Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 192: Chương 192: Trở thành cái đinh trong mắt




Edit: Thiên Âm

Đến ngày mười lăm tháng giêng, Triệu gia định về Triệu gia thôn thăm thân thích, thì nhận tin Bùi gia tổ chức tiệc, hai nhà vốn giao hảo, lại có quan hệ làm ăn với nhau, Triệu Tín Lương suy nghĩ, sau đó mang theo vợ con đến huyện Giang Ninh dự tiệc.

Lần này Bùi Hạ Niên không có mời nhiều người, Tết Nguyên tiêu vốn là ngày để người thân, bạn bè hội họp với nhau, vì vậy chỉ mời hai nhà Mạc gia và Triệu gia, còn có ba người Trần gia, mọi người đến tham dự, cũng rất náo nhiệt

Đã lâu lắm rồi Triệu Tương Nghi không gặp Mạc Thiểu Kỳ, còn tưởng rằng qua hơn một năm, thêm một tuổi thì bệnh càu nhàu của thằng nhóc này sẽ bớt, nhưng vừa gặp đã nghe Mạc Thiểu Kỳ nói liên miên về các kế hoạch đi chơi và đã đi đến đâu chơi của mình, Triệu Tương Nghi hết nói nổi, xem ra bản tính thằng nhóc này khó mà thay đổi…

Chỉ là, tính tình vừa nói nhiều vừa nghịch ngợm thật mâu thuẫn với nhau.

Mạc Nhã Như cũng đến, Triệu Tương Nghi chào nàng ta cho có lễ, không nói gì nữa, Mạc Nhã Như ngại vì các trưởng bối đều ở đây, cũng không có châm chọc Triệu Tương Nghi

Trần Vi và Bùi Mẫn Nhu đều ở đây, Triệu Tương Nghi vừa thấy đã tụ tập với cả hai, ba người cười nói, hi hi ha ha đến một viện tử chơi đùa.

Bùi Mẫn Nhu dẫn hai người đến viện tử của mình, Triệu Tương Nghi quan sát bốn phía một hồi, phát hiện viện tử này còn lớn hơn Lương viện nhà mình, đối với tài lực của Bùi gia nàng cũng sớm đoán ra rồi.

Mấy tiểu bằng hữu vừa vào khuê phòng liền nói chuyện hăng say, nha hoàn bà tử đều bị đuổi ra ngoài, không có người lớn trông chừng, tự tại hơn nhiều.

“A, muội vui quá nên quên gọi Nhã Như tỷ tỷ.” Đang nói chuyện, Bùi Mẫn Nhu đột nhiên nhớ đến một việc.

Triệu Tương Nghi đã sớm biết mình và Mạc Nhã Như không hợp nhau, lơ đễnh trả lời Bùi Mẫn Nhu: “Nàng ta xưa nay biết lễ biết thủ, nguyện ý cùng chúng ta nói chuyện nhảm không? Chắc là bây giờ đang ở trước mặt mấy người lớn làm tiểu thư khuê các rồi, muội quan tâm làm gì.”

Bùi Mẫn Nhu cũng biết Mạc Nhã Như và Triệu Tương Nghi không hợp nhau, hơn nữa Mạc Nhã Như cũng thường xuyên nói xấu Triệu Tương Nghi với nàng, nhưng Bùi Mẫn Nhu càng thích Triệu Tương Nghi hơn, nên không quan tâm nữa: “Quên đi, dù sao tỷ ấy có đến đây thì nói nhiều nhất vẫn là chuyện quần áo, tục lệ quy củ, muội nghe đến phát chán rồi.”

“Di, tỷ thường xuyên đàm luận với muội những chuyện này, hoá ra muội vốn ghét tỷ nói nha?” Trần Vi cố ý nhăn mày, dùng khăn tay chà sát khuôn mặt nhỏ của Bùi Mẫn Nhu, chọc cho Bùi Mẫn Nhu cười ha ha, cứ kêu ‘nhột’.

“Tỷ và nàng ấy không giống nhau.” Triệu Tương Nghi thẳng thắn nói.

Trần Vi cười, sau đó nhìn Triệu Tương Nghi: “Tỷ không có thời gian đến trấn Thanh Hà, lần này đến đây là huyện Giang Ninh dự tiệc, nếu rãnh tỷ sẽ đến chỗ muội, muội nhất định phải dẫn tỷ đi dạo chơi đó nha.”

