Cố Sơn hiểu lo lắng trong lòng Nguyên Thu cười nói với Chức Mộng “Tiểu nha đầu trong sân không biết làm loạn cái gì, làm phiền Chức Mộng tỉ tỉ đi quản thúc bọn họ, tránh làm ồn Thế tử” Chức Mộng lanh lẹ đáp đi ra ngoài dẫn nha hoàn đến phòng bên dùng trà nói chuyện.
Nguyên Thu tất nhiên biết Chức Mộng làm việc ổn thỏa, có nàng bên ngoài không lo lắng có người nghe lén, lúc này mới thỏai mái nói chuyện với Sĩ Hành “Vừa rồi Sĩ Hành ca nói muội định thân, sao muội lại không biết, Sĩ Hành ca biết so với muội còn rõ ràng hơn? Muội chỉ biết ca ca và Tử Yên tỉ định thân thôi, chẳng lẽ muội cũng hứa cho Hạ gia sao?”
Sĩ Hành nghe đỏ mặt nói “Ta chỉ nghe Hạ phủ và Cố phủ định thân là vội vàng hấp tấp chạy tới, sao đoán được, đã quên chuyện Cố Sơn chưa định thân mới nháo ra chuyện cười như vậy. Vừa rồi ta nói sai, muội đừng giận”
Cố Sơn cười nói “Nguyên Thu không để ý đâu, chỉ là bí mật trong nhà khó giữ nếu nhiều người biết, mới vừa rồi lại thấy nha hoàn Nguyên Dung gần đây chắc muội muội lo lắng bị mọi người bàn tán thôi”
Nguyên Thu thấy sắc mặt vui mừng của Sĩ Hành cố ý nói “Thật ra thì ca ca nói chưa xong, vài năm nữa là muội muốn hay không cũng phải gả cho người ta làm sao có thể không kiêng kị?”
Sĩ Hành thấy không có người ngoài, mà mấy ngày này trải qua mấy cuộc buồn vui cũng không ngượng ngùng giống như lúc trước, lớn gan nói với Nguyên Thu “Muội muốn gả cũng chỉ có thể gả cho ta, ta nhất định phải cưới Nguyên Thu muội”
Nguyên Thu gằn từng chữ một “Muội không có phúc khí đó, Quận Vương phi dịu dàng hiền thục có cách trị gia cả Quận Vương phủ nhiều người như vậy cũng hòa hòa khí khí. Muội lại không có năng lực đó, cũng không có phúc khí tiêu thụ nhiều hảo tỉ muội như vậy”
Cố Sơn cố ý nhận nói đoạn cuối “Lời này cũng đúng, Nguyên Thu rất tỉnh táo. Tương lai ngươi có rất nhiều cơ thiếp chỉ sợ tính tình Nguyên Thu sẽ huyên náo cả phủ không yên, còn có thể hưu thê a.”
Sĩ Hành nghe vậy trợn mắt nhìn Cố Sơn “Ngươi chỉ quấy rối ta, cũng không nghĩ đến thời điểm ta giúp ngươi. Kể từ lúc ta thích Nguyên Thu ta đã hạ quyết tâm, tương lai nếu cưới Nguyên Thu làm vợ tình nguyện không cần tước vị chỉ cầu một đời một đôi nhân”
Cố Sơn nghe vậy không khỏi toét miệng cười nện Sĩ Hành một quyền, lại nắm tay hắn thật chặt. Nguyên Thu nghe những lời này của Sĩ Hành khối đá trong lòng mới rơi xuống lúc này mới cười nói “Nhưng phía trên huynh còn có trưởng bối, nếu về sau kín đáo đưa cho huynh mấy thiếp thất, huynh cũng không có cách nào”
Sĩ Hành cười nói “Muội không cần kích ta, ta đáp ứng muội tất nhiên làm được, muội nhất định phải tin ta”
Nguyên Thu nhìn Sĩ Hành một lúc lâu mới chậm rãi lộ ra nụ cười “Tốt, muội tin huynh một lần”
Sĩ Hành nhìn Nguyên Thu cũng cười, ánh mắt dịu dàng mang theo kiên định.
Tuần cuối cùng tháng mười hai, Cố Sơn và Tử Yên chính thức đính thân. Vì gần tới năm mới, các quản sự dưới thôn trang cũng đưa sổ sách về lại hiếu kính các thức ăn thôn dã. Lý thị vừa bận rộn xem sổ sách lại bận rộn chuẩn bị lễ về kinh thành lại chuẩn bị các sự vụ lễ mừng năm mới trong phủ bận túi bụi. Nguyên Thu cũng ngừng nữ công giúp Lý thị làm việc.
