Chuẩn bị xong hết tất cả, Chung Ly Tình Nhi khống chế linh lực của mình tiến nhập vào cơ thể
Tinh Quang Ẩn, may mắn là lúc trước có làm qua cách này, tuy một thời
gian dài không sử dụng nhưng không có quên.
Thân thể của Tinh
Quang Ẩn sớm suy kiệt rồi, Chung Ly Tình Nhi thầm trách mắng,công pháp
của nàng hình như thích hợp cho việc trị bệnh thì phải, còn muốn giết
người hay đánh nhau thì hiệu quả không lớn, nhưng mà cứu người thì cực
kì hiệu nghiệm, xem cái nghề nàng chọn rất hợp với công pháp này.
“Tinh Quang tiên sinh, đừng khẩn trương, tin tưởng ta, đừng kháng cự nó.”
Nghe tiểu thư nói thế, trong lòng Tinh Quang Ẩn dâng lên chút hy vọng, tiểu
thư đây là…có thể trị hết bệnh cho ông? Vậy ông còn có hy vọng sao? Theo bản năng, thân thể dần thả lỏng.
Chung Ly Tình Nhi chậm rãi đưa
linh lực vào, nàng không dám làm quá nhanh, như vậy thân thể ông ấy sẽ
không chịu được mất, nàng cũng không muốn trên lưng vác tội giết người,
hơn nữa còn là người nhà.
Đi một vòng, nhìn linh lực dễ dàng đi
qua các huyệt vị, phảng phất như tiếp thêm sinh mệnh, dần dần có khởi
sắc, Chung Ly Tình Nhi vui mừng, xem ra dùng đúng cách rồi hơn nữa cũng
chứng minh suy nghĩ của nàng là đúng, công pháp này có tác dụng chữa
bệnh.
Vòng thứ hai, thứ ba……Đến vòng thứ 12, thấy khí quan từng
chút khôi phục sinh khí, Chung Ly Tình Nhi thầm vui vẻ, mình lại cứu
thêm một mạng người, như vậy cũng tốt, chứ nhìn lão nhân này chết nàng
không thể nào chịu được
Dần dần nàng thấy người uể oải, cũng biết mình đã tới cực hạn nên thu tay về, thuận tay để mọt tia linh khi ở
trong cơ thể Tinh Quang Ẩn, để nó tự vận hành chữa trị. Chỉ là, thân thể của Tinh Quang Ẩn không thể trong một lần điều trị mà quay lại hình
dạng của người mới hơn 40 tuổi.
“Được rồi, Tinh Quang tiên sinh, tiên sinh đi rửa mặt, chải đầu đi, hai ngày nữa lại tiếp tục.”
Tinh Quang Ẩn mở mắt ra, thân thể thật thoải mái, tuy rằng không có gương để nhìn nhưng ông biết tình trạng của mình đã chuyển biến tốt, thấy thần
sắc mệt mỏi của tiểu thư, Tinh Quang Ẩ đứng dậy hành lẽ sau đó lui ra
ngoài, có những thứ không cần nói ra, chỉ để trong lòng là được.
“Hiên Viên, ta tiêu hao linh lực rất lớn, phải đến chỗ Tham Oa tu luyện, chuyện bên ngoài xin nhờ ông.”
“Hiên Viên biết, tiểu thư mau đi nhanh lên.” Lần trước tiểu thư cứu ông cũng
tiêu hao linh lực rất nhiều, phải đi tu luyện hết 7 ngày mới hồi phục
lại, chuyện thế này phải lặp lại bao nhiêu lần?
Bởi vậy, nên rất
nhiều người thật tâm đi theo tiểu thư cũng vì nàng trả giá lớn như thế,
trên đời này không có chuyện gì đột nhiên tốt đẹp hết, tất cả đều do
gieo nhân nào gặp quả đó.
Chung Ly Tình Nhi không quan tâm, lắc
mình vào không gian của tiểu Ngọc, nhìn thấy hai đứa nhỏ đứng chờ nàng,
hôn một cái hỏi: “Muốn cùng tỷ tu luyện không?” Hai đứa nhỏ gật đầu, bọn họ chính là tỷ đệ một nhà mà, “Dạ”
Ba người cùng nhau nhập định, lần này tu luyện, Chung Ly Tình Nhi nhập định thời gian rất dài, lâu
rồi nàng không có đem toàn bộ linh lực sử dụng hết, sau đó tu luyện lại
lần nữa khiến cấp bậc đột phá, đương nhiên cách đột phá này vô cùng tốt, nhưng mỗi ngày nàng đều nhàn nhã, không có chuyện gì phải sử dụng hết
toàn bộ linh lực cả, mà cơ hội động thủ động cước lị vô cùng nhỏ nhoi.
