Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y

Chương 61: Chương 61




“Tình huống thế nào?” Còn chưa ngồi, Chung Ly Tình Nhi liền hỏi.

Địch Hi cùng Kê Nghi nhìn nhau một cái, Kê Nghi mở miệng báo, “Không tốt, nhất là trung hạ du gặp nạn rất nghiêm trọng, các thành phủ liên tục đưa sổ con đến Hoàng Thành cầu cứu hoàng thất, hoàng thượng đang đau đầu lo lắng.”

Chung Ly Tình Nhi cười nhạt, “Hừ, bình thường nghe thông báo thì làm như không nghe, giờ gặp nguy mới chịu cầu cứu? Nếu như xử lý tốt, đây chính là cơ hội tốt thu phục dân tâm, phải để cho người dân cả nước biết, chủ quốc gia này không phải là thành chủ mà là hoàng đế.”

“Hòang thượng cũng có ý này, đây là lệnh bài ngài nhờ ta đưa cho tiểu thư, ngài nói, có lệnh bài này, tiểu thư có thể tự do xuất nhập nơi nào cũng được.”

Nhận lệnh bài Kê Nghi đưa, một mặt khắc hình rồng bay lên, mặt còn lại khắc bốn chữ ,” Như trẫm đích thân tới”( 如朕亲临: Như trẫm thân lâm ), Chung Ly Tình Nhi nhếch môi, đây không phải là kim bài ngự tứ sao?

Vậy cũng tốt, nàng đang định đến nơi gặp nạn nghiêm trọng đây, tuy y thuật của nàng là theo học Hoàng gia gia trụ cột , nhưng đa số là do nàng tự mình mày mò, rất ít cơ hội dùng cho thực tế, lần tai hạo này là cơ hội tốt để luyện tay nghề. Có tấm lệnh bài này, nàng đi nơi nào cũng sẽ không bị ngăn lại.

“Được rồi, ta phải luyện dược thêm mấy ngày nữa, Vô Diễm, mấy ngày phải phiền cô rồi, mang người đi hái thêm dược thảo đi, ta cần phải mang theo.”

“Tuân lệnh”

“Những người khác cũng chuẩn bị hành lý, trạm đầu tiên chúng ta đi đâu, Tinh Quang tiên sinh ông quyết định đi.”

Ánh mắt Tinh Quang Ẩn lóe lên, đáp lại:”Được”

Mọi người bận rộn vài ngày, đến sáng ngày thứ tư, tất cả phấn khởi tập trung ở đại sảnh, tùy thời có thể xuất phát.

Chung Ly Tình Nhi miễn cho ý kiến mà ngồi uống trà, tâm tư xoay chuyển trăm lần, nếu không biết nội tình còn tưởng bọn họ chuẩn bị đi du ngoạn nữa. Chẳng lẽ không phải là đồng loại nên không thương cảm sao, nàng hiểu bởi vì nàng như kẻ đứng ngoài xem, nên không có bi thương nhiều, hay nói đúng ra là việc không liên quan đến mình, nên tâm tư đặt vào không nhiều mà thôi.

“Tinh Quang tiên sinh, quyết định đi đâu trước vậy?”

Tinh Quang Ẩn khẽ khom người, “Đi Lan Châu trước, nơi đó gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất.”

“Lan Châu? Thư Dục, nơi đó là đất phong của ai”

Thư Dục tiến lên một bước đáp:”Bẩm, đó là đất phong của Lăng vương.”

Lăng Vương? Người của hoàng thất? Chung Ly Tình Nhi nhíu mày: ”Là người thế nào? Thái độ với triều đình ra sao?”

“Lăng Vương là hoàng thúc của ngài, là thân sinh đệ đệ của hoàng thượng, so với những người khác, Lăng Vương tuyệt đối trung thành với hòang thượng.”

Chung Ly Tình Nhi gật đầu, có thể được phong vương, chắc chắn quan hệ rất tốt với phụ thân, có khả năng năm đó phụ thân đoạt vị, hoàng thúc bỏ không ít sức lực vào đâu.

“Cưỡi ngựa đến đó thì mất bao nhiêu ngày?”

“Nhanh thì, bảy ngày. “

Chung Ly Tình Nhi xoa ly trà trong tay, 7 ngày thì hơi lâu.

“Tiểu thư,chúng ta có thể đến đó trước, Tinh Quang tiên sinh cùng những người khác theo sau.” Hiên Viên đứng dậy cười kiến nghị, không nên lãng phí tài nguyên sẵn có nha.

“Cũng chỉ có thể như vậy, Tinh Quang tiên sinh, ông và bọn Thanh Liễu cưỡi ngựa theo sau, ta và nóm Hiên Viên đi trước.”

“Dạ.” Tinh Quang Ẩn mơ hồ biết, bản lãnh của nhóm Hiên Viên rất không bình thường, căn bản không thể dùng vũ lực so sánh được

“Như thế đi, lên đường thôi.”

Đoàn người đến sau núi, Địch Hi khôi phục bản thể, là một con kim điêu cao hai tầng lầu, cực kỳ uy vũ, kim điêu ngửa mặt lên trời trưởng kêu một tiếng, run run người, đi tới trước mặt Chung Ly Tình Nhi khom người xuống, nói, “Tiểu thư, lên đây đi.”