“Nhất định, muội chờ tỷ đến.” Triệu Tương Nghi sảng khoái đáp ứng, cô nương Trần Vi này, nàng rất thích, lần đầu gặp mặt và lần thứ hai gặp mặt ấn tượng với cô nàng rất tốt.

“Muội cũng muốn đi, từ khi ca ca đến trấn Thanh Hà, muội rất nhớ ca, chờ khi ca về trấn Thanh Hà, muội sẽ theo cùng, đến lúc đó sẽ thuyết phục dì, cho Vi tỷ theo cùng luôn.” Bùi Mẫn Nhu giơ hai tay tán thành, trong mắt biểu lộ chờ mong.

” Vậy thì cảm ơn muội, Mẫn Nhu.” Trần Vi cao hứng nói, “Có muội thuyết phục nương tỷ, chắc chắn tỷ sẽ được đi.”

“Muội đột nhiên nhớ đến, trước đó muội có nghe nương và tiểu di nói chuyện, mới biết được, tiểu di định đưa tỷ theo ca ca về trấn Thanh Hà.” Bùi Mẫn Nhu không hiểu lắm dụng ý của Trần Ông Thị, nhưng đây là sự thật, “Cho nên tỷ không cần lo lắng vì không được đi trấn Thanh Hà.”

“Nương tỷ thật sự tính như vậy sao?” Trần Vi buồn bực nói, “Thật là, chuyện tốt đều do nương tự ý làm chủ hết.”

“Ơ, tỷ phải vui vẻ mới đúng, đây không phải là ước muốn của tỷ sao?” Bùi Mẫn Nhu không hiểu, nhìn sang Triệu Tương Nghi, “Lẽ nào muội nói sai?”

Triệu Tương Nghi nghe dăm ba câu, cũng biết ý Trần Ông Thị, mặc dù không quá chắc chắn, nhưng nhìn biểu tình của Trần Vi cũng biết, chuyện này là thật.

Trần Vi và Bùi Tử Quân?

Dựa theo tư tưởng ở hiện đại mà nói, hai người bọn họ là họ hàng gần, đây chẳng phải là **?

Triệu Tương Nghi ngẫm lại, cảm thấy trong l2ong lạnh lẽo, mong rằng sau này nàng lớn lên, lúc người nhà an bài hôn sự cho nàng, đừng có dựa theo quan niệm này.

Cái gì thân càng thêm thân...

Lẽ nào sẽ không sợ sinh ra đứa con bị dị dạng sao.

“Quên đi, không nói chuyện này nữa.” Trần Vi khoát khoát tay, mỉm cười nhìn Triệu Tương Nghi, “Hiếm khi muội đến huyện Giang Ninh? Lát nau74 tiệc tàn, chúng ta cùng nhau đi dạo phố, buổi tối có hội hao đăng rất náo nhiệt, không thể bỏ lỡ được.”

“Ừ, đây là lần đầu tiên muội đến huyện Giang Ninh, ở đây thật lớn, thật náo nhiệt, không giống trấn nhỏ của muội, muội cũng là lần đầu tiên đến Bùi gia, ở đây so với trong tưởng tượng còn lớn nhiều.” Triệu Tương Nghi lấy một khối điểm tâm bỏ vào miệng.

“Lần đầu tiên đến, vậy thì phải đi dạo chơi cho biết, chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi, cũng đừng ngồi trong phòng nói chuyện nữa, hoa viên nhà muội mới nở vào khóm hoa mai, rất đẹp, chúng ta hái vài đoá chơi được không?” Tính tình Bùi Mẫn Nhu giống như Mạc Thiểu Kỳ đều linh hoạt nghịch ngợm, không chịu ngồi yên một chỗ.

Trần Vi nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Mẫn Nhu, sau đó đứng dậy chuẩn bị ra khỏi phòng.

Khi ba người cùng nhau đến hao viên thưởng mai, thì đồng thời bên này Mạc Nhã Như ngồi ở một đình các cách đó không xa nói chuyện phiếm.

