Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 41: Chương 41: Mua nha hoàn




Nguyên Thu khoát tay áo nói “Nhỏ giọng chút đi, nếu bị người khác nghe truyền ra bên ngoài lại nói cái gì. Chúng ta đi theo xem một chút” Nói xong lặng lẽ đi tới sân qua cửa sổ nhìn vào trong. Chỉ thấy Nguyên Dung lấy mấy đĩa điểm tâm tinh xảo nhất nhất đặt trước mặt Sĩ Hành, tươi cười nói “Muội cố ý sai nha đầu đi Thụy Hỉ Hiên mua điểm tâm, thế tử ca ca nhanh nếm thử”

Cố Sơn ở một bên lấy trước một khối quế hoa cao nhét vào miệng, cắn một cái cau mày hỏi Nguyên Dung “Trong nhà không phải có nữ đầu bếp sao lại chạy ra ngoài mua điểm tâm?”

Nguyên Dung cười nói “Đồ ăn trong nhà sao ngon bằng bên ngoài” Vừa nói vừa bảo Sĩ Hành ăn, Sĩ Hành nhìn một cái nhặt một khối đậu sa cao, Nguyên Dung khẩn trương nhìn chằm chằm Sĩ Hành, thấy hắn cắn một miếng vội hỏi “Ăn ngon không?”

Sĩ Hành vừa định trả lời bị mảnh vụn sặc, nhất thời vỗ ngực ho khan không ngừng. Nguyên Thu ở bên ngoài cửa sổ nhìn thấy hắn ho lợi hại Nguyên Dung cuống quít đấm lưng cho hắn. Sĩ Hành vừa ho vừa né tránh tay của nàng làm cho thân mình giày vò ra một thân mồ hôi.

Nguyên Thu thấy thế đi tới rót trà đưa cho Sĩ Hành, Sĩ Hành vội tiếp uống hai ngụm mới thấy tốt hơn một chút. Nguyên Thu nhìn thấy Sĩ Hành mặt và cổ đầy mồ hôi, liền cầm khăn đưa cho Sĩ Hành “Sĩ Hành ăn đồ ngon gì mà gấp thành như vậy?”

Trên mặt Sĩ Hành đã ửng đỏ vì ho khan, nghe nàng nói như vậy đỏ tới tận mang tai. Vội hốt hoảng cầm khăn lau mồ hôi đưa khăn trả cho Nguyên Thu. Nguyên Thu chưa kịp cầm Sĩ Hành thấy khăn tay đầy mồ hôi vội nhét nó vào tay áo cười nói “Khăn tay bị bẩn, hôm khác ta đưa lại muội một cái mới” Nguyên Thu khoát tay cười nói “Một cái khăn mà thôi không đáng giá gì, làm gì cần trả lại. Nhưng lần sau Sĩ Hành ca thấy chỗ nào có tượng đất đem về cho muội hai cái. Cái hôm trước bị Tuyền ca làm hỏng rồi” Sĩ Hành cười cười đồng ý.

Nguyên Thu thấy Cố Sơn ăn hai miếng điểm tâm Nguyên Dung mang đến đã để xuống, vội khoát tay bảo Bích nhi đem hộp thức ăn tới. Sĩ Hành thấy mắt sáng lên cười thở dài nói với Nguyên Thu “Ta đã cảm thấy đói bụng, muội đem thứ tốt gì mau lấy ra thôi”

Nguyên Thu cười bày mấy thứ Bích nhi làm lên cũng là hoa hồng cao, hạt thông hạnh nhân, một cái khác sai tiểu nha đầu đặt canh ngân nhĩ hạt sen xuống. Nguyên Thu tự mình múc một chén mang lên cho tiên sinh, trở lại múc thêm cho Sĩ Hành và Cố Sơn một chén nữa. Sĩ Hành nhấp một hớp canh ngân nhĩ hạt sen lại ăn thêm khối hạt thông hạnh nhân ăn xốp giòn mà không ngọt rất vừa miệng, liền quên mấy thứ quế hoa cao ngọt ngấy Nguyên Dung mang tới.

