Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 200: Chương 200: Lã thị mang theo tiền riêng bỏ trốn




Edit: Pollen

Beta: J

Từ sau ngày đó, Trương chưởng quỹ cũng không xuất hiện ở huyện Nghi Dương nữa.

Việc này làm Niên Thế Hữu không khỏi nóng nảy bất an, từ cuối tháng sáu khi giao một lượng lớn dược liệu xong, đến nay đã giữa tháng bảy rồi, bên kia còn chưa thấy bất kỳ tin tức gì......

Mắt thấy mấy ngày nữa đã đến thời hạn một tháng, bên đó không phải là muốn đổi ý chứ?

Có điều đổi ý cũng vô dụng, trong tay mình có bản giao kèo do chính tay ông ấy viết, có trốn cũng không thoát.

Nghĩ như thế, Niên Thế Hữu ngược lại an tâm không ít, chỉ lẳng lặng chờ thêm mấy ngày, nếu như đối phương không tới huyện Nghi Dương thực hiện giao kèo, lúc đó đừng trách hắn thủ đoạn vô tình.

Mấy ngày nay vì dược liệu trong cửa hàng không đủ, nên buôn bán rất kém, mỗi ngày thu vào so với thường ngày mà nói quả thật không thể đánh đồng, khiến cho Niên Thế Hữu bực bội không ít, cũng mơ hồ bắt đầu oán hận Trương chưởng quỹ.

Tháng bảy cũng sắp qua, sắp đầu tháng tám, bên phía huyện Giang Ninh vẫn không có tin tức, làm Niên Thế Hữu hoảng hốt lo sợ, mấy ngày cuối tháng, Niên Thế Hữu cuối cùng không chịu nổi, thở phì phò cầm chứng từ đi huyện Giang Ninh tìm Trương chưởng quỹ.

Lần này hắn muốn xem đối phương nói gì, cuối cùng có trả tiền cho hắn hay không, hắn cũng quyết định mắng Trương chưởng quỹ một trận.

Một người như thế, lại có thể vào hội thương nghiệp, càng khiến Niên Thế Hữu không phục.

Nhưng, chờ lúc Niên Thế Hữu giận đùng đùng chạy tới huyện Giang Ninh, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, hiệu thuốc to lớn khí khái ban đầu, lúc này đã sớm đóng cửa, trước cửa vắng ngắt, cửa tiệm đóng kín.

“Tại sao có thể như vậy?” Nhìn thấy tình cảnh này, Niên Thế Hữu chỉ có cảm giác khí huyết dâng trào, đầu quay vòng vòng thậm chí đứng không vững.

Một tháng trước còn rất tốt, sao bây giờ lại dẹp tiệm chẳng lẽ là do buôn bán đình trệ, chả trách lâu như vậy, cũng đã qua kỳ hạn, hắn vẫn không tới huyện Nghi Dương tìm mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Niên Thế Hữu vừa bực vừa hận.

“Ngươi đối với ta bất nhân, ta đối với ngươi bất nghĩa” hắn tức giận nói xong câu này, sau đó siết chặt chứng từ trong tay, xoay người đi tới nha môn huyện Giang Ninh.

Quan huyện thụ lý vụ kiện của Niên Thế Hữu, Niên Thế Hữu cao hứng không dứt, trong lòng âm thầm nghĩ, là do hắn bất nhân trước, nên đừng trách mình vô tình.

Bộ khoái theo Niên Thế Hữu tìm nhà Trương chưởng quỹ nhưng toà nhà đã sớm đổi chủ, trong lúc bối rối, Niên Thế Hữu lúc này mới nhớ tới, Trương chưởng quỹ đã sớm bán tòa nhà.

Bất quá Niên Thế Hữu vẫn không tuyệt vọng, ngược lại dẫn theo bộ khoái đi cửa hàng Trương chưởng quỹ mới mở tra xét.

Chẳng qua là, làm hắn ngàn lần không đoán được chính là, cửa hàng kia lại không phải là cửa hàng thuốc gì, ngược lại là một quán ăn nhỏ.

Tại sao có thể như vậy? Nhớ không lầm, thời gian trước cửa hàng này vẫn còn đang khẩn cấp trùng tu mà.

Niên Thế Hữu đau đầu nhìn mọi thứ, quả thật không thể tin được đây là thật, tất cả giống như là một cơn ác mộng.

Trương chưởng quỹ rõ ràng nói với mình, hai gian cửa hàng kia đều là của hắn, cũng không phải là mướn dùng, hơn nữa lúc ông ấy nói, là hiệu thuốc của ông ấy gặp chuyện không may, khi đó ông ấy không lý do nói láo lừa gạt mình, nếu là nói dối, là vì tranh thủ tín nhiệm của mình, vậy còn trước kia.

