Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 68: Chương 68: Sĩ hành hồi kinh




Lý thị tiễn Cao mama trở lại, thấy lão thái thái mặc xiêm y gặp khách ngủ trên giường, cả người đều là mồ hôi lạnh nhất thời bị dọa sợ. Vội sai nha hoàn lấy xiêm y sạch ra mấy người đỡ lão thái thái cởi ra xiêm y gặp khách, Lý thị cầm khăn lông ướt lau mồ hôi trên người nàng mới cho người thay xiêm y sạch sẽ.

Buổi sáng lão thái thái tỉnh lại đã tốt hơn một chút nhưng vì mặc xiêm y gặp khách lăn qua lăn lại lập tức nóng lên, Lý thị lo lắng vội gọi Tôn thị và Ngô thị cùng tới, lại quay đầu hỏi nha đầu trong phòng “Ta đi ra tiễn khách, tam phu nhân còn ở trong nhà như thế nào chuyển thân đã không thấy tăm hơi đâu?”

Nha hoàn kia vội trả lời “Tam phu nhân cầm nhân sâm đi ra ngoài nói là đi chế thuốc”

Lý thị nghe hừ lạnh nói “Hôm qua mới vừa lấy rất nhiều, tại sao lại đi chế thuốc nữa” Nha hoàn kia cũng không dám lắm mồm, chỉ thấp đầu xuôi tay đứng, Lý thị hầu hạ lão thái thái thay quần áo mệt mỏi đầu đầy mồ hôi liền ngồi xuống nói “Đầu ta đầy mồ hôi, ngươi lấy nước cho ta rửa mặt” Nha hoàn kia vội đáp đi, một lúc liền đưa chậu nước vào, quỳ trên mặt đất giơ chậu nước rửa mặt.

Thái Tuyết cầm khăn tay che vạt áo cho Lý thị, lại vén tay áo nàng lên mới lui xuống. Lý thị lấy tay vốc nước rửa mặt, Thái Tuyết cầm khăn tới lau. Hôm qua Lý thị ngủ tại gian phòng nhỏ bên trong, Nguyên Thu sai người đem quàn áo gương lược tới để buổi sáng Lý thị trang điểm dùng, Thái Tuyết vào trong phòng lấy ra, Lý thị soi gương thoa son phấn.

Ngô thị nghe Lý thị cho người tìm nàng vội chạy tới, Lý thị lúc này đang trang điểm cũng không để ý tới nàng, Ngô thị mắt nhìn láo liêng một hồi liền ngắm vòng tay Lý thị để trên bàn, liền cầm lên tay vuốt ve nói “Vòng tay này của đại tẩu khảm viên trân châu sợ là không ít bạc nhỉ?”

Lý thị nghe vậy dừng tay lau mặt một chút lại tiếp tục lau mặt nói “Giang Chiết thịnh sản là trân châu cũng không đáng giá gì”

Ngô thị mở miệng cười “Đại tẩu tài đại khí thô không giống như nhà chúng ta, vòng tay này cũng có một không hai còn nói không đáng gì. Nếu đại tẩu không lạ gì, thôi thì cho ta đi ta suốt ngày đi ra ngoài mà không có đồ mang”

Từ nhỏ Lý thị xuất thân danh môn, gả vào Cố gia theo Cố Lễ đi ra ngoài tiếp xúc nhiều nhà phu nhân quan lại mọi người đều cẩn thận chặt chẽ rất hiểu lễ nghĩa, không có người nào như Ngô thị há mồm liền hỏi người ta muốn cái gì, huống gì hôm qua Ngô thị mới vừa cùng mình long trời lỡ đất, ngôn ngữ độc ác giống như kẻ thù.

