Tịch Tình Nhi đang
trong giai đoạn cuồng nhiệt học tập, Tụ Linh Trận không khó học, thế
nhưng khó là, sai một ly, hiệu quả hoàn toàn khác, ăn cũng là một nhiệm
vụ cần làm, nếu không phải sợ Chung Ly Dạ hoài nghi, nàng cũng không
muốn ăn cơm.
Thấy muội muội cơm nước xong liền về phòng, Chung Ly Dạ kéo nàng lại, “Tình Nhi, muội sao vậy? Nhà đã xây xong, Dư Tam bảo
chúng ta hôm nay đến nhận.”
Tịch Tình Nhi vỗ trán một cái, nàng thực sự đã quên chuyện này, “Đã xây xong rồi à?”
“Ừ, hôm trước, ca bảo A Thì đến trong thành Lương Châu mua một ít gia cụ,
đại khái ngày mai sẽ trở về, thu dọn một chút là có thể vào ở.”
“Sao lại đến thành Lương Châu thành mua? Mua ở trấn trên là được rồi ” Muốn
mua gì đó đa, cũng không cần đến thành Lương Châu xa như vậy, đem đồ về
sẽ cực lắm.
Chung Ly Dạ cười , “Không có việc gì, A Thì thuê người đưa đồ về, nếu đã tính ở đây lâu dài, thì phải mua gì đó tốt hơn .”
Tịch Tình Nhi suy nghĩ một lúc, mới hiểu ý ca ca, đúng nha !”Cám ơn ca ca.”
“Còn khách khí với ca ca làm gì, tất cả làm vì muội mà .”
Nhà mới mặc dù cách trấn 7, 8 dặm, bản thân Chung Ly Tình là công chúa lá
ngọc cành vàng, tuổi lại nhỏ, không võ công gì, cho nên Chung Ly Dạ thuê một chiếc xe ngựa, tốc độ chậm một chút để muội muội có thể thoải mái,
dù sao cũng không có vội.
Tịch Tình Nhi ngoan ngoãn ngồi trên xe, cho dù nàng nói nàng đi ộ cũng không thành ấn dề, nhưng Chung Ly Dạ
cũng sẽ không đáp ứng! Như vậy, nhiều một chuyện bớt một chuyện, cứ
thuận theo.
Vừa xuống xe ngựa, đã thấy một bờ tường cao bao quanh một khu kiến trúc, không biết nhà giàu có đại viện thế này không, Chung Ly Dạ nắm nàng, chỉ vào rừng trúc kia nói: “Biết muội thích, nên xây
tường vòng thành sân, như vậy sẽ an toàn hơn.”
Tịch Tình Nhi
biết, nếu không bao rừng trúc này lại, lỡ như mấy tên sát thủ tìm được
đến đây, sẽ lợi dụng rừng trúc làm nơi ẩn thân, khi đó huynh muội họ sẽ
tránh không kịp
Từ cửa cho đến phòng khách, là dùng đá nhỏ lót
thành đường, hai bên đường đá nhỏ, ngày từ lúc đầu Tình Nhi đã bảo những thợ xây nhà đừng động đến hai bên phần đất này, chỉ cần dọn lại thôi,
nhớ đến hạt giống trong không gian, sau này cứ ném ra ngoài này làm thí
nghiệm thử, đóng cửa viện lại, ai mà biết bên trong làm gì, nhưng phải
chờ Chung Ly Dạ đi khỏi mới được, nhiều vật mới mẻ đồng thời xuất hiện
tuyệt đối không phải là chuyện tốt, nhân tâm, là thứ dễ thay đổi nhất.
Nhà xây ở đây có phong cách thật cổ, Tịch Tình Nhi chỉ cảm thấy căn nhà này thật giống như mấy căn nhà trong phim cổ trang, muốn nàng hình dung,
nàng hình dung không được, đương nhiên, đây là cái nhìn trong mắt Tịch
Tình Nhi, còn ở trong mắt Chung Ly Dạ, căn nhà này được xây thế nào, cái gì cổ với chả cổ hoàn toàn không có khái niệm.
Dư Tam dẫn hai
người đi xem cả căn nhà, Chung Ly Dạ hài lòng gật đầu, rất tốt, vốn còn
cho rằng sẽ làm không được, dù sao ở nơi xa xôi thế này, chưa có ai từng xây qua kiến trúc như vậy, không nghĩ tới Dư Tam này lại xây đúng như
mong muốn của Chung Ly Dạ, thật tốt.
“Kỹ thuật của Dư sư phụ thật tốt.” Chung Ly Dạ thật tình khen, phải biết rằng, có thể được hắn khen
thì Dư sư phụ này rất giỏi rồi.
