Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 27: Chương 27: Nguyên Thu quản gia 2




Hai huynh muội đang nói chuyện, Nguyên Dung và Trương di nương kẻ trước người sau tiến vào, huynh muội ba người thấy lễ rồi ngồi xuống, Trương di nương đứng một bên cười nói “Nghe nói phu nhân có tin vui, đây chính là chuyện vui, nô tì chúc mừng phu nhân” nói xong cất chân muốn bước vào hậu viện. Nguyên Thu thấy vậy vội nói “Di nương khoan đã, bây giờ phụ thân đang ở trong nhà với mẫu thân, vợ chồng hai người còn có chuyện muốn nói, ta vừa rồi qua đó cũng bị đuổi ra ngoài, di nương đi càng thêm bất tiện”

Trương di nương nghe vậy nhất thời cứng đờ đứng đó, tiến không được lui không xong, lúc này nha hoàn vén rèm lên cười nói “Lão gia tới”

Cố Lễ đến thấy Trương di nương đứng giữa nhà không khỏi nhíu mày quát lên “Làm cái gì mà đứng trời trồng tại đó? Còn không nhanh đi truyền cơm”

Trương di nương nghe vậy đỏ bừng cả mặt hành lễ lui ra ngoài, Cố Lễ ngồi ở chủ vị, Nguyên Thu rót trà, Nguyên Dung vội quỳ xuống trước mặt Cố Lễ nói “Nguyên Dung thỉnh an phụ thân, nữ nhi bất hiếu nhọc phụ thân lo lắng”

Cố Lễ thấy Nguyên Dung quỳ đó cũng không để ý nàng, chỉ tiếp ly trà trong tay Nguyên Thu, mở nắp nhẹ nhẹ đẩy lá trà, tỉ mỉ thổi từ từ nhấp một hớp mới nhìn nàng một cái nói “Về rồi?”

Nguyên Dung thấy mặt mũi Cố Lễ nghiêm túc không dám nhiều lời cúi đầu nói “Vâng”

Cố Lễ cúi đầu đùa giỡn lá trà hồi lâu mới nói “Đứng lên đi”

Nguyên Dung dập đầu đứng lên, chờ Cố Lễ nói, ai ngờ Cố Lễ chỉ nói “Dọn cơm” Cũng không nhìn nàng nữa, Nguyên Dung đành ngồi ở vị trí của mình, trong lòng thấp thỏm.

Vốn là nàng viết thư thú nhận chuyện hãm hại muội muội, đã chuẩn bị để bị mắng, tưởng rằng nàng ở trong am ba tháng Cố Lễ đã hết giận bảy tám phần, chỉ cần mình khóc nhận sai chuyện này sẽ trôi qua. Ai ngờ Cố Lễ nói cũng không nói, không mắng cũng chẳng phạt nàng, tuy là so với kết quả nàng dự đoán tốt hơn, nhưng trong lòng Nguyên Dung vẫn không yên.

Nguyên Thu thấy vẻ mặt Nguyên Dung không ngừng biến đổi, trong lòng chê cười, cúi đầu ăn cơm cũng không để ý nàng. Bốn người yên lặng ăn xong cơm tối, nha hoàn pha trà xong bưng lên, Nguyên Thu cầm ly trà cười nói “Mẫu thân đã ăn gì chưa?”

Cố Lễ cười nói “Buổi chiều ngươi nấu canh gà, ta đi ra mẫu thân ngươi còn ngủ, ta phân phó dưới bếp vẫn để lửa, chờ mẫu thân ngươi tỉnh lại muốn ăn gì thì nấu cái đó”

Nguyên Thu nghĩ nghĩ nói “Chi bằng để Bích nhi tới đây phục vụ, trong sân cũng có phòng bếp nhỏ, mẫu thân muốn ăn cái gì Bích nhi tùy thời có thể làm chẳng phải so với đầu bếp càng tiện nghi”

Cố Lễ vuốt đầu Nguyên Thu cười “Mẫu thân ngươi hay nói nha đầu kia làm đồ ăn rất ngon miệng, chỉ là Bích nhi phục vụ mẫu thân ngươi về sau ngươi muốn ăn gì cũng không dễ, ngươi là cái nha đầu tham ăn có thể nhịn được không?”

Nguyên Thu phiên cái xem thường “Đồ ăn của mẫu thân đều là cực tốt, Bích nhi tới phục vụ mẫu thân nữ nhi lấy cớ tới ăn chực”

Cố Lễ nghe vậy cười phá lên “Là nha đầu ngươi cơ trí. Cũng được, bảo nha đầu tới nay tới. Chờ mẫu thân ngươi ra tháng sẽ trả lại nha đầu cho ngươi”

Nguyên Thu cười đáp, Cố Lễ vì vội muốn chạy đi xem Lý thị nên nói mấy câu rồi cho bọn họ giải tán, mình đi về hậu viện.

