Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 78: Chương 78: Triệu lão tam diễn trò




Edit: Zet

Từ buổi tối bị đánh chửi rồi đuổi ra khỏi cửa, Dương thị ngồi trong nhà mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gọi trượng phu mình lại, nghiêm túc nói: “Ta thấy phòng lớn làm ăn phát đạt, càng là như vậy chúng ta không thể ngồi nhìn, phải nhân cơ hội này húp một chén súp.”

Triệu lão tam ngồi ở bên cạnh Dương thị, buồn bã ỉu xìu đáp lại một câu: “Bà biết tính cả nhà ta mà, chiếm tiện nghi của cha mẹ còn dễ, nhưng moi từ tay đại ca, ta thấy không có chút hi vọng nào.”

Dương thị liếc Triệu lão tam một cái, sau đó lôi kéo ông chồng lại gần hơn, ghé vào lỗ tai thì thầm to nhỏ, Triệu lão tam nghe xong, nhíu mày một cái, rất là nghi ngờ hỏi: “Thành công chứ?”

“Còn phải xem biểu hiện của ông như thế nào.” Dương thị đẩy Triệu lão tam xuống, “Ta đã nói với ông nha, lần này nhất định phải thành công, ta thấy cha mẹ còn quan tâm hai đứa nhỏ của vợ chồng mình, chúng ta phải liều mạng một phen, coi như chẳng phí một chút sức lực nào cũng được bạc, bộ ông không muốn à?”

Triệu lão tam cười há há: “Này còn phải để bà nói, ai không yêu tiền chứ.” Còn gật đầu một cái, suy nghĩ một lát mới mở miệng, “Vậy cứ theo như bà nói, cho dù thất bại cũng chẳng mất gì.”

“Ô hay, đóng cái miệng quạ của ông lại đi” Dương thị tức giận đánh chửi.

Ngày kế, trời còn chưa sáng, từ tam phòng truyền đến từng đợt tiếng thét thê lương, đánh thức đại phòng và nhị phòng, tỉ mỉ nghe kỹ, nhận ra đó là thanh âm của Dương thị, nhưng không rõ bà ta đang hét cái gì, Phương thị vốn chẳng để ý tới, muốn ngủ tiếp, nhưng bên ngoài truyền đến tiếp đập cửa “binh binh”, lần này ngay cả Triệu Tương Nghi cũng tỉnh dậy, nhưng ngoài cửa là giọng của Triệu Tương Liên: “Bà nội, bà nội, mau mở cửa đi, phụ thân uống rượu say nên đang đánh mẫu thân con.”

Hơn nửa đêm uống rượu, trời còn chưa sáng đã đánh vợ mình? Triệu lão tam và Dương thị muốn bày trò gì à?

Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Triệu Tương Nghi.

Phương thị nhíu mày một cái, xuống giường mặc thêm áo, mở then cửa cho Triệu Tương Liên đi vào, nhìn con bé mặt lem luốc nước mắt, Phương thị mềm lòng rồi, lôi kéo con bé lại hỏi cho rõ: “Đã xảy ra chuyện gì, con lớn rồi, đừng hay khóc nữa, nói từ từ cho bà nội nghe.”

Triệu Tương Liên thút thít, giọng nói đứt quãng: “Con, con cũng không rõ lắm…Tóm lại tối qua cha uống rất nhiều rượu…Bỗng nhiên hung dữ hơn ra tay đánh mẹ, bây giờ còn đang…Cha, cha cũng không biết sao, đánh mẹ dữ lắm, bà nội nhanh đi cản lại đi”

“Đúng là oan nghiệt” Phương thị tức giận mắng một tiếng, cuối cùng lại thêm một câu, “Không có tiền đồ.”

Đang là hừng đông, Phương thị mặc thêm một cái áo khoác, sau đó dặn dò Triệu Tương Nghi mấy câu, muốn nàng ngủ tiếp, đừng xuống giường, Triệu Tương Nghi khéo léo đáp lại, đưa mắt nhìn Phương thị ra cửa.

Nhưng nội tâm nàng chẳng yên ổn, cảm thấy có chỗ không đúng.

Bên này, Phương thị đi cùng Triệu Tương Liên vào trong sân nhà tam phòng, từ xa đã nghe thấy Dương thị gào thét, Lý thị đứng ở ngoài cửa luôn miệng can ngăn, vuông thị cũng tới, Lý thị thấy thế chạy lại đỡ bà: “Mẹ cũng tới sao, trời còn chứ sáng, vẫn còn lạnh lắm, cẩn thận thân thể.”

Phương thị phất tay một cái, chỉ vào trong nhà tức giận nói: “Hai đứa bây chính là cái thứ không có tiền đồ, muốn giày vò ta đến chết mới bỏ qua sao?”