Lúc Nguyên Thu tới trong lòng Nguyên Dung có chút bất mãn, sau lại thấy Sĩ Hành nói chuyện với Nguyên Thu hoàn toàn bỏ quên mình không cam lòng bưng điểm tâm của mình lên đưa tới trước mặt Sĩ Hành cười nói “Thế tử ca ca, quế hoa cao hương vị ngọt ngào là muội thích nhất, ca ca cũng ăn một chút đi”

Nguyên Dung lại không biết rằng Sĩ Hành và Cố Sơn sợ nhất là ăn đồ ngọt, cho đến bây giờ Nguyên Thu làm đồ ăn cho bọn họ đều cho rất ít đường. Nhưng Nguyên Dung làm sao biết mấy thứ này, còn ân cần đẩy điểm tâm của mình về phía trước, Cố Sơn thấy vẻ mặt Sĩ Hành lúng túng vội tiếp điểm tâm Nguyên Dung đưa qua đưa lên cho tiên sinh.

Nguyên Dung mặt bất mãn với hành động của Cố Sơn nhưng không dám nói gì chỉ đành vòng vo đứng bên cạnh Sĩ Hành kiếm chuyện nói cho hắn nghe. Nguyên Thu nói chuyện với Cố Sơn, lấy cây quạt giúp hắn quạt, Cố Sơn ăn liền mấy miếng điểm tâm, lại ăn thêm một ít canh ngân nhĩ hạt sen, Nguyên Thu thấy Sĩ Hành cũng để đũa xuống liền sai nha đầu đem thức ăn còn dư thu thập.

Bích nhi thấy tiểu nha đầu dọn dẹp xong dẫn họ về trước. Nguyên Thu thấy Nguyên Dung còn đứng bên cạnh Sĩ Hành nói chuyện, cười cắt đứt nàng “Tỉ, các ca ca nên đọc sách chúng ta nên về đi”

Nguyên Dung thấy Cố Sơn đã cầm sách lên cúi đầu đọc, Sĩ Hành cũng cầm bút làm văn chỉ đành theo Nguyên Thu ra khỏi thư phòng. Nguyên Thu tìm chút chuyện tán gẫu với nàng, Nguyên Dung không để ý phụ họa mấy tiếng. Tỉ muội đi một đoạn mắt thấy đến ngã ba, Nguyên Dung kéo tay Nguyên Thu cười nói “Muội cả ngày vội nhiều việc, chi bằng để tỉ thay muội đưa điểm tâm cho ca ca”

Nguyên Thu cười nói “Tiền hàng tháng của tỉ có hạn, nào dám để tỉ lấy tiền chi tiêu nữa”

Nguyên Dung cười mỉa “Không đáng giá gì, cũng không có bao nhiêu tiền. Xưa nay ta cũng thích ăn điểm tâm Thụy Hỉ Hiên thường xuyên sai nha hoàn đi mua. Mỗi ngày đưa đi thư phòng chỉ là mua nhiều thêm một chút thôi”

Nguyên Thu nghe cười nói “Tỉ tỉ tốt, đau lòng ca ca. Nhưng Sĩ Hành ca ca rất kén chọn, không thích ăn bên ngoài sợ không sạch sẽ”

Nguyên dung nghĩ đến Sĩ Hành chỉ ăn một chút điểm tâm mình đưa liền buông xuống, ngược lại ăn đồ Bích nhi làm đến mấy miếng, lúc nãy còn không biết chuyện gì xảy ra thì ra là do vậy. Nguyên Dung suy nghĩ một lúc vội cười nói “Không có gì khó, ngày mai tự tay tỉ làm một chút điểm tâm đưa qua, bảo đảm sạch sẽ”

Nguyên Thu nghe vậy không khỏi tức cười lúc lâu nói “Tỉ giống như chưa nấu ăn bao giờ”

Nguyên Dung cười nói “Hôm nay ta mới mười ba tuổi, mẫu thân nói ta nên học nấu nướng một chút. Lúc trước có sai người làm một bếp nhỏ trong viện, ngày mai kêu Lý tẩu tử ở phòng bếp tới dạy ta”