Ngô thị thấy Lý thị sững sờ không nói tiếng nào, liền vui vẻ cầm lên mang lên tay mình Thái Tuyết nhìn không nổi bộ mặt kia của Ngô thị đánh bạo đoạt vòng tay trở lại, Ngô thị nhất thời liền lật mặt chỉ vào lỗ mũi Thái Tuyết mắng “Ngươi là cái thá gì, ngay cả vòng tay của phu nhân cũng dám giành, còn biết quy củ hay không?” Nói xong vung tay muốn đánh Thái Tuyết.

Lý thị thấy vậy đổi sắc mặt tiến lên ngăn tay Ngô thị cười lạnh “Nha đầu của ta không hiểu chuyện tự ta sẽ dạy nàng, không phiền đệ muội phí tâm”

Ngô thị thấy Lý thị mặt lạnh liền thu tay cười nói “Đại tẩu là xuất thân từ nhà lớn, sao nha đầu bên cạnh cũng không hiểu quy củ, chính là ta cũng không so đo với nàng, nếu là bằng hữu thân thích cũng như vậy chẳng phải là mất thể diện nhà chúng ta”

Thái Tuyết cười lạnh nói “Ta là nha đầu không quy củ thì cũng được đi, cũng không biết tam phu nhân tùy tiện cầm đồ của người khác là quy củ gì” Ngô thị nghe vậy giương mắt sẽ mắng, Lý thị vội quát lên trước nàng “Thái Tuyết, ngươi nói cái gì? Còn không nhận lỗi với tam phu nhân”

Thái Tuyết đành tiến lên hành lễ với Ngô thị, Ngô thị vừa muốn trưng ra dáng vẻ với Thái Tuyết, Lý thị xem như không thấy quay đầu nói với Thái Tuyết “Còn không nhanh về viện xem tam cô nương đang làm gì?” Thái Tuyết vội đáp hành lễ với Lý thị lui ra ngoài. Ngô thị một bụng lửa giận không kịp phát tiết ra ngoài đã bị Lý thị chận trở về, đứng ở đó mắng cũng không được nói cũng không xong đành trơ mắt nhìn Thái Tuyết vung rèm ra ngoài.

Ngô thị nhìn chằm chằm rèm cửa trong lòng vụng trộm mắng Thái Tuyết xoay đầu lại thấy Lý thị giống như không có chuyện gì xảy ra cầm vòng tay đeo lên cổ tay, Ngô thị há miệng vài lần cũng không dám mở miệng nữa.

Lão thái thái giằng co một trận, ban đêm nóng lên, hôm nay trùng hợp gặp Tôn thị trực đêm, lão thái thái vừa mệt vừa ói giằng co Tôn thị một buổi tối không ngừng nghỉ. Đợi trời sáng Cố Lễ cho mời đại phu, đại phu chuẩn mạch xong nói là toát mồ hôi lại mở phương thuốc khác.

Lão thái thái bệnh trận này liền bệnh hai tháng, Lý thị thấy lão thái thái bệnh cũng không tiện nhắc lại chuyện quản gia. Đảo mắt đến đầu tháng tám, chức quan Cố Lễ được ban xuống được thăng lên làm chức Kinh Triệu phủ doãn, Lý thị được phong làm tam phẩm Cáo Mệnh phu nhân.

Lão thái thái nghe tin vui lên tinh thần không ít, vội sai người bày hai bàn tiệc ăn mừng. Cố Lễ làm mấy ngày tiệc rượu mời quan viên lớn nhỏ trong thành uống rượu, tất cả nữ khách cũng tới rối rít chúc mừng Lý thị, nhất thời Cố phủ náo nhiệt như trẩy hội. Lão thái thái vốn có ý tưởng mượn bệnh tránh chuyện, nhưng bây giờ Cố Lễ thăng quan, nàng lại muốn thân cận Lý thị nhưng lại không muốn nói đến chuyện quản gia. Cho đến khi Nữu Nữu vô tình nhắc đến mười sáu tháng tám là sinh nhật Nguyên Thu, lão thái thái mượn cơ hội nói cho Nguyên Thu làm sinh nhật náo nhiệt.

