“Thư Hương! Thư Hương!”. Hoắc Tiến nhẹ giọng gọi tên nô bộc của mình.
“Đại thiếu gia”. Thư Hương đi đến, trước tiên thỉnh an Hoắc Hành cùng Hoắc Tiến, sau đó lẳng lặng đứng ở một bên chờ Hoắc Tiến phân phó.
Hoắc Tiến nói: “Mau về nhà đem thuốc trị thương tốt nhất mang tới”. Hắn tiếc hận nói: “Nếu lưu lại vết sẹo thật đáng tiếc, nghe thấy tựa hồ như rất nghiêm trọng”. Một đống người vây quanh tố y cô nương kia làm hại hắn không phát hiện nàng rốt cuộc bị thương ở chỗ nào? Bị thương có nặng hay không?
Hoắc Hành nhìn hắn lạnh lùng nói: “Ngươi có phải còn muốn đến xem thương thế của nàng?”
Hoắc Tiến vừa định nói còn gì tốt hơn nữa, vừa thấy khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng của tam thúc hắn liền nuốt lại vào bụng, vội vàng vòng vo nói: “Nàng là một cô nương, ta đi nhìn thương thế của người ta, không phải là làm hỏng thanh danh của nàng rồi sao? Việc này ta tuyệt đối sẽ không làm”
Hoắc Hành nói: “Biết là tốt rồi! Người cũng đã nhìn, còn không mau đi về?”
“Hiện tại?!”. Hoắc Tiến ngẩn người, Hoắc Hành hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở lại?”
Hoắc Tiến lưu luyến không rời nhìn hai người trong chòi nghỉ mát liếc mắt một cái, lầu bầu nói: “Nhìn kỹ thì Mạc nha đầu cũng đẹp đẹp!”. Sau khi nghe Hồng Lăng nói về thân thế cô nương kia, hắn cũng đành bỏ tâm tư nạp tố y cô nương làm thiếp.
Hoắc Hành quay đầu lại trừng mắt nhìn Hoắc Tiến một cái, thấy vẻ mặt cợt nhã của hắn, nắm chặt tay, thật muốn đánh cho xú tiểu tử này một cái!
Thư Hương hỏi: “Đại thiếu gia, có cần đi lấy thuốc không?”
“Không cần”. Hoắc Hành nhíu mày nói.
“Tam thúc, nữ hài tử xinh đẹp như vậy, trên tay để lại vết sẹo rất xấu !”. Hoắc Tiến tội nghiệp nhìn hắn.
Hoắc Hành cười nhạt nói: “Bất quá là bị một tiểu nữ oa nắm bị thương mà thôi, sẽ lưu lại vết sẹo gì?”. Hắn lười cùng Hoắc Tiến vô nghĩa, một phen linh khởi áo hắn, lôi kéo ra bên ngoài! Nếu thực bị người ta bắt được, mặt mũi Hoắc gia bị hắn làm mất hết!
Mạc đại khom lưng nói: “Tam gia, đại thiếu gia các vị đi rồi? Không ngồi một chút nữa sao? Một lát ta bảo Hồng Lăng đến uống rượu cùng các vị”
Hoắc Hành cũng không thèm nhìn tới hắn một cái, lạnh giọng nói: “Trước khi muội muội của ngươi tiến vào Hoắc gia, đem ‘Nữ giới’ sao chép một trăm bản, không cho phép nàng lại ra khỏi cửa nửa bước! Cũng không cho phép nàng gặp mặt bất kể kẻ nào”
Hoắc Tiến nháy mắt nhìn Hoắc Hành, hắn vì cái gì lại hạ mệnh lệnh này? Bất quá thấy bộ dáng nghiêm túc của tam thúc hắn, hắn sờ sờ cái mũi, không khỏi nhíu mày, thôi sao cũng được! Hắn đều phải sao ‘Lễ Kí” !
“Thao Hà”. Sau khi rời khỏi Mạc gia, Hoắc Hành nhỏ giọng gọi tên nô bộc thân cận.
“Tam gia”. Một gã sai vặt áo xám tiến lên.
“Đưa thuốc trị thương đến Cố gia”. Hoắc Hành thấp giọng dặn nói.
Thao Hà ngẩn người, sắc mặt xanh trắng đáp: “Dạ!”
