Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 69: Chương 69: Việc vặt trong phòng 2




Sáng sớm hôm sau Mèo Con cùng Nhiếp Tuyên trước tiên đi thỉnh an Nhan thị, sau đó chuẩn bị ra ngoài, Nhan thị thấy bộ dáng vợ chồng son ân ân ái ái, miệng cười đều không thể khép lại, còn bảo bọn họ có thể ở ngoài một đêm không cần vội vã trở về. Nhiếp Tuyên cười đáp ứng, liền mang theo Mèo Con trở về phòng thay quần áo.

“Vì sao phải thay quần áo?”. Sau khi trở về phòng, Vãn Chiếu đem đến quần áo cho Mèo Con thay, thanh sam váy trắng, trên đầu còn có mũ mạn sa, trước kia lúc nhà còn chưa giàu có, đại tẩu cũng thường xuyên ăn mặc như vậy.

Mèo Con ăn mặc thế này trông cũng giống như những phụ nhân bình thường bên ngoài, bình thường đã quen cách ăn mặc hoa phục của nàng, hiện giờ đột nhiên thay đổi cách ăn mặc, lại có một phen phong tình khác. Nhiếp Tuyên cười cười nói: “Thật xinh đẹp!”. Nói xong liền lấy một cái châu hoa ở trong hộp trang điểm ra cài lên tóc của Mèo Con: “Thay quần áo thế này, ta dẫn nàng ra ngoài dạo một chút!”

Mèo Con nghe vậy vừa mừng vừa sợ, hắn muốn dẫn nàng ra ngoài sao? Nàng nghĩ chỉ có đi dâng hương thôi a! Nhiếp Tuyên thấy thần tình nàng vui sướng, không khỏi cười vỗ nhẹ mặt của nàng: “Chỉ đi thắp hương thì không có ý nghĩa, nhân dịp hôm nay trời đẹp, chúng ta ra lên núi dạo một chút”

“Dạ!”

Ngoài cửa Trừng Tâm đã chuẩn bị ngựa xe xong rồi, bề ngoài xe ngựa rất bình thường, nhưng bên trong rộng rãi thoải mái, chỗ nào cũng lót gối mềm mại, lại có một bộ chiếu nằm bằng ngọc phiến, nằm lên phi thường thoải mái, bốn góc xe ngựa lại đặt băng đá, một chút cũng không oi bức.

“Trí Viễn, đây là xe ngựa của chàng sao?”. Mèo Con tò mò hỏi, xe ngựa này rất phù hợp với phong cách ít xa hoa của Nhiếp Tuyên.

“Ừm, xe ngựa này ta vẫn thường dùng. Đến đây, nằm xuống đi!”. Nhiếp Tuyên để Mèo Con nửa nằm ở trên nệm mềm, lại lót ở phía sau nàng một cái gối mềm: “Nếu nhàm chán, có thể ngắm phong cảnh bên ngoài”. Nói xong, hắn đem cửa sổ khắc hoa mở ra: “Bây giờ còn ở trong thành không có cái gì để xem, ra đến ngoại ô thì cảnh sắc sẽ đẹp hơn”

Mèo Con hưng trí bừng bừng nhìn chăm chú vào đám người náo nhiệt ngoài cửa sổ, đại bộ phận trước kia lúc nàng còn ở nông thôn, tuy có vài lần đi vào trong thành, nhưng đã lâu rồi chưa có thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy.

“Ở Ký Châu không có thời gian, nếu nàng thích, chờ lúc trở về Tô Châu, ta mang nàng đi dạo chợ”. Nhiếp Tuyên thấy bộ dạng nàng nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào cảnh chợ, không khỏi ách nhiên thất tiếu.

“Thật sự?”. Mèo Con hoài nghi nhìn Nhiếp Tuyên, hắn sẽ mang nàng đi chợ sao?

“Bất quá chỉ là dẫn nàng đi dạo chợ thôi, có cái gì phải lừa gạt nàng chứ!”

“Đã định rồi nha!”

Sau khi xe ngựa rời khỏi chợ, cảnh sắc đã bắt đầu đơn điệu, Mèo Con ngay từ đầu còn hưng trí bừng bừng nhìn cảnh sắc bên ngoài, hoặc là cùng Nhiếp Tuyên nói vài câu, nhưng mà dần dần nàng liền chịu không nổi, bất tri bất giác liền tựa vào trên nệm ngủ thiếp đi. Nhiếp Tuyên đắp cho nàng tấm chăn, cầm lấy một quyển sổ sách xem lên.

Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, bên ngoài xe vang lên thanh âm của Trừng Tâm: “Gia, sắp đến chân núi rồi!”

Nhiếp Tuyên buông sổ sách: “Mèo Con, dậy nào!”. Hắn vỗ nhẹ hai má của nàng: “Chúng ta tới nơi rồi!”

“Ưm…”. Mèo Con nghe lời Nhiếp Tuyên xong, che miệng đánh ngáp một cái, xoa xoa ánh mắt, nhìn bốn phía, thấy xe ngựa còn đang chạy.

Nhiếp Tuyên rót một ly trà nóng, chậm rãi đút nàng: “Mới vừa tỉnh ngủ sẽ không có khí lực, cho nên ta gọi nàng dậy sớm một chút!”

Sau khi Mèo Con uống xong ly trà, liền thanh tỉnh một chút. Đứng dậy sửa sang lại quần áo khi nàng ngủ có một chút nhăn, phát hiện búi tóc cũng có chút rối, liền xõa tóc ra chuẩn bị chải lại.

Nhiếp Tuyên thấy nói: “Ta giúp nàng chải”. Nói xong tiếp nhận cái lược trong tay nàng, giúp nàng xõa toàn bộ tóc dài ra, chậm rãi chải: “Đông Quang tự có không ít danh hoa, một lát ta bảo Trừng Tâm hái cho nàng ít đóa để cài lên tóc”

“Danh hoa? Là hoa gì?”. Mèo Con nhìn búi tóc của mình trong gương, thực vừa lòng với trình độ chải đầu của hắn, so với nàng còn có bản lĩnh hơn.

“Đông Quang tự nổi tiếng nhất là hoa mẫu đơn”. Nhiếp Tuyên nói.

“Mẫu đơn?”. Mèo Con nhớ đến kiếp trước nhìn thấy một đóa mẫu đơn cực lớn, ngắm loại hoa này ở trong chậu là không tệ, nhưng mà bảo mình cài một đóa hoa lớn như vậy trên đỉnh đầu rồi đi ra ngoài đường, tưởng tượng ra cái tình huống kia, nàng không khỏi đầu đầy hắc tuyến: “Quá lớn, thiếp không muốn cài”

Nhiếp Tuyên nghe vậy ách nhiên thất tiếu, lấy chiếc mũ sa đội lên cho nàng, sau khi bản thân nhảy xuống xe ngựa xong, mới dìu nàng xuống.

“Trí Viễn” Mèo Con hỏi: “Hoa mẫu đơn của Đông Quang tự phải dùng tiền mua sao?”

“Đương nhiên. Hòa thượng cũng phải ăn cơm”. Nhiếp Tuyên nắm tay Mèo Con nói: “Đông Quang tự ở trên đỉnh núi, xe ngựa không đi lên được, chúng ta chậm rãi đi lên, cảnh sắc trên núi này cũng không tệ”

“Dạ!” Mèo Con chú ý tới này dọc theo đường đi vẫn có không ít người đến dâng hương, cũng không ít cặp vợ chồng cùng nhau đi. Rất nhiều người giống như nàng với Nhiếp Tuyên, trượng phu giúp đỡ thê tử leo lên núi, cũng có một vài người trượng phu đi ở phía trước, phía sau là thê tử cầm một cái rổ đầy nhan đèn.

Mèo Con thấy nhan đèn trong tay mọi người, quay đầu lại hỏi Nhiếp Tuyên: “Trí Viễn, nhan đèn của chúng ta đâu?”

“Tới chùa rồi, tự nhiên sẽ có người chuẩn bị” Nhiếp Tuyên thoải mái nói.

“Làm thế người ta nghĩ chàng xài tiền như rác”. Mèo Con trong lòng nói thầm một câu, nhan đèn trong chùa tốn bao nhiêu tiền a, kiếp trước lúc đi chùa với bà ngoại, nàng đã lĩnh giáo rồi.

“Mèo Con”. Sau khi đi được một đoạn, Nhiếp Tuyên đột nhiên mở miệng gọi một tiếng.

“Dạ?” Mèo Con đang nhìn dòng suối uốn lượn, có chút tò mò nước kia có thể uống hay không.