Dư Tam cười sang sãng, tự hào, “Đó là, sư phụ ta là một đại sư, tay nghề của ta chỉ được ba thành của ông.”
Chung Ly Dạ nướng mi, tay nghề như vậy chỉ học được ba thành, vị sư phó này
hẳn rất có bản lĩnh đi, dù sao ba thành này lại có thể xây được kiến
trúc ở hoàng cung.”Không biết sư phó ai?”
Dư Tam lắc đầu, “Xin
lỗi Tịch công tử, cái này ta không thể nói, đây là quy củ sư môn, còn
chưa chính thức xuất sư không được nói ra sư môn.”
“Dư Tam sư phụ còn chưa có xuất sư? Vậy làm sao. . .” Chung Ly Dạ hiếm khi có lòng hiếu kỳ.
“Bởi vì không có việc gì làm, ha ha, được rồi, Tịch công tử có hài lòng không?”
Nhìn là biết Dư Tam không muốn nói, Chung Ly Dạ chỉ hơi nhướng mày, hắn vốn
là người không thích soi mói chuyện người khác “Rất hài lòng.”
Lấy một tấm ngân phiếu trong tay áo ra, “Đây là tiền công , phiền Dư sư phụ chia tiền công ra cho mọi người.”
Dư Tam đếm, nhiều hơn tiền công ban đầu ba thành, có điều ông cũng là
người có mắt nhìn, không có trả lại, tâm nói lời cảm tạ, cái trấn trên
này, người dân thu nhập không được bao nhiêu, tuy rằng cuộc sống chưa
tính là cực khổ, nhưng cũng không có dư dả mấy” Đa tạ Tịch công tử và
Tịch tiểu thư.”
Chung Ly Dạ cười , nắm tay Tịch Tình Nhi tiếp tục đi về phía trước, hắn thích cùng người thông minh giao tiếp.
Nơi tường vây quanh có nhiều chỗ trống rất nhiều, dù sao chỉ có ba người ở, sau này cũng không có nhiều thêm mấy người, xây nhà lớn quá có vẻ trống trãi, Tịch Tình Nhi thích ở loại nhà nhỏ này, giống như một gia đình,
giống như nhà nàng kiếp trước.
“Tình Nhi, những nơi trống kia
muội muốn xử lý thế nào?” Chung Ly Dạ nghe muội muội nói muốn chừa phần
đất trống lại, vẫn cảm thấy kỳ quái, nàng muốn làm cái gì? Trồng trọt
sao? Chuyện cười này không có chút buồn cười chút nào, công chúa từ
hoàng cung ra ngoài sống lại phải trồng trọt ư? Nói ra sẽ hù chết người.
Tịch Tình Nhi chỉ là cười, “Đến lúc đó nhìn sẽ biết, hoa hoa thảo thảo cũng có thể.”
Chung Ly Dạ nhìn nàng, không nói thêm nữa, hình như sau khi ra ngoài, muội
muội trầm mặc rất nhiều, trước đây sẽ vui vẻ nháo một trận, sẽ quất quít lấy hắn đòi chơi cùng nàng, hiện tại. . . Như một tiểu đại nhân, thật
không biết là tốt hay xấu nữa.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống
nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung và Ổ
Cầm Thú. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Ngày thứ hai, Thì Văn Chi mang theo một đoàn xe trở về, nhìn thấy một hàng
người mang đồ vào trong, khoé miệng Tịch Tình Nhi giật giật, mua thật sự rất nhiều, nhiều vô số, bọn họ là muốn đem tiền trong tay dùng hết sao? Tuy rằng mấy vạn lượng không phải đều dùng mua hết mấy thứ này, nhưng
nàng có cảm giác đó, Thì Văn Chi có đúng là đem đồ cả con đường về
không.
Sau khi trả bạc, những người đó giúp đỡ đem đồ vật sửa
sang lại hết rồi mới ly khai, trở về phòng, Tịch Tình Nhi xoắn tay áo
lên chuẩn bị quét tước, bị Chung Ly Dạ kéo lại, đem tay áo thả xuống,
trong mắt có vẻ giận, “Tình Nhi, muội muốn làm gì? Vừa mới rời cung đã
quên hết lễ nghi rồi à?”
Tịch Tình Nhi ngẩn người, chợt nhớ tới
thân phận của thân thể này, động tác như vậy của một công chúa là vô
cùng bất nhã, thô tục, ở hiện đại các nàng có thể mặc một chiếc áo yếm
ra đường, còn ở thời phong kiến, chỉ cần lộ một chút da thịt ra thôi, vị ca ca này của nàng sẽ bảo là nàng quên mất hết lễ nghi.
