Cơm trưa bởi vì có phần tạ lễ Bùi Tử Quân đưa đến mà trở nên phong phú hơn.
Phương thị nghĩ, nhà người ta đưa phần tạ lễ long trọng như vậy thì nhà mình cũng phải có chút hào phóng chứ, vì thế đem toàn bộ những đồ có thể ăn được làm thành món ăn, mấy món chính có nhiều kiểu hoa văn đều để cho Bùi Tử Quân hưởng dụng, mặc khác miếng thịt heo dư kia được Phương thị rửa sạch hết tạp chất chỉ chờ làm thịt khô thôi.
Trên bàn đặt một cái nồi thật lớn tỏa ra mùi hương ngào ngạt của thịt kho tàu, một dĩa thịt xào ớt, một tô cháo nấu thịt, tiếp theo là một dĩa rau cải trắng xào, Bùi Tử Quân rất thích món ăn này, bởi vì biết hắn thích ăn nên Phương thị làm riêng cho hắn nhiều hơn một chút, còn lại là một dĩa cà xào với một ít củ cải ướp muối do Phương thị làm.
Nhìn thấy nhiều thức ăn ngoan lượn quanh cả đại gia đình đều có chút choáng váng, ngoại trừ đêm 30 Tết ra cả nhà mới có thể được ăn đồ ngon như thế này, bọn họ cũng chưa bao giờ được ăn qua bữa cơm thịnh soạn như vậy!
Mùi thơm cơm trưa nhà Triệu gia đã sớm xuyên qua phiến cửa sổ gỗ, mơ hồ bay đến trong sân mấy nhà cách vách, ai cũng thấy thèm ăn vô cùng, liền thì thầm bàn luận sôi nổi: “Nhà đó đúng thật là tốt số!”
Bên này, trong tay mọi người đều cầm chén cơm đầy, ngửi được mùi hương mê người của đồ ăn, mỗi người trong nhà đều hận không thể một ngụm ăn hết đồ ăn trên bàn kể cả chén!
Triệu Tương Nghi thấy người trong nhà đều tha thiết nhìn đồ ăn ngon trên bàn đến nỗi chảy nước miếng, liền cúi đầu ngây ngô cười. Triệu Hoằng Lâm thấy thế không kiềm được vỗ đầu nàng, trên miệng cười nói một câu: “Ngốc vậy? Mau ăn cơm đi.”
Gia đình nhà nông rất nhiệt tình, Bùi Tử Quân chưa kịp động đũa thì Phương thị và Triệu lão gia tử vẫn giống y như lần trước luân phiên gắp đồ ăn vào trong chén của hắn, ngay cả dương thị cũng cười hì hì gấp cho hắn một khối thịt kho tàu thật lớn. Chỉ trong chốc lát, trong chén của hắn đã tràn đầy đồ ăn, không biết hạ đũa làm sao đây.
Bùi Tử Quân đang buồn bực cười, nho nhã lễ độ tạ ơn các vị trưởng bối, Triệu lão gia tử gọi lão từ và Nguyên Thư đến, hai người bọn họ vẫn giống như lần trước chỉ nhận lấy chén cơm ở dưới bàn cơm mà ăn, không chịu ngồi lên bàn cùng ăn với cả đại gia đình, nói mình là hạ nhân không thể ngồi cùng bàn với chủ tử được.
“Này lão Từ, lão nói vậy làm sao mà được, vậy một bàn đều là nông gia bọn ta ngồi, chẳng phải là không có tư cách ngồi cùng một bàn với Bùi thiếu gia sao?” Phương thị thấy thế cố ý đặt bát đũa xuống, hi vọng nói như vậy có thể làm cho lão Từ và Nguyên Thư xúc động mà lên bàn ăn ngồi.
Ở thời đại này địa vị của thương nhân đều bất đồng, trong lịch sử Trung Quốc từ xưa đến nay đều là nông trên thương dưới, thậm chí ở một vài triều đại thương nhân chỉ là loại ti tiện. Mà tại thời không này của Triệu Tương Nghi, địa vị của thương nhân được đề cao rất nhiều.
Mặc dù ở thời đại này không có sự phân chia địa vị nghiêm ngặt rõ ràng, nhưng tại thời đại này ngoại trừ thiếp thất, thông phòng, nha hoàn, gã sai vặt đều là loại ti tiện, thì thương nhân không phải là người ti tiện mà là giống như người dân bình thường, thuộc loại cấp bậc bình thường, ở xã hội này cũng có thể xem như là một con người hoàn chỉnh. Thêm nữa các thương nhân giàu có thì địa vị trong xã hội ngày càng cao lên, so với hộ nông dân còn cao hơn một bậc.