Niên lễ đưa về kinh, kể từ ba năm trước Cố lão phu nhân âm thầm lấy bác Cố Lễ đưa về kinh mua thôn trang cho tiểu nhi tử, nên Cố Lễ và Lý thị đưa về chỉ là một chút đồ cổ dụng cụ, thức ăn thôn dã các loại tơ lụa, vàng bạc ít đi phân nửa. Mỗi lần Cố lão phu nhân oán trách đều bị Cố Lễ lấy cớ khó khăn muốn chặn lại. Cố lão phu nhân tự biết đuối lí cũng không tiện cưỡng bức chỉ âm thầm oán giận con cả không đủ thân thiết, cho rằng con dâu đem bạc đưa qua nhà mẫu thân giắt bên miệng nói không ngừng.
Cố Lễ đương nhiên biết tật xấu của mẫu thân vì vậy hằng năm hắn đều viết giá trị đồ cổ phía sau. Cố lão phu nhân biết những thứ này không ít bạc chỉ là nàng xuất thân tiểu môn hộ sợ nhất là người ta nói nhà giàu mới nổi. Ngay cả những món đồ cổ đáng giá hơn ngàn ngân lượng nàng cũng không dám đem đi đổi bạc chỉ đành cố cười cho người mang đến mỗi ngày nhìn một lần mới thả tâm.
Cố Sơn đã đính thân, Quận Vương phủ lại phái lão mama qua xem Nguyên Thu vài lần nói chuyện với Lý thị. Nghe ý tứ trong lời nói cũng lộ ra lão Vương phi coi trọng Nguyên Thu. Lý thị cuối cùng gọi Nguyên Thu tới nói lại tỉ mỉ cho nàng một lần rồi cười nói với nàng “Con từ nhỏ đã có chủ ý lại thông minh hiểu chuyện nên hôn sự của con ta cũng nghĩ muốn nghe ý tứ con một chút, dù sao sắp lập gia đình là con, mẫu thân hi vọng sau này con trôi qua ngày thư thái”
Nguyên Thu nghe vậy mắt đỏ lên, ở thời đại này nhà nào cũng hi vọng nữ nhi trèo lên cành cao, có lúc được phất lên làm phượng hoàng. Khó có được như Lý thị muốn nữ nhi ngày qua ngày thư tâm cũng không cầm nàng lấy lòng người ta. Nguyên Thu hiểu khổ tâm của Lý thị trong lòng cảm động không thôi.
Lý thị kéo tay Nguyên Thu nói “Nam Bình Quận Vương phủ để lộ tin tức nói muốn chọn ngươi, ta nghe ý tứ là nghĩ trong năm Quận Vương phi muốn hạ sính lễ. Sĩ Hành lớn lên từ nhỏ cùng con, phẩm tính đương nhiên là tốt. Chỉ là dù sao hắn cũng ở vị trí kia, nếu như con gả cho hắn sau này cũng là thân bất do kỉ. Quận Vương phủ không phải người bình thường, quy củ nhiều mọi cử động đều có người nhìn, lão Vương phi tuy thích con nhưng chỉ là nhìn mặt Sĩ Hành thôi. Nếu nói không cung kính là nàng có thể bảo hộ che chở con được mấy năm? Sau này vẫn là dựa vào chính bản thân”
Lý thị uống một hớp trà lại nói “Hai tháng trước dẫn con đi Nam Kinh, mợ con cũng trúng ý con muốn hai nhà thân càng thêm thân. Mặc dù biểu ca Vân Hải con bộ dáng không được như Sĩ Hành nhưng cũng là thiếu niên công tử. Nếu con gả cho Vân Hải tương lai có cậu, mợ làm núi dựa còn có ông ngoại, bà ngoại bên cạnh thương yêu gả cho người trong nhà so với người ngoài hưởng phước hơn nhiều”
Nguyên Thu cũng không biết mợ Bạch thị có ý tứ này vội cự tuyệt nói “Biểu ca rất tốt nhưng con chỉ xem huynh ấy là ca ca không có lòng khác”
Lý thị thở dài nói “Nếu nói vậy, con chọn Sĩ Hành rồi phải không? Con không sợ hắn phong lưu như Nam Bình Quận Vương?”