Trần Ông Thị vốn không quá quen thân với hai nhà Mạc gia và Triệu gia, vì vậy lúc này bà ta lẳng lặng ngồi trên ghế mỹ nhân nhìn cảnh sắc bên ngoài

Mạc Nhã Như rãnh rỗi, vừa vặn nhìn sang Trần Ông Thị bên này, thấy ánh mắt bà ta không rời khỏi người Trần Vi và Bùi Tử Quân, nàng ta liền nổi lên tâm tư.

“Trần phu nhân.” Mạc Nhã Như lên tiếng chào hỏi Trần Ông Thị

Trần Ông Thị hồi hồn, cười với nàng ta: “Sao không bồi bên mẫu thân?”

“Bọn họ nói những chuyện tiểu nữ nghe không hiểu, tiểu nữ cũng giống Trần phu nhân, thích ngồi đây ngắm cảnh.” Mạc Nhã Như thuận thế ngồi bên cạnh Trần Ông Thị,, cũng học bộ dáng bà ta nhìn ra bên ngoài, thấy Bùi Tử Quân đang ngồi trong một đình các khác nói chuyện với Triệu Hoằng Lâm, tầm mắt chuyển sang nhìn Triệu Tương Nghi ở cách đó không xa, trong lòng thầm tính toán.

“Tiểu thư xem, bọn họ chơi đuà thật vui vẻ.” Trần Ông Thị chỉ vào một đám hài tử cười nói, “Nếu có thể ở chung với nhau, thật tốt biết bao.”

Mạc Nhã Như nghe lời này cũng biết ý của Trần Ông Thị đang nói đến trần Vi, mặc dù không đồng tình, nhưng lúc này, không có ai thích hợp hơn Trần Ông Thị để chèn ép Triệu Tương Nghi.

“Sao? Phu nhân đang ám chỉ Triệu tiểu thư và Tử Quân ca ca sao?” Mạc Nhã Như cố ý nói.

Trần Ông Thị nhíu mày, nghiêng mặt qua nhìn Mạc Nhã Như: “Đang yên lành nhắc cái con dã nha đầu đó làm gì? Ta nói là Tử Quân và Vi nhi nhà ta mà.”

“Chẳng lẽ Trần phu nhân không biết?” Mạc Nhã Như giả vờ kinh ngạc, mặt ửng đỏ, “Xin lỗi, là tiểu nữ nói sai, thật không phải.”

“Tiểu thư muốn nói gì?”

“không, không có gì, tiểu nữ đúng là nhiều chuyện… Trần phu nhân coi như chưa nghe gì đi.” Mạc Nhã Như nói đến đây liền đứng dậy, nhưng Trần Ông Thị gọi nàng ta lại:

“Chờ một chút, tiểu thư tiếp tục nói, ta không có ý trách cứ tiểu thư đâu.”

Mạc Nhã Như thầm đắc ý, trên mặt vẫn là thần tình điềm đạm đáng yêu.

“thật ra tiểu nữ cũng không rõ lắm, chỉ là suy nghĩ của tiểu nữ mà thôi, ở trong mắt người khác, có lẽ là quá hoang đường, bởi vì bọn tiểu nữ cũng còn quá nhỏ.” Mạc Nhã Như cố ý ấp ấp mở mở, chờ Trần Ông Thị bắt đầu tò mò, Mạc Nhã Như mới nói tiếp: “Nhưng mà, tuổi nhỏ thì tuổi nhỏ, cũng khó bảo đảm sẽ an phận, tuổi còn nhỏ đã nghĩ đến chuyện câu dẫn người khác.”

“Phu nhân người xem Triệu tiểu thư.” Mạc Nhã Như chỉ vào Triệu Tương Nghi hơi cắn răng nói, “Còn nhỏ tuổi mà không biết học ở đâu công phu dụ dỗ người ta, ở trước mặt Tử Quân ca ca và Thiểu Kỳ, thường giả bộ đáng yêu vô tội, nhưng ở trước mặt trưởng bối lại là bộ dáng khác, nàng ta rất thích giả vờ như thế đấy.”

“Hừ, cái bộ dạng khóc lóc om sòm, ngang ngược của con dã nha đầu này, ta đã nhìn thấy rồi.” Trần Ông Thị không vui nói.