Bất quá hai người lão Từ và Nguyên Thư thường ngày ở Bùi gia đều dược huấn luyện, vô luận đám người nhị lão Triệu gia có khuyên thế nào đi nữa, cũng không chịu lên bàn ngồi cùng ăn cơm với chủ tử.
Mặc dù Bùi Tử Quân ngây thơ như ánh mặt trời thì cái loại lễ tiết này đã sớm thành thói quen từ lâu rồi, hắn trái lại không giống như mọi người Triệu gia ngàn khuyên vạn khuyên, chỉ khen đồ ăn trên bàn thật ngon, hơn nữa còn hay nhìn Triệu Tương Nghi cười cười, nói là một lát nữa sẽ tặng cho nàng thứ tốt, cũng không thèm để ý đến đám người Triệu Tương Liên.
Lúc này, Triệu Tương Nghi mới kiến thức được cấp bậc quan niệm cổ đại là như thế nào, Tuy tiểu tử Nguyên Thư chỉ mới năm tuổi, nhỏ hơn so với Bùi Tử Quân vậy mà đã nhận thức sâu được hạ nhân chính là hạ nhân, chủ tử chính là chủ tử. Vô luận ngày thường bọn hắn cùng chủ tử chơi đùa thân thiết đến mức nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết và bổn phận của mình.
Như vậy, nhị lão Triệu gia và mọi người đành ở trong lòng thở dài một trận, cũng chẳng đi khuyên bảo lần nữa.
Bữa cơm trưa mê người kết thúc khiến mọi người không hoàn toàn vui vẻ lắm, bất quá sau khi ăn cơm trưa xong, Bùi Tử Quân đi ngủ trưa trong chốc lát, thần thái vẫn sáng láng như cũ dường như không có chút ảnh hưởng nào tới hắn.
Hắn mang mấy món đồ giống như đồ chơi nhỏ từ nhà đem tới đây lấy ra, cho hai huynh muội Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm, mỗi người một phần.
Triệu Tương Liên đặc biệt yêu thích đóa quyên hoa bằng lụa màu hồng nhạt trên Triệu Tương Nghi, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là do thợ hạng nhất tỉ mỉ làm ra, có đi khắp trấn Thanh Hà cũng không tìm được cái giống vậy, vì món đồ này chỉ có tại cửa hàng huyện Giang Ninh mới mua được. Nhưng Bùi Tử Quân đem đến đây một đóa hoa lại còn đặc biệt bỏ vào trong hộp dùng lụa đỏ trang trí thật đẹp, chỉ tặng cho một mình Triệu Tương Nghi
Dương thị nhìn thấy thế, trong lòng sinh ra ghen tị, ngoài miệng bất âm bất dương [1] châm chọc nói: “Ai yêu, đóa quyên hoa này thật đạp nha, Tương Nghi mới có bao nhiêu tuổi mà đã biết trang điểm khoe khoang rồi sao?” Lại nhìn món đồ trong tay con gái và con gái mình, ngoại trừ hai búp bê em bé làm bằng gỗ ra chính là một con quay cũ, so với quà mà hai huynh muội Triệu Tương Nghi nhận được còn kém xa, trong lòng điên tiết lên.
Chẳng qua Dương thị cũng là người có mắt nhìn, cái búp bê gỗ kia cũng không phải là dùng gỗ tầm thường để điêu khắc mà dùng chính là gỗ tử đàn phi thường trân quý, dân chúng tầm thường cũng không mua nổi đồ chơi như vậy cho con mình chơi, càng khỏi nói đây là món đồ chơi xa xỉ.
Búp bê em bé bằng gỗ này có năm cái, là do biểu cô bà con xa vì nịnh bợ Bùi gia nên mới tiêu hết hết tiền vốn để mua, rồi vội đưa đến Bùi gia cho Bùi Tử Quân chơi đùa. Đây là vật mà Bùi Tử Quân yêu thích đến không buông tay được, cho nên chỉ giữ cho mình một con thôi, còn bốn con kia đem đến đây cho bốn người bọn họ, thể hiện tình nghĩa sâu nặng.
Nếu Dương thị biết món đồ chơi này có lai lịch như vậy trong lời nói, không chừng sẽ đem cái búp bê em bé kia phụng dưỡng mất.
Triệu Tương Nghi nghe xong câu nói mỉa mai của Dương thị, tay nhỏ đang cầm đóa quyên hoa cứng đờ lại, có điều nàng rất nhanh ngẩng đầu lên nhìn Dương thị cười hì hì nói: “Tam thẩm nói rất đúng à, Tương Nghi còn nhỏ vẫn chưa thích hợp dùng quyên hoa đi, cái quyên hao này Tương Nghi đưa cho tương Liên tỷ tỷ dùng được không?” Nói xong còn đặc quơ quơ cái quyên hoa màu hồng nhạt bằng lụa trong tay, dù sao nàng cũng không yêu thích gì với mấy món trang sức hình đóa hoa nhỏ này, mà thứ nàng cực kỳ yêu thích chỉ có đồ ngon trong thiên hạ và tiền tài vàng bạc cơ!