Hoắc Hành nhìn hắn liếc mắt một cái nói: “Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, bên ngoài có chút phong lưu cũng là chuyện thường, nhưng mà loại nữ nhân này không thể ở chung lâu dài, tìm một người đứng đắn một chút đi!”
Thao Hà nghe xong lời Hoắc Hành, trong lòng ấm áp, cúi đầu run giọng nói: “Vâng, tam gia giáo huấn đúng, tiểu nhân nhớ kỹ”
Hoắc Hành lạnh nhạt nói: “Trong lòng ngươi biết là tốt”. Thao Hà từ tám tuổi đã bắt đầu đi theo hắn, trở thành cánh tay phải của hắn, thuộc hạ hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, cũng không thể bị một nữ nhân làm hỏng.
Mạc đại bị Hoắc Hành khiển trách, làm cho hắn nghĩ hoài không thông, chờ sau khi hai người rời đi, gọi hạ nhân hỏi: “Hôm nay Hồng Lăng có gặp qua khách lạ không?”
“Bẩm gia, hôm nay tiểu thư mời Cố tiểu thư đến thưởng hoa sen”
“Cố nha đầu?”. Mạc đại sờ sờ cái gáy, có chút khó hiểu. Lúc Hồng Lăng sinh ra, hắn đã phải rời khỏi Lão Hòe thôn. Ngay cả muội muội ruột của mình cũng là mấy năm mới gặp, đối với Cố lục cô nương tất nhiên không quá quen thân, bất quá nếu là nữ, vì cái gì tam gia lại sinh khí như vậy a? Chẳng lẽ hắn không hài lòng bộ dáng Hồng Lăng? Nhưng mà Hồng Lăng cũng không phải làm thiếp của hắn ?
Mạc đại suy nghĩ nửa ngày, mặc kệ tam gia nghĩ như thế nào, dù sao hắn nói không muốn Hồng Lăng ra ngoài thì chính là không được ra ngoài, hắn đối hạ nhân nói: “Ngươi bảo đại thiếu phu nhân tiễn Cố lục cô nương về, rồi bảo tiểu thư vào trong phòng, không được để nàng ra khỏi cửa nửa bước. Trừ bỏ người Hoắc gia, những người khác đều không được gặp nàng, bảo nàng ở trong phòng hảo hảo chép một trăm bản ‘Nữ giới’”
“Dạ!”
Hồng Lăng trợn tròn mắt nhìn Mèo Con dùng vải trắng chấm vào trong rượu mạnh, xoa xoa lên vết thương của mình một hồi lâu, nàng không khỏi hấp khí nói: “Miêu Nhi, tỷ không đau sao?”
Mèo Con nói: “Còn a”. Nghe nói chỉ có cồn 70% mới có tác dụng tiêu độc, loại rượu mạnh này khẳng định không đến, nhưng mà so ra không còn cái nào tốt hơn. Nàng mắt thấy Hồng Lăng hốc mắt đỏ hồng, mím miệng chuẩn bị khóc, vội vàng nói: “Đừng khóc!”
Mấy lão mụ hầu hạ bên cạnh thấy sau khi nàng đem miệng vết thương rửa xong, tiến lên nói: “Cố cô nương, để lão nô băng bó miệng vết thương cho người đi!”
Mèo Con nói: “Không cần băng bó, miệng vết thương cũng nhỏ, thoa thuốc là được rồi!”. Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, nghe nói cây ngải có thể sát trùng, chờ một lát về nhà, lấy một chút cây ngải ngâm vào nước, tắm rửa một cái thì tốt rồi.
Mèo Con cùng Hồng Lăng ăn cơm xong, chợt nghe hạ nhân báo lại, nói là Đại Tráng thẩm thỉnh Hồng Lăng qua, Mèo Con thức thời đứng dậy cáo từ về nhà. Hồng Lăng lưu luyến không rời lôi kéo tay nàng, Mèo Con trấn an vỗ sợ tay nàng, ở trong lòng bàn tay nàng viết một chữ nhẫn. Hồng Lăng hồng vành mắt, dùng sức gật gật đầu.
Lúc về đến nhà, Vương thị đang ở chuẩn bị chỗ ở để ngày kia Nhiếp Tuyên đến, Mèo Con nghi hoặc hỏi: “Không phải y đến Liễu gia sao?”