Nguyên Thu nhỏ giọng nói “Như phụ thân cũng có mấy thiếp thất huống chi là người khác. Nếu vậy con lựa chọn tin tưởng Sĩ Hành”
Lý thị hỏi “Con đã nghĩ xong rồi? Nếu quyết định thì không thể thương lượng lại” Nguyên Thu nhìn Lý thị kiên định gật đầu. Lý thị thở dài, kéo Nguyên Thu lại gần vuốt ve mặt nàng nói “Nếu như vậy, trong lòng con cũng có chủ ý. Tận lực không nên chạm mặt Sĩ Hành” Nguyên Thu nghe đỏ mặt gật đầu.
Hôn sự Nguyên Thu chưa định xong nhưng sợ qua năm sẽ định thân, nên hôn sự Nguyên Dung càng cấp bách. Cố Lễ và Lý thị trước trúng ý chất tử Lâm Học của tri châu Lâm An là Lâm Phúc Dũng vừa trúng cử nhân, số tuổi tương đối tính tình Cố Lễ cũng cho người dò hỏi một chút. Mọi người nói nhân phẩm Lâm Học không tệ Cố Lễ liền tính đem Nguyên Dung cho phép hắn.
Cố Lễ và Lý thị đang thương nghị chuyện này chưa đợi định xong không biết như thế nào lọt tiếng gió vào viện Trương di nương. Vốn là Trương di nương nghe nói cử nhân tràn đầy vui mừng chạy đến viện Lâm di nương khoe khoang. Lâm di nương cầm quạt dựa cửa vừa quạt vừa châm chọc nói “Cũng không biết cử nhân nghèo khổ từ đâu tới, cũng được ngươi khoe khoang như bảo bối. Ta nghe nói cử nhân này nhà nghèo chỉ có mấy mẫu đất bạc màu, ngay cả con trâu cũng không có suốt ngày chỉ dựa vào may vá thêu thùa của mẫu thân hắn mà nuôi sống cả nhà”
Trương di nương nghe nói “Ngươi nói bậy, cử nhân là Quan lão gia”
Lâm di nương cười lạnh nói “Cũng chỉ là trù bị huyện lệnh thôi, cũng không biết ngày tháng năm nào mới nhận chức. Ta xem trước khi hắn nhận chức Nguyên Dung chỉ có thể chen chúc với hắn trong nóc nhà tranh rách nát. Trương tỉ tỉ, ta nghe là bọn họ ngay cả xiêm áo lành lặn cũng không có”
Trương di nương nghe trong lòng hốt hoảng nhưng ngoài miệng cứng rắn nói “Người ta là chất tử Tri châu, cũng là con em Quan gia, ngươi còn nói bậy ta nói lão gia vả miệng ngươi”
Cuối cùng là Lâm di nương sợ Cố Lễ, nàng nghe Trương di nương nói như thế trong lòng hận phu hạt đang ngậm trong miệng xuống đất, ấm ức xoay người vào nhà. Trương di nương không có tâm tình đấu võ mồm với Lâm di nương chạy một đường đến phòng Nguyên Dung lôi nàng hỏi “Con phải đính thân con có biết không?”
Nguyên Dung đã được Lý thị kêu lên nói chuyện này từ sớm, trong lòng đã rõ ràng, mấy năm nay chính mắt nhìn thấy cảnh ngộ của mấy vị di nương tự nhiên biết làm chính thất hơn gấp mấy trăm lần thiếp thất. Lý thị nói cho nàng người nọ là cử nhân, Cố Lễ chú ý dìu dắt cũng sẽ làm Quan lão gia, trong lòng Nguyên Dung cũng vui một chút. Nhưng nữ tử da mặt mỏng, lúc Lý thị nói điều này đều đuổi nha hoàn trong nhà ra ngoài Nguyên Dung mới đỏ mặt đánh bạo nghe Lý thị nói xong.
Mà Trương di nương lúc này vội vã vào viện, lôi kéo Nguyên Dung lanh chanh láu táu mở miệng suốt ngày gây gỗ với Lâm di nương thanh âm cũng lớn hơn so với người khác. Nàng đang lo lắng quên đúng mực vì vậy Trương di nương lớn tiếng nói ra nha hoàn, mama trong viện đều nghe rõ ràng.
