Nửa đêm, hai tiếng nổ thật lớn, bất kể là đang ngủ, đang xem TV hay là đang chơi máy tính,
không hẹn đều rời khỏi chỗ của mình, kéo cửa ra xem nơi phát ra tiếng
động đó.
Người có đầu óc đều biết tiếng động này khẳng định không phải là pháo hoa, hơn nữa ở trong thành phố nếu không phải là dịp đặc
biệt tuyệt đối không phép bắn pháo hoa, như vậy chỉ có một khả năng…Ở
chỗ nào đó bị đánh bom, động tĩnh lớn như vậy, không biết đã có bao
nhiêu người chết. Nhưng cũng đâu có liên quan đến mình, thôi đi về phòng ngủ.
Ở trong bóng đêm lạnh lẽo đó , tiếng xe cảnh sát vang lên
liên hồi, nhìn đoạn đường đầy đất đá , mái nhà bị phá hủy, mấy cảnh sát
này không khỏi cảm thán, may mắn là vùng bị tàn phá này thuộc sở nghiên
cứu đặc biệt, không biết có phải là dự đoán sẽ xảy ra chuyện này hay
không mà cả vùng này đều là đất trống bao quanh, nếu xây mấy khu thương
xá, khu dân cư thì không biết phải bao nhiêu người nữa bỏ mạng.
“Nhanh bao vây khu này lại, phối hợp với đội phòng chống chữa cháy, tạm thời
còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chờ mệnh lệnh của cấp trên.” Giang đội
trưởng mặt không biểu tình ra lệnh, vụ nổ lớn như vậy, ông đang ngủ say
cũng bị tiếng động vực dậy, huống chi nơi này là vùng đặc thù.
Mỗi quốc gia luôn che giấu không biết bao nhiêu chuyện hay vật đặc biệt, mà sở nghiên cứu này thuộc về vùng đặc thù của quốc gia, chuyên nghiên cứu những sự vật hiện tượng mà khoa học chưa giải thích được, là người, là
chuyện , là vật đều là đề tài để nghiên cứu.
Bên ngoài nhìn vào
cũng chỉ nghĩ đây là sở nghiên cứu bình thường, tòa nhà trong này đã qua mấy thập niên, phòng ốc không có gì đặc biệt, nhưng chỉ có những người
trong cuộc mới biết bên trong tòa nhà này có bao nhiêu thứ không thể
tưởng được, đi sâu vào bên trong, đều có thể tùy tiện nhìn thấy những
thứ vũ khí tiên tiến của quốc gia. Sở nghiên cứu xây đã nhiều năm như
vậy, không phải al2 không có ai xông vào, nhưng từ trước đến nay mỗi khi bước vào đây đều ‘sống không thấy người, chết không thấy xác’.
Vụ nổ lần này nghĩ như thế nào cũng thấy không được bình thường, quốc gia
đối với sở nghiên cứu này luôn dốc tiền vào đây mà không một chút suy
nghĩ, nhân viên làm việc bên trong đều là người trung thành với đất nước không ai sánh được, cho dù không trung thành cũng không được rời đi,
bởi vì người nhà và kinh tế của gia đình đều bị quản thúc, nếu có hành
động khác, lập tức bị bắt lại.
Còn nữa sau khi bắt lại cũng không chỉ đơn giản là giam lỏng không đâu.
Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Giang đội trưởng bất động thanh sắc,
trong lòng thầm cân nhắc, nói thật, cảnh cục có bị đánh bom ông cũng
không có ngạc nhiên như vậy, chính là do nơi này không phải tầm thường
mà thôi.
Điện thoại vang lên, vừa lấy ra đã thấy số của cấp trên gọi tới, nhanh nhấn phím nghe, “Ta là Giang Tân Vũ.”
“Tiểu Giang, mau thu đội lại, việc này không nằm trong phạm vi xử lý của
chúng ta, sẽ có đội khác đến tiếp nhận.” Dứt khoát phân phó xong, đều
bên kia lập tức tắt máy.