Dương thị Và Triệu tương Liên nghe xong,liền ngây ngốc một chút, trái lại còn lộ ra khuôn mặt tười cười, gật đầu một chút giống như gà con mổ thóc! Song lúc này mọi người không ai chú ý đến vẻ mặt có chút mất mác kia của Bùi Tử Quân.
Chỉ thấy Dương thị ngay lập tức tiến lên vài bước, có ý tứ cướp đoạt quyên hoa kia của Triệu Tương Nghi: “Chậc chậc, Tương Nghi còn nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện như thế rồi cơ đấy!”
“Thật thế không!” Triệu Tương Nghi nói xong rụt tay lại đặt sau lưng, làm cho Dương thị không với tay lấy được, sắc mặt Dương thị cứng đờ lại, có chút giật mình xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, Triệu Tương Nghi nghiêng người đi ngang qua người nàng ta đến trước mặt Triệu Tương Liên, đem quyên hoa đặt vào trong tay Triệu Tương Liên, sau đó quay đầu lại nhìn Dương thị hoặc mang ý châm chọc hoặc cười châm biếm nàng ta nói, “Tương Nghi tặng quyên hoa cho Liên tỷ, khiến cho Liên tỷ thay đổi thành một bộ dáng xinh đẹp hơn, để sớm lên trấn chọn được một đại lão gia thật giàu có!” (J: e hèm, đồng ngôn vô kỵ à)
Hai mẹ con Dương thị mặt vốn là cười tươi như hao nhất thời đen đi!
Dương thị vừa định chống nạnh mắng chửi người, thấy Triệu Hoằng Lâm bật cười bước đến ôm lấy tiểu muội của mình nói: “Ân, tiểu muội thực ngoan, lần trước ca ca giảng cho muội nghe chuyện Khổng Dung nhường lê [2], xem như không có giảng vô ích đi!” Triệu Hoằng Lâm cố ý đem lời nói nói ngược lại, mượn lời nói của tiểu muội tiếp tục châm chọc hành động hoang đường của Dương thị là nuôi con gái để bán đi làm tiểu thiếp nhà giàu.
Vừa lúc quản gia lão Từ từ bên ngoài đi vào nhìn thấy, lập tức chỉ vào đóa quyên hao trên tay Triệu Tương Liên nói: “Tiểu muội nhà Triệu gia, làm sao cháu có thể cầm quyên hoa mà người khác tặng cho thiếu gia như thế được, đây chính là từ kinh…”
Nói còn chưa xong, Bùi Tử Quân nhanh chóng quay sang nhìn lão Từ nháy mắt một cái, ý bảo lão đừng có nói nữa, lão Từ đứng tại chỗ ngạc nhiên, có chút không tin được.
Cái quyên hoa kia là do tiểu di của Bùi Tử Quân ở kinh thành mang về, nghe nói là kiểu dáng mới nhất năm nay, được phỏng theo kiểu dáng mà các nương nương và công chúa trong cung dùng, tổng cộng đem về được sáu đóa. Mẫu thân Ông thị của Bùi Tử Quân giữ lại hai đóa cho nữ nhi hai tuổi của mình đùa chơi, lại tặng hai đóa khác cho cô nương thân thích trong nhà, còn lại hai đóa vốn muốn đưa cho người khác, lại bị Bùi Tử Quân ồn ào đòi một đóa.
Lão Từ biết quyên hoa kia là thiếu gia muốn tặng cho Triệu Tương Nghi, có thể tưởng tượng ra được cái tiểu gia hỏa này không những không biết nhìn hàng mà còn đem nó đưa vào tay người khác nữa chứ.
Lão Từ biết kia sa hoa là muốn đưa cho Triệu thích hợp, có thể tưởng tượng, tiểu gia hỏa này lại có thể không nhìn được hàng, đem nó qua tay tặng người.
Triệu Tương Nghi nhìn thấy cử chỉ và vẻ mặt của lão Từ cùng Bùi Tử Quân, nhất thời trong lòng lộp bộp một tiếng, liền nhìn lại kiểu dáng của đóa quyên hoa kia, tầng tầng cánh hoa nhỏ mỏng như cánh Hồ Điệp giống như có thể nhìn xuyên qua, nàng thầm nghĩ đó chắc chắn là một món đồ có giá trị lắm, vì ban đầu nàng không có suy nghĩ như vậy, đây là Bùi Tử Quân xin từ các tỷ muội trong nhà đem đến cho nàng. Ấy vậy mà chính náng đưa cho Triệu Tương Liên mất rồi, tạm thời không đề cập đến món đồ quý giá này, nhưng nàng lại làm uổng phí mất một mảnh hữu tâm lớn của Bùi Tử Quân.
