Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 183: Chương 183: Diệp Thường Niên đến bồi tội




Edit: Thiên Âm

Tiệc tân gia định vào ngày năm tháng chín, chính là ba ngày sau khi cả Triệu gia dọn vào nhà mới, mọi thứ đều chuẩn bị xong. Ngày hôm đó khắp phủ đều giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng tràn ngập. Tiệc rượu tổng cộng có năm bàn, khách đến mặc dù không tính là nhiều, nhưng mỗi người đều có máu mặt.

Tiết trời hôm ấy vô cùng tốt, khí lạnh cuối thu se se thổi, buổi tiệc được tổ chức ở vườn hoa Triệu gia, nha hoàn, bà tử liên tục bưng đồ ăn đi trên hành lang gấp khúc đến hoa viên, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Triệu Tương Nghi ngồi ở bên cửa sổ lầu hai nhà thuỷ tạ, nhàm chán chống cằm nhìn quang cảnh nhộn nhịp bên dưới, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt non mịn nhỏ nhắn của nàng, da thịt trong suốt có thể thấy mạch máu ẩn hiện dưới đó.

Nàng híp mắt, lẳng lặng suy nghĩ về những biến hoá của nhà mình trong mấy năm nay.

Ngay từ lúc đầu vô cùng khó khăn, có thể đi được đến đây, gian khổ trong đó không ai có thể hiểu được, chỉ có nhà nàng và thân nhân trong nhà ra mới hiểu được.

Nàng không thể nào quên lúc nàng và ca ca lạc trong núi vô tình tìm được Mê Điệt Hương, trời hôm đó gió lớn, tối như mực, ca ca bị thương, nàng không thể quên được và nó đã trở thành bóng ma trong lòng, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu, làm nàng thấy đau lòng

Cũng không thể quên được cảnh ca ca trước khi đi học, ngày ngày theo sau phu tử mượn sách học…Phụ thân vì để ca ca đi học mà không ngừng làm việc, cơ hồ như muốn ăn trên ruộng đất, cả người đầm đìa mồ hôi, hình ảnh ấy nàng nào quên.

Mặc dù hôm nay phụ thân mặc tơ lụa, thân phận đã khác xưa, nhưng người vẫn kiên nghị như trước, nàng biết, luôn có một cổ bi thương quanh quẩn trong đầu phụ thân.

Mãi cho đến khi Nhâm thị xuất hiện, bước vào trong sinh mệnh của phụ thân, sự bi thống đó mới biến mất.

Bây giờ thì tốt rồi, tuy khổ tận cam lai, nhưng mỗi khi nghĩ đến thời khắc hạnh phúc viên mãn này, Triệu Tương Nghi khó có thể mà tin được, những thứ này đều thuộc về nàng ư, không thể tin được phải mất một thời gian khá lâu nó mới thuộc về mình, rất sợ sau một khắc, những thứ tốt đẹp này đều rời xa mình, không bao giờ … nữa quay lại.

Đến lúc đó, nên làm sao đây?

Mãi chìm trong suy nghĩ, đột nhiên trong vườn hoa vang lên tiếng pháo, nhiều tiếng chúc mừng liên tục vang lên, làm Triệu Tương Nghi kinh ngạc một phen, đem nàng từ trong thất thần tỉnh dậy.

Trên mặt mọi người đều mang loại thần tình hâm mộ, Triệu Tương Nghi đang quan sát hoạt động của mọi người, trong lúc vô tình ánh mắt rơi xuống cổng bán nguyệt, đó là nơi duy nhất vào hoa viên, một nam nhân mặc trường sam trên thêu ám văn chậm chạp bước vào, người nam nhân này tuy toa1t lên khí chất thân thiết vui mừng nhưng cực kỳ không hợp với bầu không khí này, trông rất giả tạo.

Triệu Tương Nghi nghĩ như thế, cũng không phải là bởi vì nam nhân kia đến tham gia náo nhiệt, mà là bởi vì người nam nhân kia không là người khác, chính la người từng dẫn côn đồ đến trước cửa Như Ý phường gây chuyện Diệp Thường Niên, lần đó còn hại phụ thân nàng bị đám cẩu vật kia đánh bị thương.

