Trương di nương thấy Lâm di nương đi vội vã, mang theo hộp thức ăn cố tình đi vào hướng trong vườn trong lòng âm thầm cảm thấy kì quái, đứng đó sửng sốt nửa ngày. Như Lan lại cơ trí vội nói “Hôm nay trong vườn hoa quế tỏa hương ngào ngạt, lão gia sai người thu thập thư các ra ngoài làm thư phòng, suốt ngày vào đó đọc sách mà thư phòng bên Thiền viện đã lâu chưa sử dụng. Lâm di nương đi vào vườn hơn phân nửa chắc là đi tìm lão gia”
Trương di nương nghe vậy quay đầu lại hướng Như Lan nhổ một ngụm nước bọt, há mồm mắng “Nàng ta mà di nương gì, ngay cả trà nàng ta kính phu nhân cũng chưa uống, xem ngươi thò chân ra ngoài gọi nàng ta là di nương rồi” Như Lan bị nàng mắng vội thấp đầu ngậm miệng. Trương di nương quay đầu lại nhìn thấy Lâm di nương sắp biến mất khỏi tầm mắt mình, vội đi nhanh thêm hai bước, trong miệng không ngừng mắng Lâm di nương “Tiểu tiện nhân, cư nhiên chạy tới thư phòng quyến rũ lão gia, cái thứ không biết xấu hổ”
Như Mai ở một bên vội đỡ Trương di nương nói “Di nương, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nàng sáp lại gần lão gia sao?”
Trương di nương cười lạnh nói “Nàng nghĩ thật hay, lão gia chán ghét nhất là thời điểm đang đọc sách bị người khác quấy rầy, các ngươi không thấy bình thường ngay cả phu nhân cũng không đi thư phòng tìm lão gia, lúc này nàng đi là chuẩn bị ăn mắng a”
Như Lan ở phía sau nghe Trương di nương nói như thế do dự chốc lát nhỏ giọng nói “Di nương, nô tì có câu này không biết có nên nói hay không?”
Trương di nương nghe vậy lườm nàng một cái “Lúc nào lời nói của ngươi lại phun ra rồi nuốt vào với ta, ta mắng ngươi là vì ngươi gọi tiện nhân kia là di nương lại không mắng ngươi vì mở miệng nói chuyện. Có gì cứ nói, ít ấp a ấp úng con mẹ nó đi” ( edit chỗ này thấy Trương di nương cũng chợ búa quá).
Như Lan nghe vậy nói “Nếu là bình thường Lâm tiện nhân kia đi sẽ bị lão gia mắng trở về. Chỉ là thời gian này phu nhân mang thai, nhất định là không có thông phòng. Mà lão gia mỗi đêm trừ phòng lớn cũng không đi nơi khác tính ra hôm nay lão gia cũng đã nín lâu rồi. Nếu tiện nhân này sáp lại khó tránh khỏi lão gia sẽ ợm ờ muốn nàng”
Trương di nương nghe vậy lập tức bối rối, muốn chạy đi lên cản Lâm di nương. Như Lan, Như Mai thấy vậy vội níu nàng lại nói “Di nương của ta, lúc này cản nàng làm gì, nếu nàng quậy lên lão gia biết mặt mũi của di nương cũng thật khó xem”
Trương di nương vốn là đầu óc như gỗ, nghe nói vậy cũng không biết làm gì mới tốt, may còn có Như Mai cơ trí đi theo một đoạn cười nói “Họ Lâm này cũng hồ đồ, biết rõ lão gia ở trong vườn mà không biết thư phòng ở đâu, cũng làm cho chúng ta xoay quanh trong vườn. Trời cũng tối rồi chi bằng di nương đi mời lão gia ăn cơm nô tì lưu lại dọn dẹp nàng”
Trương di nương nghe vậy chuyển buồn làm vui “Nhờ ngươi thông minh” Nói xong chạy đi đường nhỏ, đi nửa đoạn xa xa thấy Cố Lễ từ thư phòng đi ra. Trương di nương luống cuống tay chân chỉnh y phục nghênh đón, chợt nhớ tới mình chạy gấp như vậy tóc nhất định rối loạn, vội vàng chạy lại chỗ có nước vuốt lại tóc. Nàng vừa thấp đầu chỉ thấy trên mặt nước chiếu rõ vết sẹo cực kì khó coi không khỏi lung lay thân thể vài cái. Lúc ngẩng đầu lên Cố Lễ đã đi tới chợt lách người núp sau ngọn núi giả, thấy Cố Lễ đi xa mới đưa tầm mắt nhìn theo bóng lưng Cố Lễ ngẩn người đi thẳng về viện.
Lại nói Lâm di nương là lần đầu tiên đi dạo trong vườn, cũng không quen thuộc lắm, giờ trời cũng đã tối, nàng đi hơn vòng lớn cũng không tìm được thư phòng ở đâu. Mà lòng nàng không ai biết được, lại không dám trực tiếp hỏi người khác chỉ có xung quanh đi loạn.
