Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 75: Chương 75: Nguyên Thu chuẩn bị gả




Đến ngày đón dâu, Lý thị tự mình kiểm tra quà tặng đón dâu với các loại ban thưởng thấy chuẩn bị thỏa đáng mới yên lòng. Đợi đến buổi chiều Lý thị sợ trễ canh giờ rước dâu sai người chuẩn bị cỗ kiệu cho Cố Sơn, Tuyền ca đi sau kiệu đợi cho mọi chuyện an bài thỏa đáng mới phân phó khởi kiệu rước dâu.

Ước chừng qua một canh giờ, mặt trời đã xuống núi thì nghe tiếng nhạc xa xa truyền đến, gã sai vặt giữ cửa chạy vội vào báo tin. Không lâu sau kiệu hoa đi vào, hai hàng người xách đèn lồng đi bên cạnh vào cửa chính liền đứng lại.

Người đón tiếp mặc toàn thân màu hồng đi đến trước cỗ kiệu hành lễ mời Hạ Tử Yên xuống kiệu. Trên đầu Tử Yên là khăn voan đỏ chỉ cảm thấy đầy tai là tiếng nhạc, xuyên qua màn lụa đỏ có thể mơ hồ thấy được ngọn nến. Hỉ nương vội đỡ Tử Yên đi đến nơi làm lễ. Cố Sơn, Tử Yên theo quy cũ lạy thiên địa, kết hoa chúc. Đêm đó là động phòng tất nhiên là một phen triền miên, chỗ này không tiện nói tỉ mỉ.

Cũng không biết là Sĩ Hành thấy Cố Sơn đón dâu nên nóng nảy hay sao mà Cố Sơn thành thân chưa được mấy ngày Sĩ Hành đã vọt vào phòng lão thái phi để cho người đưa tin đến Cố phủ, muốn chờ đến ngày Nguyên Thu cập kê liền lập tức thành thân. Lý thị nghe không khỏi dở khóc dở cười, còn mệt cho Nam Bình Quận Vương phủ cho người đi tình ngày đưa đại lễ, nàng thúc giục Nguyên Thu thật nhanh thêu cho xong giá y trước ngày cập kê.

Lão thái thái nghe nói Nam Bình Quận Vương phủ vội vã thành thân, sợ Lý thị chuẩn bị không đầy đủ đồ cưới, vội gọi nàng vào phòng lớn tự mình mở mấy cái rương ra lôi kéo tay Lý thị đến xem “Những thứ này đều là hồi môn năm đó của ta có một vài thứ là ta dùng lúc còn ở khuê phòng. Hôm nay ta đã già cũng không cần cái này, ngươi chọn vài thứ tốt ra làm đồ cưới cho Nguyên Thu”

Lý thị biết lão thái thái xưa nay xem tiền như mạng, nghe nàng nói như vậy kinh ngạc không thôi. Trên mặt Lý thị mặc dù không lộ ra nhưng trong lòng không khỏi nói thầm nửa ngày. Cuối cùng không thể làm ngược lòng lão thái thái Lý thị đành lượm vài món trang sức đơn giản phổ thông ra ngoài.

Lão thái thái thấy thế không khỏi nhíu chân mày “Đến lúc này ngươi còn tiết kiệm cho ta? Tam nha đầu gả đi là thế tử phi, thân phận rất tôn quý, đồ cưới này không thể mỏng. Thà nhà chúng ta khổ chút cũng muốn thể diện cho đứa bé. Tương lai cả Cố gia chúng ta đều dựa vào nàng dẫn dắt. Về sau nàng tốt Cố gia chúng ta liền có núi dựa vào, ta nếu có nhắm mắt cũng có mặt mũi gặp phụ thân ngươi cũng xem như bù vào chỗ sai lầm lão tam bị đuổi ra khỏi tộc.”

Lý thị thấy lão thái thái nói xong đã nghẹn ngào, ngay cả đôi mắt đều đỏ, vội trấn an nói “Lão thái thái còn phải hưởng phúc lớn nữa, làm gì đã nói mấy lời này? Tương lai Nguyên Thu phát đạt chắc chắn giúp đỡ Cố gia, cũng sẽ hiếu kính lão thái thái”

Lão thái thái nghe tâm tình mới tốt lên một chút, phân phó Phỉ Thúy nói “Ngươi mời tam cô nương đến đây, gọi nàng đến xem đồ trang sức” Phỉ Thúy đáp vội đi, Lý thị cười nói “Từ khi Nguyên Thu và Thế tử định thân, ta đã chuẩn bị đồ cưới cho nàng rồi. Đồ trang sức, tranh chữ, đồ cổ những thứ bài biện nhìn thấy tốt ta đều giữ lại, đồ gỗ đánh gia cụ hai năm trước đã chuẩn bị rồi, mấy dạng đồ thượng hạng lúc trước Nguyên Thu tự chọn cũng đã cho người làm rồi. Mấy thứ này cũng được gần hai mươi ba nâng rồi, giờ chỉ cần thêm chút trang sức làm thêm vài đồ xiêm y nữa là xong”