Nghĩ đến đây, Niên Thế Hữu lại không dám tin liền đi tìm chủ quán ăn nhỏ xác nhận, qua lời lão bản kia kể, là do thời gian trước có người thuê cửa tiệm này của hắn, muốn hắn đóng cửa tiệm mấy tháng, nay đã đến kỳ hạn, nên hắn muốn trở về quán ăn nhỏ của mình tiếp tục buôn bán, dù sao sau mấy tháng, thù lao hắn nhận được cũng khá nên cũng không nghĩ gì.

Niên Thế Hữu nghe chân tướng như vậy, quả thật như sét đánh ngang tai, thân hình thoáng một cái đứng không vững ngã xuống đất.

Chờ khi hắn tỉnh lại đã đang nằm ở y quán.

Theo lời đại phu, là bộ khoái đưa hắn tới nơi này, tiền thuốc là dùng tiền trên người hắn.

Niên Thế Hữu chậm rãi nhắm mắt lại, hắn hi vọng vào giờ phút này toàn bộ đều là ác mộng, tỉnh dậy sẽ không sao.

Chờ qua mấy ngày, thân thể của hắn khôi phục không ít, cuối cùng hắn thấy rõ hiện trạng trước mắt..... Từ mọi dấu vết, Trương lão bản này, rất có thể là đã sớm coi mình là con mồi.

Đầu tiên là chủ động tìm mình buôn bán, quan hệ song phương duy trì ổn thỏa, từ từ tranh thủ tín nhiệm của mình. Về sau muốn tìm hiệu thuốc khác hợp tác, từ bỏ quan hệ hợp tác với mình, làm mình van cầu ông ấy, bây giờ Niên Thế Hữu suy nghĩ một chút hành động của mình lúc đầu, cảm thấy thật buồn cười.

Sau đó, ông ấy thấy thời cơ chín muồi, muốn đặt cược lớn hơn, mượn cơ hội lừa một lượng lớn dược liệu của mình, đẩy cục diện rối rắm cho mình.

Muốn mở hiệu thuốc mới, hiệu thuốc bị cháy, những thứ này nói vậy đều là giả. Mà mình không điều tra rõ đã tin ông ta.

Đã vậy còn ngu xuẩn từ chối hai trăm lượng ngân phiếu ông ta đưa, mình lúc ấy thật sự là so với heo còn không bằng.

Nếu như tất cả đúng như mình phỏng đoán. Niên Thế Niên quả thật không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Hai tay hắn nắm chặt bản giao kèo đã không còn ý nghĩa, trong lòng hận đến muốn trào máu.

Hắn tìm đến nha môn lần nữa, nhưng thái độ quan huyện bỗng chốc trở nên lạnh nhạt, mắng Niên Thế Hữu cố tình gây sự vì hắn kiện người không có bất kỳ tài sản, hai gian cửa hàng kia cũng đổi chủ, như vậy chứng từ không được thành lập.

Niên Thế Hữu bị bức đến mức phải than thở khóc lóc, đem chuyện mình gặp gỡ làm ăn với Trương chưởng quỹ kể ra, nhưng quan huyện ngồi ở vị trí này đã lâu, đã trải qua không biết bao sóng to gió lớn, có tình huống thê thảm nào mà chưa gặp qua. Cho nên cũng không động lòng được bao nhiêu, chỉ nhàn nhạt hỏi Niên Thế Hữu dung mạo và số tuổi của người này rồi bảo hắn về đợi tin tức.

Chờ Niên Thế Hữu lòng đầy hi vọng ra về, quan huyện liền lệnh sư gia tìm họa sĩ tới vẽ tướng mạo Trương chưởng quỹ, ngược lại có mấy phần giống.

“Chỉ bằng lời nói một phía của nhà ngươi cùng một bản giao kèo vô nghĩa, căn bản không thể nói rõ cái gì, bất quá Bổn quan là một người phân rõ trắng đen, nên nhất định sẽ tìm người có nhân dạng như thế này bắt về, đến lúc đó sẽ cùng ngươi nhất nhất đối chất, ngươi có dị nghị gì không?” Quan huyện nghiêm túc tuyên bố.

Niên Thế Hữu nghe xong càng thêm không cam lòng: “Quan Lão Gia nhìn rõ mọi việc, ta thật sự là người bị hại, nếu như ngài không nhanh chóng tìm được tên này, ta có thể sau một đêm thân bại danh liệt.”

