Mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai Tử
Sử và Chung Ly Tình Nhi cùng những người thân cận của nàng, Lệ Cẩm Trạch biết đây là thiện ý của nàng, thầm cảm kích, “Vi thần tạ ơn công chúa
đã quan tâm, thần đã nói qua với Chu Nhạc, hy vọng công chúa ra tay giúp đỡ.”
Chu Nhạc tiến lên một bước quỳ xuống,
không nhiều lời, cũng không mang quá nhiều hy vọng lắm, ngay cả thái y
viện còn bó tay, hắn cũng không dám hy vọng công chúa có thể trị hết
bệnh cho hắn, chỉ thầm mong sống thêm được ngày nào thì thêm ngày đó.
“Đứng lên đi, chỗ ta không có nhiều quy củ như ở trong cung đâu, Chu Nhạc, bước đến đây cho ta nhìn xem nào.”
“Dạ” Chu Nhạc đứng dậy, tiến lên mấy bước tới bên cạnh Cửu công chúa, đưa tay trái đặt lên bàn trà.
Chung Ly Tình Nhi bắt mạch cho hắn, đây là lần đầu tiên hai vị Tử Sử nhìn
thấy công chúa trị bệnh, …Cũng giống như những vị đại phu khác mà thôi,
không để ý nam nữ hữu biệt, mặc kệ tôn ti, cái này…Liệu hoàng thượng có
biết? Công chúa không sợ hủy mất danh tiết của mình sao?
Mà Chu Nhạc lại càng không dám cử động, vốn còn cho rằng công chúa sẽ bắt mạch cho hắn qua tầng khăn tay, đâu có nghĩ tới….
Ngước mắt lên, nhìn thấy Chu Nhạc cúi đầu, mới nói:”Ngẩng đầu lên”
“Dạ” Chu Nhạc không dám không tuân theo, ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt vẫn
hướng xuống dưới, không dám nhìn thẳng vào dung nhan nàng.
Trung y chú trọng nhìn, nghe, hỏi, sờ, tất nhiên là Chung Ly Tình Nhi cũng
không ngoại lệ, nhìn dưới da hắn mơ hồ có màu tím, sắc mặt ảm đạm, hiển
nhiên bị hành hạ không ít rồi, “Chu Nhạc, thành thật trả lời vài vấn đề
cho ta, cái này rất quan trọng đối với bệnh tình của ngươi.”
“Mời công chúa hỏi.”
“Có phải mỗi lần nhức đầu sẽ thì cảm thấy choáng váng không?”
” Đúng vậy, trước đây không có, nhưng một năm trở lại đây phát tác ngày
càng nhiều, càng rõ rệt.” Chu Nhạc cẩn thận trả lời, công chúa hỏi hắn
vấn đề này, khiến hắn có chút mong chờ.
Chung Ly Tình Nhi gật đầu, đau đầu, choáng váng là do trong đầu có máu ứ đọng,
hai triệu chứng này xuất hiện cùng lúc cũng là chuyện thường, “Có nôn ói gì không?”
Mắt Chu Nhạc sáng rực, “Dạ, không phải lần nào phát tác cũng nôn cả, có lúc không phát tác cũng nôn.”
“Có phải bây giờ ngươi thích ngủ hơn so với trước đây? Lúc nói chuyện thường ngập ngừng không rõ?”
“Đúng vậy”
Lệ Cẩm Trạch như bừng tỉnh, trước kia Chu Nhạc không có trầm mặc như vậy,
nhưng bây giờ ngày càng ít nói, đây là không muốn để cho mọi người lo
lắng ư?
Nhìn Chu Nhạc, Chung Ly Tình Nhi mới hỏi tiếp, “Có bao giờ, ngươi thấy mình đột nhiên nhìn không rõ chưa?”
Chu Nhạc giật mình ngẩng đầu, lập tức lại quay đầu nhìn Lệ Cẩm Trạch, thấy
ánh mắt ngạc nhiên của Lệ Cẩm Trạch, mới áy náy, cúi đầu nói nhỏ, “Có,
nhưng tình huống như vậy không nhiều lắm.”
Nếu
trường hợp bây giờ không cho phép, Lệ Cẩm trạch rất muốn đấm cho hắn hai quyền, bọn họ bán mạng vì ai? Là người có thân phận tôn quý nhất thiên
hạ, địa vị của họ cao hơn người thường không sai tí nào, nhưng đồng thời tính mạng của họ không được đảm bảo, nói không chừng thay hoàng thượng
làm chuyện bí mật cũng mất mạng, với tình huống này của Chu Nhạc, hoàn
toàn có thể lui về hậu phương, hoàng thượng sẽ không bạc đãi công thần
vì hoàng thất làm việc đâu, huống chi lúc Chu Nhạc bị thương, hoàng
thượng cũng biết, còn rất quan tâm, lần này đến đây hoàng thượng không
nói hai lời liền đồng ý.
Hắn cư nhiên không nói
ra mà cố sức làm việc, lỡ khi thi hành nhiệm vụ, đột nhiên không nhìn
thấy làm sao đây? Đứng yên cho người ta chém giết sao? Người này…quá mức càn quấy, nhiệm vụ thất bại, hoàng thượng tuyệt đối không tha thứ cho
đâu.
