Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 130: Chương 130: Buổi tối hỗn loạn




Edit: Thiên Âm

—— Tương Nghi, cái túi này là tỷ thức suốt đêm thêu đấy, lần trước muội nói rất thích, nên phải giữ cho kỹ nhé, xem như là Uyển Dao tỷ tỷ ở bên cạnh muội

—— Hoằng Lâm Ca Ca, muội làm không đẹp, huynh đừng chê

Ta phải đi…Hẹn gặp lại.

Giọng nói lạnh lẽo đó của ai, đến từ đâu? Quẩn quanh bên tai nàng, háo thành lưỡi dao nhọn sắc bén đêm từng chút từng chút một vào lòng nàng, ngực như trống rỗng, đau đến mức cả người rét run.

Đừng

“Đừng mà…” Miệng nỉ non, giọng nói rất nhỏ, tưởng như hô to nhưng giống như không phát ra tiếng nào.

Nhâm thị thấy thế liền tỉnh lại, đập vào mi mắt là hình ảnh Triệu Tương Nghi đang gặp ác mộng, lông mi vốn xinh đẹp nay khép chặt lại, miệng lầm bầm, bộ dáng rất thống khổ.

Lúc này, bọn họ còn ở trong phòng nghỉ tại Như Ý phường, Triệu Tín Lương thì về nhà thông báo một tiếng, tạm thời giấu kín chuyện xảy ra hôm nay không cho Triệu Hoằng Lâm biết, sau đó quay lại Như Ý phường chờ đợi. Có điều Nhâm thị cũng chú ý đến danh tiếng, cũng nói mình và A Bình sẽ chăm sóc hai tiểu cô nương này, bảo Triệu Tín Lương về nghỉ ngơi, bị nói như vậy. Triệu Tín Lương cũng không tiện ở lại, chi đành giao Triệu Tương Nghi và Tề Uyển Dao cho Nhâm thị chiếu cố.

Đại phu đã đi, Tề Uyển Dao vẫn còn sống, may mà phát hiện kịp thời, mới cứu được, giờ ngủ mê man chưa tỉnh lại được.

“Tương Nghi, Tương Nghi, tỉnh tỉnh là mộng, mau tỉnh lại, đó không phải là sự thật.” Nhâm thị nhẹ nhàng lay lay Triệu Tương Nghi tỉnh dậy, tiểu hài tử này trên trán đã chảy nhiều mồ hôi, bây giờ là đêm hè, nhưng Nhâm thị luôn cảm thấy lạnh run cả người.

“Không, đừng bỏ bọn ta…Không bao giờ … buông tay...” Cả người Triệu Tương Nghi đột nhiên run bần bật, giật mình tỉnh lại.

Ánh sáng trong phòng chiếu đến đột ngột làm nàng phải nhắm mắt lại, mọi thứ mông lung dần thấy rõ, nàng lo lắng nh2in bốn phía, trước hết thấy Nhâm thị, Triệu Tín Lương chẳng biết đi nơi nào.

“Ta bảo cha con về nghỉ ngơi rồi.” Nhâm thị thấy thế giải thích.

Lại thấy Triệu Tương Nghi nhíu mày lại, Nhâm thị ôn nhu cười: “Hảo hài tử, yên tâm đi, con bé không sao, có điều vẫn còn mê man, nên bọn ta không gọi dậy.”

Triệu Tương Nghi nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường, dĩ nhiên không có bẩn như lúc nãy nữa, ngược lại cả người sạch sẽ, dung nhan so với ba năm trước càng thêm sắc sảo, nhưng nàng vẫn nhận ra được đây chính là Uyển Dao tỷ tỷ, không thay đổi, một chút cũng không thay đổi.

Chỉ là... Rốt cuộc tỷ ấy đã trải qua chuyện gì, chắc chắn còn phức tạp hơn ba năm trước đây, nhất định là xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.

“Nào, cả một đêm chưa có ăn cái gì, bây giờ con đã tỉnh rồi thì ăn một chút đồ lót dạ trước đi, trong này đã có A bình trông rồi, yên tâm.” Nhâm thị nhỏ nhẹ khuyên Triệu Tương Nghi, khó khăn lắm mới đem nàng ra ngoài đi ăn.

Hai người đến căn phòng cách vách dùng cơm, trên bàn là cơm canh đã chuẩn bị, bên ngoài bóng đêm bao phủ, có thể thấy chút ánh sáng lờ mờ trong đêm, nhưng chung quy trời vẫn là tối tăm.

“Sư phụ, con ăn không vô …” Triệu Tương Nghi ngồi đối diện Nhâm thị,Nhâm thị chưa kịp đem chén cháo cá múc ra cho Triệu Tương Nghi, nghe vậy, động tác trên tay dừng lại một chút, sau đó tiếp tục múc chén cháo cá.

“Ăn không vô cũng phải ăn một chút, để có khí lực, không phải con còn muốn chiếu cố cho bằng hữu của mình sao?”

