Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 126: Chương 126: Ngươi không cần ở lại Như Ý phường




Edit: Tiểu Âm

Được rồi, Nhâm thị thật là một sư phụ tốt, đối với nàng rất có kiên nhẫn giảng dạy, cùng kỳ vọng, nàng sao có thể phụ kỳ vọng của người mà buông tha nữ hồng

Triệu Tương Nghi nắm tay nhỏ tràn đầy quyết tâm, thân ảnh Nhâm thị đã sớm biến mất, chờ nàng ngẩng đầu lên nói một câu “Sư phụ, con sẽ cố gắng làm tốt. ” thì phát hiện, Nhâm thị đã đi ra ngòai từ lâu, gì vậy chứ 囧.

Kết quả là, nàng cũng đi ra theo, tò mò muốn biết xem Lam nương sẽ bị Nhâm thị mắng ra sao.

Ở chỗ dạy dỗ người của Nhâm thị, Triệu Tương Nghi thật sự là bái phục, một chữ thô tục cũng không nói, cũng không thất thố như đàn bà chanh chua chửi đổng, chỉ lãnh lùng nói mấy câu cũng đủ làm cho người ta nước mắt nước mũi chảy ra. Ai, phải nói là Nhâm thị này ngôn từ sắc bén, hay là nói là lời nói ác độc đây…….

“Ngươi không cần ở Như Ý phường nữa.”

Triệu Tương Nghi mới bước ra khỏi cửa, nghe thấy câu này.

Nàng nhất thời hóa đá, không sai, thật là hóa đá.

Những lời này là từ miệng Nhâm thị nói ra, Triệu Tương Nghi quả thực không thể tin được. Đúng, Nhâm thị xưa nay đối với các tú nương cực kỳ nghiêm khắc, không hài lòng sẽ mắng vài câu, bình thường như vậy thôi cũng đủ làm cho mấy tú nương khóc rồi, đây chính là tình cảnh trong Như Ý phường, nhưng Nhâm thị chưa từng trục xuất ai cả, ngay cả Lam nương từng phạm qua sai lầm lớn, chuyện đem toàn bộ tú phẩm chuẩn bị đưa cho khách làm hư, Nhâm thị cũng chỉ nghiêm túc nói vài câu với Lam nương, cũng trừ tiền lương hằng tháng, nhưng chưa từng n1oi trục xuất nàng ta.

Nhưng hôm nay là sao?

Đơn giản là Lam nương vừa chế nhạo nàng một phen, đây là chuyện bé xé ra to.

Những lời này vừa nói ra, Lam nương lập tức quỳ xuống cầu xin Nhâm thị, không có la hét, Lam nương ở trên trấn này tuy gia cảnh không tốt lắm, nhưng chính xác là sinh ra ở trấn, ở hiện đại chính là người thành phố không phải là người dưới quê, vì vậy nàng ta sẽ bảo trì phong độ của mình, sẽ không giống Dương thị hở chút là nằm ra đất khóc nháo.

Nàng ta chỉ là đang khóc.

Vai run lên một cái, hai tay cẩn thận nắm váy Nhâm thị, ngoài miệng muốn nói chuyện, lại mở miệng không nói gì.

Cả tú các không còn yên tĩnh nữa.

Không cũng còn tiếng kim thêu và xỏ chỉ, mọi người bất khả tư nghị kinh hô, cũng có người vì Lam nương cầu tình, Nhâm thị không có phát hỏa, không có ngăn lại, chỉ là lẳng lặng nhìn.

Đôi khi, Triệu Tương Nghi cảm giác được mình nên học Nhâm thị một ít, dù có tức giận cũng không để lộ, gặp nguy không loạn, nữ tử như vậy, xem như không phải tầng lớp quý tộc thì cũng là tiểu thư cao quý.