Giống như cảm nhận được cơn tức giận của Lệ Cẩm Trạch, Chu Nhạc không dám quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm vào mũi
giày, Lệ đại ca là thủ lĩnh của bọn họ, không ít huynh đệ dù nhiều hay
ít đều được huynh ấy giúp đỡ, Lệ đại ca chính là linh hồn của Tử Sử.
Chung Ly Tình Nhi liếc qua Lệ Cẩm Trạch, hắn lập tức thu liễm lại tâm tình,
không dám quấy nhiễu nàng chữa bệnh, nên Chu Nhạc mới thả lỏng không ít.
“Chắc thái y đã nói với ngươi rồi, trong đầu ngươi tụ huyết, bởi vì bị thương là ở đầu, nên thái y không dám hạ thủ, chỉ khai thuốc cho dùng, phải
không?”
Chu Nhạc gật đầu, “Vâng, thế nhưng lúc phát bệnh, những thứ thuốc kia dùng không được.”
“Đó là đương nhiên, những thứ thuốc đó chỉ có thể ức chế, không thể làm tan tụ huyết được, nếu như ta học xong được châm cứu thì tốt rồi…” Càng
nói, giọng càng nhỏ dần, lúc đó Hoàng gia gia cũng hỏi nàng mấy lần, có
muốn học không, nàng lại lười không học, bây giờ nghĩ lại thật hối hận
quá đi.
“châm cứu? Ý công chúa là dùng kim đâm
vào người sao?” Chu Nhạc không chắc lắm hỏi lại, nhớ lại lúc đó, nếu
không phải Hoàng Viện thủ dùng đầu đảm bảo, thì vị thái y kia không chỉ
bị đuổi ra khỏi thái y viện đơn giản như vậy, thiếu chút nữa đã gặp diêm vương rồi.Hai mắt Chung Ly Tình Nhi sáng lên, ở đây
cũng có người biết? Cũng phải, trung y nơi nào mà chả giống nhau, mạch
tượng, huyệt vị, những thứ này học trung y đều phải biết, biết châm cứu
là cũng phải.
“Là vị thái y nào biết? Có thể mời tới đây được không?”
Việc này gây ra tiếng vang rất lớn, mọi người trong cung đều biết, mà Lệ Cẩm Trạch theo cạnh hoàng đế nhiều năm như vậy, hiển nhiên biết nhiều thêm
một ít, mới tiếp lời: “Năm đó có một vị nương nương trong cung đau đầu,
triệu chứng rất nặng, hoàng thượng ra lệnh thái y viện phải nghĩ cách
trị, một đám thái y đều vắt óc nghĩ cách, cũng không trị khỏi cho vị
nương nương đó, nương nương giận dữ, muốn trị tội, cuối cùng Hồ thái y
nói hắn có thể trị, nhưng phương pháp không giống những thái y kia.
Hồ thái y lấy ra một túi kim châm, dài ngắn khác nhau, Hồ thái y bảo phải
dùng ngân châm này châm vào huyệt vị trên đầu, khả năng chữa khỏi rất
cao, lúc đó hắn nói đó là châm cứu.”
Nghe vậy, nàng cũng đoán được kết cục của vị Hồ thái y này rồi, “Kết quả thì sao? Bị kết tội gì?”
“Bẩm công chúa, vị nương nương đó trị hắn tội phạm thượng, muốn hại nàng,
suýt chút nữa bị kéo ra Ngọ môn xử trảm, Hoàng viện thủ liều chết cầu
hoàng thượng tha cho hắn, cuối cùng hồ thái y bị đuổi ra khỏi Thái y
viện.”
Chung Ly Tình Nhi cười nhạt, cái người
ngu này, bị đau chết cũng đáng, “Chuyện này là chuyện mấy năm trước rồi? Có thể tìm được hắn ta không?” Chắc là còn sống đi?!
Lệ Cẩm trạch cúi đầu càng thấp, “Đây là chuyện chín năm trước, lúc đó thần mới theo bên người hoàng thượng, nên mới nhớ rõ vậy, lúc đó trong thái y viện, Hồ thái y là nhân tài trẻ tuổi được Hoàng viện thủ nhìn trúng,
hơn nữa Hồ thái kia vốn xuất thân từ thế gia y học, có thể nói xuất thân thâm hậu.”
“Ta muốn gặp hắn, Tử Sử, phiền người hao tâm giúp ta tìm hướng đi của hắn sau khi rời Thái y viện.”
“Vi thần tuân mệnh, nhất định sẽ tra ra sớm cho người.”
Lại nhìn Chu Nhạc trước mặt, khóe miệng Chung Ly Tình Nhi hơi nhếch, làm
như vô tâm lại như vô tình nói, “Nếu như Hồ thái y ở đó, ngươi có tin
lời hắn nói không, cũng không cần chịu đựng nhiều năm như vậy.”
