Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 28: Chương 28: Quả phụ cũng rất tịch mịch sao?!




Chớp mắt một cái đã đến tháng mười một mang theo tiết trời giá rét, vào thời điểm tháng mười cả Triệu gia vì lời đồn đãi mà phải vượt qua thế công của những người đến mai mối.

Vốn là hơn nửa năm qua, Phương thị có nhìn trúng mấy nhà nhưng bởi vì lời đồn đại kia mà những nhà kia luôn đi theo nhà họ làm thân, Phương thị ở trong lòng tỉ mỉ phân tích ra, thầm nói, mấy cái nhà đó trước kia chỉ bỏ ra bốn, năm xâu tiền làm sính lễ cũng không chịu tăng thêm một đồng nào, bây giờ lại bắt chước những nhà khác một hơi bỏ ra mười xâu tiền làm sính lễ, vậy mà cũng chịu!

Vậy cũng có thể tưởng tượng được rằng mấy cái nhà đó không đáng tin ra sao rồi, nên trực tiếp từ chối.

Kể từ lúc đó, chuyện hôn sự của Triệu Nguyệt Cầm cũng gác lại sang một bên, vì thế không ít lần Phương thị bị Dương thị châm chọc nên mỗi ngày lại cùng nàng ta gây lộn.

Cho đến một ngày, tên Trương đồ tể trong thôn đến nhà bọn họ giúp đỡ giết năm con heo, sau khi giết heo xong, lại được cả nhà khách khí mời ở lại ăn cơm để cảm ơn rồi mới trở về, vợ của Trương đồ tể là Ngô thị cười hì hì đến đây vì hôn sự của của Triệu Nguyệt Cầm, thẳng tay che miệng cười nói nhi tử Trương Sâm của nàng ta rất là coi trọng Triệu Nguyệt Cầm.

Phương thị thầm suy nghĩ, cả nhà Trương đồ tể là dân di cư đến đây, nhưng tốt xấu gì cũng đã ở lại Triệu gai thôn này năm năm rồi, xem như cũng biết gốc biết rễ nhà người ta. Hơn nữa, đứa trẻ Trương Sâm kia Phương thị cũng nói chuyện với hắn vài lần rồi, là một thanh niên tốt, cũng rất nhã nhặn, hai năm trước còn hai lần thi tú tài, tuy chưa đậu nhưng nghe nói năm nay sẽ tiếp tục đi thi, có thể nói là rất có tiền đồ. Mà gia đình Trương đồ tể chuyên bán thịt heo nên gia cảnh không tồi chút nào, ít nhất là không giống như nhà bọn họ là không có cơm và món mặn để ăn.

Chiếu theo hai mặt là bối cảnh và nhân phẩm mà phân tích, trong lòng Phương thị cũng đã sớm hạ chủ ý, thay vì gả con gái cho những nhà vì tiền mà đến chẳng bằng đem con gả vào nhà Trương đồ tể đi, thứ nhất là sẽ sống tốt hơn, thứ hai là cả hai nhà không có cách xa lắm, chỉ cần có thời gian là có thể gặp mặt rồi.

Chẳng qua là vợ Trương đồ tể là nàng Ngô thị này là một người có tính bất trị, người nào ở trong thôn cũng biết nàng ta rất yêu tính toán chi li, lần này Ngô thị chịu bỏ xuống thói bất trị đó mà đi đến nhà họ xin kết thân, tám phần chính là xem trọng cái gọi năm mươi lượng bạc trong nhà bọn họ. Chẳng qua nói là như vậy, nhưng Trương Sâm đúng là một người có tiền đồ, cho dù mẹ chồng là người bất trị, cũng tốt hơn nhiều so với việc gả Triệu Nguyệt Cầm cho những nhà không biết gốc biết rễ kia.

Phàm là sau này Triệu Nguyệt Cầm ở bên kia có xảy ra chuyện gì, thì nhà mẹ đẻ ở gần đây không phải sẽ dễ dàng giúp đỡ hơn sao?

Phương thị nghĩ vậy, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, chuyện thiên hạ này muốn thập toàn thập mỹ là điều không thể, được cái này thì mất cái kia.