Trước giờ Lâm di nương ăn sung mặt sướng ra cửa là ngồi kiệu rất ít đi bộ mà hộp thức ăn trên tay lại nặng, nàng miễn cưỡng đi nửa ngày như vậy thật sự là cất bước không nổi nữa.
Như Lan, Như Mai đứng sau bụi hoa thấy Lâm di nương đang đứng chống eo nhìn thấy bên cạnh bờ hồ có tảng đá lớn vội đem hộp thức ăn đặt lên, mình cũng ngồi lên trên. Như Lan, Như Mai hai người rón rén đi ra, thấy trước mặt có người tới hai người bị dọa ngồi xổm xuống. Chỉ thấy người nọ nhẹ nhàng ra sau lưng Lâm di nương chợt đẩy nàng, bùm một tiếng Lâm di nương ngã vào hồ. Người nọ làm xong quay người trốn vào lùm cây, chỉ còn một mình Lâm di nương quậy nước hô to cứu mạng.
Như Lan, Như Mai thấy như vậy không khỏi hai mắt nhìn nhau cũng không dám tùy tiện chạy ra ngoài. Đúng lúc này có mama quét sân đi qua, nghe tiếng kêu cứu ba chân bốn cẳng lôi Lâm di nương lên cũng không biết từ đâu tìm được cánh cửa bên mang di nương ra khỏi vườn.
Như Mai, Như Lan hai người thấy thế không ngừng đặt mông xuống đất thở hổn hển. Như lan chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh làm sau lưng ướt đẫm, há mồm muốn nói nhưng Như Mai bụm miệng nàng chặt lại, đè đầu nàng xuống lặng lẽ chỉ chỉ bên ngoài.
Hai người theo kẽ hở bụi hoa thấy người nọ từ trong rừng cây đi tới bên hồ liêc mắt nhìn chỗ nước đọng mới đổi một con đường khác ra khỏi vườn.
Như Lan và Như Mai không dám tin, liếc nhau đồng thanh nói “Vương di nương”
Đêm đó tin Lâm di nương rơi xuống nước đến tai Nguyên Thu. Mặc dù Nguyên Thu đã đoán được mấy di nương tranh thủ lúc mẫu thân mang thai mà tranh giành tình cảm cũng không nghĩ là thủ đoạn họ âm độc như vậy. Nếu như không phải mama làm vườn ra trễ một chút chậm hơn nửa canh giờ so với bình thường sợ là Lâm di nương chết ở trong hồ rồi.
Nguyên Thu mặc dù không thích mấy cái di nương này, nhưng cũng không muốn ai chết. Hơn nữa mấy di nương có người trong lòng mang ý đồ xấu, không chừng lúc nào đó đêm ý đồ chuyển đến trên người Lý thị. Kiếp trước Nguyên Thu có đọc sách cũng biết được phần lớn nữ nhân mang thai muốn bình an sinh ra cũng không phải dễ, đa số là bị thê thiếp khác của trượng phu hại sinh non.
Nguyên Thu suy nghĩ thông suốt ngồi kiệu đi vào viện Lâm di nương, lúc này hai mama đang ở trong phòng bếp nhỏ đun canh gừng. Nguyên Thu thấy liền hỏi “Phòng bếp nhỏ chưa từng sử dụng, bình thường ăn uống Lâm di nương cũng cho người đến phòng bếp lấy thức ăn, sao phòng bếp nhỏ lại có đầy đủ mọi thứ?”
Mấy mama này là người Nguyên Thu đưa tới, thấy Nguyên Thu hỏi như thế vội hành lễ nói “Thưa cô nương, buổi chiều Lâm di nương cho mấy mama dọn dẹp phòng bếp, ali5 sai nha đầu Xảo Xảo của nàng cầm cây trâm đi đổi vài dụng cụ về. Nô tì chỉ nghĩ là di nương muốn ăn mùi vị quen thuộc nên cũng không để ý. Ai ngờ Lâm di nương tự mình xuống bếp làm vài món ăn bỏ vào hộp mang đi ra ngoài, sau đó nửa canh giờ cũng không thấy bóng dáng vừa mới bị người đưa trở về”
Nguyên Thu nghe cũng không nói gì nhiều, vào phòng cho người đưa hai chén canh gừng cho Lâm di nương uống xong mới hỏi nàng có thấy rõ ai đẩy nàng xuống nước không. Sắc mặt Lâm di nương tái nhợt núp trong chăn lắc đầu. Nguyên Thu nghĩ hôm nay cũng đã vào thu, huống gì buổi tối lại rơi vào nước sợ là bị nhiễm bệnh phong hàn, vội cho người gọi đại phu đến.