Triệu Tương Nghi nhìn Nhâm thị,không nói chuyện.

Nhâm thị nở nụ cười, đem chén cháo cá để trước mặt Triệu Tương Nghi, đẩy một đĩa dưa cải đến cho Triệu Tương Nghi: “Muộn rồi, chúng ta ăn nhẹ, rồi dùng chút điểm tâm, ăn món ăn dầu mỡ quá cũng không tốt.”

Triệu Tương Nghi giờ phút này không muốn ăn nhưng cũng phải ăn, cầm chén cháo cá Nhâm thị múc cho chậm rãi ăn từng muỗng, mỹ vị ở trong miệng nhưng sao nàng ăn lại thấy nó lạt như nước lã.

Tâm tư của nàng đặt hết trên người Tề Uyển Dao.

Thời gian càng ngày càng dài, lại càng để cho nàng suy nghĩ miên man.

Nàng chỉ mong trời mau sáng, Tề Uyển Dao tỉnh lại để nói cho nàng biết tất cả chuyện đã xảy ra, nàng không có cách nào khiến cho chính mình bình tĩnh nữa rồi.

“Sư phụ...” Triệu Tương Nghi đặt chén sứ xuống, hơi căng thẳng hói: “Sư phụ trải qua nhiều chuyện, theo sư phụ, Uyển Dao tỷ tỷ... Có phải trải qua chuyện gì nên mới…”

“Đừng có đoán mò.” Nhâm thị cắt đứt lời nói Triệu Tương Nghi, nhìn Triệu Tương Nghi một hồi, “Đợi con bé tỉnh lại rồi sẽ nói cho chúng ta biết, con trước đừng suy nghĩ quá nhiều, càng nghĩ sẽ nghĩ đến tình huống xấu không.”

“Còn có...” Nhâm thị bỗng nhiên suy nghĩ nói.

“Cái gì?” Triệu Tương Nghi tiếp tục hỏi.

“Một lát nữa con bé mà tỉnh, con khoan xuất hiện trước mặt con bé đã, tránh cho con bé lại kích động nữa” Nhâm thị chớp nhẹ mi mắt, “Chuyện này hãy giao cho ta, chờ ta khuyên nhủ con bé trước, để con bé bình tĩnh lại rồi con muốn hỏi cũng không muộn đâu.”

“Ừ, chỉ có thể làm như vậy.” Triệu Tương Nghi cúi đầu, khuấy đều chén cháo.

Lúc này, nàng thực sự bình tĩnh không được, đêm nay mọi thứ đều hỗn loạn.

Gặp lại Tề Uyển Dao, rồi Tề Uyển Dao tự sát trong phòng…Những chuyện này làm cho Triệu Tương Nghi khó mà chấp nhận được, nhưng mà, những chuyện tàn khốc thống khổ nhất không phải chỉ nhiêu đây đâu, cũng không phải là chuyện nàng gặp hôm nay…

Nếu như ca ca biết chuyện…

Triệu Tương Nghi thực không dám nghĩ nữa, nhà nàng bây giờ rất tốt, nàng thực sự không dám tưởng tượng, khi Triệu Hoằng Lâm biết thì sẽ là tình huống nào đây.

Túi hương xanh da trời đó, đại ca luôn giữ rất kỹ, lúc nào cũng cất giữ trong người, cũng chưa từng đem ra ngoài, nếu như để đại ca biết, chủ nhân của túi hương, giờ khắc này có thể gặp lại, thế nào đại ca cũng trăm phương nghìn cách tìm đến, khi đó đại ca có thể tiếp nhận nỗi ư….

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

“Bà chủ.” Ngoài cửa vang lên giọng nói là một vú gài khác trong Như Ý phường.

“Chuyện gì?” Nhâm thị nhìn ra cửa hỏi, sau đó thuận tay gắp rau cho Triệu Tương Nghi.

“A Bình để cho ta đến báo một tiếng, cô nương kia đã tỉnh, bả chủ có đến nhìn không?”

“Ta đi xem” Triệu Tương Nghi vừa nghe nói Tề Uyển Dao đã tỉnh lại nhất thời cuống cuồng, lập tức đứng lên, suýt nữa đụng ngã bàn, Nhâm thị nhanh tay lẹ mắt kéo Triệu Tương Nghi lại, dịu dàng an ủi.

“Ta sẽ đi xem, con đừng đi, phải nghe lời.”

Nói xong còn vỗ vai nàng một cái, bảo vú già ngoài kia vào phòng chăm Triệu Tương Nghi ăn cơm, còn mình thì đi vào phòng cách vách.

Trong phòng,A Bình đang ngồi ở mép giường nhìn Tề Uyển Dao, thấy Nhâm thị đến, liền đứng dậy, nở nụ cười hiền từ: “Tiểu thư người xem, cô nương này đã tỉnh.”

Nhâm thị theo ánh mắt của A Bình, nhìn Tề Uyển Dao nằm yên lặng trên giường.

