Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 109: Chương 109: Âm mưu chốn quan trường




Mọi người cùng kêu lên. “Nếu không phải vì chuyện này, vậy Hồng viên ngoại kia thật sự thiết kế cục diện, không tiếc vứt bỏ thứ nữ làm chốt thí, là vì cái gì?”.

Trương Đống nhìn Trương Trọng Vi liếc mắt một cái, làm như rất khó mở miệng, thật lâu sau mới nói. “Nếu ta nhớ không lầm, con rể Hồng viên ngoại và ca ca nhà mẹ đẻ Nhị phu nhân, quan hệ không tầm thường”.

Trương Trọng Vi hốt hoảng nhớ lại lúc ở Nhã Châu chàng từng cự tuyệt dâng tấu chương thay Lí Giản Phu, giật mình nói. “Đảng phái đấu tranh, chúng ta muốn trốn cũng trốn không xong”.

Lâm Y nghe Trương Đống nói xong, không khỏi oán giận mấy phần, cũng mệt ông ta làm quan đã lâu, nếu biết Hồng viên ngoại không phải đồng đảng phái với mình, còn thân thiết giúp đỡ hộ tống con gái hắn làm chi.

Trương Đống bản thân cũng hối hận, đấm ngực dậm chân. “Ta tưởng Hồng viên ngoại không làm quan, cũng không cần phòng hờ, xem nhẹ Lí Giản Phu, hắn ta ngay cả nhạc phụ viên quan dưới quyền cũng muốn lợi dụng”.

Thì ra người đứng sau màn tối là Lí Giản Phu, khó trách Hồng viên ngoại dù quan hệ thân thiết với Trương Lương hơn, nhưng không phó thác thứ nữ cho ông ta, càng muốn giao cho Trương Đống. Lâm Y âu lo nói. “Thì ra Hồng viên ngoại không phải nịnh nọt, mà là có ý đồ khác”.

Dương thị cười khổ. “Chuyện chốn quan trường, phụ nữ chúng tôi không hiểu, nhưng chúng ta đã sập bẫy, trơ mắt nhìn làm sao được? Nếu không mượn thêm vợ Bá Lâm vài tên gia đinh nữa, nhanh chóng đi tìm Hồng tiểu nương tử?”.

Trương Trọng Vi suy nghĩ tiền căn hậu quả một lần nữa, có chút thông suốt, nói. “Nếu đã liên quan tới Lí thái thú, chúng ta đừng tìm Đại ca thì tốt hơn”. Chàng thấy Trương Đống tỏ vẻ đồng tình, lại bổ sung thêm. “Chuyện này hẳn là Đại ca không biết, nếu không đã thông báo cho con rồi”.

Trương Đống đương nhiên sẽ không nói lời ly gián tình cảm huynh đệ bọn họ, chỉ nói. “Lúc rảnh rỗi hãy nói việc này cho Bá Lâm biết, nhắc nhở sơ sơ là được, không cần bám riết chi tiết”.

Trương Trọng Vi gật đầu ghi nhớ, không nói nữa.

Dương thị thấy bọn họ chuyển hướng đề tài, vội la lên. “Hai cha con nói qua nói lại, vậy Hồng tiểu nương tử có tìm hay không?”.

Trương Đống trấn an bà. “Thái độ làm người của Lí Giản Phu tôi vẫn hiểu biết, việc này nói lớn không lớn, chỉ bằng nhiêu đó mà muốn hạ bệ tôi, khó, bởi vậy mục đích của hắn ta không nằm ở đây”.

Dương thị hỏi. “Không nằm ở đây, thì nằm ở đâu?”.

Trương Trọng Vi tiếp lời. “Nhất định là muốn ép con dâng tấu chương kia”.

Trương Đống vỗ tay khen ngợi. “Nhị lang tiến bộ”.

Dương thị ngạc nhiên nói. “Quan viên trong triều còn rất nhiều, vì sao cố tình muốn tìm Nhị lang?”.

Trương Đống cười khổ. “Lí Giản Phu vẫn xem Nhị lang là người của hắn, Nhị lang đột nhiên không nghe theo hắn, hắn đây là đang thông qua tôi, buộc Nhị lang đi theo khuôn khổ”.

Tuy rằng Trương Trọng Vi luôn luôn cho rằng bản thân có thực lực, nhưng không thể chối bỏ sự thật rằng Lí Giản Phu từng giúp đỡ chàng trong khoa thi. Bởi vậy chàng vò đầu bứt tai, nói với Trương Đống. “Phụ thân mẫu thân, cái gọi là tri ân báo đáp, nếu không con giúp Lí thái thú trình tấu chương đó lên là xong, chỉ là tiện tay, không xem là gì to tát”.

“Hồ đồ!”. Trương Đống giận đến độ mắng to. “Nếu muốn nói nhân nghĩa đạo đức thì đừng bước chân vào chốn quan trường, một lần sơ suất sẽ trả giá bằng tính mạng của mình, có dễ tùy tiện cho anh đi báo ân không!”.

Trương Trọng Vi bị mắng, cúi đầu xuống. Dương thị vội an ủi. “Phụ thân con cũng là vì tốt cho con, hiện giờ con không phải đơn độc, còn có con dâu, lỡ đâu con gặp phải chuyện gì, con dâu biết làm sao?”.