Quả nhiên ban đêm Lâm di nương nóng sốt, mama vội vàng đem chén thuốc hầu hạ nàng uống. Nguyên Thu biết ở thời đại này nhiễm phong hàn rất dễ dàng chết, không dám sơ sót sai người vào khố phòng hỏi lấy rượu nguyên chất. Nha đầu kia hỏi xong chạy về báo “Hạ lão gia mang rượu từ Sơn Đông tới vô cùng tinh khiết. Nghe nói rượu Hạ lão gia mang tới là rượu mà mấy vở kịch hay hát Võ Tòng uống ba chén là say”
Nguyên Thu vội nói “Đem rượu đó vào viện Lâm di nương, nói mama lấy khăn nhúng vào rượu lau cả người nàng cho đến khi hạ sốt mới thôi”
Nha đầu kia đáp lời, chạy đi tìm người đưa rượu tới. Chức Mộng thấy vẻ mặt Nguyên Thu mệt mỏi kêu người đưa nước tắm vào phòng hầu hạ nàng tắm rửa, đau lòng miệng thì thầm nói “Cô nương cũng quá tốt tính, mình mệt mỏi không nói còn đem rượu quý của lão gia lãng phí trên người nàng”
Nguyên Thu ngồi trong phòng tắm cười lạnh nói “Phụ thân luôn phải có thiếp, ta quan sát mấy ngày nay, đầu óc Lâm di nương không rõ ràng bằng Trương di nương. Nhưng Vương di nương sợ là không đơn giản như vậy, chuyện lần này không chừng chính là nàng làm”
Chức Mộng cầm khăn tay vừa chà lau cho nàng vừa nói “Nô tì tưởng là Trương di nương làm, mặt của nàng là bị Lâm di nương hủy dung”
Nguyên Thu gật đầu nói “Trương di nương từ trước đến giờ miệng lưỡi rất lợi hại, nhỏ mọn tham tiền một chút nhưng lá gan không lớn như vậy. Nhưng lần này nàng bị hủy dung cũng khó tránh xảy ra ý nghĩ độc ác”
Chức Mộng cười nói “Cô nương nói đúng nhưng chuyện này phải nói với lão gia và phu nhân mới phải”
Nguyên Thu nói “Tất nhiên là phải hồi bẩm phụ thân, mẫu thân. Dù sao cũng là thiếp thất của phụ thân quả thật ta không nên đi quản. Theo ta nghĩ, mấy cái di nương này cũng nên đuổi ra phủ mới được bằng không mọi người không được yên ổn”
Chức Mộng nghe vậy cũng không tiện nói tiếp, cảm giác nước trên tay hơi nguội một chút, đỡ Nguyên Thu lau sạch sẽ hầu hạ nàng đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Thu sai người đi xem Lâm di nương đã hạ sốt chưa, nếu không tốt sai đại phu đến xem thử. Mình thì đi phòng lớn, tiểu nha đầu ngoài cửa thấy Nguyên Thu tới, chạy nhanh lại cười nói “Cô nương đến, Thẩm mama đang nói chuyện với lão gia, nếu không cô nương vào nhà sau xem phu nhân”
Nguyên Thu nghe vậy khoát tay ra hiệu nàng nói nhỏ, mình thì tới gần cửa lắng nghe bên trong nói chuyện. Chỉ nghe Thẩm mama nói “Phu nhân có thân thể không thể phục vụ đại lão gia, lão nô biết đại lão gia đau lòng cho phu nhân nhưng không thể không đi những phòng khác. Lão thái thái đã đưa đên sẵn mấy di nương, cũng muốn các nàng thay phu nhân phân ưu”
Cố Lễ nghe vậy chỉ cười không nói, bưng trà uống.
Thẩm mama thấy thế đành cười nói theo “Lão nô biết lần đầu lão thái thái đưa hai di nương tới sợ là phu nhân không vui. Hôm qua lão nô đi xem hai vị di nương mới cũng nói với họ sẽ để Lâm di nương phục vụ lão gia trước. Lâm di nương dù sao cũng là biểu muội của đại lão gia là người có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, buổi tối nếu lão gia muốn viết chữ nàng có thể giúp lão gia mài mực. Chờ phu nhân sinh xong, đại lão gia lại đem Vương di nương thu vào phòng, khi đó phu nhân cũng không còn gì có thể nói”
Bên ngoài Nguyên Thu nghe Thẩm mama tự nói thật náo nhiệt không khỏi cười lạnh đi tới cửa, tiểu nha đầu giữ cửa cơ trí hô “Tam cô nương tới, thỉnh an tam cô nương” Tiến lên hành lễ mới nhấc rèm lên.
Thẩm mama thấy Nguyên Thu tới, vội lúng túng vòng vo câu chuyện, Nguyên Thu làm như không biết cười khanh khách thỉnh an Cố Lễ. Thẩm mama đứng dậy chào hỏi Nguyên Thu nói vài câu thấy Nguyên Thu không có ý muốn đi mới cáo lui trước.
Nguyên Thu thấy trong phòng chỉ còn mấy tiểu nha đầu liền đuổi ra khỏi phòng, mới nói chuyện Lâm di nương rơi xuống nước cho Cố Lễ. Thường ngày Cố Lễ chán ghét nhất là thiếp thất tranh giành, bình thường nháo loạn nho nhỏ coi như xong, lần này suýt gây ra mạng người. Nếu Lâm di nương thật bị cái gì chuyện này truyền đi nhất định ảnh hưởng danh tiếng của mình, Cố Lễ nghĩ đến đây liền hạ quyết đoán nhất định phải tra cho rõ ràng.