Nguyên Dung thấy nha hoàn đều đỏ mặt đứng đó không khỏi thẹn quá thành giận quăng tay Trương di nương nói “Ta không biết Trương di nương đang nói bậy cái gì” Nói xong xoay người đóng sầm cửa. Trương di nương cũng không để ý Nguyên Dung phát giận, vội vàng theo đi vào, nói lại lời nói Lâm di nương cho Nguyên Dung nghe, rồi mắng “Con tuy là thứ xuất nhưng dù sao cũng là trưởng nữ sao Tam cô nương có thể là vương phi nương nương con là gả thư sinh nghèo. Hai người là tỉ muội thân sinh, so sánh như vậy còn không mất mặt. Con chính là không có tiền đồ, con là ta quan tâm lao lực, con sẽ không cho phép món hàng như vậy?”
Nguyên Dung đỏ mặt nói “Di nương có thể nói lời này với phụ thân đi, ở chỗ này so đo với ta làm cái gì? Ngươi dạy ta nhiều năm như thế nào, bào ta tranh khí, bảo ta vượt qua Nguyên Thu kết quả là mẫu thân phiền, phụ thân chán ghét. Hôm nay thật vất vả cho phép một cử nhân, tương lai cũng có thể làm Quan phu nhân di nương lại đem lời này nói đánh mặt của ta”
Trương di nương mắng “Ngươi biết cái gì, cử nhân cũng là cái danh tiếng thôi, chờ hắn làm quan không biết đến lúc nào. Nhà hắn nghèo như vậy làm sao có thể lật người, ngươi còn trông cậy làm quan phu nhân cũng không sợ xấu hổ đỏ mặt”
Nguyên Dung nghe vậy vành mắt đỏ hoe còn mạnh miệng nói “Có phụ thân chỉ điểm sao không làm quan được? Còn nữa, nếu hắn không tốt vậy di nương đi tìm cho ta một người tốt ta mới phục ngươi”
Trương di nương nghe ngã ngửa, trong miệng la mắng “Ta còn không tin không tìm được nhà tốt cho ngươi”
Nguyên Dung trơ mắt nhìn Trương di nương đi, mình đứng chỗ cửa sổ nghe trong sân nha hoàn mama bàn luận xôn xao, nàng cảm thấy mấy người này là cười nhạo mình, nhất thời đau buồn cầm khăn ngã xuống giường không ngừng khóc.
Trương di nương đi ra khỏi sân Nguyên Dung, liền sai người kêu Lý mama tới hậu viện trong phủ, Lý mama xưa nay quan hệ tốt với Trương di nương, nhưng Lý thị không thích người nói chuyện huyên thuyên vào phủ vì vậy ngày thường rất ít cho họ đi vào. Nhưng hôm nay sớm đến mừng năm mới, Lý thị không rảnh trông nom những chuyện này. Trương di nương gọi Lý mama tới cửa sau dẫn tới viện mình cho nàng hai khối vải bố. Lý mama sờ vải vóc bằng phẳng thật dày làm đủ hai bộ xiêm áo vui mừng cầm bỏ trong ngực, ngồi bên cạnh bàn uống trà với Trương di nương.
Trương di nương nói một chút chuyện liền kéo đến hôn sự của Nguyên Dung thở dài với Lý mama “Ta chỉ sinh có một nữ nhi như vậy, tuy nói nàng không gọi ta là mẫu thân nhưng ta thao tâm cũng không ít hơn phu nhân”
Lý mama cười nói “Trong bụng ngươi bò ra, để ý sẽ hơn người khác. Ta thấy nhị cô nương cũng lớn qua năm sẽ cập kê đã cho phép ai chưa?”
Trương di nương thở dài nói “Lần gọi ngươi đến không phải vì chuyện này sao?” Nói xong hạ thấp giọng chỉ chỉ phương hướng phòng lớn nói “Nhà này muốn đem Nguyên Dung cho phép cử nhân nghèo”
Lý mama chẹp tiếng tiếc rẻ nói “Nhị cô nương xinh đẹp, ta xem còn hơn tam cô nương một chút cứ như vậy chẳng phải uất ức nhị cô nương?”
Trương di nương vội nói “Không đúng vậy sao, chỉ là lão gia bị phu nhân lừa gạt cho là Nguyên Dung tìm không được người trong sạch hôm nay ta tìm ngươi chính là muốn tìm người nào niên kỉ tương đối, nhà giàu có chút nếu tương xứng ta cầu lão gia để xem lão gia có thuận theo hay không?”
Lý mama che miệng cười nói “Ta hôm nay tìm di nương vì chuyện này vừa đúng ta đang có một người vô cùng phù hợp yêu cầu, di nương nghe bảo đảm hài lòng”
Trương di nương vui vẻ nói “Đã như vậy, ngươi nói mau, nếu là chuyện thành tiền thưởng không bạc đãi ngươi”