“Ta đây không xen vào, bổn quan cũng chỉ là quan huyện nho nhỏ, mỗi ngày phải xử lý vô số vụ án lớn nhỏ, làm sao quản được cặn kẽ vụ án của ngươi. Ta chỉ có thể bảo đảm với ngươi, ta sẽ phái người đi tìm, nhưng không thể bảo đảm có thể bắt được người này, biển người mịt mờ, làm sao nói tìm là tìm ngay được?” Quan huyện lạnh lùng nói khiến Niên Thế Hữu cảm thấy vô vọng.

Hắn mờ mịt nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy cuộc sống thoáng chốc đã đến cực hạn.

“Súc sinh” Hắn chợt ngửa đầu hô to một tiếng, đây chính là gia nghiệp hắn cực khổ cả đời gây dựng, cư nhiên trong một đêm bị hủy trong tay tên đó, bảo hắn làm sao không hận cho được.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Ch1uc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ^^)

Trở lại huyện Nghi Dương, một câu Niên Thế Hữu cũng không nói được.

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể chấp nhận việc mình bị lừa.

Trải qua thời điểm hiệu thuốc gặp khó khăn, hắn bất ngờ phát hiện hiệu thuốc Hồng Phong cũng đã đóng cửa, trong lòng không khỏi vô cùng vui sướng.

Mất đi một đối thủ cạnh tranh, mình có nhiều hơn một phần hy vọng sinh tồn

Hiệu thuốc tiếp tục mở, thật may là vẫn còn chút dược liệu, ít nhất còn có thể chống đỡ được một thời gian, bây giờ nhìn lại, không thể làm gì khác hơn là về nhà lấy tiền tiết kiệm ra dùng, chờ kiếm lại tiền vốn, tất cả sẽ khá hơn......

Đợi nha môn huyện Giang Ninh bắt được tên súc sinh kia về, mình muốn đem hắn phanh thây vạn mảnh, thống khổ gấp trăm lần so với bản thân lúc này.

Trở về nhà, đối mặt với đám di nương ra sức quyến rũ, Niên Thế Hữu không có nổi một chút hứng thú, thậm chí Tứ di nương mà hắn từng sủng ái nhất đến làm nũng, hắn lại tức giận đánh nàng, hơn nữa trong cơn giận còn tìm người vào phủ bán nàng đi.

Niên Thế Hữu khác thường làm mọi người trong phủ kinh động, vốn là phủ đệ oanh ca yến vũ, lúc này đột nhiên thay đổi thành tiêu điều vắng lạnh, tất cả mọi người trở nên căng thẳng, giống như sắp có chuyện lớn xảy ra.

Ngày tiếp theo, người làm bắt đầu xôn xao, cũng không biết là người nào đồn thổi, nói phủ đệ này sắp giải tán làm lòng người không khỏi hoang mang. Mặc dù Niên Thế Hữu ra mặt ngăn lại, nhưng đã xuất hiện người làm chạy trốn, quan trọng nhất là, đến ngày thứ ba, Tam di nương đã cuốn gói toàn bộ tài sản trốn khỏi phủ.

Niên Thế Hữu thấy vậy, thất vọng cùng cực, những người này đều là lúc mình thành công vây lấy mình, bây giờ mình thất bại đã vội vã bỏ trốn, vẫn còn một số người tốt hơn không đi nhưng ai nấy đều lo sợ.

Vì thế, Niên Thế Hữu muốn thử dò xét những người khác, liền nói người nào muốn đi thì đi, hắn sẽ không giữ lại. Không ngờ được, lời này vừa nói, không ít người vội vàng bỏ đi làm Niên Thế Hữu không khỏi kinh ngạc.

Hắn xưa nay coi trọng thể diện, lúc này càng thêm phiền lòng, dưới cơn nóng giận đã đồng ý những người đó.

Kể từ đó, phủ đệ to như vậy, lại đột nhiên trở nên vắng vẻ, mơ hồ có điềm báo lụi bại.

Mấy di nương thấy thế, cũng là rối rít to gan đi tới trước mặt Niên Thế Hữu, nói muốn rời đi, bất quá họ có thể đi hay không, cũng vẫn phải chờ Niên Thế Hữu, dù sao khế ước bán thân của họ vẫn nằm trong tay hắn, nếu như cường ngạnh chạy khỏi phủ, cũng chỉ có thể như Tam di nương là nô tì bỏ trốn, đến lúc đó bị bắt trở về, kết quả sẽ rất thê lương.