Y tới làm gì?

Triệu Tương Nghi cũng không chịu ngồi yên, lập tức đứng dậy, nhấc váy xuống lầu.

Đi qua hành lang từ nhà thuỷ tạ dẫn đến hoa viên, trong lúc Triệu Tương Nghi đi tới bữa tiệc, thì lúc này Diệp Thường Niên đã mang theo hạ nhân đi tới trước mặt Triệu Tín Lương.

Diệp Thường Niên không nằm trong danh sách khách mời, bây giờ y lại xuất hiện ở đây, tất nhiên là mang đến cho Triệu Tín Lương vài phần kinh ngạc, đồng thời cũng cắt đứt không khí vui vẻ của bữa tiệc.

“Triệu lão bản, chúc mừng ngài dọn đến nhà mới.” Diệp Thường Niên vừa mở miệng đã nói câu này, cũng thuận thế để hạ nhân ở đằng sau đem quà đưa lên phía trước.

Nha hoàn phụ việc đang muốn nhận, nhưng ngại vì thần sắc không mấy vui vẻ của Triệu Tín Lương, một phần khác là chưa nghe lệnh, nên chần chừ một hồi, khiến cho tràng diện rất xấu hổ.

Triệu Tín Lương cho rằng Diệp Thường Niên lần này đến đây là mang theo mục đích giống như lần trước, vì vậy cũng kho6ngc ấp cho y một sắc mặt tốt nào, trên mặt còn mang theo tia đề phòng.

Triệu Hoằng Lâm ít nhiều cũng biết chuyện đó, nên liền để chén rượu xuống, chào hỏi các trưởng bối, sau đó mới đi đến chỗ hai người.

Theo thói quen, đem Triệu Tương Nghi đẩy ra phái sau mình, ý bảo là nàng không cần xen vào chuyện này. Triệu Tương Nghi buồn bực đứng đằng sau lưng ca ca, thầm nghĩ mau lớn nhanh, thành đại cô nương mới tốt

Phía sau, cũng không biết là ai, đột nhiên vỗ vai nàng, chờ nàng quay lại nhìn thì mới biết đó là Bùi Tử Quân.

“Triệu tiểu thư, có hứng thú cùng ta đi du thuyền không?” Bùi Tử Quân nở nụ cười nói, lộ ra một hàm răng trắng noãn, xem ra một chuyến đi này làm cho Bùi Tử Quân trưởng thành không ít, hơn nữa không biết có phải là thường trò chuyện với Triệu Hoằng Lâm hay không, mà lời nói lẫn cử chỉ càng lúc càng giống Triệu Hoằng Lâm, bị đồng hóa sao?

“Đi thôi.” Triệu Tương Nghi không có cự tuyệt, chỉ không yên lòng nhìn phụ thân và Diệp Thường Niên, nhưng nghĩ đến hôm nay nhiều khách quý ở đây, dù sao cũng là địa bàn nhà họ, Diệp Thường Niên cũng không dám làm điều xằng bậy gì đi.

Bên này, Diệp Thường Niên và Triệu Tín Lương giằng co một hồi, chợt Diệp Thường Niên nở nụ cười, đích thân y cầm lấy lễ vật đưa: “Triệu lão bản đừng mang thù ta, chuyện lúc trước là ta không hiểu chuyện, bây giờ ta đến cửa nhận lỗi, ngài còn không hài lòng?”

“Là ai để hắn vào?” Triệu Tín Lương không để ý lời nhận lỗi của Diệp Thường Niên, cất cao giọng nói mang theo giận dữ hỏi bọn hạ nah6n đang bận rộn.

Ngoài cổng bán nguyệt có một gã sai vặt lật đật chạy đến, hơi chút e ngại nói: “Bẩm lão gia, là tiểu nhân vô năng, ngăn không được, lại sợ người này thực sự là bằng hữu của lão gia, không dám mạo phạm.”

“Từ hôm nay trở đi, ngươi đến trù phòng làm việc cho ta.” Triệu Hoằng Lâm mặt không thay đổi nói.

Triệu Tín Lương không có dị nghị.

Hạ nhân kia cực kỳ uỷ khuất, nhưng không dám nói, chỉ tức giận lui xuống.