Kết quả là sau vài ngày lo lắng, Phương thị liền đi đến đại môn nhà người ta đem chuyện này định xuống. Bên đó cũng rất là sảng khoái, song phương cũng chính thức gặp mặt nhau cùng ngồi xuống ăn bữa cơm, đem chuyện lễ nghi rườm rà tỉ mỉ thỏa thuận, chỉ cần chờ đến tháng mười hai đem lễ tiết lớn nhỏ làm cho xong, hai nhà cũng đính ước, sau đó làm mấy bàn tiệc, rồi đợi đến tháng giêng làm chuyện vui cho hai người xong, chuyện này liền hoàn hảo.

Một khi đã định xong hôn sự của Triệu Nguyệt Cầm, tinh thần của Phương thị cũng theo đó mà tốt lên, mỗi ngày đều cười đến híp cả mắt, chẳng hề có một tiếng than thở nào.

Song, lại ngại đến tính bất trị của Ngô thị, Phương thị sợ con gái gả đi qua đó sẽ bị thua thiệt, liền đóng cửa lại dạy nàng không ít cách trị gia, lại khuyên nàng đem tính cách của mình luyện đến mạnh mẽ một chút, như vậy mới có thể sống được mà không bị người ta khi dễ.

Mặc dù trên mặt Triệu Nguyệt Cầm luôn đáp lời vâng, dạ, nhưng trong lòng lại đang đánh trống, với tính tình bất trị của Ngô thị trong miệng Phương thị, tâm nàng không khỏi sinh ra chút sợ hãi.

Cho nên cứ đến mỗi tối khi ngủ, thỉnh thoảng nàng ôm Triệu Tương Nghi cũng có thể gặp ác mộng.

Nửa đêm, Triệu Tương Nghi hay giật mình tỉnh dậy, còn có thể thấy rõ trên gương mặt của cô cô nàng mang nước mắt, nhất thời trong lòng đau đớn không chịu được, liền không nói lời nào mà ôm thật chặc cơ thể đang lạnh run của cô cô.

Ngày hôm sau, ngay lúc mọi người cùng ngồi trong phòng sưởi ấm nói chuyện, Triệu Tương Nghi nhớ đến bộ dáng thống khổ đêm qua của Triệu Nguyệt Cầm, tâm không đành lòng, vì thế mắt đen chớp vài cái nhìn Triệu Nguyệt Cầm cười híp mắt:”Cô cô phải lập gia đình, có vui không ạ?”

Tay Triệu Nguyệt Cầm đang vung than củi đột nhiên run lên, ngược lại ngẩng đầu xấu hổ nhìn Triệu Tương Nghi, môi nhếch lên nhưng không nói lời nào.

Phương thị một phen ôm chầm lấy cháu gái mình, hăng hái ở trên mặt nàng hôn một cái, sau đó lại cười tủm tỉm nói: “Cháu đó nha, mấy ngày nay không có thời gian quản đến cháu, cái miệng liền nói ra lời bén nhọn như vậy, là học từ ai đây? Mới có bao nhiêu tuổi, cháu có biết lập gia đình là gì không?”

“Lập gia đình là có thể mặc đồ màu đỏ hồng, lại được ăn ngon à!” Triệu Tương Nghi giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên, lộ ra vẻ mặt khờ dại nói, nhưng trong lòng sớm đổ mồ hôi hột … Thầm nói, tha thứ cho cháu nha,cháu không phải là cố ý giả bộ thuần khiết đâu.

Mọi người trong phòng ngay lập tức cười ha ha, Phương thị gõ vào cái trán Triệu Tương Nghi sẳng giọng:”Đúng là một tiểu quỷ tinh ranh! Sáng mai sẽ đi tìm cho cháu một cái phu quân, xem cháu lanh lợi làm sao à!”

Triệu Tương Nghi lè lưỡi, làm cái mặt quỷ, ngay sau đó lại là cười hì hì hỏi Triệu Nguyệt Cầm: “Cô cô có thích con trai đồ tể không?”