Trương Trọng Vi nghe bà nhắc tới Lâm Y, trong mắt khôi phục chút thần thái. Trương Đống thấy thế, lắc đầu than thở. “Tính tình anh như vậy, làm sao làm quan, không bằng về quê làm ruộng đi thôi, sợ rằng tốt hơn chút”.

Câu này nói nặng, Dương thị nhớ kĩ Trương Trọng Vi dù sao cũng là con thừa tự, không thể không chút cố kị nào như con ruột, liên tục nháy mắt ra dấu với Trương Đống. Trương Đống nhận ra, có chút hối hận, vội bổ cứu. “Có phụ thân giúp đỡ, không trở ngại quá nhiều”.

Lâm Y thấy trường hợp bắt đầu trở nên khó xử, vội hỏi. “Vậy hiện giờ chúng ta phải đi tìm Hồng tiểu nương tử, hay chuẩn bị ăn cơm?”.

Mọi người lúc này mới nhớ ra từ sáng đến giờ bọn họ chỉ ăn một chút, sờ sờ bụng, quả thật là đói. Trương Đống nói. “Đã là âm mưu của bọn họ, còn tìm cô ta làm chi”.

Trương Trọng Vi tính tình trời sinh nghĩ thoáng, nói. “Nước dâng đất ngăn, binh đến tướng chặn, có Đại ca Đại tẩu ở đó, Hồng viên ngoại không thể làm gì chúng ta được”.

Lời này thật là có đạo lý, thì ra chàng vẫn có vài phần giác ngộ, Trương Đống nghe xong, thực sự hối hận vừa rồi không nên nói câu tổn thương cảm tình như vậy.

Nhắc tới ăn cơm giống như là việc vĩnh viễn do phụ nữ chăm lo, Trương Đống và Trương Trọng Vi cùng ngồi xuống cạnh bàn, một bộ đang chờ để ăn.

Bọn họ cũng không có bếp, làm sao nấu nướng, Lâm Y đề nghị. “Chúng ta đến quán rượu ăn vậy”.

Dương thị xua tay. “Không cần phiền, đầu ngõ có bà bà bán bánh bao thịt, sai bọn nha hoàn đi mua mấy cái, đối phó cho xong”.

Lâm Y nghe theo, sổ tiền giao cho Thanh Miêu, sai cô và Lưu Hà đi mua bánh bao thịt. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói. “Trời đã tối đen, chỉ sợ còn phải ăn thêm, chúng ta không có bếp, làm sao?”.

Dương thị cười. “Đông Kinh không giống Mi Châu, buổi tối náo nhiệt lắm, muốn ăn lúc nào cũng có thể đi mua, so với tự nấu còn tiện và rẻ hơn”.

Lâm Y không tin, nếu thức ăn bán bên ngoài còn rẻ hơn tự mình nấu, người bán buôn còn kiếm ăn được ư? Còn nữa, lúc trước nàng đi qua ngõ nhỏ, trước mỗi nhà đều có bếp lò, chứng tỏ rất nhiều người tự nấu cơm để ăn. Nàng không tiện phản bác Dương thị, ngẫm nghĩ, đề nghị. “Mẫu thân, ngày mai chúng ta cũng mua mấy khối gạch, tìm thợ xây đến đắp cái bếp, không tốn bao nhiêu”.

Dương thị nhíu mày. “Lại không có phòng bếp, đắp bếp bên ngoài, khói dầu hun lắm”.

Lâm Y có chút khó hiểu Dương thị nghĩ gì, người ngay cả bồn tắm cũng tiếc không mua, sao bỏ được ngày nào cũng ăn ngoài, chẳng lẽ chỉ vì ngại mùi khói dầu?

Đang nói chuyện, Thanh Miêu và Lưu Hà đã mua bánh bao về, nghe hai người nói vậy, lên tiếng. “Đại phu nhân nếu sợ khói dầu, vậy đắp bếp trước cửa phòng chúng nô tỳ đi”.

Dương thị ngạc nhiên. “Các ngươi có phòng riêng?”.

Thanh Miêu chỉ dãy phòng sau nhà, nói. “Nô tỳ vừa nói với Lưu Hà tỷ tỷ, Nhị thiếu phu nhân đặc biệt thuê cho chúng nô tỳ một gian phòng”.

Bồn tắm và phòng ở, Lâm Y đều tiền trảm hậu tấu, cái trước thì thôi, vật nhỏ chẳng đáng gì, Dương thị cũng cho qua, nhưng cái sau tiêu phí không ít, bởi vậy Dương thị không vui, lẩm nhẩm. “Phòng hạ đẳng mỗi tháng cũng tốn không ít tiền”.

Trương Đống tự nhận mới đắc tội Trương Trọng Vi, không muốn Dương thị cũng đắc tội con dâu, vội xua. “Chỉ là gian phòng thôi, đáng gì”. Nói xong nhỏ giọng trách cứ Dương thị. “Chúng ta hiện giờ ăn của con dâu, uống của con dâu, nói nhiều như vậy làm chi. Con dâu thuê thêm phòng, tiêu là tiêu tiền của hồi môn chính nó, chúng ta không nói gì được”.

Dương thị nghe xong, khí thế liền xẹp xuống, không nói chuyện phòng ốc nữa, chuyển sang hỏi Lưu Hà. “Bánh bao đâu, không dọn lên liền lạnh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.