Đối mặt với thái độ cừu hận của hai cha con, Diệp Thường Niên làm như không thấy, lại không tức giận, ngược lại còn cười, vẻ mặt hòa khí: “Triệu lão bản đây là làm sao? Ai lại không có lúc phạm sai lầm chứ? Quan trọng là có thừa nhận lỗi lầm của mình không, biết sai để sửa đổi. Chuyện trước kia là ta quá phận, ta thấy tiếng tăm Triệu phu nhân lớn như thế, mà lại chủ động động đóng cửa Như Ý phường, trong lòng rất chấn động, vì vậy mới đến đây để chịu tội với nhà ngài, mong rằng sau này chúng ta sẽ là bằng hữu, trên phương diện làm ăn cũng thế.”

Hoá ra là vì chuyện này.

Nhâm thị đóng cửa tú phường, như vậy sinh ý tú phường của Diệp Thường Niên ở trấn Thanh Hà sẽ khôi phục lại như trước, độc tài trên phương diện thêu phẩm, cho nên, mặc kệ nói như thế nào, Nhâm thị bây giờ đối với y mà nói không còn uy hiếp gì nữa. Nếu cứ tiếp tục đối địch với Triệu gia thì không bằng nịnh nọt một phen, dù sao sinh ý nhà Triệu Tín Lương không nhỏ, hơn nữa vị lão bản này còn là thành viên cũa hiệp hội thương nghiệp ở huyện Giang Ninh, càng không thể khinh thường được.

“Phu nhân ta đóng cửa tú phường, không phải bởi vì e ngại thế lực của ngươi.” Triệu Tín Lương lạnh lùng nói, sau đó lệnh nha hoàn bước đến nhận lễ vật của Diệp Thường Niên, “Diệp lão bản vốn bận rộn, ta cũng không biết ngài lại rãnh rỗi đến nơi ở nhỏ này góp vui, cho nên trước đó không có chuẩn bị chén đũa và chỗ ngồi cho ngài, chiêu đãi không chu toàn, xin Diệp lão bản thứ lỗi.”

Ra lệnh đuổi khách rõ như vậy, Diệp Thường Niên nghe xong, khóe miệng co rút, có điều vẫn là cười, nói với Triệu Tín Lương: “Triệu lão bản nói đúng, ta đúng là có việc, thật không phân thân ra được, hôm nào ta đăng môn bái phỏng ngài và Triệu phu nhân.”

“Diệp lão bản, đi thong thả, xin thứ cho không tiễn.” Triệu Hoằng Lâm nói, sau đó còn dục nha hoàn nhanh tiễn khách.

Diệp Thường Niên lúng túng cười, dẫn gia đinh rời đi.

“Hoằng Lâm, con tạm thời ở đây tiếp đãi khách nhân, cha đến Lương Viên tìm mẫu thân con nói mấy câu.” Triệu Tín Lương nhíu mày dặn dò.

Bây giờ hai đứa con đã quan gọi Nhâm thị là “Mẫu thân”.

“Mọi người tiếp tục ăn uống, chiêu đãi không chu toàn xin hãy tha lỗi” Triệu Tín Lương trước khi đi, cất cao giọng nói. Bùi Hạ Niên và Mạc Hướng Quần hai mặt nhìn nhau, chuyện về Diệp Thường Niên bọn họ cũng biết, chỉ sợ Triệu Tín Lương gặp phiền phức. Nhưng nhìn bộ dáng này của Triệu Tín Lương, cũng không giống như tưởng tượng của họ.

Tại Lương Viên Nhâm thị đang bận chiêu đãi các nữ quyến đến chúc mừng ngày hôm nay, thấy Triệu Tín Lương đột nhiên đến, nàng rất vui vẻ nhưng cũng có chút lo lắng: “Chàng sao thế, đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ bữa yến tiệc thiếp chuẩn bị làm cho chàng mất thể diện?”

Triệu Tín Lương lắc đầu, khách sáo nói vài lời với nữ quyến, sau đó bảo Nhâm thị vào phòng nói chuyện.