Giang Tân Vũ nhíu mày, cấp trên vội vàng tắt máy như vậy, hơn nửa đêm, không biết có phải họp khẩn cấp không,
xem ra chuyện này lớn rồi.
“Thu đội.”
Đội phòng cháy chữa
cháy bên kia khẳng định cũng nhận được lệnh, lập tức cùng cảnh sát rút
lui, khói bụi bay lên rồi hạ xuống, ngoại trừ tiếng sụp đổ của mấy bức
từng đá ra, không còn tiếng của một sinh mệnh nào cả.
Tịch Tình
Nhi không biết cảm giác hiện tại ra sao, cô không phải đã chết rồi
sao?Vụ nổ lớn như vậy, cô sao còn có cảm giác? Nhìn xung quanh, chỉ còn
một vùng hoang vu, còn có sương mù, ngoại trừ cách bên người hai thước,
xa hơn nữa cũng không nhìn rõ cái gì hết.
Ngồi xuống nhìn lại bản thân, đối với thân thể trong suốt của mình không nói gì, cô đây là lạc
vào không gian khác sao? Linh hồn thì ở đây nhưng thể xác không phải bị
vụ nổ kia làm cho tan nát hay sao? Sẽ không có chuyện xuyên qua cẩu
huyết gì đó chứ? Mà không đúng, tại sao ở đây lại không có người mà chỉ
có sương mù mà thôi, đây là…cung trăng?
Tự hỏi tự trả lời một hồi lâu, Tịch Tình Nhi mờ mịt đứng tại một chỗ..Không, là bay lên, tính
toán thăm dò cái nơi quỷ quái này một chút, thế nhưng bay một vòng lớn
rồi hạ xuống, một chút chuyển động gì cũng không có, vẫn chỉ là nhìn rõ
được phạm vi không gian trong vòng hai thước, một chút biến hóa cũng
không có.
Tuy rằng cô không có đói bụng, nhưng vẫn cảm thấy mệt
mỏi, hẳn là mới thành quỷ hồn nên mới vậy đi, làm sao để rời khỏi nơi
này đây? Tuy rằng cô không thích tiếp xúc với người ngoài, nhưng cả
không gian này chỉ có một mình cô, cô sẽ điên mất, con người trời sinh
là động vật ở chung với cộng đồng, mà cô chỉ cô độc một mình, nhưng
nguyện ý nghe người ta nói chuyện, nghe người ta lải nhải.
Nếu có thể rời khỏi đây thì tốt quá, cô còn có tâm nguyện chưa hoàn thành nha!
Nháy mắt một cái, Tịch Tình Nhi đã rời khỏi nơi đó, rồi xuất hiện trên không trung của một tòa kiến trúc đổ nát, Tịch Tình Nhi nhìn xung quanh một
lần, đây…đây không phải là nơi cô làm nhiệm vụ sao?Tuy rằng phòng ốc
không còn, nhưng cô chắc chắn rằng mình không nhầm đâu, vậy nơi cô ngây
ngô đứng lúc nãy là nơi nào?
Trong nhất thời nghĩ đến vùng sương
mù kia, cô liền xuất hiện ở nơi lúc nãy, giật mình, lập tức muốn rời
khỏi, quả nhiên cô lại xuất hiện ở chỗ đổ nát của tòa nghiên cứu, thử đi thử lại nhiều lần, Tịch Tình Nhi mới xác định, đây không phải là nằm
mơ.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ
Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ O(∩_∩)O )
Ngồi ở đống đá đổ nát, suy nghĩ xem
chuyện gì đã xảy ra, mắt liếc qua nhìn thấy một vòng ngọc nằm cô độc
trong góc, mắt lập tức mở to, làm sao có thể, đó không phải là mục tiêu
của nhiệm vụ lần này sao? Bản thân nàng nổ tung thành bụi mà vòng ngọc
kia không mảy may sứt mẻ gì, đúng là quỷ dị
Theo bản năng vươn
tay cầm lấy, tay lại trực tiếp xuyên qua vòng ngọc, không thể cầm được,
đúng rồi, cô là quỷ hồn, không có khả năng cầm lấy bất kỳ vật gì, thật
không cam lòng a, vì cái thứ chết tiệt này, bây giờ ở trước mắt lại
không thể cầm được.