Đối diện với mấy người bạc tình, Niên Thế Hữu cả người mệt mỏi, đuổi hết đám di nương đi.

Thì ra những người bên cạnh mình trước kia, mỗi một người đều trong ngoài không giồng, gặp ngươi giàu sang liền chủ động dâng hiến, hôm nay ngươi thất bại, ở trong mắt các nàng, ngươi chả là gì cả.

Còn có ai nguyện ý đứng cạnh mình, dù cái gì cũng không làm được, chẳng qua là lặng lẽ bên cạnh mình là tốt rồi? Đối với mình bây giờ mà nói, đó là sự trấn an lớn nhất.

Lúc này Niên Thế Hữu đột nhiên nhớ đến Lã thị.

Mấy năm nay, coi như mình đối xử với nàng không tốt. Có điều, nàng vẫn như cũ ngoan ngoãn sống bên cạnh mình, không có suy nghĩ khác, điểm này khiến hắn rất vui mừng.

Nghĩ tới mình đã lâu không tới chỗ nàng, hơn nữa mọi người đều loạn, nàng lại không giống di nương còn lại đòi bỏ đi, điểm này ngược lại thật khiến Niên Thế Hữu có chút cảm động.

Nghĩ đến đây, Niên Thế Hữu xốc lại tinh thần, hướng chỗ Lã thị đi tới.

Không biết bây giờ nàng đang làm gì?

Bởi vì bọn hạ nhân bỏ đi, lúc này trong viện Lã thị cũng vắng ngắt, Niên Thế Hữu không suy nghĩ nhiều, chỉ đi bộ vào đến cửa gọi Lã thị.

Nhưng bên trong không có một bóng người, chỉ có tiếng vọng lại của chính hắn.

Năm Thế Hữu đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.

Hắn kinh ngạc đứng ở ngoài cửa nhìn, gọi lại lần nữa, ý thức được có cái gì đó không đúng, liền lập tức vọt vào phòng tra xét.

Bên trong phòng không có một bóng người, Niên Thế Hữu mới đầu còn có thể an ủi mình là Lã thị đang tản bộ trong vườn, nhưng khi hắn quan sát kĩ căn phòng thì lòng trầm xuống.

Bởi vì bên trong phòng không chỉ bừa bộn mà toàn bộ những thứ đáng giá đều không còn.

Mấy năm nay Lã thị có một chút vốn riêng nên trong phòng cũng bày biện không ít thứ đắt tiền, còn có mấy món quà hắn từng tặng cũng rất giá trị, tất thảy đều đã biến mất.

Thế này là thế nào?

Niên Thế Hữu một lần nữa cảm thấy khí huyết trào ngược, chuyện Tam di nương bỏ trốn nay lại tái diễn ở chỗ Lã thị

Hắn sa sút tinh thần ngã ngồi trên mặt đất, cúi đầu lẳng lặng, không nhúc nhích nổi......

Rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào?

Trong lòng hắn ngẫm lại thật kĩ, một tháng trước còn rất tốt, tại sao đột nhiên mọi việc đều trở nên thêm thảm như thế này?

Giống như cùng hẹn trước, tất cả tai họa cũng đến cùng một lúc, có khi nào là đã bị người nào đó tính kế từ trước?

Chờ hắn nghĩ được đến điểm này, hết thảy đều đã trễ.

Hơn nữa bất chợt, trong đầu Niên Thế Hữu hiện lên một ý nghĩ.

Lã thị vốn dĩ biết từng ngõ ngách trong phòng hắn, nay phòng ả đã dọn sạch, vậy còn phòng mình, không lẽ…

Nghĩ đến đây, Niên Thế Hữu không dám nghĩ nữa, chạy một mạch về phòng mình.

Trên đường bắt gặp người làm trong phủ, Niên Thế Hữu vội vàng thở hổn hển hỏi: “Ngươi có nhìn thấy phu nhân không?”

Nha hoàn kia bị bộ dạng của Niên Thế Hữu làm cho sợ hãi, chỉ khúm núm nói: “Hai ngày trước phu nhân nói thân thể khó chịu, muốn về nhà mẹ đẻ một thời gian.” Thanh âm cuối gần như nức nở.

Năm Thế Hữu nghe xong, thân thể mềm nhũn, suýt nữa đã bất tỉnh.

Chờ hắn lảo đảo trở lại phòng, lục tìm chỗ cất tiền thì đã không thấy tăm hơi.

“Tiện nhân” Niên Thế Hữu huyết khí dâng trào, gào to một tiếng, càng cảm thấy đầu óc quay cuồng, ý thức hỗn độn, thân thể mềm nhũn không xác định được phương hướng.