Mạc Nhã Như thấy Trần Ông Thị quả thực không thích Triệu Tương Nghi, trong lòng càng vui vẻ hơn, tiếp tục đổ dầu vào lửa: “Có sao? Nói dễ nghe, chúng ta gọi nàng ta một tiếng ‘Triệu tiểu thư’, nhưng người nào không biết xuất thân của nàng ta? Từ khi thân phận cao hơn, tính tình càng thêm kiêu ngạo, thật không biết nàng ta lấy ngạo khí từ đâu, cái khác thì tiểu nữ không nói, chỉ sợ lâu dài, nàng ta sẽ dạy hư Tử Quân ca ca.”

“Nàng ta có dũng khí đó.” Trần Ông Thị càng nghe càng khó chịu.

Từ lần thưởng cúc lần trước, bà ta mở hồ cảm thấy hai người không được bình thường, bây giờ nghe Mạc Nhã Như nói thế, càng thêm khẳng định.

“Cám ơn tiểu thư hôm nay đã nhắc nhở ta, ta biết tiếp theo nên làm gì rồi, tiểu thư yên tâm, Tử Quân sẽ không như vậy đâu, sẽ không hư hỏng, còn dã nha đầu kia, ta sẽ trừng trị nàng ta.” Trần Ông Thị híp hai mắt âm trầm nói, “Không dạy dỗ con dã nha đầu này, nó sẽ không biết trời cao đất rộng là gì.”

Dứt lời, Mạc Nhã Như cũng theo lơ đãng nhếch khoé môi: “Nhã Như không quấy rầy Trần phu nhân ngắm cảnh nữa, Nhã Như xin cáo lui.”

“Ừ, hảo hài tử, đi chơi cùng Vi nhi đi, đừng để Vi nhi ở cùng một chỗ với dã nha đầu đó, đỡ phải học cái bộ dáng đó.” Trần Ông Thị dặn dò.

“Phu nhân, tiểu nữ sẽ giúp.” Mạc Nhã Như khéo léo cười nói.

Triệu Tương Nghi đang chơi rất vui vẻ, cũng không biết Mạc Nhã Như bôi nhọ mình, trông đến khi trời tối, cả đám ăn xong buổi tối liền xuất phát đi dạo phố, cùng tham gai hội hao đăng.

“Hôm nay ta nhất định phải thắng được mỹ nhân đăng, ban ngày ta đã nhắm nó lâu lắm rồi, vốn muốn dùng tiền mua lại, nhưng lão bản không chịu bán.” Mạc Thiểu Kỳ ở trên xe ngựa thần thái sáng láng nói.

“Thắng hao đăng thì phải giải được câu đố, ngươi có nắm chắc không?” Bùi Tử Quân chế giễu.

“Hừ, ngươi cho rằng khắp thiên hạ này chỉ có ngươi giỏi thi từ ca phú ư.” Mạc Thiểu Kỳ bất mãn nói, sau đó lại giống như quả bóng xì hơi, “nhưng đúng là ta không giỏi…”

“Phốc, vậy sao ngươi còn muốn thắng mỹ nhân đăng?” Bùi Mẫn Nhu cười Mạc Thiểu Kỳ.

Mạc Thiểu Kỳ vểnh môi, sau đó có cảm giác thành tựu nói: “Ta là ai a, có cái gì mà Mạc Thiểu Kỳ không làm được chứ, trải qua một buổi chiều làm nũng, lão bản đó đáp ứng, chỉ cần ta uống được ba chén rượu, sẽ cho ta mỹ nhân đăng.”

“Đơn gỉan như vậy? Tuy nói ba chén rượu đối với ngươi mà nói đúng là thật sự miễn cưỡng.” Triệu Hoằng Lâm hơi vểnh mi, thản nhiên nói.

“Ách, đều bị ngươi phát hiện….” Mạc Thiểu Kỳ ở trước mặt Triệu Hoằng Lâm không dám khoe khoang, đành thành thật đáp, “Đó là ta ứng trước cho ông ấy hai lượng bạc.”

“Phốc.” Triệu Tương Nghi buồn cười, sau đó nhìn ca ca Triệu Hoằng Lâm, “Cũng chỉ có ca hiểu rõ tính tình hắn thôi.”