Tiểu Ngọc và Tham Oa chơi đùa thật lâu, thì Chung Ly Tình Nhi mới từ trong
trạng thái nhập đinh tỉnh lại, tinh thần lực sung mãn, khí sắc cực tốt,
tiểu Ngọc cảm nhận được nàng tỉnh, lập tức kéo Tham Oa đến trước mặt
nàng.
“Tỷ tỷ”
Nhìn hai đứa nhỏ ngoan ngoãn, Chung Ly Tình Nhi bế hai đứa lên giường, “Tham Oa, cảnh giới của đệ đã ổn dịnh, rất giỏi nha.”
Tham Oa cười híp mắt vì được tỷ tỷ khích lệ, tiểu Ngọc bĩu môi nói, “Tỷ tỷ, đệ cũng cố gắng tu luyện đó.”
Nhìn thấy tiểu Ngọc ngày càng giống đứa nhỏ bình thường, Chung Ly Tình nhi
cảm thấy đưa Tham Oa đến dây là quết định sáng suốt, có bạn cùng nhau
chơi, cùng nhau tu luyện rất tốt, tuy rằng nàng biết mình hơi ích kỷ,
nhưng Tham Oa cũng có thêm bạn, điều này tốt cho cả hai đứa.
“Tỷ tỷ đương nhiên biết tiểu Ngọc rất cố gắng, thế nào rồi, có khả năng đột phá không?”
Tiểu Ngọc sầu mi khổ não ngã vào lòng Chung Ly Tình Nhi, “Không có, vãn dậm
chân tại chỗ, tỷ tỷ, tỷ nói xem, có phải đệ sẽ vĩnh viễn không rời khỏi
được đây không?”
“Không đâu, tin tưởng tỷ tỷ đi, hảo hảo tu
luyện, tích lượng linh lực lớn, biết đâu liên lạc được với tiền chủ nhân của đệ, lúc đó có thể hỏi y vì sao, bây giờ đệ phải cố gắng tu luyện,
biết không?”
Tiểu Ngọc hưng chí gật đầu, nó không muốn làm cho tỷ tỷ thất vọng, hơn nữa lúc Tham Oa tu luyện, nó cũng tu luyện theo vì
ngoài tu luyện ra nó cũng chả làm gì khác.
Bồi hai đứa nhỏ chơi
một lúc, sau đó nhìn khoảng ruộng dược thảo của mình, Chung Ly Tình Nhi
mới rời khỏi không gian, xuất hiện ở nơi mà mình biên mất, cũng may là
chỉ có Hiên Viên ở đó.
Nhìn thấy tiểu thư xuất hiện, Hiên Viên
thở phào nhẹ nhõm, tiểu thư biến mất cũng lâu quá rồi, “Tiểu thư, ngài
đã trỏ lại” , trạng thái cũng phi thường tốt.
Chung Ly Tình Nhi cười, “Tu luyện mấy ngày là tốt rồi, đã khiến cho mọi người lo lắng, gọi tất cả vào đi.”
“Dạ”
Không biết Hiên Viên dùng cách gì, lập tức nghe thấy tiếng bước chân truyền
tới, Hiên Viên giơ tay phất một cái mở cửa, đã thấy mọi người đứng bên
ngoài chờ.
“Đều vào cả đi, đừng đứng ngoài cửa, Thanh Liễu, ta đói bụng.''
“Dạ, tiểu tỳ sẽ đi chuẩn bị đồ ăn.” Nói xong, liền kéo Chỉ Hủy chạy đến nhà bếp.
Thấy Tinh Quang Ẩn kích động muốn nói, Chung Ly Tình Nhi phất tay, “Tinh
Quang tiên sinh, đều là người một nhà, không cần hành lễ, ông cũng biết
ta không thích mà.”
“Vâng, tuy rằng Tinh Quang rất muốn nhưng
biết tiểu thư không thích, chỉ có thể chấp tay cảm tạ.” Nói xong, Tinh
Quang Ẩn chấp tay hơi khom người cảm tạ.
Chung Ly Tình Nhi thấy lễ này, chỉ có thể nhận, coi như để ông ấy an tâm.
“Đều ngồi xuống cả đi, đừng đứng đực ra như thế, Vô Diêm, lấy rượu ra cho ta uống nào.”
Vô Diễm chỉ có thể cười bất đắc dĩ, ngoan ngoãn lấy vò rượu ra, nàng biết tiểu thư muốn uống rượu ngay mà.
Rất nhanh, đồ ăn dọn ra hết, mọi người theo thứ tự ngồi xuống chỗ của mình, đối với bản sự của nàng chúng yêu cũng không ngạc nhiên gì, dù sao yêu
còn cứu sống được, huống chi là nhân loại?