“Sư, sư phụ.” Triệu Tương Nghi rốt cục mở miệng, đứng ở phía sau Nhâm thị, lúc này mọi người trong tú các nhìn về phía Triệu Tương Nghi, có ánh mắt cầu cứu, có ánh mắt xem thường, có ghen tỵ, nhưng trong đó nhiều hơn là ánh mắt đố kị của Lam nương.

Triệu Tương Nghi tận lực tránh ánh mắt của các tú nương và Lam nương, chỉ nhìn Nhâm thị, trên mặt bảo trì nụ cười: “Sư phụ, vì sao, muốn đuổi Lam nương đi? Nàng chẳng qua là...”

“Con đi vào tiếp tục thêu uyên ương đi.”Giọng nói Nhâm thị lúc này lộ ra một tia ôn hòa, mặc dù trên mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng Triệu Tương Nghi hiểu, hơn nữa cũng kinh ngạc, hóa ra Nhâm thị hồi nãy ở ngoài cửa nghe được đối thoại giữa nàng và Lam nương.

“Thế nhưng, sư phụ, con không hiểu, Lam nương nàng tuy rằng...”

“Con cứng đầu cứng cổ không chịu nghe lời, muốn nếm thử trừng phạt ư?” Lần này Nhâm thị quay đầu nhìn Triệu Tương Nghi, mặc dù câu nói kia có chút xa lạ, nhưng từ ánh mắt Nhâm thị, Triệu Tương Nghi nhìn thấy ấm áp.

Nàng không muốn quản chuyện này, như vậy chuyện này vẫn còn có nguyên nhân gì khác nữa.

Triệu Tương Nghi nghĩ như thế, xoay người bước vào trong, tiện thể đóng cửa tú các lại.

Lam nương hừ lạnh, còn tưởng rằng Triệu Tương Nghi có thể giúp được mình, không nghĩ tới nàng ta chỉ làm bộ, căn bản chẳng có cái ý tứ đó.

Nghĩ thế, Lam nương cắn răng nghiến lợi mắng nhất cú: “Mèo khóc chuột, giả từ bi ta biết ngay, ngươi không có tốt bụng thay ta nói chuyện đâu, đúng là dã nha đầu hạ tiện ở nông thôn.”

Lam nương nói một câu như vậy, cũng đắc tội không ít người.

Các tú nương ở đây, hai phần ba là đến từ nông thôn, chỉ có mấy người ở thị trấn, có giao hảo tốt với Lam nương, nguyện ý vì nàng ta cầu tình, những người còn lại kinh ngạc, chẳng qua là có thái độ xem trò vui thôi.

Nhâm thị thấy Triệu Tương Nghi đóng cửa lại, mới chậm rãi nói chuyện với Lam nương: “Ngươi căn bản không xứng để nói con bé như vậy.”

“Vì sao, ta rốt thua con bé đó ở điểm nào?” Những lời này có chút chọc giận Lam nương, chỉ thấy nàng ta tức giận mà hơi nâng cao âm lượng, “Ta là người trên trấn, con bé đó ở nông thôn sao có thể so với ta, lúc ta xin bà chủ nhận ta làm đệ tử, ta cũng đã nắm được kiến thức cơ bản kỹ thuật thêu Tô Châu, ta còn tinh thông kỹ thuật thêu Hồ Nam, vì sao, bà chủ thà rằng thu một con bé lười biếng, ngu ngốc làm đệ tử, cũng chịu thu ta, ta so với nó còn chăm chỉ hơn, bà chủ không phát hiện nó thừa dịp bà chủ không có ở đó mà ngủ gà ngủ gật sao? Bà chủ cũng không phát hiện nó hay lười biếng ư?”

“Những điều này ta đều biết hết.” Nhâm thị nói xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua tú các mà Triệu Tương Nghi vào lúc nãy, nhưng thấy thân ảnh nhỏ bởi vì câu nói này mà người khẽ run

Môi nàng hơi nhếch lên nở nụ cười, sau đó lạnh lùng nhìn Lam nương: “Nhưng ta muốn nhắc lại một lần nữa cho ngươi biết, ngươi thực sự không xứng để nói con bé như vậy.”