Lý thị cũng muốn khuyên Phương thị, tránh cho bà tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe.

Không lâu lắm, Triệu lão nhị và Triệu Tín Lương cũng hòa vào đám người kéo nhau vào phòng, nhưng thấy Triệu lão tam mặt đỏ tía tai kéo tóc Dương thị, còn không ngừng đập đồ trong nhà.

“Lão Tam dừng tay, ngươi muốn đánh chết người rồi đền mạng sao?” Lão Triệu nhức đầu nói một câu.

Phương thị thấy tình hình này cũng có chút sợ, lập tức khuyên nhủ: “Ai ôi thật là nghiệp chướng, hai người các ngươi đang làm cái gì, ngày thường không phải tốt lắm sao, thế nào bây giờ lại đánh nhau? Mau dừng tay, dừng tay đi.”

Triệu Tín Lương cùng Triệu lão nhị thấy tình thế không dừng lại, còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, chỉ sợ xảy ra chuyện lớn, liên tiếp xông lên ngăn cản, ba chân bốn cẳng đem Triệu lão tam cùng Dương thị tách ra, Dương thị được thả lập tức kêu gào quỳ trước mặt Phương thị và lão Triệu: “Cha, mẹ, cuộc sống này làm sao con sống nổi, mau cứu con với.”

Một bên Triệu Tương Liên và Triệu Hoằng Nhân thức thời khóc nức nở, cả phòng rối lại một nùi.

Triệu Tương Nghi không thể yên giấc, tự mặc thêm áo rồi bước xuống giường, chạy qua tam phòng, vừa vặn đụng phải Triệu Hoằng Lâm, Triệu Hoằng Lâm nhíu mày một cái, ngồi xổm người xuống nhẹ giọng nói: “Sao muội cũng tới, trời còn chưa sáng, muội mau ngủ tiếp đi.”

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi -Vitemin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

“Có mình muội, hơi sợ.” Triệu Tương Nghi tìm đại một lý do.

“Vậy ca đi với muội, ca dỗ muội ngủ, ngoan nha.”

Triệu Tương Nghi: “......”

“Muội muốn bà nội dỗ muội cơ.” Hết cách rồi, chỉ đành vùng vẫy giãy chết, không chống cự mà giở chiêu ăn vạ.

Triệu Hoằng Lâm lại quỳ một chân xuống: “Đi đi đi, được bà nội chăm sóc bao lâu nay, ngay cả ca cũng không nghe lời?” Vừa nói vừa cười cười cạo nhẹ cái mũi nhỏ rồi ôm lấy nàng, “Chúng ta đi xem chuyện gì vừa xảy ra, ai ô, Tương Nghi bây giờ toàn là thịt, ca ôm không muốn nổi rồi đấy.”

Triệu Tương Nghi đầu đầy hắc tuyến, ca nha ca, ca có biết điều kiêng kỵ nhất không thể bàn về cân nặng hay ba vòng trước mặt phái nữ không.

Hai huynh muội đi tới nhà tam phòng, đúng lúc nhìn thấy Dương thị quỳ gối dùng bộ mặt khóc lóc than thở với nhị lão, Triệu lão tam bị Triệu Tín Lương cùng Triệu lão nhị chế ngự.

Lý thị chú ý tới hai huynh muội họ, vội vàng dụ dỗ Triệu Tương Nghi: “Sao hai đứa cũng tới? Cảnh này con nít không nên xem…Hoằng Lâm, mau dẫn em con về đi.”

“Em con không thấy ai nên sợ quá, hơn nữa đòi bà nội dỗ mới chịu.” Triệu Hoằng Lâm ngược lại rất là rành rọt nói rõ nguyên nhân.

Phương thị vừa nghe thì chạy gần lại: “Ai yêu, bà quên mất.” Nói xong, vội vàng xoay người dỗ Triệu Tương Nghi, nghiêng đầu nói với Dương thị một câu, “Ngươi có khóc cũng vô dụng, chuyện trong nhà của lão tam, chúng ta không thể khuyên được rồi.”

“Mọi người cứu mạng nha, lúc trở về từ Liễu gia, hắn ngày ngày động tay đánh vợ con, động một chút là uống rượu đánh người, con còn chịu được nhưng còn hai đứa con con, mới có tý tuổi…” Dương thị ý là gửi con cho nhà cha mẹ nuôi, mọi người nghe bà ta mà lỗ tai ong ong.

Triệu Tương Nghi im lặng nhìn trời, tự đánh giá chuyện trong nhà sau này, cuộc sống của nàng phải trải qua mấy chuyện nhàm chán vậy sao.

