xảo đến cho ba người họ, lại bảo Vãn Chiếu châm rượu cho Ngô thị, Lô Tam Tỷ ở bên cạnh đánh đàn xướng khúc.

Mèo Con không có uống rượu, bảo Xuân Nha rót cho nàng một chén sữa dê, cùng Ngô thị trò chuyện nghe hát. Một khúc hát xong, Ngô thị cười khen: “Thanh âm này thật là dễ nghe”. Nói xong liền bảo Lô Tam Tỷ đến để nàng nhìn.

Lô Tam Tỷ vội buông đàn tranh xuống tiến đến thỉnh an Ngô thị, Ngô thị hỏi: “Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi?”

“Tiểu nhân gọi danh Lô Tam Tỷ, năm nay mười ba tuổi” Lô Tam Tỷ trả lời.

“Ngươi biết hát bao nhiêu bài?” Ngô thị lại hỏi.

“Tổ khúc tỳ bà, đàn tranh đến tiểu khúc cũng trên dưới một trăm bài” Lô Tam Tỷ đáp.

“Thật sự là một đứa trẻ thông minh, tuổi nhỏ như vậy lại biết nhiều bài hát như thế”. Ngô thị cười nói, thưởng cho nàng một ít bạc, Mèo Con thấy thế cũng thưởng cho nàng tiền.

Lô Tam Tỷ dập đầu nói cảm ơn hai người. Ngô thị kia lại hỏi thân thế Lô Tam Tỷ, Mèo Con đành kể lại, Ngô thị nghe xong thở dài một hồi, nói với nàng: “Gặp được Nhiếp phu nhân cũng là phúc của ngươi”

Lô Tam Tỷ vội nói: “n tái tạo của phu nhân, tiểu nhân suốt đời khó quên”

Ngô thị nghe xong không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Nghe khẩu khí ngươi nói chuyện, ngươi còn biết chữ?”

Lô Tam Tỷ khiếp sợ nói: “Trước kia có từng theo mẹ tiểu nhân học vài chữ”

Ngô thị nghe xong, thản nhiên cười nói: “Thật sự là một đứa trẻ thông minh”

Mèo Con nghe lời của Lô Tam Tỷ, mỉm cười không nói gì, Ngô thị ngược lại cùng Mèo Con cười nói, Tam Tỷ tiếp tục ở bên cạnh xướng khúc.

Rượu quá ba tuần, sau khi thức ăn được dọn lên một nửa, Mèo Con liền phân phó Vãn Chiếu đem món cua bưng lên. Tô Châu có tục ngữ nói “Cửu thư thập hùng”, tháng chín là thời điểm tốt nhất để ăn cua, cua cái được đem lên đều tinh tế, nhỏ nhắn, bên trong từng con đều có gạch cua hồng ngon mắt. Vì Mèo Con có bầu, cho nên không dám ăn cua, mà Ngô thị phỏng chừng là mấy ngày nay ăn đến ngán rồi, cho nên chỉ gắp mấy đũa, liền không ăn nữa dẫn theo con gái cùng Mèo Con đi dạo trong hoa viên.

Mèo Con thấy một bàn đầy cua còn nguyên thật lãng phí, liền thừa dịp Ngô thị không chú ý nói với Xuân Nha: “Cua còn lại các muội chia nhau đi!”

“Dạ!”, Xuân Nha vui sướng trả lời, tuy nói ở Tô Châu cua không phải thứ quý hiếm gì, nhưng dù sao cua cái to thế này không phải ai cũng có thể ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.