Nguyên Thu, Cố Sơn và Nguyên Dung một đường đi về, Nguyên Dung vì suy nghĩ phản ứng của Cố Lễ không có tâm tình nói chuyện nhiều, Nguyên Thu và Cố Sơn không muốn nói to nói nhỏ trước mặt Nguyên Dung, ba người một đường im lặng đến ngã ba, Nguyên Dung lên tinh thần nói “Muội có rãnh đến viện ta chơi, tỉ ở trong am có rất nhiều đồ chơi dành cho muội”

Nguyên Thu hơi mỉm cười nói “Làm phiền tỉ”

Cố Sơn đưa Nguyên Thu trở về viện, Nguyên Thu gọi Bích nhi vào, cẩn thận dặn dò nàng mới cho nàng đi qua phòng lớn. Lúc Bích nhi vừa tới Lý thị thức dậy, nói với Cố Lễ muốn ăn hoành thánh, Bích nhi vội đi làm, bỏ thêm thịt heo, trứng gà. Buổi chiều Lý thị đã ăn cháo gà nên Bích nhi lấy xương lọc nấu hoành thánh, lại lo lắng Lý thị thấy ngán thả chút tôm khô và ít rau vào.

Bích nhi tay chân nhanh nhẹn chỉ có hai khắc đã nấu xong hoành thánh, múc thêm một chén nữa cho Thái Tuyết bưng vào. Lý thị ăn một ít đã thấy no, kêu Bích nhi tới hỏi việc ăn uống của Nguyên Thu “Đứa bé ngoan, sau này ngươi nấu cái gì cho ta thì làm thêm một phần cho chủ tử ngươi, nàng ăn đồ ngươi làm sợ suốt ngày ăn đồ của phòng bếp cảm thấy không ngon”

Bích nhi cười đáp, nói mấy câu với Lý thị rồi lui ra ngoài, về phòng bếp múc hoành thánh còn lại ra, không bao lâu thấy Thái Tuyết, Trương mama và một nha đầu khác của Lý thị đi ra, ngoắc bảo các nàng đi tới, mấy người ngồi trong phòng bếp vừa cười nói vừa ăn hoành thánh còn dư lại.

Nguyên Thu để Bích nhi đi rồi sai người đóng cửa viện, ngồi dưới đèn đem sổ sách Lý thị đưa cho lật xem, Chức Mộng thúc giục mấy lần, cho đến canh ba nàng mới rửa mặt đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau Nguyên Thu tỉnh lại thấy trời đã sáng vội gọi Chức Mộng đến hầu ah5 mình rửa mặt. Thúy Oanh thấy vậy cười nói “Tiểu thư không đi học sao còn sợ trễ”

Nguyên Thu cũng không nói tỉ mỉ với nàng, rửa mặt, vấn sơ kiểu tóc đơn giản liền vội vàng đi qua phòng lớn, vừa vào viện thấy hai di nương mới quỳ ở cửa, Thẩm mama đứng sau hai người, Nguyên Thu thấy thế đi chậm lại cười nói “Sáng sớm hai vị di nương phạm lỗi gì mà quỳ thế này?”

Thẩm mama quay đầu thấy Nguyên Thu hành lễ cười nói “Các nàng đến kính trà cho phu nhân, bọn nha đầu nói phu nhân còn chưa dậy, họ đành chờ đợi ở đây”

Nguyên Thu hơi gật đầu dẫn theo nha đầu đi vào sảnh ngồi, một hồi lâu nghe tiểu nha đầu báo với Lý thị, Nguyên Thu xem canh giờ đoán Cố Lễ đã đến nha môn dẫn Chức Mộng, Thúy Oanh trực tiếp đi cửa sau vào viện.

Lý thị lười biếng ngồi trên ghế Thái Tuyết vấn tóc cho nàng, Bích nhi một mình ở phòng bếp làm điểm tâm, từ rửa rau đến nấu cháo đều là Bích nhi tự thân tự lực, không mượn tay người khác trừ Trương mama và Thái Tuyết thỉnh thoảng đi vào hỗ trợ những người khác đều phải đứng rất xa không dám đến gần.

Nguyên Thu thấy Lý thị rửa mặt xong cho truyền cơm, Bích nhi đem hộp đựng thức ăn đi ra ngoài, Nguyên Thu thấy cháo cũng có dạng xanh lá cây không khỏi cười nói “Nhìn nhẹ nhàng lại có chút muốn ăn”

Thái Tuyết cười nói “Phu nhân, nhìn bộ dạng của cô nương chắc chưa ăn gì đã tới”

Lý thị cười mắng nàng “Cũng biết nói đùa, còn không nhanh múc cháo cho cô nương” Nguyên Thu cười hì hì ngồi bên cạnh Lý thị, bồi nàng nói chuyện, lại không ngừng gắp thức ăn cho nàng, Lý thị bất tri bất giác ăn hơn nửa chén.