Dù sao cũng là tảng đá vô tri mà không bị sứt mẻ gì, Tịch Tình Nhi vội nằm úp sấp xuống, từ từ bò đến gần chiếc vòng
ngọc, cẩn thận quan sát, tổ chức vì thứ này mà đã tổn hại nhiều nhân thủ đến vậy, cuối cùng người tự xưng là đệ nhất cao thủ như cô cũng bị liên lụy theo, rốt cuộc đây là cái gì? Nếu như chỉ là một cái vòng ngọc bình thường, cũng không thể được tổ chức xem trọng như vậy, lại còn được sở
nghiên cứu bảo vệ nghiêm ngặt, dùng đồ bảo vệ mới nhất, tân tiến nhất
cũng dùng đến.
Kiểu dáng vòng ngọc này rất đơn giản, chỉ là một
vòng ngọc nhỏ, trên đó cũng không có hoa văn gì, đơn giản đến mức liếc
qua cũng sẽ quên ngay, màu trắng, ở giữa có một khoảng trống, trực giác
Tịch Tình Nhi mách bảo khoảng trống ở giữa này có thứ gì đó, không từ bỏ ý định , vươn tay lấy nhưng đều vô dụng.
Còn nữa chỗ lúc nãy là chỗ
nào, xung quanh đây ngoại trừ vòng ngọc chẳng lẽ còn tồn tại vật khác?
Nhưng rõ ràng cô nhớ ở trong két sắt cũng chỉ có vòng ngọc này này à!
Những phòng khác cô chưa kịp ghé vào.
Chờ một chút. . . Lẽ nào chỗ đó và cái vòng ngọc này có liên quan đến nhau?
Trong lòng thầm suy nghĩ bên trong vòng ngọc là chỗ nào, quả nhiên cô đã xuất hiện lại nơi đầy sương mù kia, ra vào vài lần, Tịch Tình Nhi xác định
suy đoán của mình đã đúng.
Đúng là đồ tốt, thảo nào tổ chức liều
mạng muốn lấy cho bằng được, cũng không biết bọn họ có biết rằng trong
vòng ngọc này có nơi như vậy không nhỉ, còn nữa n1o có tác dụng nào khác ? Có điều, những thứ này cô bây giờ đâu thể dùng được , căn bản chính
là cô không thể mang theo.
Cô là người thích ứng trong mọi hoàn
cảnh nên rất nhanh thích ứng được với thân phận quỷ hồn của mình, cũng
không có gì tốt, muốn đi đâu chỉ cần bay là được, muốn đến đâu đều rất
nhanh, cũng không cần ăn cái gì, lại nói tiếp, quỷ hồn sẽ không biết đói bụng đi? Nếu như đói bụng, ăn cái gì? Thật muốn thử một chút, tuy rằng
đáp án hẳn là không được đi, nhưng cũng rất tốt vì có thể nhìn xem mọi
người đang làm gì mà không bị phát hiện, không phải sao?
Chợt
ngồi xuống, cô đã chết, vậy cô có thể quay về nhà nhìn mọi người một
chút không? Nhìn cha mẹ, nhìn em gái, tổ chức chắc không lợi đến mức bắt được quỷ hồn.
Đúng, cô phải về thăm mọi người một chút, tám năm
rồi chưa gặp, hẳn họ đã sớm quên cô rồi, nói không chừng cho rằng cô đã
chết, sớm thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh, có bao nhiêu là đau
đớn chứ, còn có em gái lúc nhỏ hay thích đi theo phía sau đuôi mình,
không biết lớn lên như thế nào.