Chung Ly Tình Nhi sờ đôi cánh của hắn, không khách khí mà đề khí bay lên lưng hắn ngồi vững vàng, Địch Hi chậm rãi lên trời, phóng nhanh về phía trước, tốc độ chậm hơn bình thường rất nhiều, dù sao người ngồi trên lưng hắn là Tình Nhi tiểu thư mà.

Chung Ly Tình Nhi nhìn Du Nhiên Cư nhỏ xíu bên dưới, dần dần nhìn không thấy nữa, lúc này mới để ý xung quanh, trên lưng kim điêu rất lớn, đừng nói một người ngồi, cho dù 7,8 người ngồi cũng không vấn đề gì, trên lưng kiem điêu như có một lồng khí lớn bao bọc, một cơn gió cũng không thổi vào được, nếu như tâm tình buồn chán thì nơi này chính là nơi ngắm cảnh tốt nhất.

Quay đầu nhìn lại, thì thấy chúng yêu đang ở phía sau, đủ loại tư thế , mỗi người mỗi cách, đủ loại thần thông, đúng là không ai giống họ được, vừa là tiên vừa là yêu.

Chung Ly Tình Nhi nằm xuống, nhìn đám mây trên trời dần lùi lại, tâm tư thong dong không nghĩ ngợi, bởi nàng biết, một khi đặt chân xuống đất, nàng sợ rằng sẽ không có thời gian nghỉ ngơi, bởi vì không có ai đối mặt với tai họa lớn như thế mà thờ ơ cho nổi, chỉ cần trong lòng còn tính người, nàng tự nhận mình chưa tới mức tuyệt tình.

“Tiểu thư, đến rồi. “

Tâm tư của Chung Ly Tình Nhi không biết đang bay đến đâu, bị tiếng gọi của Địch Hi mới hoàn hồn lại, ngồi dậy nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi này chắc là ngọn núi nào đó gần Lan Châu, xem ra chúng yêu rất để ý không để lộ hành tung, từ trên người Địch Hi trượt xuống, Vô Diễm ở phía sau tiếp được.

“Nơi này là nơi nào ở Lan Châu?”

Vô Diễm lấy khăn che mặt ra đưa cho nàng che, trả lời, ”Ở ngoài thành, tiểu thư muốn vào trong thành xem hay là trực tiếp đến khu bị nạn?”

Chung Ly Tình Nhi suy nghĩ một chút, “Vào thành xem đã, nói không chừng đã khống chế được rồi, nơi này chưa thấy bệnh dịch xuất hiện.”

Ôm lấy một phần hy vọng , đoàn người xuống núi, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cảnh nạn dân mặt mày xanh xao, tay đeo bọc quần áo, dắt díu nhau mà chạy nạn, có người ôm gà , ôm vịt, heo nhỏ theo, ánh mắt nhìn thành Lan Châu đầy hy vọng, nếu như thành chủ không tiếp nhận họ, thì bọn họ chỉ phải chết đói bên đường.

Đoàn người Chung Ly Tình Nhi y phục sạch sẽ khí thế giàu sang tỏa ra thu hút không ít ánh mắt như sói đói của nạn dân, con người khi bị dồn đến một giới hạn nào đó, đã sớm bỏ qua lễ nghi liêm sỉ, huống chi đây là dân chúng không học, chỉ muốn lấp đầy bụng đói.

Đoàn người đề cao phòng bị, đem Chung Ly Tình Nhi hộ tống ở chính giữa, tăng thêm tốc độ đi về phía cửa thành, Chung Ly Tình Nhi cũng không phải là người lương thiện gì, nhiều người như vậy, nàng không lại được sao? Lại nói, bọn họ ăn mặc như vậy kích thích người ta quá mà, thà rằng tất cả chịu đói không nói, chí ít, còn có thể giữ bình tĩnh được.

Tình huống ở cửa thành còn tệ hơn, đại môn đóng chặc, mấy tên lính võ trang đầy đủ canh phòng nghiêm ngặt, lưu dân giương mắt nhìn cửa thành, nơi đó, là hy vọng duy nhất của họ.

Chung Ly Tình Nhi có chút bận tâm, nghĩ lại trong lịch sử chuyện lưu dân tạo phản không phải không có, chẳng phải là vì lấp đầy bụng đói ư? Hiện tại dân chúng Đằng Long đế quốc đang torng tình trạng ăn không đủ mặc không ấm, ngay cả mái nhà che gió che mưa cũng bị hủy, nếu như xử lý không tốt, tạo phản, đại khái là sớm muộn thôi.

Chỉ là, trước cửa thành có một nồi nước thuốc lớn, đó là thuốc theo đơn của nàng để phòng bệnh dịch, nhìn mọi người xếp hàng lần lượt đi lĩnh chén thuốc, Chung Ly Tình Nhi hơi chút yên tâm, có khát nước thì cũng coi như là nước uống cũng tốt, chỉ cần vào cái bụng là được.