Châm cứu thật sự hữu dụng ư? Cây kim dài như vậy châm vào huyệt vị, liệu còn mạng không? Nhất là đầu lại là nơi quan trọng nhất, không cẩn thận là
sẽ mất mạng, nhưng nhìn dáng vẻ này của công chúa, cực kỳ nắm chắc, nếu
Hồ thái y ở đây, hắn liệu có dám cho thái y đó chưa không? Chu Nhạc cũng không chắc lắm.
Ở đây có linh khí, muốn làm
tiêu tụ huyết này cũng không khó, Chung Ly Tình Nhi cũng lười đổi chỗ,
“Chu Nhạc, quay lưng lại cho ta, những người khác hộ pháp.”
“Dạ.” Mọi người đều đồng thanh, lại đề cao cảnh giác, Lệ Cẩm trạch dùng khóe
mắt nhìn nhất cử nhất động của nàng, hắn cực kỳ muốn biết, ở dưới tình
huống không châm cứu, công chúa muốn dùng cách gì để trị cho Chu Nhạc
Chu Nhạc là Tử Sử, lại là một võ giả, tuyệt đối không dám đưa lưng cho
người khác, trừ khi người nọ đáng giá cho hắn đặt sinh tử của mình vào
tay, cho dù biết công chúa đang trị liệu cho hắn, nhưng khi cảm giác một bàn tay đặt lên lưng mình, thân thể không tự chủ cứng ngắc, muốn ra
tay, đây là phản xạ có điều kiện do huấn luyện thân thể dưỡng thành.
“Thả lỏng ra, đừng kháng cự nó tiến vào cơ thể ngươi.”
Cố gắng thả lỏng bản thân mình, trong thân thể có một luồng khí nhu hòa đi vào, khiến cho chân khí đang muốn vọng động phải an tĩnh lại, thì ra
người thâm tàng bất lộ lại chính là Cửu công chúa, thảo nào hoàng cung
lại giữ được chân nàng, người có bản lĩnh, sao có thể bị trói buộc ở một nơi.
“Tập trung tinh thần, bão nguyên duy
nhất*.” Giọng nói nhàn nhạt vang lên, Chu Nhạc vội vứt bỏ suy nghĩ lung
tung, bão nguyên duy nhất, không dám xuất thần
*Câu này mình không chắc lắm, nhưng hẳn là có nghĩa tất cả suy nghĩ quy về một, thậm chí là không nghĩ, đoán thôi.
Linh thức đi theo linh lực tới não, thảo nào Chu Nhạc đau đớn như muốn chết
như vậy, chỗ tụ huyết lại nằm trên dây thần kinh, hắn không mất mạng
cũng xem như là may mắn rồi. Điều khiển linh lực thận trọng đánh tụ
huyết, thuận tiện lưu lại một tia linh khí cho dây thần kinh bị tổn
thương này, có tia linh khí này, chỉ vài ngày là hoàn toàn khôi phục
rồi.
Thu hồi linh thức mở mắt ra, nắm tay Chu
Nhạc bắt mạch lần nữa, mạch tượng ngưng trệ đã được đả thông, linh lực
đúng là vạn linh đan mà, Chung Ly Tình Nhi tự giễu, có thứ này hộ thân,
thời gian trở thành thần y là nằm trong tầm tay.
Chu Nhạc khoan thai tỉnh dậy, mắt ánh lên tia vui mừng như điên, bệnh này
đã dày vò hắn ba năm rồi, mỗi lần phát tác, không đánh hắn ngất xỉu, thì hắn cũng không tài nào chịu nổi, có thể nói, ba năm nay, số lần hắn
choáng váng có hơn trăm, thậm chí hắn ngất xỉu thành quen.
Không cần Chu Nhạc nói, chỉ cần nhìn biểu tình của hắn thôi, Lệ Cẩm Trạch
biết kết quả thế nào rồi, đúng là…lần này chạy đến nhờ Cửu công chúa là
đáng giá.
” Chu Nhạc, ngươi bây giờ không được
kích động, lát nữa ta kê một toa thuốc cho ngươi, dùng mấy lần nữa xem
như không còn vấn đề, đừng tưởng rằng thái y trong thái y viện không có
bản lĩnh, cũng đừng tưởng rằng ta có bản lĩnh thông thiên, chỉ là vừa
may chân khí của ta có tác dụng dưỡng sinh mà thôi, nếu ngươi mà bị bệnh nặng gì đó thì đừng đến tìm ta, tìm thái y còn tốt hơn ta.”
thì ra là thế, Cửu công chúa tu tập một loại nội công dưỡng sinh, đã có
giải thích cho việc này rồi, có điều, nội công tâm pháp này công chúa
lấy ở đâu? Ngoại trừ những gia tộc lánh đời ra, trong hoàng cung cũng
không có, nếu mà có, khẳng định hoàng thượng sẽ là người đầu tiên tu
luyện, dưỡng sinh mà, người nào không muốn được sống lâu hơn chút chứ.
“Vi thần đã nhớ, cám ơn ân cứu mạng của Cửu công chúa, về sau có việc cần sai khiến, Chu Nhạc quyết không từ.”