Bay lên, nhìn vòng ngọc không có
chút đơn giản kia, cho dù là vật tốt, nhưng không thể dùng, nhìn sắc
trời một chút, trời đã nhanh sáng, “Ở đây chắc chắn sẽ có người đến thu
dọn lại, người của sở nghiên cứu nhất định sẽ đem ngươi về, bọn họ mong
sẽ có một ngày phát hiện được chỗ thần kỳ của ngươi, tuy rằng ta cũng
rất muốn ngươi, thế nhưng ta không thể mang ngươi theo được, chỉ có thể
như vậy.”
Xoay người muốn đi, vòng ngọc kia lập tức bay lên, bay
đến trước mặt cô, đối mặt với cô, Tịch Tình Nhi nổi da gà, thật quỷ dị,
giật mình ,”Ngươi muốn đi theo ta?”
Dừng một hồi, thầm mắng mình
đúng là kẻ điên, vòng ngọc này sẽ nghe hiểu sao, càng đừng nói là có thể nói chuyện không, tuy rằng thứ này quả thực rất cổ quái,nào có vòng
ngọc nào biết bay? Chẳng lẽ sau vụ nổ biến thành quỷ ngọc? Cho nên mới
có thể bay cùng giống cô?
Cười một tiếng , Tịch Tình Nhi lượn
vòng cùng vòng ngọc rồi tiếp tục bay về phía trước, đồ chơi này rất quỷ
dị, cô không khống chế được, vẫn không cần để ý là tốt nhất, cô ăn đắng
còn chưa đủ ư? Thứ này có cho cô ăn khổ hay không thì chưa dám nói, thế
nhưng phiền phức dĩ nhiên là có rồi, mang theo bảo vật như vậy chính là
mang tội, đạo lý này cô hiểu mà, ai biết chính phủ còn che giấu bao
nhiêu dị nhân kỳ sĩ nữa là? Cô chỉ là tiểu quỷ hồn mà thôi, làm sao chịu nổi bị người ta khống chế.
Trong lòng đã có chủ ý, thế nhưng…Ánh mắt lại không tự chủ nhìn sang, vòng ngọc kia ở sau lưng cô không xa mà bay theo, phía trước quỷ bay, phía sau ngọc bay…
Cô là quỷ,
người thường nhìn không thấy cô, nhưng vòng ngọc kia không thấy mới lạ,
nếu thấy vòng ngọc bay, không biết có bao nhiêu người đuổi theo đây! Lại dẫn ra yêu ma quỷ quái, cô là quỷ hồn cũng chịu không nổi đâu… Chờ một
chút, cô đã chết, vì sao mấy quỷ sai kia không đến bắt cô đi? Không phải lạ phải đem cô đưa đến địa phủ ư? Đúng là, nhức đầu quá đi.
Dừng lại đối mặt với vòng ngọc, Tịch Tình Nhi thử xem nó như là con người mà nói chuyện với nhau, “Không phải là ta không mang ngươi đi, mà là ta
mang không được, không mang ngươi theo là một nguyên nhân, còn nguyên
nhân kia chính là ta là quỷ hồn, người khác không nhìn thấy ta, thế
nhưng ngươi là ngọc, người khác có thể nhìn thấy, ta không muốn làm cho
mọi người kinh sợ, thấy một vòng ngọc bay ở trên trời liền sợ, ta nói
như vậy, ngươi hiểu rồi chứ?”
Vòng ngọc giống như là nghe hiểu
lời cô, ở tước mặt cô từ từ biến thành trong suốt, nếu nhìn không kỹ căn bản chính là không nhìn ra, Tịch Tình Nhi cảm thấy da đầu thật tê dại,
đây rốt cuộc là cái thứ gì a! Khi còn sống cô bị ông trời chơi đùa, bây
giờ cô thành quỷ, lại không buông tha cô sao? Kỳ thực làm một tiểu quỷ
không buồn không lo, cô cũng cố gắng vui vẻ mà chấp nhận.