Nhâm thị cũng hướng nữ quyến cười, ý bảo thất lễ, sau đó theo Triệu Tín Lương vào phòng. Các nữ quyến đều lấy tay áo che miệng cười, trong lòng đều cho rằng hai người này vừa qua tân hôn, nên không nỡ xa nhau.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Vừa vào phòng, Nhâm thị không kịp chờ đợi hỏi một câu.

“Diệp Thường Niên đến đây.” Triệu Tín Lương đi thẳng vào vấn đề.

“Cái gì? Y tới làm gì” Nhâm thị hiển nhiên rất kinh ngạc, hôm nay, Diệp Thường Niên xuất hiện, còn có thể có chuyện gì tốt.

“Không phải đến gây chuyện.” Triệu Tín Lương ngồi xuống ghế, “Là liên quan đến chuyện nàng cửa tú phường, đối với y không còn tạo sự uy hiếp nào nữa, hơn nữa bây giờ ta đã là thành viên của hội thương nghiệp, nên lần này đến cửa muốn kết giao bằng hữu với nhà chúng ta.”

“Nhà chúng ta có quan hệ bằng hữu với y lúc nào vậy?” Nhâm thị châm chọc cười, “Thay đổi sắc mặt thật nhanh đi.”

“Ta thấy làm người không thể quá quyết tuyệt được, tuy hắn từng đối với chúng ta làm chuyện không tốt, nhưng ta vẫn nhận quà bồi lễ của y, có điều at không thể hiện quá nhiệt tình, bởi vì ta cũng không muốn cùng người như thế kết giao.” Triệu Tín Lương đem mọi chuyện nói cho Nhâm thị nghe.

Nhâm thị suy nghĩ, gật đầu nói: “Chàng làm vậy rất đúng, y làm như thế nào là chuyện của y, chúng ta không thể bắt chước theo hắn, làm chuyện quyết tuyệt như thế.”

“Còn nữa, không bao lâu Hoằng Lâm sẽ thi Hương, ta không muốn ở ngay lúc quan trọng thế này, ảnh hưởng tâm tình của nó.” Triệu Tín Lương chuyển sang chuyện Triệu Hoằng Lâm

“Thiếp cũng nghĩ vậy, mặc kệ người lớn chúng ta làm chuyện gì, cũng không thể ảnh hưởng đến đứa nhỏ.”

“Được rồi.” Nhâm thị dường như nhớ đến điều gì đó, ngẩng đầu nói với Triệu Tín Lương, “Nói lên Hoằng Lâm, thiếp chợt nhớ đến mấy ngày trước Hoằng Lâm có đề nghị với thiếp một chuyện, thiếp nghĩ thấy cũng không tệ.”

“Hửm?”

“Như Ý phường là tâm huyết của thiếp, bây giờ dù đã đóng cửa không buôn bán, nhưng cửa hàng vẫn còn đó, cửa hàng an2y cũng al2 thiếp dùng tiền mau lại, không thể lãng phí được, bán đi thì cũng được, nhưng sẽ khó bán lắm, không bằng khai trương lần nữa.” Nhâm thị lời ít mà ý nhiều nói.

“Nàng dự định bán gì?” Hai mắt Triệu Tín Lương tối sầm lại.

Nhâm thị lại lắc đầu cười nói: “Không phải là thiếp, mà là hai đứa nhỏ.”

“Ta không hiểu ý nàng…” Triệu Tín Lương nghe không hiểu.

“Hoằng Lâm nói, mấy năm trước, Tương Nghi ở trong thôn theo Triệu đại phu học chút y lý, lại rất hứng thú với các vị thuốc đông y. Thằng bé đề nghị thiếp sử dụng cửa hàng này làm hiệu thuốc bắc, có thể mời một vị chưởng quỹ đến trông coi, sau đó để Tương Nghi đến học hỏi, vừa lúc rèn luyện năng lực của con bé.”

“Không được, như vậy quá mệt mỏi, con bé còn rất nhỏ, sao có thể chịu khổ được? Con bé thích dược liệu là không sai, nhưng nếu để nó buôn bán, khẳng định kiên trì không được. Hơn nữa, nàng chưa thấy thằng bé Tử Quân xử lý chuyện ở Nhuộm Thuý Trai đâu, đứa bé đó mặc dù bề ngoài làm như thoải mái, nhưng thực tế lại mệt muốn chết, ta luôn cảm thấy thằng bé có quá nhiều áp lực trong lòng, đáng tiếc Bùi đại ca là một người nghiêm nghị, cho dù ta có khuyên huynh ấy vài câu, cũng vô dụng.” Triệu Tín Lương phản đối đề nghị của nhi tử và Nhâm thị.