Vương thị nói: “Liễu phu nhân hai ngày nay thân thể không thoải mái, Văn Lệ tỷ của con vội vàng trở về chăm sóc bà ấy, không còn tâm sức đâu mà lo lắng chuyện khác. Liễu giáo thụ lại không ở biệt viện, Nhiếp công tử ở đó không thuận tiện. Liễu phu nhân bảo mẹ chiếu cố y, tốt xấu gì còn có cha và tứ ca của con trò chuyện với hắn”
“A”. Mèo Con lên tiếng.
Vương thị thấy vẻ mặt Mèo Con có chút mệt mỏi, liền thân thiết hỏi: “Mèo Con làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Mèo Con lắc đầu nói: “Không phải, có thể là thời tiết quá nóng, mẹ, con đi nghĩ một chút”
Vương thị nghe xong vội nói: “Con mau đi nghỉ ngơi đi!”
“Dạ!”. Mèo Con về tới phòng của mình, Thu Thực rót cho Mèo Con một ly trà lúa mạch nói: “Tiểu thư, về đến nhà rồi nên mời đại phu đến xem thử, đừng để lưu lại sẹo”
Mèo Con nói: “Chỉ có mấy vết thương nhỏ cần gì mời đại phu, sẽ làm mẹ lo lắng. Đúng rồi, một hồi trong nước tắm của ta nhớ bỏ vào ít cây ngải”
Hai người quay mặt nhìn nhau, Mèo Con thấy Xuân Nha muốn nói lại thôi, liền mở miệng: “Được rồi, đây chỉ là vết thương nhỏ, vài ngày thì tốt rồi, đừng chuyện bé xé ra to”. Mới trước đây nàng bị thương cũng không phải một hai lần, nào có khoa trương như vậy. Hai người bất đắc dĩ gật gật đầu.
Sau khi tắm rửa xong, Mèo Con nằm ở trên giường, trong lòng hít một tiếng, về sau vẫn là ít đi gặp Hồng Lăng đi.
“Đát đát!”. Từ xa truyền đến tiếng vó ngựa làm phá vỡ không khí yên bình của Lão Hòe thôn vào giữa trưa, từ xa xuất hiện mười con ngựa, vó ngựa làm bụi đất bốc lên cao, chỉ trong chốc lát, đoàn ngựa liền ly khai Lão Hòe thôn, vào rừng.
Phía trước có một con ngựa toàn thân trắng toát, dây cương yên ngựa toàn thân bóng loáng như bạc, phía trên là một cẩm y thiếu niên, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mặt như ngọc, phong thần lãng tử, vai trái có đậu một con chim ưng, thắt lưng đeo bảo kiếm, lưng đeo cung tên, nhìn qua thật là anh khí bừng bừng.
Thiếu niên phía sau không nhanh không chậm cưỡi một hắc mã, nam tử độ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, quần áo thanh sam, dung mạo thật là tuấn nhã, khóe miệng ẩn chứa nụ cười ôn hòa yếu ớt, lại lộ ra chút thân thiết, ấm áp như xuân phong, nhưng trên mặt mày lại ẩn ẩn chút sát khí.
“Trí Viễn ca, Đỉnh Nguyên huynh, hai người cưỡi cũng nhanh quá rồi!”. Tiếng cười lanh lảnh từ phía sau truyền đến, một nam tử lam sam cưỡi ngựa đuổi theo, nam tử trên dưới hai mươi tuổi, dung mạo không bằng hai vị nam tử tuấn mỹ phía trước, nhưng là mặt mày lại trong sáng hơn hẳn.
“Ngựa của Tu Văn chạy quá chậm”, cẩm y thiếu niên dừng ngựa nói: “Để Minh Nhi đổi cho ngươi con ngựa tốt”
Cố Quý vội vàng xua tay nói: “Không cần, dù sao ta cũng không quen cưỡi ngựa”
Cẩm y thiếu niên cười ha ha nói: “Tất cả thầy giáo trong thư viện, chỉ có huynh là yếu ớt nhất!”
Nhiếp Tuyên mỉm cười kiềm dây cương nói: “Tu Văn, Đỉnh Nguyên nói không sai, đệ phải hảo hảo luyện tập chút công phu, đừng cả ngày chỉ vùi đầu đọc sách, cẩn thận đọc thành con mọt sách!”