Hai người đang nói chuyện đã nghe nha hoàn vung rèm nói “Tam cô nương đến” Lão thái thái nâng mắt nhìn thấy Nguyên Thu mặc thân áo màu phấn lam thêu bươm bướm, thân dưới là váy đỏ thêu bách hoa, da trắng nõn nà thật đẹp mắt. Nguyên Thu tiến lên hành lễ với lão thái thái và Lý thị rồi đứng sang một bên, lão thái thái tỉ mỉ nhìn Nguyên Thu mới nói với Lý thị “Tam nha đầu càng ngày càng xinh đẹp, ngay cả cử chỉ cũng thấy có phúc khí. Nhưng ta thấy mặt nàng phấn bôi quá nhạt, thiếu nữ không cần mộc mạc như vậy, tuy nói không cần nhiều son phấn những cũng nên trang điểm một chút mới được”

Lý thị gật đầu phụ họa “Nha đầu Nguyên Thu này rất cổ quái, bình thường cũng chỉ thích hương phấn mình điều chế, nhưng mấy thứ đó ngày thường cũng không thấy nàng vẽ loạn, chỉ có ăn tết hoặc sinh thần ( sinh nhật) mới thoa một chút. Xiêm áo cũng không cho người ta huân hương, ta nói vài lần nàng đều không nghe”

Nguyên Thu cười nói “Huân hương ngửi thật nhức đầu, không bằng thanh thanh đạm đạm mà thỏa mái”

Lão thái thái thở dài nói “Cô nương gia không cần mộc mạc như vậy, giờ ngươi còn ở nhà các trưởng bối đều thương ngươi không nói ngươi đó thôi. Tương lai đến nhà người ta làm thê tử không thể tùy hứng như vậy. Còn nữa, bôi chút phấn thì sắc mặt dễ xem mà cũng cầu may mắn”

Nguyên Thu nghe đành cười đáp, lão thái thái thấy nàng khéo léo trong lòng vui mừng, sai Phỉ Thúy đem mấy hộp trang sức ra ngoài, mình lôi kéo Nguyên Thu ngồi lên giường, Lý thị đứng nghiêm một bên hầu hạ hai tổ tôn xem đồ trang sức.

Lão thái thái lựa một trâm vàng khảm bão thạch có sáu cánh hoa sen rủ tơ như ý trong đống trâm vàng, phong sai, khuyên tai ra ngoài, sợ soạng nói với Nguyên Thu “Cái này là lúc ta xuất giá mẫu thân ta đưa ta, khi ta còn trẻ gia gia ngươi còn chưa phát đạt ta muốn mang nó lại không có cơ hội. Đợi cho trong nhà khá lên, nhiều người lui tới thật đúng là cơ hội mang ra ngoài khoe khoang đáng tiếc ta đã già không xứng với cây trâm này nên cũng ngượng ngùng mang nó. Nói cho cùng cả đời ta cũng không có cơ hội mang nó một lần”

Nguyên Thu cười nói “Những vật kiện trên thế gian này vô luận mặc hay đeo, là vàng bạc hay châu báu, cho dù nó đắt hay nặng cũng chỉ là trang sức vì con người mà tồn tại, chỉ có những thứ này không xứng với người làm gì có người không xứng đồ. Lão thái thái thích thì cứ đeo, khách vừa vui mà nhìn cũng đẹp.”

Lão thái thái nghe vậy cười không ngậm miệng được, vỗ tay Nguyên Thu nói “Ngươi là tiểu cô nương mà nói những lời này, không biết rằng những bà lão như ta mà đeo lòe loẹt bị người ta cười, cái này cho ngươi đấy” Nói xong tự mình cài cây trâm lên đầu cho Nguyên Thu, Nguyên Thu cảm thấy trên đầu nặng xuống, trong lòng thở dài nói “Chỉ sợ rằng cây trâm này là hàng thật, mang lên đầu còn nặng hơn cả những cây trâm khác”

Lão thái thái nhìn một lần nữa lấy ra một đôi cắt móng tay bằng vàng có vân song phi như ý đưa cho Nguyên Thu “Cái này lúc còn trẻ ta đã từng dùng qua nhưng móng tay của ta mềm không dễ dài vì vậy rất ít dùng đến nó, khiến cho nó không được dùng hơn phân nửa đời. Ngươi làm thế tử phi sau này không thiếu đồ cắt móng tay, để cho ngươi lấy đi” Nguyên Thu vội nhận bằng hai tay.

