Hùng chưởng quỹ suy
nghĩ một chút, bừng tỉnh, “Là ở đó sao, đúng là nơi tốt, có điều là quá
hoang vắng, trước không có thôn, sau không có trấn, có điều…”
Chung Ly Dạ mỉm cười, “Có điều thế nào?”
Hùng chưởng quỹ suy nghĩ rồi mới nói: “Chuyện này cũng không phải bí mật gì, nghe đồn ngọn núi phía sau rừng trúc đó là nơi mà sơn thần ở, không ít
người đều nói đã gặp qua, nhưng khi hỏi hình dáng sơn thần đó ra sao,
bọn họ lại không nói ra được, cho nên mọi người ở đây cho đến bây giờ
không có đến ngọn núi đó, cái này cũng không có gì, nếu thật có sơn
thần, nhiều năm như vậy không xuất hiện, cũng không cần quá lo lắng.”
Nói thế chi bằng lúc đầu ông đừng nói là được, Chung Ly Dạ thầm nói, nghĩ
lại cũng thấy chỗ đó rất đẹp, còn nữa, sơn thần cũng là thần mà đâu thể
nào vô cớ chạy đến hại người được phải không?
“Mua nơi đó dễ không? Người quan phủ có làm khó dễ không?”
Hùng chưởng quỹ lắc đầu liên tục, “Nơi đó thuộc về cả trấn ta, chỉ cần tìm
trưởng trấn là được, địa phương nhỏ này của ta, khó có người bên ngoài
đến mau đất, mọi người trong trấn còn ước tăng thêm thu nhập, thủ tục
cũng dễ làm thôi.”
Chung Ly Dạ gật đầu, việc này hắn vẫn không thể ra mặt, thứ nhất là tuổi còn nhỏ, thứ hai là vì an toàn.
“Mong rằng Hùng chưởng quỹ giúp đỡ, huynh muội bọn ta ở đây không quen biết
ai, nhà trưởng trấn cũng không biết ở đâu, ngày mai muốn mời Hùng chưởng quỹ mang theo hộ vệ nhà ta đi làm việc này, sau khi làm xong thủ tục
mua bán, còn phiền Hùng chưởng quỹ giúp ta tìm mấy người làm nhà, ta và
muội muội vốn tay không đụng nước, chân không bùn, đừng nói đến việc xây nhà.”
“Cái này không thành vấn đề, mọi người đều ở đây đã lâu,
ai nấy đều coi nhau như là thân thích, thủ tục mau bán đã dễ, xây nhà ở
càng dễ hơn, chuyện kiếm tiền này, tất cả mọi người sẽ không từ chối
Chung Ly Dạ ôn nhuận cười, “Vậy phiền Hùng chưởng quỹ, mong rằng có thể trong thời gian nhanh nhất xây xong nhà ở, còn chuyện tiền công, ta sẽ trả
cao hơn người khác, trước khi nhà xây xong, huynh muội ta sẽ tạm ở đây.”
Hùng chưởng quỹ cười híp mắt, huynh muội họ tạm ở đây cũng thêm tiền cho
ông, hơn nữa vừa lúc tìm thêm việc cho mọi người trên trấn, chuyện thật
tốt a, “Tịch công tử yên tâm, ta sẽ làm tốt.”
Chung Ly Dạ đứng
dậy, theo thói quen vuốt thẳng góc áo, “Sau này còn có thể phiền đến
Hùng chưởng quỹ , mong Hùng chưởng quỹ không ngại.”
“Không sao.” Làm sao có thể, đây là thần tài nha.
Chung Ly Dạ cười cười, trở về phòng, túi bạc đương nhiên để lại.
Ngày hôm sau, ăn xong điểm tâm, Hùng chưởng quỹ liền dẫn Thì Văn Chi đi,
Tịch Tình Nhi mượn cớ cần dưỡng thương nên về phòng, sau khi bôi thuốc
xong liền bò lên giường nằm, thì Chung Ly Dạ bước vào, cũng cho là nàng
đang nghỉ ngơi.
Linh thức vào không gian của tiểu Ngọc, vừa mới
đứng vững, theo phản xạ tiếp người đang nhào tới, vỗ cái mông thằng nhóc một cái, “Sao đệ cứ bay hoài vậy, không đi bộ được sao.”
Tiểu Ngọc le lưỡi, “Tiểu Ngọc nhớ tỷ tỷ mà.”
Bóp cái mũi nhỏ của thằng nhóc, Tịch Tình Nhi ôm nó đi, mỗi lần vào đây đều thấy một vùng thảo nguyên rộng lớn, nàng cũng không muốn thay đổi nơi
này, nhìn thấy một vùng xanh biếc như thế, tinh thần đều thoải mái.
“Hôm nay tỷ tỷ muốn sắp xếp lại đồ trong phòng, tiểu Ngọc tự đi chơi được không?”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được
edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui
vẻ >.