Lam nương bối rối, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào Nhâm thị.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm dương Cung. Chúc các có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

“Biết ta vì sao nguyện ý thu con bé làm đồ đệ, mà không muốn thu ngươi không?” Nhâm thị nói trúng vấn đề nan giải của Lam nương, lúc Lam nương nghe nhắc đến, đã quên mất chuyện Nhâm thị trục xuất nàng ta ra, lập tức gật đầu nguyện ý nghe.

Nhâm thị cười châm chọc, sau đó nhìn cũng không nhìn nàng ta đáp: “Bởi vì con bé tâm thuần chính. Ta nói rồi, người học tú nghệ, nếu như tư chất thông tuệ, nhưng tâm thuật bất chính, hoặc không yêu thích vật liệu trong tay mình, người như vậy thì tay nghề sao có thể tỉ mĩ được, dạy cũng vô dụng. Những lời này ta không ngừng nói qua mấy lần, bình tường ta cũng ở bên tai nhắc các ngươi, cũng muốn các ngươi phải ghi nhớ trong lòng, nhưng các ngươi có nghe sao?”

“Bằng lương tâm mà nói, ta chưa đủ chăm chỉ, chưa đủ yêu quý tú phẩm do mình làm sao.” Lam nương không phục.

Nhâm thị tà nghễ liếc mắt nhìn nàng ta, mắt nhìn Lam nương nói: “Đúng, ngươi thực sự rất cố gắng, có yêu quý tú phẩm mình làm, nhưng ngươi đã làm một việc, có lỗi với chính lương tâm của ngươi.”

Nói đến đây, Lam nương nghe được cả người run lên, thái độ nhất thời thay đổi, sắc mặt trắng bệch, không dám nói một câu.

Nhâm thị một lần nữa ngước mắt nhìn Lam nương nói:” Ta nhân từ,, đã cho ngươi cơ hội, cũng cho đủ ngươi mặt mũi, nhưng ngươi không biết xấu hổ làm cái việc như vậy, việc đã làm, ta chỉ có thể nói ngươi tâm bất chính, cho dù có thiên phú thì ta cũng không dám giữ người như ngươi ở trong tú phường này đâu.”

“Bà chủ, bà chủ ta đã biết sai rời, bà chủ hãy tha thứ cho ta đi, ta nguyện ý bị trừ ba tháng tiền công, bà chủ, xin ngài đừng đuổi ta đi.”

“Như Ý phường đâu phải là thánh địa? Đâu có đáng giá để ngươi trăm phường ngàn kế cầu ta?” Nhâm thị không có nhẹ dạ, ngược lại còn châm chọc, “Ngươi rời khỏi đây, không phải còn nơi tốt hơn để đi ư? Có mấy lời, ta không muốn nói thẳng ra, miễn cho mặt mũi ở đây khó coi. Còn muốn sống yên ổn ở trấn Thanh Hà, thì mau cút đi cho ta.”

Lam nương thả làn váy Nhâm thị ra, ngồi bất động trên mặt đất, biểu tình kinh ngạc, có chút thương cảm.

Những tú nương đang xem trò vui lập tức giải tán, không có người nào nguyện ý vì nàng cầu tình.

Ngại vì Nhâm thị thị uy, mà cũng có người cho rằng số Lam nương quá xấu.

Không bao lâu, Lam nương từ dưới đất đứng lên, đến gần Nhâm thị nói một câu: “Bà chủ, bà đuổi ta đi như vậy, nói không chừng sẽ hối hận.”