“Thiếp sẽ không để cho con bé buôn bán thật đâu.” Nhâm thị giải thích, “Chẳng qua là thiếp thấy, nếu con bé có hứng thú, có thể đến cửa hàng tham quan, học chút y lý cũng có lợi. Hơn nữa, tiểu thư khuê các thì sao nào? Tiểu thư khuê các ngoài cầm kỳ thi hoạ, nữ hồng ra, còn phải biết vài thứ để phòng thân, bằng không sau này gặp khó khăn, phụ mẫu không bên cạnh, thì biết làm sao?”

“Ta vẫn cảm thấy rất miễn cưỡng... Phải mở cửa hiệu thuốc sao? Nói đến hiệu thuốc, làm ta nhớ đến tên súc sinh Niên Thế Hữu kia…” Triệu Tín Lương nặng nề hồi lâu, đột nhiên nói ra một câu.

Nhâm thị kinh ngạc: “Cho nên, nói nói lui, chàng vẫn vì điều này mà do dự? “Nàng vươn tay đặt lên vai Triệu Tín Lương, “Không phải nói mọi chuyện đều đã qua rồi ư, sao bây giờ lại vì chuyện này mà đau đầu chứ?”

“Không có, chỉ là vừa nghĩ đến chuyện mở tiệm thuốc, vạn nhất sau này chạm mặt với hắn ta, chẳng phải phiền phức sao.” Triệu Tín Lương siết chặt nắm tay nói.

Nhâm thị vuốt nhẹ hàng lông mày hắn: “Chàng cười lên sẽ nhìn được hơn.”

“Những chuyện đó hãy nói sau, nhà chúng ta bây giờ không thiếu tiền, cũng không có túng quẫn. Được rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi, đừng làm cho khách nhân chờ lâu, nếu không người ta sẽ nói chúng ta chiêu đãi không chu toàn.” Triệu Tín Lương nắm tay Nhâm thị, đứng lên.

“Thiếp mong chàng suy nghĩ thêm, trấn Thanh Hà có không ít y quán, nhưng hiệu thuốc bắc thì cực kỳ ít ỏi, hơn nữa các đại phu ở mấy y quán này hơn phân nửa phải đến các hiệu thuốc ở các huyện mua thuốc, có người còn tự tay chế thuốc. Nếu nhà chúng ta ở đằng sau mở một tiệm thuốc mà nói, như vậy sẽ có rất nhiều y quán, dân chúng sẽ đến tiệm chúng ta mua thuốc, tiết kiệm không ít nhân lực và lộ trình, việc có lợi như thế sao không làm.” Nhâm thị kiên trì nói, đôi khi, nàng có vẻ tương đối cố chấp, “Hơn nữa, thiếp nghe Hoằng Lâm nói, Tương Nghi từ nhỏ ngộ tính cao, hiểu không ít dược lý, nếu như chúng ta mở tiệm thuốc, có rất nhiều nguyên liệu phải nhờ Tương Nghi đích thân lên núi hái, đến lúc đó, chúng ta chúng ta có thể hạ thấp tiền vốn, việc này không lỗ mà lời.”

Triệu Tín Lương chần chờ.

Suy nghĩ của hắn như lạc về nơi nào đó, rốt cuộc là do tính tình hắn hẹp hòi, hay là thật đau lòng con gái phải chịu khổ…Con bé năm nay chỉ mới bảy tuổi.

“Tương Nghi ước chừng cũng biết chuyện này, con bé không phản đối, ngược lại còn cam tâm tình nguyện làm như vậy.” Thấy Triệu Tín Lương hơi động tâm, Nhâm thị nói thêm.

“Chờ khách nhân về hết, chúng ta lại bàn tiếp.” Triệu Tín Lương nắm chặt tay Nhâm thị, hai người đến trước cửa liền buông tay ra, thần sắc khôi phục bình thường, tiếp tục tiếp đãi khách nhân.