Ngô thị lại muốn phục vụ lão thái thái, lại vừa chuẩn bị tết trung thu lại chuẩn bị sinh nhật Nguyên Thu mỗi ngày bận sứt đầu mẻ trán. Mấy năm trước tiết trung thu cũng không có phô trương như vậy, nhưng bây giờ Cố Lễ vừa thăng lên Kinh Triệu phủ doãn, các phủ đến đưa quà trong ngày lễ nối liền không dứt, Ngô thị không thể không nhờ Lý thị dựa theo đồ các nhà đưa mà trả lễ. Vì các phủ đưa đến cái gì đều là danh tiếng của Cố Lễ cũng đều phải thông qua Lý thị xem xét, Ngô thị nhìn trúng cái gì cũng không dám giấu đành ghi lại danh sách đưa đến kho.

Lão thái thái thấy bạc trong nhà như nước chảy ra ngoài lại không thấy tiền thu vào, người khác đưa đồ tới tuy là đáng tiền nhưng cũng không thể cầm đi ra ngoài hoặc bán vì vậy có chút sợ. Sinh nhật Nguyên Thu là nàng chính miệng đồng ý, nàng chuẩn bị làm để lấy lòng đại phòng dĩ nhiên không thể tiết kiệm. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể bảo Ngô thị chuẩn bị tiết trung thu có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.

Hàng năm đến lúc lễ tiết sinh nhật chính là thời điểm Ngô thị mò tiền, năm nay trung thu lại bị lão thái thái hạn định ngân lượng, đừng nói là giấu chính là lấy tiền này chuẩn bị cho tiết trung thu cũng xem là miễn cưỡng. Trong lòng Ngô thị rất không vui nhưng nàng không dám đắc tội với lão thái thái chỉ đành móc tiền riêng ra ngoài miễn cưỡng qua đi tiết trung thu.

Ngày sinh nhật Nguyên Thu, sáng sớm Nguyên Thu mặc chỉnh tề đi đến phòng lớn thỉnh an lão thái thái lại dập đầu với phụ mẫu, bọn nha hoàn trong phủ cũng vội rối rít tới chúc mừng Nguyên Thu. Vì Nguyên Thu tuổi nhỏ, Lý thị ngăn không cho bọn nha hoàn dập đầu sợ chiết thọ, chỉ bảo hành lễ xong thì thôi.

Tất cả nữ quyến trong kinh thành đều biết thiên kim của Cố đại nhân vừa thăng lên Kinh Triệu phủ doãn tương lai là thế tử phi, vì vậy ngày sinh của Nguyên Thu cũng đưa quà đến chúc. Lão thái thái không ngờ đến nhiều nữ quyến nhà quyền quý như vậy, vội sai Ngô thị xuống bếp xem tiệc chuẩn bị buổi trưa như thế nào.

Thật may Lý thị thường thấy cảnh như vậy cũng không sợ đến loạn, trước mắt đón tất cả phu nhân các phủ vào, nha hoàn bên người nàng tất cả đều có nhãn lực, bưng trà rót nước thỉnh an cũng không ra đường rẽ nào. Qua giờ tỵ, Liêm Thân Vương phủ phái người tới tặng quà cho Nguyên Thu, mọi người rối rít thở dài nói “Tam cô nương Cố phủ thể diện thật lớn”

Thật may là lão thái thái kêu một đoàn hát kịch nhỏ vào phủ, ở chỗ mát mẻ trong vườn dựng sân khấu. Nhiều người đến trong nhà có chút chật hẹp, lão thái thái mời các vị phu nhân đến trong vườn xem kịch.