Trần Vi cũng mím môi cười, lúc nhìn Triệu Hoằng Lâm, hai gò má ửng đỏ, nàng không thể làm gì khác hơn là quay mặt sang chỗ khác, tận lực không để mọi người phát hiện sự khác thường của mình

Sau khi đến phố, người lớn thì đều đến Vạn Phúc Lâu, hôm nay Vạn Phúc Lâu không mở cửa buôn bán, chỉ tiếp đãi khách quý và nội quyến, mọi người đến nhã các lầu hai, đều cười cười nói nói.

Bọn nhỏ mang theo nha hoàn cùng nhau đi xem hội hoa đăng.

Mạc Nhã Như vài lần muốn chen vào giữa Bùi Mẫn Nhu và Trần Vi, nhưng không có một lần thành công, bởi vì ở giữa hai người là Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi để ý thấy, ánh mắt Mạc Nhã Như nhìn nàng quả thực là hận đến mức ánh mắt có thể phát ra lợi kiếm đâm nàng.

Nhìn xung quanh, chỉ thấy đủ loại hoa đăng đẹp đẽ khác nhau, bên tai là tiếng người bán hàng rao bán, có tiếng cười vui của khách nhân, cực kỳ náo nhiệt.

Mạc Thiểu Kỳ đi không bao xa, liền ngừng trước quầy hoa đăng mà mình đã nhắc đến mỹ nhân đăng đó.

Đó là một cái đèn lồng khá lớn, dán bằng giấy dầu đỏ, phía trên vẽ một mỹ nhân cầm quạt, vẽ vô cùng đẹp, ngũ quan của mỹ nhân đều có thể nhìn rõ, dưới ánh nến nhàn nhạt, càng giống như người thật.

Thảo nào Mạc Thiểu Kỳ thích, nàng thấy còn đẹp nữa là.

“Lão bản, ta lại đến rồi đây.” Mạc Thiểu Kỳ nhảy đến trước mặt lão bản bán hàng.

Lão bản đó tuổi trung niên, vừa thấy Mạc Thiểu Kỳ, khuôn mặt nhăn lại, hẳn là ông ấy bị Mạc Thiểu Kỳ lải nhải mãi đến nhức đầu

Mọi người thấy, chỉ cắn môi thầm cười Mạc Thiểu Kỳ.

Lão bản dựa theo ước định ban đầu, đem ba ly rượu để trước mặt Mạc Thiểu Kỳ, Mạc Thiểu Kỳ vừa định cầm lên uống thì bị Bùi Tử Quân ngăn lại: “Ngươi tới thực sự uống à? Nếu bị mấy vị đại nhân biết ngươi uống nhiều rượu như vậy, bọn họ không phạt ngươi mới lạ.”

“Thế nhưng cái đèn lồng này rất đẹp, hiếm khi Mẫn Nhu cũng thích.” Mạc Thiểu Kỳ cười nói, sau đó cầm một chén rượu lên uống.

Triệu Hoằng Lâm bước đến nói: “Hà tất phiền toái như vậy, nếu lo lắng, không bằng bọn ta đi đố đèn, đến l1uc đó mỹ nhân đăng này thuộc về ngươi, cũng không cần trả tiền, chẳng phải rất tốt?”

Mạc Thiểu Kỳ ngẩn người, nghe không hiểu Triệu Hoằng Lâm đang nói cái gì.

“Ta nói như thế mà ngươi còn nghe không hiểu?” Triệu Hoằng Lâm nhếch môi trêu chọc, “Để chén rượu xuống, chuey65n vốn phong nhã thế, đến tay ngươi, sao lại biến thành chuyện thổ lỗ thế này?”

Mạc Thiểu Kỳ để chén rượu xuống, gãi đầu ngượng ngùng cười.

“Nói trước nếu thắng, đèn lồng này là của ta.” Mạc Thiểu Kỳ không tin Triệu Hoằng Lâm đối với mình tốt như vậy, khei61n Triệu Hoằng Lâm có chút dở khóc dở cười.

“Lão bản, ông ra đề mục đi.” Bùi Tử Quân cười nói với lão bản.

Tết Nguyên Tiêu, đố đèn đã trở thành phong tục, lão bản thấy mọi người nguyện ý theo tục lệ, tất nhiên rất vui vẻ, nhanh chóng tháo câu đố trên mỹ nhân đăng xuống, tinh tế vừa nhìn, sau đó đọc: “Các vị nghe kỹ nha, câu đố này có chút khó.”