“Nợ của tam ca là do ta trả, cửa hàng, điền trang thua cược cũng đã được chuộc về”. Nhiếp Tuyên nghiêng đầu nhìn nàng.

“Dạ, thiếp biết rồi!”

“Tam ca thiếu nợ, mặc dù không có nhiều như bên ngoài đồn đãi, nhưng mà cũng không ít”. Nhiếp Tuyên cười khổ một tiếng: “Nhưng dù sao huynh ấy cũng là ca ca ruột của ta, cho dù không có cha, ta cũng không thể nhìn một nhà bọn họ ngay cả tiền để duy trì cuộc sống cũng không có, cho nên ta mới đáp ứng cha đem toàn bộ cửa hàng điền trang chuộc được giao cho Triệt Nhi”

Ban đầu Mèo Con bị lời nói không đầu không đuôi của hắn khiến cho có chút phản ứng không kịp, nhưng suy nghĩ một chút, liền biết Nhiếp Tuyên đang giải thích với nàng, vì sao lại giúp Nhiếp Hành trả nợ.

“Trí Viễn, tiền đều là do chàng kiếm được, chàng muốn dùng như thế nào thì dùng như thế ấy, thiếp tin tưởng chàng dù làm chuyện gì thì cũng đã suy nghĩ thật kỹ lưỡng rồi. Lại nói, tam ca với chàng huynh đệ, xương cốt tổn thương cũng hại đến gân, có thể giúp huynh ấy thì chúng ta cũng nên giúp”. Nàng nghĩ nghĩ bổ sung nói: “Ừm, nhưng nếu chàng cảm giác có chuyện phiền lòng gì, chàng có thể nói với thiếp, mặc dù thiếp không giúp được chàng điều gì, nhưng mà vẫn có thể lắng nghe chàng nói a”. Mèo Con nói xong lời cuối cùng thì cảm thấy rối rắm, bởi vì ngay cả nàng cũng không biết mình phải biểu đạt như thế nào.

Nhiếp Tuyên nghe xong lời của nàng, lặng im không nói, Mèo Con im lặng đi theo phía sau hắn, qua một hồi lâu, Nhiếp Tuyên đột nhiên mở miệng nói: “Được!”

“Sao?” Mèo Con mờ mịt ngẩng đầu.

Cách một cái khăn che mặt mỏng manh, Nhiếp Tuyên có thể rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, đáy mắt hắn hiện lên ý cười nói: “Nàng không phải nói nếu ta có việc gì phiền lòng thì có thể tìm nàng nói sao? Ta nói được”. Nói xong lôi kéo tay nàng nói: “Đi thôi, phía trước có cái đình, chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút”

“Dạ! Trí Viễn, chàng xem nước suối kia có thể uống không?” Mèo Con quyết định chuyển lực chú ý của Nhiếp Tuyên đi, đỡ phải khiến hắn nghĩ đến chuyện Nhiếp Hành.

“Con suối đó?” Nhiếp Tuyên nhìn con suối được Mèo Con nghiên cứu kỹ hơn cả nửa ngày, nói: “Cái này ta cũng không biết, nàng muốn uống nước suối sao?”

“Không phải, thiếp chỉ là tùy tiện hỏi thôi!” Mèo Con lắc đầu.

“Nước suối trên Huệ sơn ở Vô Tích được xưng là thiên hạ đệ nhị tuyền, đợi khi đến Tô Châu, ta bảo người ta mang đến để chúng ta pha trà uống” Nhiếp Tuyên nói.

“Dạ!”. Nước suối trên Huệ sơn ở Vô Tích nàng nghe nói rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa có cơ hội nhấm nháp.

Hai người vào trong đình nghỉ một chút, chờ lúc đến được đỉnh núi, đã sắp đến giữa trưa. Dưới sự kiên trì của Mèo Con, trước tiên hai người đi dâng hương, sau đó mới chịu để tăng nhân dẫn họ đi ăn cơm chay. Cơm chay của hai người được bày trong một tiểu viện thanh nhã. Mèo Con lại nhớ đến kiếp trước cùng bà ngoại đi chùa, cảnh tượng mọi người tranh giành nhau lúc ăn cơm trưa, không khỏi âm thầm cảm khái, quả nhiên vẫn là đi theo người có quyền là tốt nhất.

“Một lát lúc xuống núi, nàng ngồi kiệu tre xuống đi!”, Nhiếp Tuyên nói: “Buổi trưa đi bộ rất mệt!”