Mặt khác, Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân vốn đi du hồ rất vui vẻ, nhưng giữa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim, đây chính là vị lâu rồi chưa xuất hiện Mạc Nhã Như, khó khăn lắm cô nàng mới tìm được Bùi Tử Quân, thấy Bùi Tử Quân vui vẻ cùng Triệu Tương Nghi đi du hồ, Mạc Nhã Như tức giận đến phát run.

Chờ thuyền cặp bờ, Triệu Tương Nghi đến gần mới nhìn thấy Mạc Nhã Như, thấy cô nàng sắc mặt không được tốt lắm.

Có một số người, vừa gặp đã thấy không hợp nhau.

“Triệu tiểu thư bây giờ thật đúng là ‘chim sẻ’ hoá thành phượng hoàng nha.” Mạc Nhã Như khẽ hé đôi môi đỏ mọng, vừa gặp mặt đã nói lời giễu cợt, mấy chữ ‘Triệu tiểu thư’ và ‘chim sẻ’ này, nhấn mạnh hết sức.

“Nhã Như, chớ quá mức.” Bùi Tử Quân nhíu mày, rất là không vui nói.

Trong mắt Mạc Nhã Như lập tức xuất hiện vài tia tức giận cùng uỷ khuất, kết quả cô nàng tức giận nhìn Triệu Tương Nghi, hận không thể dùng ánh mắt đâm nàng bị thương.

Dù sao tâm lý Triệu Tương Nghi vẫn là một người lớn, cũng không muốn cùng tiểu hài tử tranh đoạt, nhưng nàng thực sự không thích câu nói vừa rồi của Mạc Nhã Như, thật sự làm nàng rất giận, được thôi nàng sẽ cho con bé đó biết sự lợi hại của mình, bèn nghiêng đầu qua nói với Bùi Tử Quân: “Tử Quân ca ca, chúng ta đừng để ý tới nàng ta nữa, không phải vừa rồi huynh nói muốn xem thư phòng của ca ca muội sao, bây giờ muội dẫn huynh đi, nếu thích thì theo muội.” Nói xong, còn kề sát vào người hắn nói, “Huynh yên tâm, muội sẽ không nói cho Bùi bá phụ việc xem sách này đâu.”

“Muội vừa gọi ta là gì?” Đầu óc Bùi Tử Quân lúc này có chút choáng váng, đối với sự nhiệt tình của Triệu Tương Nghi, hắn hiển nhiên có chút kinh ngạc.

Người ngu cũng có thể nhìn ra trong giọng nói của hắn mang theo cao hứng.

Mạc Nhã Như là một cô gái thông minh, đương nhiên cũng nhìn ra được, cô nàng có chút đố kỵ nhìn Triệu Tương Nghi: “Tử Quân ca ca có thể để ngươi gọi tự nhiên vậy sao? Nhà các ngươi cùng lắm chỉ xuất thân từ nông thôn, không có chút quan hệ nào đến Bùi phủ, làm sao có thể so được với Mạc gia và Bùi gia, ngươi lại bày ra cái vẻ thân thiết với Tử Quân ca ca làm gì. Còn có, vừa rồi ngươi thì thầm với huynh ấy cái gì? Còn nhỏ như vậy đã biết dụ dỗ người khác, thật không biết xấu hổ “

“Nhã Như, muội câm miệng lại cho ta.” Bùi Tử Quân lần này thật sự tức giận, mà hắn nổi giận cũng rất doạ người, mặc dù không có mắng Mạc Nhã Như, nhưng giọng nói lạnh như băng, cùng với ánh mắt nhìn Mạc Nhã Như, thật sự làm cho Mạc Nhã Như kinh hãi, từ nhỏ đến lớn, huynh ấy còn chưa từng tức giận với nàng ta bao giờ.

Chỉ vì một con bé tầm thương như cỏ dại này sao?

Mạc Nhã Như quả thực không thể tin được điều mình nghe, trong lòng càng thấy uỷ khuất, nước mắt rơi xuống.

Triệu Tương Nghi muốn hiệu ứng này, Mạc Nhã Như tự cho mình là thiên kim tiểu thư cũng chẳng bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác, nên đãi ngộ như vậy mới đúng.