Mặc dù Nguyên Thu mười tuổi nhưng đã học nấu nướng nửa năm, đến bây giờ làm miễn cưỡng mới dám lấy ra gặp người, nghĩ đến Nguyên Dung chưa học đã muốn làm điểm tâm cho Sĩ Hành và Cố Sơn ăn mồ hôi lạnh chạy toàn thân, vội khuyên can “Tài nấu nướng không dễ học như vậy. Tỉ mới học làm cho chúng ta nếm thử là được rồi, nào dám đưa cho Sĩ Hành ca ca ăn, nếu ăn bị đau bụng Quận Vương trách tội trong nhà chúng ta làm sao dám gánh chịu”

Nguyên Dung nghe nói không được ủ rũ cúi đầu đi tới ngã ba miễn cưỡng cười nói tạm biệt với Nguyên Thu rồi trở về viện. Nguyên Thu nhìn bóng lưng Nguyên Dung thở dài xoay người đi tới phòng lớn.

Lý thị đang nói chuyện với Trương mama thấy Nguyên Thu tới vội ngoắc kêu nàng tới bên cạnh “Con tới đúng lúc, mẫu thân có chuyện cần nói”

Nguyên Thu nghe vậy ngồi xuống bên cạnh Lý thị, vội hỏi “Mẫu thân muốn nói gì với con?”

Lý thị cười nói với Nguyên Thu “Hôm nay con cũng lớn rồi, nha hoàn bên cạnh cũng chỉ có vài cái. Ngày mai mẫu thân cho người buôn người tới con chọn vài cái vừa mắt trước hết để cho bọn họ phục vụ trong sân. Lưu tâm thêm nửa năm, thấy tay chân sạch sẽ làm việc nhanh nhẹn đầu óc lanh lợi chọn hai cái mà dùng”

Nguyên Thu nghĩ tới nha hoàn bên cạnh chỉ có Chức Mộng, Thúy Oanh, Bích nhi được xem như có thực lực còn lại đúng là nha đầu chỉ biết nghe phân phó không động não liền gật đầu nói tốt.

Hôm sau, Lý thị quả nhiên kêu môi giới bán người, trước xem xét thân thế trong sạch, xiêm áo sạch sẽ giữ lại một ít lại cho người tới kêu Nguyên Thu đến chọn.

Nguyên Thu sống hai đời đây là lần đầu tiên tự mình chọn nha hoàn tay chân nhất thời luống cuống, không biết chọn từ đâu. Lý thị thấy thế liền chỉ một người trong đó kêu nàng tiến lên hỏi “Tên gì? Mấy tuổi? Biết làm gì?”

Nha đầu kia cúi đầu nói “Nô tì tên Hồng Mai, năm nay mười bốn tuổi, giỏi nhất là thêu thùa may vá” Môi giới bán người nhân cơ hội tiến lên cười nói “Mẫu thân nàng dựa vào may vá mà sống, nha đầu này thủ nghệ không tồi”

Lý thị nghe vậy nhíu mày “Thái Tuyết, lấy khăn tay, tùy tiện chọn thêu tuyến khác cho nàng, để cho nàng thêu thử một chút”

Thái Tuyết đáp, cầm đồ đưa cho Hồng Mai. Quả nhiên Hồng Mai động tác nhanh nhẹn một hồi liền thêu được một nụ sen hé lộ, Nguyên Thu thấy nàng mắt đen bóng, lộ ra một cỗ linh khí gật đầu cười nói “Người này giữ lại”

Lý thị cười gật đầu, Nguyên Thu học bộ dáng Lý thị, lại chọn thêm một Lục Ý, tiểu Ngư ra ngoài mang về viện. Lý thị theo như phần của Nguyên Thu chọn ba người đần độn đến đưa cho Nguyên Dung, lại chọn hai nha đầu làm việc nặng đưa qua cho Lâm di nương. Gọi quản gia vào đưa 35 lượng bạc cho môi giới bán người, môi giới bán người thu bạc đưa khế ước bán thân cho Lý thị vui mừng hớn hở đi ra phủ.

Vì hôm đó Sĩ Hành đồng ý đưa tượng đất cho Nguyên Thu, lúc không làm gì đi ra ngoài tìm đúng lúc phát hiện một cửa hàng thú vị bên trong rất nhiều đồ cổ quái, quyết định chủ ý ngày mai xin cho Nguyên Thu ra ngoài đi dạo cửa hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.