Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y

Chương 3: Chương 3: Giới Thiệu 3




Ban ngày không thể bước ra khỏi cửa, ngày thứ hai về nhà, nàng muốn đi theo em gái đến chỗ làm việc của nó, kết quả vừa mới bước ra khỏi cửa bị ánh sáng ban ngày chiếu trúng, khiến nàng thiếu chút nữa hồn phi phách tán, lập tức nghĩ nhanh đến không gian trong vòng ngọc liền đi vào trong đó, đồng thời cũng phát hiện được sự thần kỳ của vòng ngọc, không khí bên trong không gian không biết tên đã chữa trị thương tổn của nàng, giữa một vùng sương mù khi nàng đi vào, chỉ cảm gíac thân thể cực kỳ thư thái, giống như nàng có một thực thể , về sau phải ở trong này tìm tòi nghiên cứu thêm mới được, nói không chừng còn tìm được thứ hữu dụng nào khác.

Ba mẹ ở đây đã có em gái chiếu cố, nàng có thể an tâm rồi, nên giờ nàng phải làm gì đây? Chẳng lẽ đi du lịch khắp nơi? Như vậy cũng tốt, tuy rằng vì làm nhiệm vụ mà nàng đã đi rất nhiều nơi, nhưng lúc đó gánh nặng trong lòng rất lớn, căn bản không nghĩ đến chuyện đi du ngoạn nơi nào, dù sao cũng không có mục tiêu, cũng không có việc làm, vẫn vài chỗ tham quan xem, xem như là…đi du lịch đi, quỷ đi du lịch có rất nhiều thuận tiện, nhất là tiết kiệm bớt tiền.

Có điều, nàng phải đi xem thử xem kết cục của mấy người trong tổ chức đó, đã hơn một tháng, phải có động tĩnh rồi đi, nàng đã cung cấp đại chỉ và chứng cứ, muốn bắt đến bắt người, cũng không khó.

Đối với chuyện bị ép buộc này, nàng hi vọng bọn họ có thể được mọi người tha thứ, chỉ là, Hoàng gia gia nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, bỏ qua thân phận thánh thủ của ông ấy không nói, ông ấy chưa từng làm qua một việc xấu nào, cho nên ông ấy tóc bạc trắng mà bị bắt bắt đến đây là do thủ lĩnh tổ chức thường hay đau nửa đầu, sau khi nghe được danh tiếng của Hoàng bá bá , mới lấy ra uy hiếp, đem người bắt đến đây chữa trị cho hắn. Cũng không biết chữa trị làm sao mà tên thủ lĩnh đó bị Hoàng gia chỉnh lại, đem người lúc chữa trị tốt lúc thì chữa không tốt, khiến cho tên thủ lĩnh không nỡ giết, nhưng không giết trong lòng lại giận, đổi người chữa trị thì càng đau hơn.

Vì vậy, Hoàng gia gia cứ như vậy mà ở bên cạnh phòng của nàng, bình thường đảm nhiệm việc trị thương cho người làm nhiệm vụ, đương nhiên cái danh thánh thủ không phải là treo không ở đó, y thuật của ông ấy rất cao, Tịch Tình Nhi qua lại với người hàng xóm này nhiều năm, đương nhiên cũng học được sơ sơ, nên không có bệnh nào làm khó được nàng, còn khiến Hoàng lão gia tử phải khen thiên phú cực tốt, nếu như điều kiện cho phép, còn muốn thu nàng làm đệ tử, đáng tiếc, việc này không thể xảy ra được.

Nếu như sau chuyện lần này có thể để cho Hoàng gia gia được tự do cùng người nhà đoàn tụ, mà thủ lĩnh cũng bị bắt, thì nàng nghĩ rằng việc làm này rất đáng giá, lão nhân gia đó, đáng giá cho nàng làm vậy.

Lúc Tịch Du Viễn về đến nhà liền như thường lệ lên tiếng chào lão bà, sau đó mở TV xem tin tức, Tịch Tình Nhi thì đứng ở phía sau cha mình giống như khi còn bé ở phía sau ôm cổ ca, nhưng đây là chuyện lúc trước, khi đó còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cha, mà bây giờ, bộ dạng hư hư ảo ảo, tay còn còn xuyên thấu qua.

Trong tin tức người dẫn chương trình đang thuật lại việc vây phá một tổ chức khủng bố lớn nhất quốc nội hiện nay, trên màn hình là nam nhân đeo mặt nạ nhưng mặt nạ đã được tháo xuống, khuôn mặt trong một thời gian dài không tiếp xúc với mặt trời kia nhìn qua lại rất tuấn tú, không có một chút dữ tợn nào giống như trong tưởng tượng của nàng, tuổi cũng không quá bốn mươi, nàng vào tổ chức đã tám năm, mà tổ chức đã thành lập rất lâu khi nàng vào, vậy hắn thành lập tổ chức khi bao nhiêu tuổi? Hay là hắn ta tiếp quản từ tay người khác.

Người dẫn chương trình dùng giọng điệu oán giận nói về tổ chức không có nhân tính này, đem người nhà của những người có năng lực ra uy hiếp họ làm việc cho tổ chức, cho nên vụ nổ của sở nghiên cứu một tháng trước rất có khả năng là kiệt tác của họ.

Nét nho nhã trên mặt Tịch Du Viễn biến mất, “Lão bà, mau lại đây, nhanh lên một chút.”

Tịch phu nhân đi nhanh đến, rất lâu rồi không nhìn thấy cái bộ dạng luống cuống này của lão công, “Làm sao vậy?”

“Bà mau xem TV đi, mau nhìn.”

Tịch phu nhân vừa nhìn , sắc mặt càng ngày khó coi, giọng nói cũng khàn khàn, “Lão công, ông nói…Ông nói Tình Nhi, nó…có đúng là Tình Nhi không…Có đúng hay không. . .”

Tịch Du Viễn vội cầm điện thoại lên hỏi thăm tin tức, trong đầu loạn thành một đoàn, không biết gọi cho người nào mới được, ông là kỹ sư kỹ thuật, cũng không có quan hệ gì với những người tham gia phá án đó, làm sao có thể hỏi được tin tức…

Phịch một tiếng cúp điện thoại, hai tay cào tóc mình, Tịch Thiến Nhi vừa mở cửa đi vào nhìn thấy ông như vậy liền hoảng sợ, chưa kịp đổi giày đã chạy tới, “Ba, ba làm sao vậy, không thoải mái ở đâu? Con đưa ba đi bệnh viện.”

Tịch Du Viễn lắc đầu, dùng ngón tay chỉ vào TV, ý bảo nàng xem, Tịch Thiến Nhi so với mạ nàng còn mẫn cảm hơn, không bao lâu liền biết ba mẹ nghĩ đến cái gì, chuyện này cũng có thể, ai cũng biết chị gái là thiên tài, cái tổ chức kia lại thủ với những người tài giỏi, để người nhà an toàn, chắc chắn chị đã nghe theo bọn người đó làm việc, chết tiệt, chết tiệt. . .

“Ba, mẹ, hai người đừng lo, để con hỏi thăm xem, nói không chừng. . . Nói không chừng. . .” Tịch Thiến Nhi không nói được, chính nàng cũng tin rằng chị gái và tổ chức kia có quan hệ, chỉ là không biết chị có bị bắt không.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Ch1uc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.