Lúc này lão thái thái đã quên Mỹ Ngọc, chỉ gọi Nguyên Thu đến ngồi bên mình, lại đưa danh sách kịch cho nàng, Nguyên Thu xưa nay không thích xem kịch nhìn sơ qua chỉ hai vở kịch an tĩnh. Mỹ Ngọc rất thích xem kịch náo nhiệt, nghe Nguyên Thu chỉ có chút không vui liền tới bên cạnh lão thái thái nói “Lão tổ tong, con muốn xem ”

Mọi người nghe đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lão thái thái cảm thấy có chút bẽ mặt nhỏ giọng quát Mỹ Ngọc một câu cũng không để ý đến nàng nữa. Cũng may Mỹ Ngọc thấy bọn nha hoàn bưng trái cây lên vội trở lại vị trí của mình ăn trái cây.

Mọi người xem kịch lại nghe nha hoàn nói Phụ Quốc công lão thái thái dẫn ba vị phu nhân tới. Cố lão phu nhân nghe nói vội vàng đi nghênh đón trên mặt cười như nở hoa “Lão thái quân gần đây tốt không?” Lão thái quân đè tay Cố lão phu nhân xuống tươi cười “Ta nghe nói tam cô nương nhà ngươi sinh nhật, liền tới đòi uống ly rượu, cũng tới cho náo nhiệt dính theo một chút vui mừng”

Cố lão phu nhân cười đỡ nàng ngồi xuống, mới ngoắc gọi Nguyên Thu tới thỉnh an lão thái quân. Lão thái quân vội sai người đưa quà tặng, Cố lão phu nhân giương mắt ngó nhìn nhưng hộp được lụa gấm đỏ bao chặt chẽ chỉ đành nhìn Nguyên Thu nhận lấy đưa cho nha hoàn.

Cố lão phu nhân cùng ngồi chung một chỗ với lão thái quân, nghe kịch trên sân khấu trò chuyện đôi chút. Lão thái quân cố ý dẫn đến trên người Mỹ Ngọc, tiết lộ ý tứ hôn phối. Lão thái thái vốn là có ý đó, nhưng lão thái quân vẫn không chủ động nói chuyện này cũng không thể đi hỏi. Ai ngờ hôm nay lão thái quân chủ động nói ra, làm gì có lí Cố lão phu nhân không đồng ý. Lão thái quân nhỏ giọng cười nói “Tiểu tôn tử này của ta tuy là thứ xuất nhưng là hình dáng học vấn cực tốt”

Cố lão phu nhân vội tán dương tiểu công tử một phen mới hỏi “Nếu lão thái quân ưng ý Mỹ Ngọc cũng là phúc phận của Mỹ Ngọc. Ta thay cha nàng đáp ứng chuyện này”

Lão thái quân cười nói “Đợi ta về nhà, liền sai người đưa bát tự tới, nếu hợp bát tự thì định thân trước” Cố lão phu nhân vội cười đáp ứng.

Hai lão phu nhân đang nói chuyện, chỉ thấy một nha hoàn vội vã chạy tới, đến trước mặt Nguyên Thu nói “Thưa lão thái thái, thưa tam cô nương, Nam Bình Quận Vương phủ hôm nay vừa đến Kinh Thành liền phái người đưa quà tặng tới cho tam cô nương”

Nguyên Thu nghe vậy kinh ngạc hỏi “Đã vào kinh rồi sao?”

Nha hoàn kia cười nói “Thưa cô nương, nghe người ta nói Thái phi, Quận Vương, Quận Vương phi và Thế tử vừa đến phủ đệ Quận Vương phủ”

Lão thái thái vừa nghe vội vàng nói “Mau mời người đi vào”

Nha hoàn vội đáp chạy ra ngoài, một lúc liền lĩnh mấy mama đi vào, Nguyên Thu cẩn thận nhìn, thấy đều là người bên cạnh lão Vương phi, vội tiến lên vấn an. Mama dẫn đầu kéo tay Nguyên Thu cười nói “Tam cô nương tốt không? Hơn nữa năm không thấy càng ngày càng mặn mà. Thái phi vẫn nhớ cô nương, nói hôm nay là sinh nhật cô nương, vừa trở về phủ liền sai lão thân mang quà tặng đến”