“Lão đại, lão nhị, các con trói lão tam lại chờ hắn tỉnh rượu.” lão Triệu phân phó xong, liền quay người rời đi, Phương thị thấy thế cũng lắc đầu một cái, thúc giục huynh muội Hoằng Lâm đi ra ngoài, bà cũng nối gót theo sau.

Trời sáng rõ sau, tam phòng từ từ yên tĩnh lại.

Nhưng phòng lớn đang thưởng thức điểm tâm, Dương thị lại chạy tới cầu xin, nước mắt ràn rụa, tóc mai xốc xếch, vừa vào cửa thì quỳ xuống cho mọi người xem, thân thể khóc đến run rẩy: “Van cầu mấy người cứu ta đi, ta biết là ta không đúng, ta rất quá đáng, ta đáng đời, ta không nên ở riêng, hiện tại phân nhà xong, ông chồng ta đã phá gần sập luôn rồi, này làm sao sống tiếp đây, mấy người cũng không thể đứng đó xem náo nhiệt, buông xuôi mọi thứ chứ.”

“Vậy ngươi muốn thế nào nha.” Phương thị mặt lạnh nói một câu, cũng không còn vội vã khiến Dương thị đứng dậy, Triệu Tương Nghi ngẩng đầu nhìn bộ dáng của bà ta, giống như những lúc Dương thị đang diễn trò.

Nghĩ xong, Triệu Tương Nghi nghiêng đầu nhìn kỹ Dương thị, trong lòng cũng cảm thấy bà ta đang giả bộ đáng thương, mặc kệ bà ta.

Dương thị ngẩng đầu, vẫn khóc bù lu bù loa: “Tam phòng chỉ được chia chút ít tài sản, còn tự mình xây nhà, ông chồng vốn vì chuyện này mà luôn oán hận, cho là cha mẹ không thương hắn, cho nên hắn ngày ngày uống rượu, bài bạc cá cược, uống rượu say liền đem ta ra trút giận…..Ta, ta thật sự là không chịu nổi, cha mẹ, đại ca, các người không thương xót cái nhà sắp đổ của ta sao, cha thằng bé đã như thế thì mong gì Hoằng Nhân học đến nơi đến chốn?” Nói xong, lại khóc òa lên.

Triệu Tương Nghi nhất thời không có khẩu vị, hạ đũa xuống, nhàm chán gục xuống bàn.

Phương thị vỗ vỗ vai Triệu Tương Nghi, dụ dỗ nói: “Sao không ăn nữa? Chẳng phải con rất thích cháo bí đỏ bà nội nấu sao?”

Triệu Tương Nghi lắc đầu một cái, buồn bã ỉu xìu nói: “Tam thẩm nói quá lớn, con không muốn ăn nữa…”

Dương thị nghe thấy, âm thầm dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, ở trong lòng đem mắng con bé cả vạn lần, nhưng trên mặt vẫn là vẻ thống khổ đáng thương, mong chờ bọn họ giúp đỡ mình.

Nhưng bây giờ, ai ăn thì tiếp tục ăn, ai dỗ con nít thì tiếp tục dỗ, mọi người vẫn không nhúc nhích, trên mặt Dương thị xuất hiện vẻ lúng túng, chỉ sợ chuyện này thất bạn, liền vội vàng gào thét một tiếng, giọng rất lớn hù lão Triệu suýt rớt đôi đũa, Triệu Tín Lương thấy thế cả giận nói: “Ngươi còn kêu la cái gì, có gì từ từ nói, cứ kêu gào thì có ích lợi gì, không nhìn thấy cha bị ngươi dọa cho kìa.”

Dương thị cho là Triệu Tín Lương nói vậy thì chứng minh chuyện có đầu ra rồi, trong lòng mừng thầm, giọng nói cũng bình tĩnh hơn nhiều, chỉ nhỏ giọng thút tha thút thít: “Ta chỉ nhờ con trai để trông cậy vào, nhìn ông chồng, thật đúng là lòng của ta rét lạnh nha…Kính xin các người giúp một tay, cứu Hoằng Nhân đi, Hoằng Nhân là con cháu mấy người, cũng cùng chung huyết mạch mà.”

“Hoằng Nhân thế nào?” Triệu Hoằng Lâm nhíu đôi mày lại.

“Thực không dám dấu, của cải trong nhà bị ông chồng gom đi hết rồi, cũng tại ta không biết quản chuyện nhà, mà ông chồng giở trò vũ lực ta nào dám chống lại, cũng không dám quản nữa. Hiện tại ta chỉ có thể trông vào Hoằng Nhân học hành thành tài, tương lai thi đậu công danh để ta có cuộc sống tốt hơn…Mà hiện tại đã bị ông chồng phá hủy hết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.