Nguyên Thu thấy Lý thị ăn no cũng bỏ đũa xuống, tự nhiên có nha đầu đưa khăn tới, hai người lau miệng súc miệng, Lý thị cười nói “Nhìn con ăn ngon lành như vậy, ta cũng không nhịn được ăn nhiều hơn”

Nguyên Thu cười nói “Nữ nhi sẽ ngày ngày đến chỗ mẫu thân ăn điểm tâm”

Mẫu tử hai người đang nói chuyện có nha đầu vào bẩm báo “Thẩm mama dẫn hai vị di nương mới chờ thỉnh an phu nhân”

Lý thị nghe vậy sắc mặt lạnh xuống, Nguyên Thu nháy mắt cho nha đầu kia nói “Đại phu nói phu nhân vừa có thân thể, hai di nương lại đến từ nơi khác theo đường đi lỡ mang theo bệnh gì lây cho phu nhân sẽ không tốt. để các nàng ở trong sân nửa tháng, kiếm đại phu xem thử, nếu không có việc gì thì mới kính trà cho phu nhân”

Nha đầu kia vội đi, Thái Tuyết gọi nàng lại “Để ta đi nói, để Thẩm mama thấy phu nhân không chậm trễ nàng. Ngươi miệng lưỡi không khéo, Thẩm mama hỏi vài câu liền luống cuống”

Nguyên Thu cười nói “Ngươi đi mới phải, đi nói với Thẩm mama thật đáng thương cho nàng là lão nhân gia một đường từ Hàng Châu tới đây, xương cốt không biết có chịu đựng được hay không, cũng ở trong sân nghỉ ngơi nửa tháng, mỗi ngày cũng không cần đi thỉnh an, đồ ăn thì nha hoàn tự đem tới đó, thường ngày cũng có người phục vụ để cho lão nhân gia nghỉ ngơi một chút, chờ đại phu đến cũng xem cho Thẩm mama một chút”

Thái Tuyết đáp lời đi ra ngoài, một lát sau trở lại cười nói “Hai vị di nương ở đó quỳ, quản sự mmam đều đến cửa đứng ở trong sân tụm hai tụm ba nói chuyện, hai người quỳ gối ở cửa nô tì đi ra mặt họ đều đã đỏ bừng, nô tì nói xong hai người không ngừng liên tục đáp đi trở về, Thẩm mama cũng không ngăn cản được”

Nha đầu trong phòng nghe vậy cũng nín cười, Lý thị không dám cười sợ động thai khí, dùng tay vuốt đầu Nguyên Thu nói “Còn không cùng ta đến phòng phía trước, những quản sự kia sợ là đang đợi con đấy. Con lấy uy phong của cô nương ra cũng đừng làm cho bọn họ xem thường con”

Nguyên Thu cười phụ Thái Tuyết đỡ Lý thị đến phòng trước, Trương mama cầm da mềm trải trên giường, lấy gối dựa Nguyên Thu lúc trước làm, Nguyên Thu đỡ Lý thị dựa lên mình ngồi bên cạnh, mới phân phó gọi mấy quản sự kia vào.

Những quản sự kia hôm qua nghe nói là phu nhân sẽ đem việc quản gia dạy cho tam cô nương, trong lòng có chút nghi ngờ, hôm nay thấy tam cô nương nghiêm nghị ngồi đó, trong lòng tin bảy tám phần âm thầm chê cười “Tam cô nương mới bao tuổi, là nha đầu chưa lấy chồng, mặt mũi lòng dạ mềm mỏng, làm gì có bản lãnh lớn như vậy mà quản gia”

Nguyên Thu thấy các nàng không ngừng đưa mắt nhìn nhau, tất nhiên là biết họ nghĩ gì. Nàng cũng không mở miệng, không nhìn bọn họ, thẳng lưng bưng trà uống, mấy quản sự nhìn nhau đủ rồi mới phát hiện trong phòng yên lặng đáng sợ, tâm tình mỗi người không khỏi tuột xuống. Có kẻ to gan liếc mắt nhìn thấy Lý thị nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt tam cô nương cũng không có một tia hốt hoảng, trầm tĩnh như nước ngồi ngay ngắn ở đó. Hình như cảm thấy có người nhìn, nàng nâng mắt lên lạnh lùng nhìn quản sự này một cái, dọa nàng cúi đầu xuống thấp.

Nguyên Thu ngẩng đầu lên nhìn một vòng, thấy các nàng ai cũng xuôi tay cúi đầu mới mở miệng nói “”Từ bên này qua, bắt đầu nói”

Quản sự này vội tiến lên thỉnh an nói “Nô tài trông nom rau dưa…”

Phía dưới các quản sự từng người từng người nói, Nguyên Thu theo lịch cũ xử lí, các quản sự còn lại thấy thế không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong lòng “Cũng là giả vờ giả vịt thôi, còn không phải theo lịch cũ đến quản. Có mấy người muốn dùng mánh lới bắt đầu động tâm. Chuyện bên này chưa xử lí xong thấy có tiểu nha đầu chạy vào nói “Thưa cô nương, Trương di nương và Lâm di nương đánh nhau”

Nghe nói xong không chỉ có Nguyên Thu ngây dại, ngay cả Lý thị cũng mở mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.