Mọi người vừa nghe xong, thần tình vô cùng kinh ngạc nhìn Triệu Tương Nghi chằm chằm xem xét, lại cảm thấy rất mơ hồ, đứa bé này chỉ mới ba tuổi sao lại biết nhiều như vậy, là học được từ ai?

Vừa mới nghe Triệu Tương Nghi hỏi như vậy, Phương thị liền chú ý lên người của con mình, lúc này trong lòng bà thật rất là áy náy, thẳng thắn nhìn chằm chằm vào Triệu Nguyệt Cầm dịu dàng nói:”Đúng rồi, Nguyệt Cầm con xem mẹ này, mấy ngày nay vội vàng cùng với nhà Trương đồ tể bàn bạc chuyện định thân, nhất thời quên hói ý kiến của con, theo con thì nhi tử nhà đó có được không?

Triệu Nguyệt Cầm vừa nghe từ mẫu thân hỏi như vậy, vốn là đang thẹn thùng, hai má lập tức đỏ lên như ánh lửa đỏ hồng lập lòe cháy, Triệu Tương Nghi chống cằm cười híp mắt, cảm thấy cô cô đẹp hơn so với ngày thường

“Mẹ, ngài nói gì vậy…” Triệu Nguyệt Cầm hờn dỗi không dám nhìn mọi ngơời, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu,”Chuyện của con không phải do mẹ làm chủ sao, mẹ nước được thì là được đi…”

“À há, ta chọn đúng rồi sao!” Phương thị vừa nghe lời con gái nói liền vui vẻ, nhìn con gái của mình sắp làm vợ người ta nói, “Nguyệt Cầm à, tính tình này của con cái gì cũng đều giữ trong lòng không chịu nói ra, lúc nào mẹ cũng phải uy hiếp con thì con mới chịu nói ra ý tứ của mình!

Triệu Tương nghi dựa vào người ca ca nàng mà thở dài, tiểu cô à tiểu cô, con đã cho cô một cơ hội rồi, vậy mà cô lại không dám đem ý nghĩ thực sự trong lòng nói ra!

Chỉ có điều khi nàng nhìn thấy hai má của Triệu nguyệt Cầm ửng đỏ như ánh lửa, Triệu Tương Nghi ngẩn người, hóa ra trong lòng tiểu cô rất là xem trọng nhi tử của Trương đồ tể, chẳng qua là có chút sợ mẹ chồng tương lai Ngô thị mà thôi.

Mọi người đang cười nói, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa gấp gáp, trực tiếp đem tâm của mọi người trong nhà gõ lên!

Triệu Tín Lương ngồi ở gần cửa nhất, nhanh chóng đứng dậy đi ra mở cửa, ngay lập tức một cơn gió lớn mang theo bông tuyết thổi vào nhà, mọi người trong nhà rối rít rùng mình một cái, vội đến gần ngay chậu than gần đó sưởi ấm, chỉ duy nhất một mình Triệu Tương Nghi với hai mắt sáng ngời nhìn bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống hưng phấn reo lên: “Tuyết rơi, tuyết rơi kìa!”

Sống hơn hai mươi năm nay, Triệu Tương Nghi chưa bao giờ thấy qua tuyết!

Kiếp trước nàng sống tại thành thị miền Nam, mùa đông tuy lạnh nhưng vẫn không thấy có tuyết rơi, thỉnh thoảng có một hai năm thì đài khí tượng nói là có tuyết, làm cho nàng cực kỳ hưng phấn, nhưng sang hôm sau ngay cả một bông tuyết cũng chẳng thấy đâu hết, chỉ có một bầu trời âm u giống như khuôn mặt người khi ủ rũ vậy.

Cho nên, ngay từ lúc nhìn thấy bông tuyết bay vào trong nhà, khỏi phải nói là Triệu Tương Nghi rất là hưng phấn!

Nhưng mà cũng có những người giống như đã sớm tập thành thói quen, chỉ mỉm cười nhìn bông tuyết bay đầy trời, sau đó lại nói chuyện với nhau. Chỉ có một mình Triệu Hoằng Lâm cười híp mắt vội kéo Triệu Tương Nghi lại ôm lấy, dụ dỗ nói: “Đêm qua đã có mấy hạt tuyết rơi xuống rồi, đương nhiên hôm nay sẽ có một trận tuyết rơi xuống, đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, chờ khi tuyết ngừng rơi, ca ca sẽ dẫn muội đi đắp người tuyết nhé?”