Nguyên Thu nghe cười nói “Làm phiền thái phi nhớ, ngày khác Nguyên Thu tới cửa bái tạ”

Mama này cười nói “Thái phi muốn đi luôn miệng nhắc cô nương, còn dẫn theo rất nhiều đồ cho cô nương đấy”

Nguyên Thu cảm tạ thái phi, sai người dâng trà cho nàng, lại hỏi mama này thái phi, Quận vương phi mạnh khỏe không, dọc đường đi có thuận lợi hay không. Mama này nhất nhất đáp, lại cố ý vô tình nói mấy câu về Sĩ Hành, Nguyên Thu giả bộ trấn định nghe, nhưng tay cầm li trà có chút run rẩy.

Mấy mama tặng đồ xong liền cáo từ, lão thái thái giữ lại một lúc mới cho người tiễn ra ngoài. Tiệc rượu đãi khách cũng giải tán, Nguyên Thu uống mấy li rượu có chút say vịn Chức Mộng về phòng ngủ thẳng đến tối mới thức dậy.

Nguyên Thu nghe trên người mình toàn là mùi rượu mới cho người múc nước tắm rửa, lại để cho Thúy Oanh đem chăn giường đệm giường đổi mới hết. Chức Mộng từ bên ngoài đi vào thấy Nguyên Thu tỉnh tiến lên thưa “Buổi chiều Nam Bình Quận Vương phủ cho người tới tặng đồ cho cô nương, nghe nói cô nương đã đi ngủ nên không quấy rầy chỉ để đồ đó rồi đi”

Nguyên Thu không khỏi ngạc nhiên nói “Buổi sáng không phải đã có người đến tặng đồ rồi hay sao? Sao lại đến nữa?” Chức Mộng cười nói “Không biết” Nguyên Thu tò mò liền sai Chức Mộng lấy ra nhìn một chút.

Chức Mộng, Thúy Oanh ôm hai hộp bự tới, Nguyên Thu mở ra một cái chỉ thấy bên trong đựng tượng đất, máy xay gió, cỏ lau, vải cắt song ngư, toàn là đồ chơi. Nguyên Thu lấy từng cái ra nhìn chỉ thấy làm rất tinh xảo, mới mẻ thú vị. Nhìn qua một lần Nguyên Thu lại mở ra hộp khác, thấy bên trong là các loại trang sức, lại có các loại phấn được lưu hành, còn có hai lon phấn trân châu rất lớn.

Chức Mộng đứng một bên cười nói “Cô nương luôn nói hồi kinh không tìm được phấn trân châu tốt mà dùng, thật trùng hợp người Quận Vương phủ đưa tới nhiều như vậy cũng không biết ai gởi cái này thật hiểu lòng cô nương chúng ta”

Thúy Oanh nghe vội gật đầu cười nói “Đúng vậy, nhìn xem phấn này lúc ở Hàng Châu cô nương cũng rất hay dùng, đều là lấy từ nước cánh hoa chiết ra. Kinh thành mặc dù cũng có loại phấn này nhưng dù sao kinh thành cũng có chút rét lạnh, nhiều loại hoa ở phía nam không tìm thấy được trong kinh thành, có thể dùng làm phấn càng ít hơn. Ta thấy phấn ở kinh thành mùi thơm, màu sắc cũng không bằng lúc ở Hàng Châu”

Nguyên Thu nghe không khỏi cười nói “Ngươi chỉ được cái bắt bẻ, ta thấy cũng không sai biệt lắm so với ngươi nói”

Thúy Oanh cười nói “Nô tì chỉ khen tặng người đưa lễ có lòng thôi”

Nguyên Thu cười lắc đầu, nhìn xong mỗi một loại mới thấy phía dưới hộp có một lá thư. Nguyên Thu cầm lấy mở ra nhìn phía trên có vài chữ to:

Nguyên Thu, ta đã trở về

---Sĩ Hành---


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.