Không có xã hội nào thích ứng với người, chỉ có người thích ứng với xã hội, nàng chưa bao giờ vọng tưởng khiêu chiến chế độ của thế giới này, nàng chỉ
muốn an phận, làm một tiểu thường dân khoác thân phận công chúa.
“Xin lỗi, ca ca, sau này muội sẽ chú ý.”
Sắc mặt Chung Ly Dạ dịu lại, “Ca ca không có trách muội, chỉ là, mặc kệ ở
nơi nào, muội không thể quên thân phận của mình, muội là công chúa không thể vì đoạn thời gian bất đắc dĩ mà quên hết, không thì mẫu hậu sẽ
thương tâm.”
“Đã biết, ca ca.” Giọng Tịch Tình Nhi chân thành,
bất kể là ai, trong lòng khó bỏ được chấp nhất, nàng cũng hiểu, nguyện ý nghe theo, bởi vì nàng biết, người này là vì tốt cho nàng, tuy rằng
nàng bây giờ nói không muốn về cung, thế nhưng không có khả năng không
về, ở cái nơi người ăn thịt người kia, thể diện rất quan trọng, nàng
không thể đánh mất thể diện của mẫu thân thân thể này, tuy rằng người
cũng không còn cũng là bởi vì như vậy, nàng không được phép bôi đen danh dự của mẫu thân.
Chung Ly Dạ sửa lại y phục cho nàng, “Biết là tốt rồi, đi xem mấy gia cụ thế nào, không thích thì ca ca giúp muội đổi lại.”
Tịch Tình Nhi nhìn chung quanh một lần, nhìn mấy gia cụ vừa mua, thấy sao
cũng không xứng lắm, theo thói quen nàng lắc đầu, “Như vậy tốt vô cùng.” Sau này mà có cơ hội thì đổi lại vậy, bây giờ mục tiêu đầu tiên là phải nhanh chóng dọn vào, dù sao cũng không phải là nhà ở hiện đại, muốn sửa lại cũng mất một đoạn thời gian mới vào ở được, nếu tất cả đều dùng gỗ
để xây, thì không cần lo vấn đề kia rồi.
“Vậy muội ngồi nghỉ một
chút đi, để A Thì làm, ca về trấn thanh toán sổ sách với Hùng chưởng quỹ thuận tiện đem đồ của chúng ta cầm về.”
Thì Văn Chi đúng là thuộc hạ vạn năng, Tịch Tình Nhi cảm thấy đồng tình với Thì Văn Chi, miệng lập tức đáp ứng, “Hảo.”
Nhìn Chung Ly Dạ cưỡi ngựa rời khỏi, Tịch Tình Nhi vào rừng trúc, sắp xếp
lại k1y ức trong đầu, nàng nhất định phải nhớ kỹ, thân phận của thân thể này, ngoại trừ làm nũng như mấy kim chi ngọc diệp, nàng nghìn vạn lần
không nên biểu hiện gì hết, không có ai cũng là kẻ ngốc, nhất là hai
người bên cạnh nàng càng không phải
Tuy rằng trong khoảng thời
gian chạy trốn này, nàng biểu hiện khác hẳn với thường nhân, thế nhưng
sau khi đến trấn, nàng tận lực thu liễm, không cần nói thì sẽ không nói, không cần phát biểu ý kiến thì sẽ ngậm miệng lại, như là việc xây nhà
này, nàng suy nghĩ muốn xây thành một tứ hợp viện, lúc còn đi học, nàng
cực kỳ thích loại kiến trúc này, thế nhưng Chung Ly Dạ nhất định sẽ hỏi
nàng làm sao lại nghĩ loại kiến trúc này, nàng đáp thế nào đây? Lẽ nào
nói cho hắn biết đột nhiên nghĩ đến à? Lừa quỷ à.
Loại nhà ở này cũng tốt, có thể che gió che mưa, không có gì khác nhau, cũng không nên xây một căn nhà có kiến trúc quái dị
Nàng biết Chung Ly Dạ trong lòng có nghi ngờ, thế nhưng trong khoảng thời
gian này nàng rất an phận, cũng không làm gì khiến hắn nghi ngờ, ngược
lại đem nghi ngờ đó giảm xuống mức thấp nhất, đại khái là cho rằng trong lúc nguy hiểm mới bộc lộ khả năng ra, cho nên không suy nghĩ nhiều.
Tịch Tình Nhi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, những chuyện khác không
cần quan tâm, nàng rất thích mở một con mắt nhắm một con mắt, xem kịch
vui, tuy rằng thân thế của thân thể này đã định trước có một cuộc sống
khó khăn, nhưng chỉ cần xử lý thật tốt, không có gặp khó khăn, không
phải sao?