“Đến khu bị nạn.”

Chung Ly Tình Nhi đột nhiên quyết định không có ngoài ý muốn của mọi người, nếu thành LAn Châu đem lưu dân ngăn ở ngoài cửa thành, như vậy bên trong thành đã khống chế được, tình huống không quá tệ, , nếu không có lưu dân, vậy tình huống cũng khác rồi.

Trở lại ngọn núi, Chung Ly Tình Nhi một lần nữa bò lên trên lưng Địch Hi, đoàn người bay đến nơi bị nạn xa xôi, “Địch Hi bay thấp chút.”

“Dạ”

Địch Hi hơi hạ người xuống, Chung Ly Tình Nhi cúi người nhìn xuống, lưu dân lần lượt di chuyển, theo hướng là thành Lan Châu, đừng người như con kiến nhỏ chuyển tổ, có lẽ họ biết ắt hẳn cổng thành vẫn đóng không mở, nhưng vẫn tiếp tục đi đến đó.

Đến nơi không có người, Địch Hi bay thấp hơn chút, liếc nhìn lại, khắp nơi đều là vết tích hồng thủy để lại, bức tường đổ, cây tróc rễ, mơ hồ còn nhìn thấy thi thể, nơi này bản thân mình còn lo chưa xong, không ai dư tinh lực tìm kiếm thân nhân gặp nạn đâu.

Một đường trầm mặc, rất nhanh thì đến trấn Song Tề , nơi chịu nạn nghiêm trọng nhất, từ bên trên nhìn xuống, phía nam trấn còn đang ngập trong nước, phía B*Ác là chỗ cao nhất, rất nhanh bị những điểm đen nhỏ lấp đầy.

“Địch Hi, tìm một chỗ hạ xuống.” Chung Ly Tình Nhi vỗ vỗ lưng Địch Hi nói

”Tuân lệnh”

Từ trong rừng cây đi ra, mọi người hướng về phía trấn, một đường đi đều nghe thấy tiếng hét, ”1,2,3”, tai nạn qua đi, thời gian cũng lâu như vậy rồi, muốn cứu cũng khó. Nhìn những người đang bất lực không làm gì được, chúng yêu cũng sẽ đến phụ giúp một tay, có sự hỗ trợ của họ, tự nhiên sẽ dễ dàng hơn vì vậy mà được mọi người tạ ơn rất nhiều

Thuận lợi vào trong trấn, nơi này cũng không phải là thành Lan Châu, binh sĩ nhiều nên trấn giữ cửa thành, còn trong trấn binh lực có hạn, đại khái vùi đầu vào cứu người hết rồi. Đoàn người bọn họ ăn mặc chỉnh tề , không hợp với quang cảnh nơi này, nên dọc đường không ít ánh mắt ngoái lại nhìn họ.

Chung Ly Tình Nhi không có đi tìm trưởng trấn, mà tìm nơi có nhiều người đang tập hợp chờ đại phu bắt mạch, hẳn là toàn bộ đại phu trong trấn đều tập hợp ở đây, đếm đi đếm lại, chỉ có 4 người, tất cả đều là tóc trắng xoá, thật sự có ôn dịch sao, bọn họ liền xông về phía trước, cũng may lúc nãy có vài thanh niên thấy họ giúp đỡ nên tiến tới trợ giúp.

“Đại phu, ta muốn hỏi ngài chút chuyện.” Chung Ly Tình Nhi đi tới trước mặt vị đại phu nhìn lớn tuổi nhất, nhẹ nhàng vén áo thi lễ.

Đại phu cũng là người có ánh mắt, bồi lễ lại, hai tay chắp lại, ” Không biết tiểu thư muốn hỏi gì.”

“Mời ngài đến chỗ yên tĩnh hỏi.”

Hai người đi tới một bãi đất trống, chúng yêu thức thời đi theo, ”Người quang minh không nói vòng vo, ta muốn hỏi địa phu là lấy bệnh trạng bây giờ, đã xuất hiện dấu hiệu ôn dịch chưa?”

Ánh mắt lão đại phu lóe lên tia kinh nghi nhìn nàng, “Lão hủ cũng phi thường lo lắng vấn đề này, cho nên đặc biệt lưu tâm, cũng may lần này triều đình phản ứng nhanh, trước khi dịch tới đã đặt mua không ít dược liệu, tuy là phân xuống không bao nhiêu, nhưng có còn hơn không, còn có một phương thuốc hữu dụng nữa, nói là dự phòng ôn dịch, chúng ta đều có chiếu lấy làm, mặc kệ thế nào, đều hy vọng hữu hiệu. “

Chung Ly Tình Nhi mặt không đổi sắc, “Lão đại phu cảm thấy toa thuốc kia có hữu hiệu hay không? “

“Cái toa thuốc này dùng thuốc không giống với bọn ta nhưng rất tốt, có lẽ y thuật của bọn ta không bì kịp với thái y trong Thái Y Viện.”

Chung Ly Tình Nhi gật đầu, có thể làm theo là tốt rồi, xem ra tình huống ở thành Lan Châu rất tốt, chí ít vị hòang thúc này làm việc không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.