Đây xem như là đang uy hiếp, Lam nương đúng là có thiên phú thêu thùa, nếu không phải nàng ta tâm thuật bất chính, Nhâm thị thật đúng là muốn đem nàng ta rèn giữa thành truyền nhân phường thêu Tô Châu kế tiếp, nhưng, Lam nương vào ngày mười bảy tháng năm, lại làm cái chuyện khiến cho Nhâm thị không thể tin được, lập tức diệt ngay ý niệm này, cũng may là không nhận nàng ta làm đệ tử.

“Không có ngươi, sinh ý của Như ý phường vẫn tốt.” Nhâm thị bất vi sở động, cũng không lôi kéo Lam nương, xem thường lời nói của nàng ta mà phản bác lại.

Những lời này người khác nghe không hiểu, nhưng lại khiến cho Lam nương cả người run sợ, tim gan muốn vỡ ra.

Lam nương không nói thêm nữa, chỉ liếc Triệu Tương Nghi đang ở trong tú các, sau đó ra khỏi đại môn Như Ý phường.

“A Bình” Nhâm thị lập tức gọi phụ nhân trung niên làm việc trong Như ý phường đến.

“Tiểu thư, ta đã phái người theo nàng ta.” A Bình cung kính tiến lên, bà chính là vú già hầu hạ Nhâm thị đã nhiều năm, thái độ vẫn luôn cung kính như vậy, nhưng trong lòng bà luôn rõ, tình cảm giữa bà và chủ nhân không phải là quan hệ chủ tớ đơn giản như vậy, thời gian càng qua nhanh, Nhâm thị đã xem A Bình là thân nhân của mình.

Nhâm thị hài lòng gật đầu, sau đó cười trào phúng: “Không biết kết quả có giống như ta nghĩ không.”

Nói xong, liền cười đẩy cửa đi vào tú các nhìn Triệu Tương Nghi.

“Sư phụ.” Triệu Tương Nghi thấy Nhâm thị đẩy cửa bước vào, lập tức đến chỗ mình, nàng còn cho rằng vị sư phụ này để ý lời Lam nương nói là nàng lười biếng, lập tức nhận lỗi, “Xin lỗi... Con không phải cố ý lười biếng, bởi vì trước giờ chưa từng thức trắng đêm, mà con là tiểu hài tử, mỗi ngày phải ngủ đủ canh giờ, chuyện lười biếng kia, tuyệt đối không giống như sư phụ nghĩ đâu…”

Nhâm thị nghe xong liền bật cười.

Triệu Tương Nghi trợn tròn mắt, sư phụ không phải đang giận nàng sao?

“Ta đâu có nói chuyện này đâu, ta cũng đâu trách con.” Nhâm thị ngồi đối diện Triệu Tương Nghi, tư thế rất tùy ý, cả người tỏa ra khí chất, vị trí đó lúc nãy Lam nương cũng đã ngồi qua,đồng dạng đều là nữ nhân, Nhâm thị này vừa thành thục vừa có mị lực thật khiến cho người ta động lòng.

Lam nương tuy rằng thiên tư thông tuệ, cũng có vài phần tư sắc, nhưng dù sao cũng ngay ngô như trái táo xanh, hơn nữa Triệu Tương Nghi còn nghĩ rằng nàng ta là nữ tử thanh lâu nữa mà... 囧.

“Ngây ngốc làm gì, không thêu uyên ương nữa à?” Nhâm thị bắt đầu nghiêm khắc với Triệu Tương Nghi, có điều tư thế này Triệu Tương Nghi sớm thành thói quen, cũng là nhìn có uy nghiêm mà thôi.

Nhắc tới “Uyên ương”, Triệu Tương Nghi tiếp tục cầm khung thêu lên, vừa bắt đầu thêu vừa nhìn Nhâm thị hỏi: “Sư phụ nói, là Lam nương hôm nay đã làm chuyện sai trái, vậy không có quan hệ đến con đúng không?”

“Thêu uyên ương của con đi, cẩn thận lại đâm trúng tay nữa đấy.” Nhâm thị cười cười, nhìn Triệu Tương Nghi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.