Bất quá đồ đã tặng cho người khác rồi, Triệu Tương Nghi nàng đâu thể nào giống như Dương thị mặt dầy mặt dạn cướp về cho mình. Hơn nữa Dương thị đã thấy giọng nói không đúng của lão Từ, chắc cũng ý thức được đóa quyên hoa này rất có giá trị, vội đẩy nữ nhi minh ra sau lưng, lo sợ Triệu Tương Nghi sẽ đổi ý lấy về.
Triệu Tương Liên lại không thể chờ được muốn đem đóa quyên hoa kia cài lên đầu, nhưng bị Dương thị bóp chặc lại, vì sợ một khi nàng ta cài lên đầu thì Triệu Tương Nghi sẽ nhân cơ hội đó khóc rống lên đòi lại.
Nhìn hành động mâu thuẫn của hai mẹ con này, Triệu Tương Nghi trong lòng xem thường, sau đó quay mặt lại nhìn tiểu bằng hữu Bùi Tử Quân, chỉ thấy khuôn mặt hắn có nét thương tâm khi nhìn đóa quyên hoa màu hồng nhạt kia, vốn là một đóa quyên hoa nhỏ chắc nịch tự nhiên lại bị Dương thị nắm chặt trong tay đã sớm mất đi hình dáng ban đầu rồi, một đóa hoa nhưa thế lại giống như của cải ướp muối ấy.
Triệu Tương Nghi thấy thế cũng không có nói gì, món đồ này lại phải lăn qua lăn lại như thế…Nhưng mà cũng khó có thể trách được, người trong nông gia bình thường toàn dùng một loại phấn rẻ tiền để làm đẹp, đâu có người nào lại dốc hết lòng yêu thích món đồ kia nha.
“Bùi Tử Quân!” Triệu Tương Nghi thoát ra khỏi tay ca ca mình, dùng chân ngắn bước nhanh đến trước mặt Bùi Tử Quân,cũng gọi thẳng tên húy của hắn, “Muội đem đóa hoa hoa kia cho Liên tỷ, huynh sẽ không tức giận chứ?”
“Không đâu, sáng mai ta sẽ tặng cho muội thứ tốt hơn!” Bùi Tử Quân trong nháy mắt nở nụ cười, cũng không thấy tia mất mát lúc nãy đâu nữa, Triệu Tương Nghi thấy thế, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, nàng thầm nghĩ đóa quyên hoa quý giá kia đối với Bùi Tử Quân chẳng đáng là gì, chắc chỉ qua vài ngày thôi hắn sẽ quên đi việc này.
Mọi người đều có được đồ chơi mới, liền tụ lại một chỗ vui đùa cùng nhau, với lại bên ngoài là khí trời lạnh giá, Phương thị sẽ không cho bọn họ ra ngoài chơi giống như lần trước đâu, cho nên một con nít chỉ có thể ở trong phòng sưởi ấm chơi mà thôi, mọi người tiếp tục nói chuyện trong lúc bọn nhỏ đang chơi đùa.
Đến khi chạng vạng, Bùi Tử Quân lưu luyến không rời đi lên chiếc xe ngựa to, Phương thị và Triệu lão gia tử không ngừng nhét vào trong xe ngựa không ít các loại rau quả tự trồng, cũng không có giá trị gì nhiều, nhưng muốn cho bọn hắn ở huyện thành ăn được đồ tươi!
Xe ngựa dần dần đi xa, tiểu bằng hữu Bùi Tử Quân cũng không quên ló đầu ra khỏi xe ngựa ồn ào nói với cả đại gia đình, lần sau phụ thân hắn đến trấn Thanh Hà làm việc, hắn sẽ xin phụ thân cho đi theo, sau đó sẽ mượn cơ hội đến trấn Thanh Hà để đến Triệu hia thôn chơi.
Triệu Tương Nghi đứng ở một bên suy nghĩ đến lịch trình gian khổ đến Triệu gia thôn của tiểu bằng hữu Bùi Tử Quân, trong lòng đối với hắn giơ lên ngón cái, con nít sáu tuổi thật không không dễ dàng rồi.
———
[1] Bất âm bất dương: không âm không dương ( chưa hiểu lắm câu này)
[2] Khổng Dung nhường lê: e hèm xem trực tiếp ở đây chanhkien-pa.blogspot.com/2010/0... ng-le.html