“Câu đố này có một chữ ‘Nhất’, từ một chữ ‘nhất’ đó, các vị phải giải ra được một câu thành ngữ bốn chữ, các vị hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng thấy câu đố này đơn giản, không dễ dàng đoán ra đâu.” lão bản tràn đầy tự tin nói.

Mọi người nghe xong, lập tức lâm vào trầm tư.

Mạc Thiểu Kỳ căn bản không hiểu lão bản nói gì, một chữ sao biến thành bốn chữ? Bùi Mẫn Nhu nhìn bộ dạng huơ tay múa chân của hắn, thật buồn cười.

“Nhanh nghĩ ra đáp án đi, đừng để cho người ta thắng được.” Trần Vi nhìn quần chúng bên cạnh đang nhìn, không khỏi có chút lo lắng nói.

Bùi Tử Quân và Triệu Hoằng Lâm đều đang suy nghĩ, lông mày nhíu chặt.

Câu đố này có chút khó, cũng không có gợi ý gì hết, chữ có một chữ, phải đoán ra một câu thành ngữ, thật không thực tế.

“Có phải là ‘tòng nhất chi chung’ [Từ đầu đến cuối]?” Bùi Tử Quân ngửa đầu đáp, Triệu Tương Nghi đứng ở một bên buồn chán, đối với cái trò đố đèn này nàng không có hứng thú, suy nghĩ mà nói, chính là miễn cưỡng.

“Sai rồi.” Lão bản trực tiếp bác bỏ đáp án của Bùi Tử Quân, khiến cho sắc mặt hắn tối sầm lại.

“Nhất kiền nhị tịnh [Không còn một mảnh]? ” Ngày sau đó Trần Vi đáp, nhưng lão bản vẫn lắc đầu

“Câu đố khó như thế, lão bản có thể gợi ý thêm một chút không? Bằng vào một chữ ‘Nhất’ mà ra thành ngữ, thực quá gượng ép, đáp án nào cũng không đúng.” Triệu Tương Nghi đề nghị.

Mạc Nhã Như khinh thường nhìn nàng một cái, sau đó thầm nói: “Đúng là dã nha đầu, đề như vậy mà bảo khó?”

“Nga, nói vậy Mạc tiểu thư biết đáp án, không ngại nói ra để giúp mọi người chứ?” Trần Vi đứng gần Mạc Nhã Như nhất, nghe thấy lời này, liền thay Triệu Tương Nghi giải vây.

Mạc Nhã Như không ngờ Trần Vi nghe thấy lời mình nói, đồng thời còn nói giúp cho Triệu Tương Nghi, không khỏi có chút lúng túng đáp: “Ta cũng chỉ thuận miệng nói một chút.”

“Mạc tiểu thư đừng khiêm tốn, có đáp án thì nói đi, đừng để người khác nói trước.” Trần Vi cười lạnh, nhìn chằm chằm Mạc Nhã Như.

Ở trên đời này, ngoại trừ ở trước mặt mẫu thân phải câu nệ ra, thì ở trước mặt người khác thì biểu hiện của Trần vi đều trong trẻo, lạnh lùng và uy nghi, lúc này, ngôn hành cử chỉ của nàng ấy đều đè bẹp Mạc Nhã Như.

Mạc Nhã Như bị thúc dục, chỉ đành n1oi đại một câu thành ngữ” …Có phải là ‘Nhất lãm vô dư’ [ Nhìn một cái không xót gì] không?”

Lão bản lắc đầu, suy nghĩ một lát sau, cũng tán thành đề nghị của Triệu Tương Nghi: “Vị cô nương này nói đúng, tiếp tục như thế cũng khó đoán, vậy ta gợi ý thêm.”

Mạc Nhã Như tha1 lão bản nói thế, không cam lòng mím môi.

“Các vị thử từ một chữ ‘nhất’ này chỉ về bản thân, thử dùng một câu thành ngữ nói lên ý nghĩa và ý tứ của nó.” Lão bản chỉ điểm, mọi người như nhặt được trân bảo, tiếp tục suy nghĩ.