Cố Quý vẻ mặt đau khổ xua tay nói: “Quên đi, ta không thể học giởi như các người!”
Thấy Cố Quý vẻ mặt đau khổ, Chu Quý lại một trận cười ha ha, Nhiếp Tuyên hơi hơi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn phía bụi cỏ cách đó không xa.
Chỉ chốc lát trong bụi cỏ có động tĩnh, Chu Quý cùng Cố Quý ngừng nói chuyện, lấy cung tiễn xuống, chuyên chú nhìn chằm chằm bụi cỏ. Chỉ chốc lát, một con thỏ nhỏ từ trong bụi cỏ nhảy ra.
“Di? Là một con thỏ a!”. Chu Quý thất vọng buông cung tiễn, loại tiểu động vật này có cái gì tốt mà săn.
Nhiếp Tuyên nhìn con thỏ nhỏ kia, tâm tư vừa động, lấy trường cung trên lưng xuống, lại lấy ra một mũi tên, giương cung cài tên, một thanh âm vang lên, bạch thỏ ngã gục.
Trừng Tâm giục ngựa tiến lên, chỉ thấy mũi tên bắn trúng tai trái của con thỏ, đem bạch thỏ chặt chẽ ghim trên mặt đất, bạch thỏ không thể cử động. Trừng Tâm xuống ngựa nhổ tên, xử lý chút vết thương của nó, liền bắt nó nhét vào mang trong lồng sắt.
“Nhiếp nhị ca?”. Chu Quý khó hiểu nhìn Nhiếp Tuyên, Nhiếp Tuyên thản nhiên cười cười: “Lâu rồi không có bắn tiến, ta muốn luyện tập một chút”
Chu Quý nghe xong cười nói: “Nhiếp nhị ca thật sự là bắn rất giỏi, muốn bắn chết một con thỏ thì rất dễ dàng, nhưng muốn bắn nó còn sống thì không dễ”
Nhiếp Tuyên cười cười, cũng không nói tiếp. Ba người lại cưỡi ngựa đi sâu vào rừng, dọc theo đường đi gặp được rất nhiều tiểu động vật, nhưng Chu Quý một lòng muốn săn một con lợn rừng, con hoẵng gì đó, cho nên đều buông tha. Nhiếp Tuyên là thuần túy đến du ngoạn, bắn chỉ có một con thỏ liền thu tay. Mà Cố Quý căn bản không am hiểu săn bắn, cuối cùng Chu Quý dạo qua một vòng, cái gì đều không có săn được, sắc mặt hắn cũng dần dần càng ngày càng đen.
Cố Quý thấy mặt trời ngày càng lên cao, liền nói: “Đỉnh Nguyên, chúng ta trở về đi, mặt trời càng ngày càng cao!”
Chu Quý căm giận nói: “Không trở về! Hôm nay một con mồi đều không có săn được !”
Cố Quý có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, dường như cầu cứu nhìn về phía Nhiếp Tuyên.
Nhiếp Tuyên thản nhiên cười cười nói: “Trở về đi! Trời sắp nóng tới nơi rồi!”
“Trí Viễn huynh, huynh ở trên biển nhiều năm, còn sợ trời nắng?” Chu Quý hỏi.
Nhiếp Tuyên lạnh nhạt cười nói: “Ở trên biển, trên cơ bản là trên boong tàu”
Cố Quý dùng tay áo lau một phen mồ hôi nói: “Trở về thôi, nóng quá rồi!”. Hắn quạt chiết phiến, cười khổ nói: “Thời tiết quái quỷ!”
Nhiếp Tuyên nói: “Trở về đi, thân thể Tu Văn không thể so với ngươi, còn tiếp tục hắn sẽ bị cảm nắng”
Chu Quý nhìn sắc mặt Cố Quý đã có chút trắng bệch nói: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi!”
Đoàn người cưỡi ngựa về tới Lão Hòe thôn, may mắn Cố gia hiện tại rộng rãi, bằng không ngay cả chỗ để ngựa cũng không có. Sau khi xuống ngựa, Nhiếp Tuyên chỉ vào con thỏ trong lồng sắt nói với Cố Quý: “Tu Văn, con thỏ này cho lệnh muội làm vật nuôi đi, hôm nay phải làm phiền lệnh muội rồi!”