“Dạ!” Nàng quả thật chịu không nổi: “Còn chàng?”

“Ta không mệt, vẫn còn đi được!”. Nhiếp Tuyên cười cười: “Phong cảnh ở Đông Quang tự không tệ, nghỉ ngơi một hồi, ta dẫn nàng đi mua sắm, thế nào?”

Mèo Con vừa định nói chuyện, thì lúc này một tiểu tăng sĩ mỉm cười đi đến, tiểu tăng sĩ cầm một cái khay, bên trên có mấy đóa phù dung hồng nhạt ở trong nước, hình dạng khéo léo mà tinh xảo: “Nhiếp nhị gia đây là mẫu đơn ngài cần”

Nhiếp Tuyên ý bảo bọn họ để xuống, hai tăng nhân đem khay để lên bàn đá sau đó hành lễ rồi rời đi. Nhiếp Tuyên nói với Mèo Con: “Đây là loại hoa mẫu đơn nhỏ, nghe nói chỉ có mỗi trụ trì mới trồng được”. Nói xong hắn chọn một đóa màu đơn màu hồng phấn, dùng khăn trắng lau sạch nước rồi cài lên tóc nàng.

Mèo Con vừa mừng vừa sợ nhìn đóa hoa mẫu đơn nhỏ xinh đẹp kia, yêu thích không buông tay: “Thật là đẹp a!”

Nhiếp Tuyên nhìn bộ dạng vui sướng của nàng, không khỏi mỉm cười nói: “Nếu thích thì có thể mang hai chậu về trồng”

Mèo Con nghe xong vội nói: “Không cần. Thiếp không biết trồng hoa, trồng mà chết thì thật đáng tiếc”

Nhiếp Tuyên nghe xong, không khỏi cười lắc đầu, hai người ăn cơm xong, lại đi dạo một vòng Đông Quang tự. Nhiếp Tuyên đối với lịch sử của Đông Quang tự rất rành, mỗi khi đến chỗ nào, hắn đều có thể kể ra điển cố của chỗ đó, Mèo Con nghe đến mê mẩn, mãi cho đến khi Nhiếp Tuyên thấy sắc trời không còn sớm, mới dẫn Mèo Con lưu luyến không rời về nhà.

“Nếu là nàng thích nơi này, sau này chúng ta lại đến là được”. Nhiếp Tuyên nhìn vẻ mặt không đành của nàng, không khỏi an ủi nói.

“Dạ!” Mèo Con gật gật đầu, nắm tay hắn, hơi hơi cười, dù sao sau này bọn họ cũng có thời gian mà.

Chờ lúc hai người trở lại Nhiếp gia, đã sắp đến canh hai. Nguyên bản lúc trở về cũng đã khuya, Nhiếp Tuyên cùng Mèo Con bụng đều đói, Nhiếp Tuyên liền mang theo Mèo Con đến một đại tửu lâu sạch sẽ dùng bữa tối xong mới về nhà, lúc về đến Nhiếp gia, cũng đã là hơn nửa đêm.

“Chắc mẹ cũng đã ngủ, chúng ta vẫn là ngày mai rồi đi thỉnh an” Nhiếp Tuyên nói.

“Bảo người đến nói với Ngôn mụ một tiếng, có lẽ Ngôn mụ còn đang chờ chúng ta a”. Mèo Con nói xong, trước tiên phái một nha hoàn qua truyền lời với Nhan thị, đỡ phải làm cho Nhan thị lo lắng, lại phân phó Vãn Chiếu chuẩn bị nước ấm, hai người rửa mặt chải đầu xong liền đi ngủ.

“Mèo Con”. Trước khi ngủ, Nhiếp Tuyên nhẹ nhàng gọi Mèo Con một tiếng.

“Dạ?” Mèo Con buồn ngủ mông lung lên tiếng.

“Hôm nay chơi có vui vẻ không?” Nhiếp Tuyên nhẹ giọng hỏi.

“Vui vẻ…” Mèo Con hàm hàm hồ hồ lên tiếng, lại cảm thấy Nhiếp Tuyên đem nàng ôm vào trong ngực, sau một lát, Nhiếp Tuyên ở bên tai nàng cúi đầu nói một tiếng: “Ta cũng rất vui vẻ”

Sau khi Mèo Con nghe xong, khóe miệng khẽ mỉm, hoàn toàn tiến vào mộng đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.