Nhưng cả Thanh Liễu,
Chỉ Hủy và tám thị vệ kia vô cùng kinh ngạc,nhìn Tinh Quang Ẩn, người
này chính là Tinh Quang tiên sinh già nua kia sao? Nếp nhăn đâu? Cả cái
lưng còng nữa? Tuy rằng nhìn vẫn còn hơi gìa, nhưng ông đã trẻ lại rất
nhiều, này là bản sự của tiểu thư? Vậy y thuật của tiểu thư lợi hại đến
mức nào đây?
Chung Ly Tình Nhi không biết mấy thị vệ suy nghĩ gì, nhưng dù có biết nàng cũng không thể giải thích cho họ hiểu được, có
một số việc không thể nhìn bằng mắt mà phải nhìn bằng tâm, nàng không
thể dùng ngôn ngữ để giải thích nó. Huống chi, Vô Diễm từng nói, nàng là chủ tử có thể không nói, vì đây là thơi đại nô tính cực mạnh, đâu có ai dám bức nàng nói chứ?
Chung Ly Tình nhi yên tâm thoải mái uống rượu, không để ý đên vẻ mặt rối rắm của mọi người.
Kế tiếp, cứ cách ngày, Chung Ly Tình Nhi sẽ trị liệu cho Tinh Quang Ẩn,
nhìn mắt thường cũng thấy Tinh Quang Ẩn dần trẻ lại, biện pháp hay nên
những cái héo rút cả người già dần biến mất, nếp nhăn trên mặt không
còn, da mặt láng mịn, ngũ quan tấn tú, thân hình to lớn, vẻ nam tính
mạnh mẽ, liếc mắt ứ ngỡ như là võ tướng, mà không phải nhà tiên tri còn
sót lại trên thế gian này.
“Tinh Quang tiên sinh, đây là dung mạo trước kia của ông ư? Làm sao mà trốn được vậy?” Chun Ly Tình Nhi cảm
thán,người này mà tới địa cầu chính là con lai, còn có khí chất này,
chậc chậc.
Tinh Quang Ẩn kích động sờ gương mặt của mình, “Đương nhiên là không, ta đều dịch dung cả đấy.”
Chung Ly Tinh Nhi nhíu mày, không biết trình độ ông ấy thế nào, tìm một bữa rãnh rỗi xem thử xem.
‘Tinh Quang tiên sinh, về sau nên hạn chê tiên đoán, như vậy cuộc sống sẽ
dài, đủ cam nhận nhân sinh đời này, nếu ông đã trung thành với ta, thì
mạng của ông từ nay về sau sẽ gắn liền với ta, ta nghĩ thuật tiên đoán
có thể đoán vận mệnh người khác nhưng vận mệnh của bản thân lại không
tiên đoán được đi, ta không hy vọng ông dung sinh mạng của mình để tiên
đoán những thứ không có lợi cho bản thân, như vậy không đáng giá, hơn
nữa phương pháp cứu chữa của ta không thể cứu ông nhiều lần được.”
Kỳ thực, nàng có thể đem tâm pháp nhập môn cho ông ấy học, nhưng nàng
không hy vọng sau khi học xong, ông ấy vẫn tiếp tục tiên đoán nữa, cái
gì nó cũng có giới hạn, không thể vượt qua được.
Ánh mắt Tinh Quang Ẩn sáng lên, ”Tinh Quang tuân mệnh.”
“Ha ha ha, không biết lần sau gặp lại, Trình Tử Phàm có nhận ra ông không?
Phản ứng của hắn nhất định thú vị đây.” Chung Ly Tình Nhi nhếch môi
cười, không biết vì sao thấy nụ cười này xấu xa.
Những người còn
lại phản ứng giống nhau, nhìn tiểu thư cười như hế hẳn rất là vui, bởi
vì bọn họ cũng muốn nhìn thấy phản ứng của Trình Tử Phàm. Cho nên nói,
Trình Tử Phảm quen biết nhóm người này không biết là vạn hạnh hay bấ
hạnh đây.
Chung Ly Tình Nhi lấy việc này làm cái cớ chúc mừng,
đòi Vô Diễm thêm mấy vò rượu nữa, Thanh Liễu và Chỉ Hủy đi làm thêm
nhiều đồ ăn, đẻ mọi người hảo hảo chúc mừng một phen, ai ngờ lấy cớ lại
thành thật, mắt Chung Ly Tình Nhi như nhiễm một tầng sương híp lại cươi, cuộc sống như vậy mới là cuộc sống.
Vị kia ở trong cung viết thư đưa đến, Chung Ly Tình Nhi vẫn dùng thá độ kia viết thư, quan tâm có
thừa, cung kính không đủ, mà Chung Ly Tường Vân đối với cách trả lời thư này ngày càng quen thuộc, nên thoải mái hơn, mấy năm không gặp nhưng độ thân cận giữa hai cha con ngày càng tăng, đương nhiên, trong lòng Chung Ly Tình nhi,bọn họ chưa từng gặp nhau, … Chỉ là những người xa lạ trở
thành quyến thuộc.