Cố Quý sửng sốt, lập tức cười nói: “Đa tạ Trí Viễn ca”. Hắn bảo nô bộc bên cạnh cầm lấy đưa cho Mèo Con, trong lòng âm thầm tự trách mình sơ ý, như thế nào đều không bắt mấy con vật nhỏ cho Mèo Con chơi a?
Nhiếp Tuyên cười nói: “Nhấc tay chi lao, có cái gì mà tạ ơn”
Thức ăn đã nấu xong, Mèo Con bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng có thể trở về phòng nghỉ tạm một hồi. May mắn hiện tại xuống bếp không giống trước kia, nàng chỉ cần đứng ở trước bếp xem lửa là được, những việc khác không cần nàng động thủ. Mọi việc đều có nha hoàn, nô bộc đứng ở cửa lo lắng. Nàng đang nghĩ còn thiếu không chỗ nào, Lan Nhân mỉm cười đi đến: “Mèo Con”
“Nhân tỷ”. Mèo Con đứng dậy đón nàng ngồi xuống: “Sao tỷ lại đến đây?”
Lan Nhân cười nói: “Mèo Con, bọn tứ ca muội đến rồi, một hồi bọn họ ăn cơm, ta mang muội đến phòng khách, để muội nhìn thử Chu công tử mà tứ ca muội mời về”
“Nhìn Chu công tử?”. Mèo Con ngẩn người, thốt ra: “Vì cái gì?”. Nhưng vừa nói xong, nàng liền 囧, sẽ không là xem mắt đi?
Lan Nhân vỗ nhẹ tay nhỏ bé của nàng nói: “Nha đầu ngốc, đương nhiên là cho muội chọn lựa hôn phu a!”
“Quả nhiên!”. Mèo Con hắc tuyến một chút, giả bộ ngượng ngùng xoay người nói: “Nhân tỷ, tỷ thật đáng ghét!”
Lan Nhân cười ôm chầm nàng, ôn nhu nói: “Nam lớn lấy vợ, nữ lớn lấy chồng. Việc này có cái gì thẹn thùng, bé ngoan nhà chúng ta đảo mắt một cái là sắp mười lăm tuổi, đương nhiên phải lo lắng đại sự cả đời. Ta nghe tứ ca muội nói, Chu công tử kia năm nay mười bảy tuổi, ngoại hình đẹp không nói, tính tình cũng tốt, vừa mới thi đậu tú tài, còn là một tay thiện xạ, là một người văn võ toàn tài”
Mèo Con nghe xong trong lòng không cho là đúng, điều kiện tốt như vậy, như thế nào mười bảy tuổi còn chưa có đính hôn đây? Nàng vừa muốn nói gì đấy thì lúc này Thu Thực cầm theo một cái lồng sắt tiến vào nói: “Tiểu thư, Nhiếp công tử săn được một con thỏ đem đến tặng cho người!”
Lan Nhân vừa thấy con thỏ lông xù kia, không khỏi yêu thích nói: “Nhiếp công tử này quả nhiên là người cẩn thận, đi ra ngoài săn thú còn biết săn cho muội một con thỏ để chơi”
Mèo Con nhìn con thỏ nhỏ kia một cái, không dấu vết cau mày nói: “Đừng để ở trong phòng, muội đem đến trong sài phòng đi!”
“A?”. Thu Thực ngẩn người, Lan Nhân cũng sửng sốt: “Mèo Con, muội không thích con thỏ?”
“Không phải ”. Mèo Con giải thích nói: “Con thỏ này là thỏ hoang, trên người bẩn, đừng để nó ở phòng bếp, muội để nó ở sài phòng. Hôm nay không rảnh chơi với nó, trước tiên muội nấu chút nước sôi cho nó uống, sau đó lấy chút lá cây sạch cho nó ăn, về sau chuẩn bị một chút cỏ linh lăng”
Nàng nhu nhu cái trán nghĩ đến, săn thú thì lo săn thú đi, đem thỏ về cho nàng làm gì? Nuôi thỏ thực phiền toái a! Nhưng mà… nàng nhìn thoáng qua con thỏ lông xù kia, thở dài một tiếng, nàng lại không thể để cho nó tự sinh tự diệt, quên đi! Có thể nuôi được bao lâu thì được bấy lâu đi!