Cho nên, gọi Bùi Tử Quân là Tử Quân ca ca”, cũng là vì kích nàng ta một kích, bởi vì Mạc Nhã Như hay xưng hô như vậy với Bùi Tử Quân.

“Chúng ta đi.” Bùi Tử Quân vỗ nhẹ vai Triệu Tương Nghi, động tác rất nhẹ, nhưng cũng khiến cho Mạc Nhã Như đố kị, oán hận không ngớt.

“Vừa rồi Nhã Như có làm muội sợ không?” Đối thoại giữa Bùi Tử Quân và Triệu Tương Nghi truyền đến, Mạc Nhã Như liều mạng che tai mình, chạy đi theo hướng ngược lại.

Tiệc tân gia Triệu phủ kết thúc mỹ mãn, trừ việc Diệp Thường Niên đột nhiên đăng môn bái phỏng và vị tiểu thư không giải thích được cáu kỉnh ở ngoài.

Mấy ngày sau, Triệu Tín Lương cuối cùng đồng ý với Nhâm thị mở tiệm thuốc bắc, nguyên nhân là Triệu Hoằng Lâm tự mình tìm đến phụ thân bàn bạc, nói rằng nếu phụ thân không đồng ý, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình trước khi thi hương của mình.

Nói đến chuyện này, mở cửa hàng thuốc đúng là không lỗ mà còn lời, Triệu Tín Lương cuối cùng không do dự nữa mà đồng ý.

Có điều đồng ý hay không, vẫn làm cho người làm phụ thân này không khỏi thổn thức, Nhâm thị mới vào cửa không lâu, đã đem tâm hai đứa nhỏ nắm chặt rồi…Hắn (TTL) vừa vui mà cũng ghen tỵ.

Ngày khai trương tiệm thuốc quyết định sau khi Triệu Hoằng Lâm thi Hương xong, thứ nhất sợ ảnh hưởng đến việc học thi của Triệu Hoằng Lâm, thứ hai Triệu Tín Lương muốn song hỷ lâm môn, đến lúc đó Triệu Hoằng Lâm nếu thi đậu công danh, trong nhà vừa mở tiệm thuốc, chính là điềm tốt.

Phương thị biết được, không khỏi cười con trai: “Con chắc chắn rằng Hoằng Lâm nhất định có thể thi đậu?” Sau khi nói xong, Phương thị thấy m2inh n1oi sai, lập tức “Phi phi phi” hảo một trận.

Cũng vì thế mà bà áy náy mấy ngày, mãi đến khi Nhâm thị, Triệu Tương Nghi và Triệu Nguyệt Cầm khuyên nhủ, mới bình tâm lại.

Bây giờ, trên dưới Triệu phủ chỉ có một chuyện khẩn trương, chính là chuyện Triệu Hoằng Lâm thi cử. Mặc dù mọi người sốt ruột, nhưng không muốn Triệu Hoằng Lâm nhìn thấy, sợ rằng sẽ gây thêm áp lực cho Triệu Hoằng Lâm

Có điều, từ lúc quyết định mở tiệm thuốc, Triệu Tương Nghi cực kỳ bận rộn. Trải qua một đoạn thời gian an nhàn, cũng làm cho nàng lười biếng hơn, suýt nữa quên đi mục tiêu lúc đầu của mình. Lúc trước khi mới xuyên qua, thiếu chút nữa quên đi kiến thức học được, cũng may bây giờ còn kịp, ở đây có sách thuốc hỗ trợ, nàng không thể bỏ luôn bản lĩnh này của mình.

Trước khi tiệm thuốc khai trương, nàng vội vàng thu thập dược liệu để chuyển đến tiệm thuốc.

Trước kia ở Triệu gia thôn có trồng chút dược liệu, có thể làm thuốc, nhưng vẫn còn thiếu, Triệu Tương Nghi quyết định lên núi tìm xem, có dược liệu nào phù hợp thì chuyển đến trồng trong ruộng nhà mình, như vậy tiết kiệm không ít, rồi đem bán trong cửa tiệm thuốc, tuy ít lãi nhưng vẫn tiêu thụ mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.