Lão thái thái cũng nhặt từng cái từng cái ra ngoài cho Nguyên Thu nói, cái này là tổ truyền trong nhà, cái này lúc còn là cô nương mang, cũng có cái lập gia đình mới làm có chút là lão thái gia đưa. Lão thái thái lựa mấy trang sức lão thái gia đưa lựa ra ngoài đẩy tới trước mặt Nguyên Thu “Mấy thứ này đều cho ngươi” Nguyên Thu thấy trước mặt mình bốn năm hộp trang sức vội nói “Con không đeo nhiều như vậy được, lão thái thái giữ lại đi”

Lão thái thái cười nói “Nha đầu ngốc, mấy thứ này đều là của hồi môn cho ngươi. Ngươi gả cho nhà không thể so sánh được, nếu là trong tay không có bạc nửa bước cũng khó đi. Ta nửa đời dựa vào mấy thứ đồ cưới này mới không bị người đạp xuống, đồ cưới là quan trọng nhất, ngươi chỉ cần nghe ta” Nguyên Thu nghe đành phải nhận, dập đầu thi lễ với lão thái thái.

Lý thị thấy sắc mặt lão thái thái mệt mỏi liền đỡ nàng nằm xuống gối. lão thái thái nhắm mắt lại mở mắt nhìn Lý thị nói “Ngươi làm thêm cho tam nha đầu mấy hộp trang sức mà nàng thích đi, bảo nàng tự mình chọn mẫu, bạc ta ra” Nàng quay qua nói với Phỉ Thúy “Đem hộp làm bằng gỗ toan chi ra cho ta” Phỉ Thúy đáp vội lấy một hộp nhỏ trong rương lớn ra, lão thái thái lấy một chuỗi chìa khóa từ trên cổ xuống, cúi đầu nhìn nửa ngày mới lấy ra một cái chìa khóa mở hộp ra, từ bên trong lật nửa ngày mới cầm một xấp ngân phiếu đưa cho Lý thị nói “Đây là năm ngàn lượng bạc, ngươi cầm chuẩn bị đồ cưới cho tam nha đầu”

Lý thị vội đẩy nói “Vậy sao được? Lão thái thái nhanh lấy lại đi”

Lão thái thái nói “Thê tử lão tam cuốn hơn phân nửa tiền công, mặc dù hằng ngày thì không có gì nhưng gặp phải đại sự phải tiêu xài lớn tiền công nhất định là ứng phó không đủ. Lúc trước Sơn nhi thành thân đã tốn mấy ngàn lượng bạc, còn tiền đâu mà đặt mua đồ cưới cho tam nha đầu. Nếu ta không lấy bạc ra, không phải là ngươi lại cho nhịn đói hay sao. Nếu là cô nương khác thì cũng thôi đi, chỉ cần tiết kiệm chút đặt mua đồ cưới là được, nhưng tam nha đầu lại không giống như người khác, không thể bạc đãi được, thà ta tiêu hết tiền cũng muốn nàng vui vẻ mà gả ra ngoài”

Lý thị nghe mắt đỏ lên “Đâu có nghèo như vậy đâu? Tiền công còn nhiều, lão thái thái không cần lo mấy thứ này”

Lão thái thái nghe vậy nhắm mắt khoát tay áo nói “Đồ cưới của tam nha đầu lấy tiền riêng của ta ra thôi, ngươi xem đồ cưới của nàng còn thiếu gì, nhanh tìm người đặt mua đừng để thiếu thốn. Tháng trước lão thái quân phủ Hầu gia có giới thiệu một công tượng làm vàng bạc là một tay đánh đồ trang sức rất tốt. Ngươi cho người đi tìm hắn, cho hắn làm mấy hộp trang sức mới. Tam nha đầu thích gì cứ nói cho mẫu thân ngươi, để nàng cho người đi làm”

Nguyên Thu và Lý thị đành đồng thanh đáp một tiếng, Nguyên Thu nghe nói làm đồ trang sức chợt nhớ đến túi kim cương Sĩ Hành đưa. Lý thị thấy Nguyên Thu ở một bên sững sờ, liền đẩy nàng nói “Ngươi đang thêu giá y mỗi ngày cũng chỉ có thể ngủ hai đến ba canh giờ, nếu mệt về nghỉ ngơi đi”

Lão thái thái nghe vậy mở mắt ra nói “Tam nha đầu đi ngủ đi, nếu thân thể mệt mỏi sắc mặt cũng sẽ không tốt” Nguyên Thu vội cười đáp, lại giúp lão thái thái xoa bóp chân, thấy nàng ngủ thiếp đi mới lặng lẽ đi ra ngoài.