“Ta có một câu này.” Triệu Hoằng Lâm bỗng nhiên tràn đầy tự tin cười, Bùi Tử Quân cũng nói, “Ta đây cũng nghĩ một câu, chẳng biết chúng ta có nghĩ giống nhau không.”

“Vậy thì cùng nói đi?” Triệu Hoằng Lâm nói.

Bùi Tử Quân gật đầu, hai người ăn ý nhìn lão bản mở miệng nói: “Tiếp nhị liên tam.”

“Đúng,đúng,đúng, hai vị thiếu gia đều đoán đúng, đáp án là ‘tiếp nhị liên tam’.” Lão bản vui vẻ nói, ông vốn còn cho rằng câu đố này không thể đoán được, không ngờ nhanh như vậy có người đoán đúng rồi.

Những người còn lại thấy thế, giai đều lắc đầu, mất hứng ly khai.

Mạc Thiểu Kỳ vui vẻ nhận mỹ nhân đăng, đưa cho Bùi Mẫn Nhu.

Bùi Mẫn Nhu cầm mỹ nhân đăng quơ qua quơ lại, sau đó nói cám ơn, còn khen hai người Bùi Tử Quân và Triệu Hoằng Lâm giỏi quá.

“Chúng ta thường viết chữ ‘nhất’ trước, sau đó là ‘nhị’ và ‘tam’…Đáp án lại là ‘tiếp nhị liên tam’ câu thành ngữ này đúng thật là có chữ ‘nhất’.” Trần Vi cười nói, thuật lại ý nghĩa của đáp án này

Cũng nhờ Triệu Tương Nghi nói, câu đố này quả thật quá biến thái, không thể nào đáp trúng được, cũng may hai người Bùi Tử Quân và Triệu Hoằng Lâm đều đoán trúng…

Sau khi đoàn người đoán trúng được câu đố, tràn đầy tự tin, sau đó tiếp tục khiêu chiến những câu đố khác, đa số cả nhóm đều thắng

Kết quả chính là, trên tay mỗi người không phải là một thì là hai cái đèn lồng, trên tay nha hoàn, gia đình càng nhiều thêm mấy cái đèn lồng…Ánh sáng của nến chiếu lên mặt bọn họ, vẻ mặt của đám gia nhân này vô cùng nhăn nhó.

Triệu Tương Nghi dở khóc dở cười nhìn đèn lồng cung đình bằng lụa trên tay, là Bùi Tử Quân đưa, đèn lồng làm rất tinh xảo, không thắp nến thì cũng có thể trưng bày để xem.

Vốn có một cái lồng đèn màu trắng, trên đó viết thơ ca thi phú, nhìn rất lịch sự tao nhã, nhưng cuối cùng bị Trần Vi lấy, Triệu Tương Nghi không để tâm.

Có điều đó là cái đèn lồng Triệu Hoằng Lâm đưa cho nàng, Triệu Hoằng Lâm thấy đèn lồng mình đưa cho tiểu muội nằm trên tay Trần Vi, có chút không vui, không phải là do hắn keo kiệt, chỉ là hắn vốn không có xem trọng cái cô nương Trần Vi này.

Tối nay tất cả mọi người đều chơi rất vui vẻ, trừ Mạc Nhã Như vẻ mặt không cam lòng, những người còn lại đều vui vẻ. Trở lại Bùi phủ, hạ nhân đều về viện của mình, Triệu Tương Nghi mới bước vào khách phòng, thấy thiếp thân nha hoàn Tang Ngọc bên cạnh Trần Ông Thị đứng ở đó.

Mọi cảm gíac vui sướng lập tức biến mất.

“Triệu tiểu thư cuối cùng đã về.” Tang Ngọc cười, vẻ mặt quyến rũ.

Triệu Tương Nghi lại thấy bất an trong lòng.

“Phu nhân ta cho mời Triệu tiểu thư, Triệu tiểu thư mời đi theo ta” Tang Ngọc nói xong, liền đi ra khỏi viện tử, rất là tự tin Triệu Tương Nghi sẽ đi theo mình.

Nhưng Triệu Tương Nghi lại trực tiếp từ chối nói: “Khuya lắm rồi, có việc gì thì ngày mai hãy nói, có thể tìm cha mẹ ta nói chuyện cũng được, tìm ta nói chuyện làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.