Rồi hắn bỗng thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ to, trước mắt tối sầm, hoàn toàn bất tỉnh

Xong rồi, tất cả đã xong thật rồi.

Đây là ý nghĩ cuối cùng của hắn trước khi ngất xỉu.

Chờ nha hoàn, bà tử canh cửa phát hiện ra hắn, đưa đi y quán thì đại phu chỉ có thể lắc đầu tuyên bố: “Hắn trong thời gian ngắn đã trải qua quá nhiều biến cố, trong lòng khó thừa nhận, hắn bị trúng gió, muốn khôi phục như trước kia chỉ sợ là rất khó khăn, nói khó nghe là cả đời này đều phải nằm liệt giường.”

Năm nay khí hậu cực kì nóng, nhưng ở phủ đệ Niên Thế Hữu bên này, lại giá lạnh như băng.

Bên này, Lã thị mang theo tiền của mình cùng tiền tiết kiệm của Niên Thế Hữu một lòng đi tới trấn Thanh Hà tìm Triệu Hoằng Lâm nương tựa.

Sau khi gặp mặt, Triệu Hoằng Lâm ngoại trừ lấy ba trăm lượng tiền đặt cọc trước kia cho Niên Thế Hữu ra, còn lại không có gì để nói.

“Hoằng Lâm...... Nương, nương đều theo lời con nói mà hành sự, con có thể thấy nương thật tâm hối cải mà tha thứ lỗi lầm trước kia, tiếp nhận nương một lần nữa không?” Lã thị khẩn thiết nói, trong mắt cũng ẩn chứa chờ mong.

Nhưng Triệu Hoằng Lâm ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn nàng, chỉ lãnh đạm nói: “Ta muốn bà lấy khế ước bán thân cho ta, muốn bà giúp ta làm Niên Thế Hữu thất bại, bao gồm mang theo khoản tiền tư mà bỏ trốn, trong phủ phát tán lời đồn – những chuyện này, đều là bản thân bà tự nguyện đáp ứng của ta, ta không có ép bà. Hơn nữa trước đó ta đã nhắc nhở bà, bất kể bà làm cái gì, cũng không thay đổi được cách nhìn của ta đối với bà, ta cũng sẽ không bởi vì chút chuyện này, mà tha thứ cho bà.”

Lã thị đau khổ, chỉ nén lệ ủy khuất nói: “Hoằng Lâm, hiện tại nương không còn nơi nào để đi, nếu như ngay cả con cũng không chịu chứa chấp nương, bảo nương phải làm sao bây giờ?”

“Hừ, lời này của bà thật kì lạ.” Triệu Hoằng Lâm không chút do dự nói, “Trên người bà không phải toàn là tiền sao, đủ cho bà tiêu xài cả đời, ít ở trước mặt ta giả bộ đáng thương đi.”

“Hoằng Lâm, nếu như con muốn, nương có thể đưa hết tiền cho con.” Lã thị vừa nói vừa đưa tiền ra.

Nhưng Triệu Hoằng Lâm không thèm nhìn tới, trực tiếp cự tuyệt nói: “Ta chỉ muốn lấy lại ba trăm lượng tiền đặt cọc thôi, còn số tiền còn lại, đều không phải là mục đích của ta, ta không muốn chỗ tiền bẩn thỉu kia.”

“Hoằng Lâm......” Lã thị năn nỉ, nhưng Triệu Hoằng Lâm lại để nàng ta ở lại một mình

“Từ hôm nay trở đi, bà tốt nhất không xuất hiện ở trấn Thanh Hà, cầm số tiền bẩn thỉu của bà đi xa một chút, đừng có quấy rầy cuộc sống của bọn ta.” Cuối cùng Triệu Hoằng Lâm bỏ lại một câu “Đối với ta bà không còn giá trị nữa.”

Dứt lời, Triệu Hoằng Lâm quay đầu đi thẳng

Thật ra thì, không phải ai cũng chú ý, tiểu thiếu niên mười ba tuổi này, lúc rời đi trong nháy mắt, bởi vì tiếng khóc Lã thị mà khẽ động mình một chút.

Chính là bởi vì động tác rất nhỏ, nên hắn càng thêm căm hận nội tâm của mình, càng thêm chán ghét Lã thị.

Bởi vì vô luận hắn cỡ nào cố gắng, hắn cũng không thể thay đổi sự thật mình là con ruột của nàng ta

Còn sót lại một chút huyết mạch tương liên, khiến cho hắn càng muốn nhanh lên một chút thoát khỏi nữ nhân này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.