Nguyên Thu trở về cũng không nhìn đồ trang sức vội gọi Thúy Oanh tới thu thập, mình tìm bút chì và giấy đi ra ngoài nằm trên bàn vẽ đồ trang sức.

Tử Yên vừa bước vào thấy Nguyên Thu viết viết vẽ vẽ, lặng lẽ đi tới phía sau nàng nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng. Nguyên Thu giật mình quay đầu thấy Tử Yên cười mắng “Tỉ làm xiếc khỉ à, cũng không xem người khác đang bận cứ vậy hù dọa người sao. Nếu muội vẽ sai để xem có thu thập tỉ không”

Tử Yên cười nói “Muội đang vẽ gì vậy, đưa tỉ xem một chút” Nói xong cầm lấy giấy trên bàn lên. Nguyên Thu nghĩ đến đây là đồ trang sức dùng làm đồ cưới của mình không khỏi đỏ mặt duỗi tay muốn đoạt lại. Tử Yên xem trên bản vẽ các loại trâm, lược không khỏi cười nói “Tỉ nghĩ là gì thì ra là đồ cưới”

Nguyên Thu đỏ mặt trừng nàng “Mấy năm không gặp, tỉ càng ngày càng tệ. Tỉ không ở trong nhà tìm ca muội nói chuyện tới tìm muội làm gì”

Tử Yên nghe đỏ mặt vặn lại nàng “Cô nương gia nói mò cái gì. Mẫu thân nói muội không biết trang phục bảo tỉ đến dạy muội. Lúc tỉ thành thân, vừa lúc trong nhà có tìm được một chút phấn tốt, tỉ đem đến đây rất nhiều. Hôm nay đem đến cho muội một hai loại dùng thử”

Nguyên Thu nghe vội che mặt nói “Tỉ còn không biết muội sao? Cho tới giờ muội đều không cần phấn từ bên ngoài, cũng không biết có sạch sẽ hay không”

Tử Yên cười nói “Chẳng lẽ thiên hạ này chỉ có một mình muội là làm phấn sạch người khác làm đều bẩn hết sao? Cũng không thấy ai bắt bẻ khó khăn như muội. Phấn của tỉ là một người nổi danh hương phấn làm, chỉ nghe nói nàng mỗi tháng chỉ làm một hộp phấn, chỉ dùng hoa đang nở kết hợp với sương lạnh, nước mưa điều chế mà thành. Nhà tỉ mất rất nhiều công sức mới mua được từ chỗ nàng ta năm loại, muội nói có khó khăn không?”

Nguyên Thu cười nói “Có cái gì mà khó, cũng chỉ là mánh lưới thôi, dọa bọn người ngu ngốc như tỉ ra giá tiền cao mua phấn duy nhất. Nàng một năm làm 12 hộp phấn cũng kiếm nhiều hơn người ta một năm làm 120 hộp lại được nhẹ nhõm. Còn buồn cười các người mua được giá cao như vậy còn “Khó cầu””

Tử Yên nghe không khỏi cười nói “Cái nha đầu này càng ngày càng tinh quái, một đồ vật cũng cho muội nói nhiều như vậy. Có công phu kia còn không nhanh rửa mặt cho tỉ dạy muội thoa phấn cho nghiêm chỉnh”

Nguyên Thu cười nói “Muội sao lại không biết thoa phấn rồi hả? Còn phải nhờ tỉ tới dạy. Muội chỉ là xem trời nóng, lười bôi mấy thứ đó lên mặt thôi”

Tử Yên nói “Trời lạnh cũng không thấy muội thoa. Muội quên lúc ấy tỉ ở nhà muội một thời gian à, mỗi ngày muội rửa mặt chỉ dùng lọ hoa chưng nước gì kia rửa mặt cũng không thấy muội thoa phấn” Nói xong kêu Thúy Oanh “Bưng chậu nước đến cho cô nương các ngươi rửa mặt”

Nguyên Thu thấy thế đành gọi Thúy Oanh đi lấy nước, miệng cười nói “Người thành thân rồi quả nhiên không giống nhau, chuyên quản nhàn sự của người khác” Tử Yên nghe nhịn cười tiến lên véo nàng, Nguyên Thu thấy vậy đành cầu xin tha thứ “Tẩu tử tốt, tha cho muội đi, một lúc nữa không nhọc người mệt mỏi tự ta sẽ vẽ thật đẹp cho phu nhân nhìn cho người báo cáo công tác thật tốt”

Tử Yên lúc này mới hài lòng cười nói “Vậy còn tạm được”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.