Triệu Tương Nghi vừa định cười đáp ứng, lại nghe thấy tiếng cha nàng ở ngoài cửa hô to một tiếng: “Cha ngài làm sao vậy! Mẹ, người mau ra đây xem đi, cha đã xảy ra chuyện rồi!”

Người một nhà bởi vì một câu này mà nhất thời luống cuống cả lên, rối rít đứng dậy chạy ra cửa nhìn xem, chỉ thấy Triệu lão gia tử suy nhược được một người tức phụ trẻ đỡ lấy, một câu cũng không nói.

Phương thị nhận ra đó chính là quả phụ Trương thị ở gần đây không xa, đây cũng là gia đình từ bên ngoài di cư đến Triệu gia thôn, mấy năm trước đến đây nhờ cậy họ hàng, nghe nói trượng phu nàng ấy bất hạnh đã qua đời, nàng ấy cũng không có con, cùng với người nhà họ hàng không còn liên quan đến nữa nên hiện giờ nàng ấy dự định sống một mình. Dù là như vậy, nhưng người trong thôn vẫn có thói quen gọi nàng ấy là Trương quả phụ.

“Đây là làm sao vậy, lão đầu tử!” Phương thị bị hù dọa nói, ánh mắt nhìn sang Trương quả phụ, vẻ mặt đầy lo lắng.

“À, không có gì đáng ngại đâu đại nương, vừa rồi là đại bá ở bên ngoài không cẩn thận nên bị trượt té lộn nhào một cái, vừa lúc con đi ngang qua nhìn thấy, liền gấp rút dìu bá bá trở về đây.” Vốn là ngày thường dung mạo của Trương quả phụ có chút xinh tươi, nụ cười lúc này lại càng sâu thêm, dùng lời nói của Dương thị mà nói, đó chính là trời sinh ra đã có khả năng mê hoặc người…

Triệu Tương Nghi vừa lúc đi tới, mọi người trong nhà tay chân đều luống cuống đỡ Triệu lão gia tử vào bên trong nhà cho ấm áp, nhân tiện cũng mời Trương quả phụ vào trong. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi này, Triệu Tương Nghi nhạy bén chú ý đến Trương quả phụ từ khi vào trong nhà, đôi mắt xinh đẹp của nàng ấy vẫn lưu lại trên người cha nàng không rời đi.

“Ôi chao…” Sau khi Triệu lão gia tử ngồi vững vàng một lúc, mới từ từ mở miệng nói, “Ta vừa rồi đi ra ngoài nhặt củi, xa xa nhìn thấy một con chim trĩ đã đông cứng rồi, nghĩ là từ trên núi bay xuống, nên vội vàng chạy đến muốn bắt lại để đem về nhà làm chút món mặn cho mọi người ăn, chỉ vì nhìn ở phía trước nên ta không để ý đến băng ở dưới chân, vì vậy mới ngã sấp xuống…May mắn là gặp được người tốt bụng đến đỡ ta một tay, đưa ta một đường về nhà.”

Nghe Triệu lão gia tứ nói như thế, mọi người trong nhà liền dùng ánh mắt cảm kích nhìn Trương quả phụ.

Trương quả phụ cũng phất tay một cái ý bảo: “Không có việc gì, chúng ta đều là hàng xóm mà, tục ngữ nói ‘Bà con xa không bằng láng giềng gần’ mà!”

Dương thị thấy thế, không khỏi nghiêng đầu hơi mở cái miệng lầm bầm nói:”Nàng ta tuyệt đối không có hảo tâm đến thế!”

Triệu Tương Nghi đứng ở bên cạnh Dương thị nên nghe thấy được lời nói của nàng ta, ở trong lòng hiếm khi đồng ý cách nhìn của Dương thị, Trương quả phụ này, sợ rằng không chỉ đơn giản là giúp đỡ ông nội nàng đâu, vì đôi mắt của nàng ấy căn bản không rời khỏi người cha nàng à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.