Mái tóc đen nhánh xõa ra, không có giống như lúc nãy, tóc dính bẩn, gương mặt trắng nõn thuần khiết, nhìn thôi cũng biết nàng ấy là một mỹ nhân yêu mị, lúc nãy khi vào Như Ý phường, trên mặt có rất nhiều vết bẩn, nên không thấy rõ dung nhan, bây giờ đã thấy rõ, Nhâm thị không khỏi sợ hãi than, đôi mắt trong suốt, chiếc mũi khéo léo, đôi môi đỏ thắm, khuôn mặt đạp tựa hoa phù dung, đi đâu mà tìm được?

“Cám ơn các người.” Tề Uyển Dao thấy Nhâm thị một mực nhìn chằm chằm vào mình, khom người cảm tạ.

“Muốn cảm ơn bọn ta thì đừng có làm cái chuyện điên rồ đó nữa.” Nhâm thị cười, rồi đến gần Tề Uyển Dao, ngồi ở chỗ mà A bình vừa mới ngồi, tỉ mĩ đánh giá Tề Uyển Dao.

Tề Uyển Dao lúng túng quay mặt qua chỗ khác.

“Ngươi, năm nay bao nhiêu tuổi?” Nhâm thị cười hỏi một câu.

“Mười một.”

“Ừ, không nhỏ, nhưng cũng không lớn.” Nhâm thị gật đầu, lẩm bẩm.

Tề Uyển Dao giờ này khắc này rất là khẩn trương, nhìn chằm chằm vào vết thương được băng bó, Nah6m thị liếc mắt thấy được, lên tiếng hỏi: “Đau không?”

Tề Uyển Dao mím chặc môi, không nói lời nào, trong mắt đều là nước mắt.

“Tâm càng đau hơn?” Bất chợt Nah6m thị tiến sát lại Tề Uyển Dao nói.

Tề Uyển Dao cả kinh ngẩng đầu nhìn Nhâm thị, sau đó lại cúi đầu xuống, nước mắt không kiềm được rơi xuống đệm.

“A Bình, ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn nói chuyện với cô bé.” Nhâm thị phân phó một tiếng, A Bình sau khi ra cửa, Nhâm thị tiếp tục nhìn Tề Uyển Dao, “Có chuyện gì không cứu vãn được, mà khiến cô bé như cô phải thương tổn đến mình vậy? Thân thể là do cha mẹ ban cho,

cô không để ý sao.”

“Bà, không hiểu…” Tề Uyển Dao bị Nhâm thị khởi lại uất ức trong lòng, tâm tình kích động vô cùng.

“Tốt, còn biết tức giận, vậy là không sao.” Nhâm thị không khỏi hài lòng, sau đó lại dùng tay nâng cằm Tề Uyển Dao, “Khuôn mặt rất dễ nhìn,

cô phải biết đủ, còn bất mãn gì đây?”

“Chủ tử luôn mặc cẩm y ngọc thực như bà, thì làm sao có thể hiểu nỗi khổ sở của ta được?” Tề Uyển Dao không sợ Nhâm thị, nàng biết là do Nhâm thị cứu nàng, thế nhưng bị Nhâm thị trêu tức như vậy, nàng không thể chịu đựng được. Theo Tề Uyển Dao, Nhâm thị chưa từng trải qua sóng gió gì chỉ biết hưởng thụ cái vị thế chủ tử, vĩnh viễn không hiểu nỗi khổ của cô.

“Ha ha.” Nhâm thị buông Tề Uyển Dao ra, sau đó ngẩng đầu lên trời mà cười, mặc dù càn rỡ, nhưng có vài phần uy nghi, chỉ thấy Nhâm thị cười xong lại nhìn Tề Uyển Dao nói, “Tiểu cô nương,, luận kinh lịch, kinh nghiệm ta so với cô còn nhiều hơn. ta không biết cô đã trải qua cái gì, nhưng ta biết, phàm là cô nói ra, ta nhất định sẽ không kinh ngạc.”

Tề Uyển Dao môi dưới, có chút không phục nhìn Nhâm thị.

Có điều, rất nhanh ánh mắt Tề Uyển Dao ảm đạm dần, giọng n1oi biến thành vô lực mà mềm mại: “Cầu bà một việc.”

Thấy Nhâm thị không nói lời nào, Tề Uyển Dao không thể làm gì khác hơn là nói tiếp: “Vừa…Mới vừa rồi, tiểu cô nương kia, ta, ta quen…Mong bà hãy để ta đi, ta không muốn gặp nàng…”

“Cuộc sống sẽ xuất hiện nhiều chuyện khiến cô phải tuyệt vọng, nhưng chúng ta không thể làm một chuyện, cô có biết là gì không?” Nhâm thị không có nhận lời Tề Uyển Dao, ngược lại hỏi nàng ấy vấn đề khác.

Tề Uyển Dao ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ có mong đợi: ” Là cái gì?”

“Trốn tránh.” Nhâm thị nghiêm túc hẳn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.